Sorry Sorry

Chương 5

Kim Quốc Đống

17/11/2014

Ngải Mễ không nói gì nữa, im lặng một hồi lâu, tiếng ho của ba khẽ vọng sang, rất xa xôi.

Một lát sau, đột nhiên Aaron cảm thấy có một lớp mùn cưa cháy bỏng đang rắc lên lưng mình. Mọi cảm quan nhiệt độ đều biến thành những con giun nhỏ, đám giun nhỏ đó chui vào da, máu như đông cứng lại, người không thể nhúc nhích. Hồi nhỏ những lúc Ngải Mễ khóc, Aaron cũng sẽ ôm cô, cái ôm đó rất mỏng manh, còn bây giờ, cái ôm của cô khiến người ta ngạt thở.

Cô đã ôm chặt Aaron một cách không hề hối tiếc như vậy. Cô tìm đủ mọi cách, cuối cùng lôi ra được một cái ôm không có sự đáp lại. Đất này có hai trăm lượng bạc, chỉ có điều không thuộc về bạn mà thôi.

“Nói cho tớ biết, cậu thích tớ đúng không? Cậu cảm thấy mình không có đủ sức chăm sóc tớ, mới đối xử với tớ như vậy, đúng không?”

Aaron không nói gì. Câu hỏi này và câu trả lời phù hợp với nó đều là những là điều vô nghĩa khiến người ta phải buồn khổ một cách vô cớ. Cậu nghĩ, người thông minh như Ngải Mễ, làm sao không biết cậu không thích cô. Nhưng con gái cũng biết tự lừa dối mình, từ trước đến nay cậu thực sự quá tốt với cô, có những lúc những lời ngọt ngào đường mật có thể khiến người ta một lòng nghe theo, huống chi bao nhiêu năm qua Aaron đã dành cho Ngải Mễ một sự quan tâm vô bờ bến.

“Hứa với tớ, gặp người mà cậu thích, dũng cảm nói với cô ấy, dũng cảm yêu cô ấy, được không?” Ngải Mễ năn nỉ cậu.

Aaron đã gật đầu bằng cái gật nhẹ nhất, cậu mong cô nhìn thấy, như thế cô sẽ biết, cậu không muốn cô nhìn thấy, như thế có thể cô vẫn còn tưởng rằng, mình thực sự không có sức để bảo vệ cô, và không ở bên cô. Cậu không muốn nói dối, lần đầu tiên trong đời cảm thấy, hóa ra thỉnh thoảng có lời nói dối, mặc dù đã mất đi sự chân thành, nhưng lại thực sự mang theo một cảm giác mềm mại.

Ngải Mễ, Ngải Mễ. Cậu nói thầm trong lòng.

“Gật đầu cũng chẳng để làm gì, tớ muốn cậu nói một lần, phải thề”. Hóa ra Ngải Mễ đã biết hết cả.

Aaron thề rằng: “Sau này gặp người mình thích, tớ sẽ theo đuổi hết mình”.

“Nói to một chút, nói lại lần nữa”.

“Sau này gặp người mình thích, tớ sẽ theo đuổi hết mình”. Giọng cậu nghẹn ngào.

Câu nói của Aaron là tấm giấy thông hành để Ngải Mễ đi về phía tự do. Cậu ấy, đúng thật, không thích mình. Tất cả đều là tình cảm đơn phương của mình.

Hè năm lớp 11, sau mấy năm đấu tranh với bệnh tật, ba Aaron đã âm thầm ra đi trong giấc ngủ. Ông vốn là người ốm yếu, qua đời cũng rất lặng lẽ.

Ông biết thời gian của mình không còn nhiều, bèn sai Aaron gọi Ngải Mễ đến, ông bà nội cũng đã đến, nhưng chỉ đứng ở một bên, hai bàn tay của ba Aaron, một bàn tay đưa cho Aaron, một bàn tay đưa cho Ngải Mễ. Ngải Mễ nắm bàn tay khô khốc của ông, cảm nhận được dòng diện từ cơ thể Aaron truyền sang. Rất lạ, trước đó cô cũng đã từng nắm tay Aaron, nhưng đều không giống như bây giờ, hai đứa nắm tay ba Aaron, Ngải Mễ cảm nhận được một hơi ấm lạ lẫm nhưng vô cùng thân thiết. Dĩ nhiên là cô biết rằng, ba Aaron là một ngọn đuốc đã tắt, nhưng cô là do được ở bên cạnh Aaron, cô chỉ cảm thấy rất yên tĩnh. Hồi còn nhỏ, ông bà phơi quần áo trên cây sào, cô thích nhìn nước trên quần áo nhỏ xuống, mãi cho đến khi ánh nắng mặt trời hút hết hơi nước đi, hiện tại cô nắm tay ba Aaron, đột nhiên cảm thấy, nguồn sáng sinh mệnh trong cơ thể ông được truyền sang từ từ. Cô đã nắm chặt bàn tay không lời của ba Aaron, mãi cho đến khi lạnh ngắt.

Ba chỉ để lại một câu nói, “con phải chăm sóc Ngải Mễ cẩn thận”.

Đêm nay, không một người nào rơi nước mắt.

Aaron nói: “Ngải Mễ, ba đi rồi”.

Ngải Mễ gật đầu.

Aaron nói tiếp: “từ nay trở đi ông không còn bị bệnh tật dày vò nữa”.

Ngải Mễ nhìn Aaron, trong giây phút này, thực sự cậu là một đứa trẻ, nhưng lại giống người lớn, cuộc đời bắt ép chúng ta phải giống người lớn. Dùng cái chết để đổi lấy sự trưởng thành, có phải cái giá quá đắt hay không? Thà là vẫn làm một đứa trẻ, hàng ngày bị mẹ càu nhàu, thậm chí bị ba sử dụng một chút bạo lực gia đình, nhưng không muốn như vậy, dùng việc cướp lấy tính mạng của ba để trừng phạt sự không nghe lời khi còn nhỏ, hơn nữa, Aaron đã rất nghe lời, rất nghe lời rồi.

Cái chết của ba khiến Aaron được gặp lại người mẹ lâu lắm rồi không gặp. Bà đã hút hết sức mạnh sinh mệnh trên cơ thể ba, càng trở nên rạng rỡ, sang trọng. Trước cái chết của ba, bà tỏ ra bình tĩnh, thản nhiên như Aaron. Aaron tưởng rằng thậm chí bà sẽ không quay về, nhưng bà đã trở về, bận trong bận ngoài, làm tròn trách nhiệm cuối cùng của người vợ. Vẻ u buồn trên khuôn mặt bà cũng không mang hàm ý biểu diễn, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy, vẻ u buồn này, chủ yếu là dành cho bản thân bà. Cậu cũng biết, thực ra trong lòng bà, ba đã chết mấy năm rồi.

Đêm hôm trước khi đưa tang, họ cùng ngồi trước linh cữu ba cả đêm, mẹ gọi Aaron đi lấy một cái chậu, bà lấy từ trong túi ra một tờ giấy, khẽ nói: “đốt đi”.

Aaron không hỏi đó là gì.

Mẹ nói: “đây là tờ đơn xin ly hôn, hiện giờ không cần dùng đến nữa. Aaron, từ nay con phải sống cùng với mẹ, thực tế là, mấy năm qua, con và ba con vẫn phải sống dựa vào số tiền do mẹ chu cấp”.



Aaron không nói gì, chỉ châm lửa cho tờ giấy đã được vo tròn.

Ánh lửa chiếu sáng gương mặt trầm tư của cả hai mẹ con. Những năm tháng tuổi trẻ đẹp nhất của Aaron cũng đã rơi vào chậu lửa, nổ lách tách.

Một tháng trước khi ba mất, gần như ngày nào Aaron cũng mơ thấy ba đã đi xa, nhưng sau khi tỉnh giấc, cậu luôn xông vào phòng ba, nhìn thấy nụ cười gượng gạo của ông, trái tim đập thình thịch đó cũng yên tĩnh trở lại, vì thế cậu cảm thấy cuộc sống cũng rất đẹp. Hiện tại ở trong giấc mơ, ba vẫn đang sống, người ta nói đốt tiền giấy là để ông xuống đó có cái dùng, đơn xin ly hôn cũng đã đốt rồi, bà thật nhẫn tâm, bà phái tờ đơn này xuống tận cõi âm tào địa phủ, nói với ông rằng, khi còn sống bà không phải là vợ ông, chết cũng không làm ma của ông.

Mẹ nói: “Con có nhìn thấy chiếc nhẫn đó không? Năm xưa khi mẹ lấy ba con, bà nội con đã tặng, mẹ để ở đây, nhưng giờ không tìm thấy nữa”.

Aaron lắc đầu. Bản thân cậu cũng thấy lạ, cậu không bao giờ nói dối Ngải Mễ, nhưng với mẹ lại có thể nói dối rất tự nhiên.

Mẹ không hỏi thêm gì nữa, một chiếc nhẫn cưới đã không còn quan trọng gì nữa. Bà cũng chỉ vì sực nhớ ra nên mới hỏi mà thôi.

Aaron ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười nhợt nhạt của ba trên linh đường, giữa ánh lửa rực trời cũng không hề thấy sắc khí.

Mẹ Aaron mua rất nhiều đồ bổ mang sang nhà ông bà Ngải Mễ, cảm ơn sự chăm sóc mà họ dành cho Aaron trong nhiều năm qua. Bà tỏ rõ sự chân thành, ông bà từ chối một hồi, cuối cùng đã chịu nhận quà, họ nói: “Aaron là một đứa trẻ ngoan”.

Ngải Mễ đã chạm mặt mẹ Aaron mà không kịp tránh, mẹ Aaron vẫn nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương, cô không nên như vậy, ngay từ đầu đã không nên như vậy, Ngải Mễ không còn có đủ can đảm để đối mặt với ánh mắt đó. Trước lúc lâm chung, ba Aaron nói, Aaron, con phải chăm sóc Ngải Mễ cẩn thận. Vì mọi sự gian nan vất vả trong câu nói ngắn ngủi này, cảm thấy không thể thân thiện với mẹ Aaron được nữa.

Cuối cùng mẹ Aaron đã gọi cô: “Ngải Mễ”.

Nhưng Ngải Mễ đã đi thẳng vào bên trong, không nói gì.

Cô nghe thấy ông bà vội vàng giải thích với mẹ Aaron. Giải thích cũng rất yếu ớt.

Bầu không khí tràn ngập cảm giác chia tay. Sự ra đi của ba, là tử biệt, và rất nhiều vết tích cho thấy, Aaron và Ngải Mễ sẽ phải sinh ly. Hai nỗi đau này, rốt cục cái nào đau hơn?

Trên khuôn mặt Aaron không có nét nào buồn. Ngải Mễ không biết làm gì, chỉ đứng bên cạnh cậu.

Ngải Mễ mong Aaron khóc, như thế cô sẽ có thể an ủi cậu, nhưng cậu đã giấu nỗi buồn của mình trong lòng, khiến người ta không thể làm được gì. Thi điểm kém, làm mất đồ, bị ngã đau, có thể an ủi, nhưng cha mất rồi, an ủi thế nào đây? Cô muốn nói rằng, tớ có thể bù đắp tình yêu mà ông chưa dành hết cho cậu, nhưng hình ảnh mình trong lòng Aaron, được coi là gì? Tình yêu của mình, nặng mấy lạng mấy cân? Thực sự cô không có lòng tin này.

Aaron đứng trong ngôi miếu cổ, ngoài nơi này cũng không có chỗ nào để đi. Ngải Mễ ngồi bên cạnh cậu. Chỗ này tồi tàn, nhưng cũng ấm cúng, những bức tượng phật đó mặt mũi gớm ghiếc, nhưng lại có một vẻ hiền lành treo lơ lửng trên mạng nhện. Tóm lại, ở đây, chúng có thể bình tâm trở lại.

Cô không biết Aaron đang nghĩ gì, cô không có cha mẹ, không thể cảm nhận được nỗi đau mất cha. Cô cũng thấy buồn, một là do Aaron không vui, một nguyên nhân khác nữa là vì tức cảnh sinh tình, dù sao nơi này, đã từng có quá nhiều chuyện xảy ra. Còn hiện tại, câu chuyện đã dần dần đi tới hồi kết.

Im lặng là sự nể trọng tốt nhất đối với nỗi đau và ký ức.

Màn đêm đã dần dần buông xuống như vậy, tất cả đều đã tĩnh lặng, mọi thứ đều ẩn kín trong màn đêm, chỉ trong lúc này đây, tâm trạng mới cảm tìm thấy lỗ hổng, trượt ra. Tâm trạng của những con người trẻ tuổi không phải nằm trên đuôi lông mày hay sao, còn hiện tại, lại bị phết dưới bùn đất, chìm vào trái tim đất mẹ.

Aaron không nói gì, Ngải Mễ cũng để cậu được yên tĩnh một mình. Cô một mình đi thăm mộ của chú chó Aaron, ngôi mộ nhỏ nhắn, nhưng lại tuôn trào mọi câu chuyện, sự tích của cuộc đời nó, đều được chôn vùi trong nấm mồ nhỏ này. Trước đây nhà có chuột, Ngải Mễ cũng đã từng trách mắng nó, tại sao không đi bắt chuột, sau đó cô mới biết, chó không bắt chuột. Cô không nhớ nổi những chuyện tỏ lòng trung thành của con Aaron nữa, mà chỉ có thể nhớ lại những chuyện ngốc nghếch, ngờ nghệch, nghịch ngợm của nó mà thôi… Nhưng những điều này, lại khiến trái tim cô đau nhói.

Cô quay trở lại chỗ Aaron, lặng lẽ ngồi bên cạnh cậu. Lúc này đây, thời gian đã chết. Nếu không còn tình yêu, chiều dài của cả cuộc đời với một đêm có gì là khác nhau đâu.

Đến gần sáng, cuối cùng Aaron cũng đã cất lời.

Vì nức nở, hoặc là do im lặng quá lâu, Aaron đã nói một câu mơ hồ không rõ. Bản thân cậu cũng không nghe rõ mình đang nói gì, câu nói này đã dùng hết mọi sự can đảm của cậu, sau đó cậu đã khóc. Trước đó Ngải Mễ tưởng rằng nếu Aaron khóc, mình có thể ai ủi cậu, nhưng đến khi cậu khóc thật, cô mới phát hiện ra trong đầu mình lại là một khoảng trống, những câu an ủi mà mình có thể nghĩ ra thật ấu trĩ và nực cười biết bao, mình cũng ngại nói ra với người khác. Điều cô có thể làm, là cùng khóc với Aaron.

May mà Aaron chỉ khóc một lát rồi bình tĩnh trở lại, cậu vỗ về Ngải Mễ, lại khuyên Ngải Mễ đừng khóc nữa, cậu nói: “Tớ muốn nói với cậu một chuyện”.

Không ngờ, trên thế giới này, có một chuyện, liên quan đến Aaron, mà cô lại không biết.

“Ừ, cậu nói đi”.



“Tớ…”

“Hả?” Đột nhiên trong đầu Ngải Mễ nảy ra một suy nghĩ, hay là câu nói đó của ba trước lúc lâm chung, cuối cùng đã làm cậu cảm động, từ trước đến nay cậu luôn là người con rất biết nghe lời.

“Cậu phải có sự chuẩn bị trước về mặt tinh thần đấy”. Aaron liền cười một cách rất lạ lùng.

“Ừ”. Ngải Mễ kéo tay Aaron, như thế sẽ không thấy sợ nữa.

“Cậu có biết tại sao tớ không thích cậu không, nguyên nhân không phải do cậu, mà là do tớ”.

“Cậu không thích tớ, đương nhiên là nguyên nhân do cậu rồi”.

Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt Aaron, nếu bạn nhìn chằm chằm vào một người, người này sẽ không dễ nói dối đúng không?”

Cậu ngoái đầu nhìn Ngải Mễ, Ngải Mễ vẫn đang tuôn trào nước mắt, đây không phải là khóc, mà chỉ là trào nước mắt đơn thuần, nước mắt không có âm thanh.

Aaron nói: “có cần tớ phải nói lại một lần nữa không, tớ không thích con gái, tớ thích…”

Ngải Mễ vội ngăn cậu lại, “tớ hiểu, tớ hiểu”. Câu nói của cậu đã là nửa con dao nhọn, đâm thẳng vào lồng ngực.

“Ừ”. Aaron vẫn đang nắm tay Ngải Mễ, vừa nãy cậu quên mất rằng chúng đang nắm tay nhau, bây giờ nhớ ra, mới phát hiện ra tay cô rất lạnh.

Nhưng Ngải Mễ đã rút tay mình ra khỏi tay Aaron.

Đêm nay lại có sao, chắc là bầu trời không lắng nghe chúng nói chuyện, chỉ đứng từ xa nhìn thấy một nam sinh và một nữ sinh ngồi tựa vào nhau, liền bố trí cảnh tượng lãng mạn đó.

“Aaron, tớ cũng có một chuyện muốn nói với cậu”.

“Hả?”

“Tớ yêu rồi”. Cô rất bình tĩnh.

“Gì cơ?”

“Tớ yêu rồi”.

“Yêu ai vậy?”

“Lý Tuấn Ninh”. Ngải Mễ nói như vậy, thực sự là để quyết tâm làm đến cùng, cô muốn dụ Aaron nổi cơn ghen, không phải con trai là hiếu thắng nhất đó sao, hơn nữa người đó lại là Lý Tuấn Ninh, cô muốn Aaron nổi trận lôi đình.

Nhưng Aaron lại dễ dàng nhìn thấu quỷ kế của cô, “Ngải Mễ, cậu đừng đùa nữa”.

Cuối cùng cả hai đứa đều cười, cuối cùng bầu không khí không còn ngượng ngùng nữa.

Dừng lại một lát, Ngải Mễ nói: “Được, thực ra người đó tên là Đường Mộc”.

“Ồ, Đường Mộc, cái tên nghe rất hay”. Aaron không còn nghi ngờ nữa mà lựa chọn cách tin lời, cậu không tỏ ra sốc lắm, đây là lần đầu tiên trong đời Aaron nghe thấy cái tên này. Hồi đó cậu không thể ngờ rằng, sau này cậu còn quen người này. Aaron tưởng rằng Đường Mộc chỉ là một trạm dừng chân của Ngải Mễ, thời gian trôi đi, cậu sẽ không dừng lại.

Tuy nhiên, sau khi trưởng thành, có rất nhiều chuyện, không ai có thể kiểm soát. Có rất nhiều điều tốt đẹp mà mình tưởng là đúng đều vươn cành leo ra một hướng khác, bóp nghẹt cổ họng của hạnh phúc. Đợi đến khi hạnh phúc thoi thóp hơi thở cuối cùng, cái gọi là buồn thương bắt đầu ập tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sorry Sorry

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook