Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 17: Túy tửu

Mộng Khê Thạch

26/09/2016

Thái tử nhìn thấy bộ dạng này của Đại A ca, nét cười hời hợt nhã nhặn. “Đại ca, sắc mặt nhìn không tốt lắm, có cần đi nghỉ ngơi lát không?”

Đại A ca đang hối hận bản thân không nên nhất thời xúc động mà nhanh miệng, Thái tử bất ngờ lên tiếng, cắt ngang hối hận của y, Dận Đề lấy lại tinh thần, hơi bình ổn cảm xúc, mới khẽ cười khẩy. “Đa tạ Thái tử gia quan tâm.”

Tùy tiện hành lễ, đứng dậy đi ngay không quay đầu lại.

Đồ ngu. Thái tử liếc nhìn bóng dáng y rời đi, chửi thầm.

Thấy các huynh đệ ai nấy im bặt, giống như bị một màn vừa nãy hù dọa, Dận Nhưng nhẹ nhàng cười nâng ly rượu trên bàn lên. “Tối nay không có mặt Hoàng a mã, vậy ta thay Hoàng a mã cùng chư vị huynh đệ đồng ẩm, chung vui ngày lành.”

Màn hài kịch ban nãy, Khang Hy phất áo bỏ đi, Dận Đề bị quở trách ngay tại chỗ, Thái tử trở thành bên thắng lợi nhất, trong mắt đong đầy vui sướng cũng không lấy làm lạ. Dận Tự bên nghĩ, bên nâng ly cùng các huynh đệ khác đồng loạt đáp lễ Thái tử.

Cứ thế tới lui mấy bận, Thái tử từ bàn trên đi xuống, nâng ly kính cả đám.

Thái tử kính rượu, há dám có ý không uống, những A ca lưu lai đại đa số chưa thấu hiểu thế sự, đừng nói Tam A ca đã tới tuổi tham dự triều chính, đến cả Cửu A ca Dận Đường mặc dù ngày thường bướng bỉnh ngạo mạn, thì tại trước mặt vị A ca càng ngạo mạn hơn nó cũng chỉ đành có phần ngoan ngoãn đầu hàng.

Dận Tự còn đang lẩn quẩn trong đám suy nghĩ lung tung, Thái tử bưng ly rượu đi về phía hắn.

“Bát đệ, lần trước đệ rơi xuống nước bị nhiễm lạnh, giờ trời đang lạnh, cần phải cẩn thận.” ngữ điệu đầy ắp quan tâm.

“Tạ ơn Thái tử điện hạ quan tâm.” Dận Tự vội bưng ly rượu lên, tiếp theo ngửa đầu uống cạn.

Ai ngờ chân Thái tử như bị đóng trên đất, vẫn không nhúc nhích, không có ý định rời đi.

“Ly này là chúc đệ khỏe mạnh dài lâu, không tiếp tục để thể nhược lắm bệnh.” Thái tử cười híp mắt, hòa ái thân thiện.

“Tạ ơn Thái tử điện hạ quan tâm.”

“Ly thứ ba, chúc đệ học hành tiến bộ, năm tới được Hoàng a mã khen ngợi.”

“Tạ ơn Thái tử điện hạ quan tâm.” Dận Tự cảm giác bất thường, nhưng vậy thì phải làm sao, Thái tử là quân, hắn là thần, quân muốn thần uống, thần không thể không uống.

Đám người Dận Chân Dận Tự tuổi nhỏ, rượu uống là rượu trái cây, nhưng hễ là rượu ắt có ba phần tác dụng chậm, cứ liên tiếp mấy ly, hơn nữa ban nãy cũng đã uống, Dận Tự chỉ cảm thấy trong cơ thể ấm dần rồi đến hơi hơi nóng, trước mắt lảo đảo, dường như có người cầm tay hắn nhẹ nhàng lắc qua lắc lại.

“Ly thứ tư. . . . . .”

“Thái tử điện hạ, ly thứ tư này, Dận Chân thay bát đệ uống vậy.” Dận Chân cắt ngang lời của Thái tử, hai tay chấp ly rượu trong tay, cung kính.

Thái tử trong lòng có chút không vui, đôi mắt hoa đào hơi hơi híp, khóe mắt lườm qua bộ dạng mặt mày đỏ ửng của Dận Tự, ánh mắt khẽ đảo, nhoẻn miệng cười.

“Cũng được, bất quá ly thứ năm, bổn cung vẫn là muốn kính bát đệ, đệ cũng không thể lại uống thay.”



Dận Chân thuộc hạng thông minh, tự nhiên nhìn ra Thái tử là có rắp tâm, không khỏi ngầm nóng ruột.

Ngoại trừ Tam A ca Dận Chỉ ra, các huynh đệ khác đều còn ngây thơ, hồn nhiên không biết đang xảy ra chuyện gì, chỉ tưởng Thái tử là thật sự đến cùng đám đệ đệ uống rượu.

Dận Chỉ vốn xem thường Dận Tự, lần này hí hửng xem kịch vui, đương nhiên sẽ không ra mặt.

“Ly thứ năm, chúc bát đệ. . . . . .”

Còn chứ nói hết câu, Dận Tự đã vô thanh vô tức lảo đảo ngã về phía trước.

Mọi người kể cả Thái tử đều giật bắn, Tứ A ca Dận Chân vội vàng ôm lấy hắn, chỉ là hai người hơn tuổi hơn kém nhau không nhiều, trọng lượng cũng tương đương, Dận Chân thiếu chút nữa cũng ngã theo.

“Tiểu Bát!”

Cao Minh cũng hấp tấp chạy tới dìu dậy hỏi han.

Đợi nhìn thấy Dận Tự cũng không phải hoàn toàn mất hết ý thức, chỉ là say rượu thôi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Từ ngày xảy ra chuyện ở Ngự Hoa Viên, Dận Tự cũng không nhắc tới nó với bất kỳ ai, tác phong hành sự cũng không giống xưa, Thái tử thấy hơi an tâm, vốn định thừa dịp chuốc rượu rồi thử lần nữa, xem hắn có phải trong ngoài bất nhất hay không, nhưng thấy bộ dạng hai má đỏ bừng của hắn, giống như trên cái bánh bao trắng trẻo mập mạp tô son vậy, đáy lòng như bị thứ gì chọc ngoáy, có thứ cảm giác hưng phấn cùng cấm kỵ không thể nói ra miệng.

“Thái tử điện hạ?” người xung quanh lên tiếng trưng cầu ý kiến, cắt ngang ý nghĩ bí ẩn mà quái lạ kéo hắn quay về với hiện thực.

Thái tử lấy lại bình tĩnh, bỗng hồi tưởng lại biểu hiện bấy lâu nay của bát đệ, đối mặt Hoàng a mã đối đáp thích đáng, đối mặt hắn bình tĩnh tự nhiên, tuổi tuy nhỏ nhưng không mất chững chạc, nhân cơ hội này nếu có thể kéo hắn về bên mình, chung quy ngày sau mình bớt một kình địch, hoặc giả tránh hắn ngược hướng theo bên Đại A ca.

Nghĩ vậy, Thái tự mới nhớ tới Huệ Phi vẫn là dưỡng mẫu của Dận Tự, lòng không khỏi rùng mình, ảo não bản thân bị bề ngoài của bát đệ mê hoặc, lại nhất thời quên nghĩ đến những mối quan hệ thiệt hơn sau lưng, miệng lại nói: “Là bổn cung sơ suất, đã quên bát đệ còn nhỏ, người đâu, dìu Bát A ca tới Dục Khánh Cung nghỉ ngơi.”

Hay cứ tiếp tục cùng hắn chung sống hòa thuận, dù có thông minh thế nào thì vẫn là một hài tử thôi, dễ bị cám dỗ, nếu có thể. . . . Vậy càng tốt.

“Vâng!”

Bọn thái giám vây quanh, muốn kéo Tứ A ca và Bát A ca tách ra.

Cái khó là Bát A ca uống say níu chặt Tứ A ca không buông, mặc chúng kéo sao cũng không tách ra, mọi người lại không dám dùng sức mạnh, đành phải đứng tại chỗ lằng nhằng mãi.

Thái tử thấy không kiên nhẫn, đang muốn tiến lên ôm Dận Tự đi, bỗng có một người từ đằng sau vội vã chạy tới.

“Thái tử điện hạ!”

Thái tử không kiên nhẫn quay đầu, thấy là Lương Cửu Công, nét mặt chuyển vui, nói: “Lương công công có chuyện gì, bước đi vội vã thế?”

Lương Cửu Công thở hổn hển. “Thái tử điện hạ, tám trăm dặm cấp báo, nói Tây Bắc có biến, Hoàng thượng triệu gấp ngài và Đại A ca tới nghị sự!”



Quốc gia đại sự, Dận Nhưng vẫn biết phân nặng nhẹ, nghe vậy cũng không nhiều lời, gật đầu: “Lương công công, thỉnh đi trước dẫn đường.”

Dứt lời quay đầu liếc nhìn qua Dận Tự rồi mới rời đi.

Dận Chân thở phào một hơi, đem Dận Tự cõng trên lưng quay qua nói với Cao Minh: “Quay về chỗ ở của chủ tử ngươi.”

Cao Minh “Vâng” một tiếng, vội đi trước dẫn đường.

Náo nhiệt xem không được, Tam A ca chỉ thầm cười khẩy, bỏ đi, các A ca còn lại tự giải tán.

Mới nãy thôi còn là cảnh yến hội náo nhiệt, nay chỉ còn lại mấy vị trí lạnh tanh.

Vất vả cõng suốt một đường, an trí Dận Tự trên giường xong, đám người Cao Minh vội vàng đi chuẩn bị khăn nóng cùng canh giải rượu cho chủ tử, Dận Chân đang thở dốc thì thấy người nằm trên tháp bỗng mở mắt, nhìn y cười.

Dận Chân sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ. “Đệ. . . . . .”

“Tứ ca, xin lỗi, mới nãy đúng là say nhưng không say đến nỗi bất tỉnh nhân sự.”

Thấy mặt hắn vẫn còn đỏ, ánh mặt ngược lại xem như tỉnh táo, Dận Chân lúc này mới yên lòng, truy cứu trách nhiệm.

“Vì sao giả say?”

“Mới nãy huynh cũng thấy mà, Thái tử. . . . . .” Dận Tự thở dài, “Đệ thật sự không muốn đi Dục Khánh Cung, đành phải dùng đến hạ sạch này.”

Dận Chân nhíu mày. “Vì sao Thái tử nhiều lần gây khó dễ với đệ?” y từ mấy chuyện xảy ra gần đây mà từ từ liên tưởng, không khỏi mở to mắt. “Chuyện lần trước đệ rơi xuống nước. . . . . .”

“Tứ ca.” Dận Tự chặn ngang y, nét mặt nghiêm túc: “Chuyện này chớ nên nhắc lại, đệ thật sự là bất cẩn trượt chân.”

Hắn càng ra vẻ thế này, trong lòng Dận Chân càng suy tính, nhưng hiện tại hai người bất quá là hai hài tử choai choai, lại không có bên mẹ có thể dựa dẫm, làm sao so được với Thái tử kế vị một nước, quyền hành trong tay, dù có biết thì có thể làm gì? Nghĩ vậy, đáy lòng không khỏi trào lên chua xót.

Rửa mặt xong uống hết chén canh thuốc, ngược lại càng buồn ngủ hơn, Dận Tự ngáp một cái, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi.

“Tứ ca, giờ cũng đã muộn, không bằng nghỉ ngơi ở đây luôn đi.” hắn lẩm nhẩm nói, tự mình nhắm mắt lại.

Dận Chân nhìn hắn, vừa tức giận vừa buồn cười, hóa ra không phải không say, chỉ là miễn cưỡng cầm cự tới giờ.

Dận Tự lúc ngủ hết sức đáng yêu, không có bộ dạng bảo thủ nghiêm túc như lão già, ngược lại càng tôn rõ nét tinh tế như búp bê khắc từ sứ, thừa hưởng nét mỹ mạo của Lương Tần, trong chúng A ca có thể nói là dung mạo xuất chúng nhất, thiếu âm nhu của nữ tử, hơn vài phần nhã nhặn, người như vậy, trưởng thành rồi không biết sẽ mê đảo bao nhiêu nữ tử đây.

Đám người Cao Minh thấy hai vị tiểu A ca ngủ chung, sớm đóng cửa lặng lẽ lui ra.

Dận Chân nằm bên cạnh hắn, ngơ ngác nhìn, nhịn không được rướn đầu qua, ấn môi lên gương mặt ấm ấm mềm mềm, bỗng lại như giật mình bừng tỉnh, thần tình đỏ bừng, vội vã nghiêng người qua, trong đầu lẩm nhẩm Tam Tự Kinh chìm vào giấc mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sơn Hà Nhật Nguyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook