Sự Im Lặng Của Bầy Cừu

Chương 14: chương 14

Thomas Harris

05/09/2017

rước khi chúng tôi bắt Lecter về tội giết người, ông ta đã hành nghề thật xuất sắc khoa tâm lý học trong nhiều năm - Crawford nói, - Ông ta đã làm nhiều cuộc giám định tâm lý học cho các tòa án của Maryland, Virginie và nhiều tiểu bang khác của miền đông duyên hải. Ông ta đã gặp rất nhiều kẻ điên phạm tội. Ai có thể biết ông ta có thả một tên nào đó, chỉ cho vui thôi. Đó có thể là nguồn thông tin của ông ta. Vả lại ông ta biết Raspail rất rõ, mà hắn có thể tiết lộ cho ông ta nhiều thứ trong những buổi chữa trị. Có thể hắn đã nói cho ông ta biết ai đã giết Klaus.

Crawford ngồi đối mặt với Clarice ở đằng sau chiếc xe tải đang chạy hết tốc lực trên quốc lộ 95 về hướng Baltimore. Chắc Jeff đã nhận được lệnh phải chạy hết ga.

- Lecter đã đề nghị sự giúp đỡ của ông ta mà không cần tôi phải lên tiếng. Ông ta đã làm việc đó và nó không mang lại kết quả gì khả quan cả; lần cuối cùng ông ta “giúp đỡ” Will Graham nhận lấy mấy nhát dao trên mặt, bởi vì việc đó làm cho ông ta vui.

- Nhưng với một con côn trùng trong họng của Klaus, một con côn trùng trong họng của cô gái ở Potter, thì tất nhiên tôi phải quan tâm rồi. Alan Bloom chưa hề nghe nói đến điều này, cả tôi cũng thế. Vậy cô có gặp một việc gì tương tự như thế không, Starling? Mấy lúc sau này, cô đọc các tạp chí nhiều hơn tôi mà.

- Không, chưa bao giờ. Nhét một vật gì đó thì có, chứ một con côn trùng thì không.

- Để bắt đầu, có hai việc. Trước nhất, chúng ta đặt giả thuyết cho rằng bác sĩ Lecter thật sự biết một cái gì đó cụ thể. Kế đến, chúng ta biết là ông ta chỉ tìm thú vui cho mình thôi. Chúng ta không được quên điều này. Phải làm sao cho ông ta muốn cho Buffalo Bill bị bắt trước khi hắn giết chết Catherine Martin. Thú vui và các lợi ích ông ta có thể rút ra được, phải được xem xét theo chiều hướng đó. Chúng ta không có cách nào để hăm dọa ông ta được, người ta đã lấy đi hết các sách và bàn cầu của ông ta rồi.

- Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta trình hết sự việc và đề nghị tặng cho ông ta một cái gì đó, một phòng giam có cửa sổ chẳng hạn? Đó là thứ ông ta yêu cầu khi đề nghị giúp chúng ta.

- Giúp chúng ta. Không phải tố giác một người nào đó. Việc tố giác không cho phép ông ta biểu hiện sự hiểu biết của mình. Dường như cô chưa thuyết phục được ông ta lắm. Cô muốn nói sự thật cho ông ta biết. Hãy nghe đây, Lecter không có vội. Ông ta theo dõi vụ này như một trận cầu. Nếu chúng ta yêu cầu ông ta tố giác, ông ta sẽ chờ đợi. Ông ta không làm ngay đâu.

- Dù để nhận được một phần thưởng? Một cái gì đó mà ông ta sẽ không có được nếu Catherine Martin chết đi?

- Có thể chúng ta sẽ nói là chúng ta biết ông ta biết tên thủ phạm và muốn ông ta tố giác hắn. Điều làm cho ông ta vui hơn nữa là cố gắng nhớ lại, trong nhiều ngày liền, làm kích thích niềm hy vọng của thượng nghị sĩ Martin và để cho Catherine phải chết. Sau đó ông ta hành hạ bà mẹ của nạn nhân kế tiếp và kế tiếp, làm như thể ông ta sắp nhớ ra vậy, mà điều này còn lý thú hơn một cửa sổ. Ông ta sống nhờ những thứ đó, sống bằng thứ đó.

- Starling biết không, tôi không nghĩ con người khi già sẽ khôn ngoan hơn, nhưng người ta tránh được nhiều thứ. Và điều đó là có thể với chúng ta trong trường hợp này.

- Như vậy, tôi phải làm cho Lecter nghĩ rằng tôi đến gặp ông ta đơn thuần vì sự trực giác và các hiểu biết của ông ta.

- Đúng thế.

- Tại sao ông nói ra hết tất cả các lời giải thích đó? Tại sao không chỉ đơn giản nói cho tôi biết những gì tôi phải hỏi ông ta?

- Tôi rất thành thật với cô. Và tôi cũng sẽ làm như thế một khi cô có được một vị trí quan trọng, về lâu về dài, chỉ có điều đó mới tồn tại thôi.

- Vậy tôi không được nói việc tìm thấy con côn trùng trong cuống họng của Klaus và cả mối liên hệ giữa Klaus với và Buffalo Bill.

- Không. Cô trở lại gặp ông ta bởi sự kiện ông ta tiên đoán việc Buffalo Bill lột da đầu đã gây ấn tượng mạnh cho cô. Tôi không muốn nghe nói đến ông ta nữa, và cả Bloom cũng thế. Nhưng tôi cho cô toàn quyền quyết định. Cô có quyền cung cấp cho ông ta vài đặc ân nào đó mà chỉ có ngài thượng nghị sĩ Martin mới có thể có được. Ông ta phải hiểu là ông ta phải gấp rút lên vì lời đề nghị đó sẽ chấm dứt nếu Catherine chết. Trong trường hợp này bà thượng nghị sĩ sẽ không còn quan tâm đến ông ta nữa. Nếu ông ta thất bại, chính là vì ông ta không đủ khôn lanh và không biết đủ nhiều để thực hiện được những gì ông ta hứa, chớ không phải vì ông ta nói sai các điều tiết lộ của chính ông ta để chống lại chúng ta.

- Thế bà thượng nghị sị sẽ không còn quan tâm đến ông ta nữa à?

- Tốt hơn hết, dưới lời tuyên thệ, cô có thể nói là không biết câu trả lời của vấn đề này.

- Tôi hiểu rồi. Như vậy là bà thượng nghị sĩ chưa biết gì hết. Ông này gan cùng mình. Hiển nhiên ông rất ngại một sự can thiệp, sợ việc bà thượng nghị sĩ phạm sai lầm khi muốn liên hệ trực tiếp với bác sĩ Lecter.

- Cô tin như thế thật sao?

- Đúng vậy. Làm sao ông ta có thể hướng chúng ta khá rõ ràng đến Buffalo Bill mà không cho thấy ông ta biết chính xác rất nhiều việc được? Làm sao ông ta có thể làm được điều đó chỉ với trực giác cùng những hiểu biết theo lý thuyết mà thôi?

- Tôi không rõ nữa, Starling. Có thể ông ta có dư thời giờ để suy nghĩ. Thời gian cần thiết để chúng ta tìm thấy nạn nhân thứ sáu của chúng ta.

Điện thoại có máy gây nhiễu reo lên và nhấp nháy cho một loạt cuộc gọi mà Crawford đã yêu cầu với tổng đài của FBI.

Trong suốt hai mươi phút sau đó, ông ta nói chuyện với các thanh tra cảnh sát Hà Lan và Hiến binh Hoàng gia mà ông ta quen, một cấp chỉ huy cảnh sát Đan Mạch đã từng học ở Quantico, đang làm phụ tá cho ông sếp Ban An ninh Chinh trị của cảnh sát Đan Mạch. Ông làm cho Clarice phải ngạc nhiên khi nói chuyện bằng tiếng Pháp với ban trực đêm của cảnh sát Bỉ. Với mọi người, ông cắt nghĩa rằng phải nhận dạng Klaus và các đồng bọn càng sớm càng tốt. Mỗi thẩm quyền xét xử đã nhận được lời yêu cầu trên máy télex riêng của Interpol, nhưng cộng một cuộc gọi trực tiếp, nó sẽ không nằm tại máy trong nhiều giờ liền.

Clarice hiểu rằng Crawford sử dụng chiếc xe tải này vì hệ thống điện thoại vô tuyến có trang bị hệ thống gây nhiễu, nhưng ông sẽ làm việc hữu hiệu tại văn phòng của mình. Ông phải làm trò ảo thuật với cuốn sổ tay con trên cái bàn tí xíu trong ánh sáng yếu ớt và cả hai đều tưng lên mỗi khi chiếc xe cán lên dải nhựa đường. Clarice chưa có nhiều kinh nghiệm chiến trường, nhưng cô biết, thông thường cấp trưởng của một sở không bao giờ di chuyển trên một chiếc xe tải cho một cuộc chạy đua như thế này. Ông vẫn có thể ra lệnh bằng điện thoại vô tuyến như thường, nhưng cô rất mừng là ông đã không làm như thế.

Clarice có cảm tưởng sự im lặng và yên tĩnh của chiếc xe, thời gian ấn định cho công tác này được thực hiện có phương pháp, và ông phải trả giá rất đắt. Những gì Crawford nói trên điện thoại đã xác nhận điều này.

Bây giờ ông đang nói với ông giám đốc.

- Thưa ông, không. Việc đó có thức tỉnh họ không?... Trong bao lâu? Thưa ông không. Không. Không có micro. Tommy à, tôi xin nhận lấy trách nhiệm và muốn như thế. Tôi không muốn cô ta có micro trên người. Và bác sĩ Bloom cũng đồng ý như thế. Anh ấy bị kẹt lại tại phi trường O’Hare vì sương mù. Anh ta sẽ trở về ngay khi có thể. Đồng ý.

Sau đó Crawford có một cuộc nói chuyện bí mật với cô y tá đang ở nhà ông ta. Sau khi gác máy, ông nhìn xuyên qua cửa sổ, ra bên ngoài tối đen gần cả một phút, một tay để trên đầu gối, cầm cặp kính bằng hai ngón tay: khuôn mặt ông ta, được các chiếc xe chạy ngược chiều chiếu sáng, có vẻ như trần trụi. Kế đến ông đeo kính vào và xoay qua Clarice.

- Chúng ta có được Lecter trong ba ngày. Nếu chúng ta không có được kết quả nào, thì cảnh sát Baltimore sẽ quấy nhiễu ông ta cho đến khi một tòa án sẽ tống khứ họ.

- Quấy nhiễu ông ta? Lần này sẽ không mang lại kết quả gì hơn lần sau cùng đâu.

- Ông ta đã cho họ cái gì thế? Một con gà bằng giấy phải không?

- Phải, một hình xếp origami. - Cái đó vẫn còn nằm trong túi xách của Clarice. Cô kéo thẳng ra để cho nó mổ trên cái bàn nhỏ.

- Tôi không chê trách gì cảnh sát Baltimore hết. Ông ta là tù nhân của họ mà. Nếu người ta tìm được Catherine trong một con sông, họ có thể nói cho bà mẹ biết rằng họ đã làm đủ hết mọi cách rồi.



- Bà Thượng nghị sĩ Martin ra sao rồi?

- Bà ta rất can đảm nhưng đau khổ lắm. Bà là một phụ nữ thông minh, cương quyết và đầy lý trí. Cô sẽ thích bà ta thôi, Starling.

- Thế Viện John Hopkins và Ban Hình sự Baltimore có giữ bí mật về con côn trùng được tìm thấy trong cuống họng của Klaus không? Chúng ta có thể ngăn cản đám báo chí đề cập đến việc này không?

- Ít nhất là trong ba ngày.

- Chắc không dễ chút nào.

- Chúng ta không thể tin tưởng Frederick Chilton hoặc với nhân viên của bệnh viện được. Nếu Chilton biết được thì cả thế giới cũng sẽ biết. Ông ta tất nhiên sẽ biết cô có ở đây, chỉ đơn thuần làm một công việc để giúp cho cảnh sát Baltimore, bằng cách lý giải vụ án của Klaus, mà chuyện này không hề liên quan gì với Buffalo Bill cả.

- Cũng vì thế mà tôi phải đến muộn sao?

- Đó là cách duy nhất tôi có thể ban cho cô. Sẵn đây, vụ con côn trùng trong họng của cô gái ở Potter sẽ được các báo đăng vào ngày mai đấy. Cái tin này bị rò rỉ từ văn phòng điều tra những vụ chết bất thường của Cincinnati, vì vậy nó không còn là bí mật nữa. Cô có thể nói cho Lecter biết chi tiết này và nó sẽ không quan trọng một khi ông ta không biết là chúng ta tìm thấy một con khác trong họng của Klaus.

- Chúng ta có thể đề nghị gì với ông ta?

- Tôi đang nghĩ đây - Crawford trả lời trong khi nhấc điện thoại lên.

Một phòng tắm rộng lớn với gạch men trắng tinh, các cửa sổ và trang thiết bị của Ý bóng loáng, nổi bật trên các bức tường trơ trụi bằng gạch cũ xưa. Trong đó có một bàn trang điểm với vô số lọ mỹ phẩm và hai bên có hai chậu cây xanh cùng một cái gương đầy hơi nước. Từ dưới vòi sen phát ra một giọng ngân nga bài hát Cash for Your Trash của Fats Waller, được trích từ vở ca nhạc kịch Aint misbehavin.

Dưới vòi sen là Jame Gumb, ba mươi bốn tuổi một người da trắng. Anh ta có thân hình bệ vệ, nặng chín mươi ba ký, tóc nâu với đôi mắt xanh, không dấu vết đặc biệt. Anh ta đọc tên mình giống như James mà không có chữ s. Jame. Anh ta muốn như thế.

Sau khi tắm xong một lần, Gumb thoa lên người một loại dầu làm săn da và dùng bông tắm để chà những chỗ trên người mà anh ta không thích đụng vào. Chân và bàn chân anh ta đầy lông.

Gumb chà người cho đến khi nó đỏ lên, sau đó mới thoa thêm một loại kem dưỡng da. Một tấm gương thật to cho thấy được chân giấu đằng sau một màn kéo treo trên một thanh sắt.

Khi chà vào vùng giữa hai đùi, anh ta kéo tấm màn và nhìn vào gương trong một bộ điệu lả lơi, mặc dù việc đó làm cho cơ quan sinh dục của anh ta đau khủng khiếp.

- “Làm cái gì đó cho em đi anh yêu. Làm cái gì đó cho em NGAY BÂY GIỜ”. - Anh ta dùng âm vực cao nhất của cái giọng sâu tự nhiên của mình, và nghĩ như thế sẽ hay hơn. Anh ta đã uống Premarin, một loại kích thích tố trong một thời gian khá lâu, sau đó là diéthylstilboestrol, nhưng vẫn không có tác dụng gì cho giọng của anh ta cả, tuy nhiên đã làm rụng bớt lông ngực trước cặp vú đang trở nên tròn hơn. Phương pháp điều trị điện phân đã làm rụng hết râu và tạo hình chữ V ngay trước trán, nhưng anh ta vẫn chưa giống một phụ nữ. Anh ta có dáng vẻ một đàn ông đánh nhau bằng móng tay của mình hơn là dùng nắm đấm.

Phải quan hệ với anh ta một thời gian dài mới biết đây là một sự cố gắng nghiêm túc và vụng về để thay đổi giới tính hoặc của một hình biếm họa hận thù. Nhưng không một người nào qua lại với anh ta lâu.

Con chó con cào vào cánh cửa khi nghe tiếng anh ta. Gumb choàng áo tắm vào rồi mở cửa cho nó vào. Anh ta ôm con chó xù lên và hôn lưng nó một cái.

- Đưươợccc rồi. Mày đói rồi, phải không Quý Báu? Tao cũng thế.

Anh ta chuyền con chó qua tay kia để mở cửa. Nó vặn mình để bảo anh ta bỏ nó xuống.

- Từ từ nào, con yêu - Với bàn tay không, anh ta lấy khẩu cạc bin M-14 để dưới đất cạnh giường và bỏ nó lên cái gối. - Đi nào. Chúng ta đi ăn tối nhé! - Anh thả con chó xuống thảm và lấy quần áo mặc vào. Con chó nôn nóng lót tót theo anh xuống cầu thang đến nhà bếp.

Gumb lấy ba khay ăn từ trong lò vi ba ra. Hai cho anh ta và một cho con chó xù.

Con chó ngấu nghiến hết mọi thứ trong đĩa trừ phần rau, còn Gumb thì chừa lại xương trong hai cái mâm.

Anh cho con chó ra ngoài bằng cửa sau và đứng nhìn nó hạ mông xuống trong ánh sáng mờ trước thềm nhà.

- Mày chưa làm công việc đó à, thôi được tao không nhìn mày đâu - Nhưng anh ta lén nhìn qua khe của mấy ngón tay - Ồ, tuyệt quá, mày là một tiểu thư rồi đấy. Thôi nào, chúng ta đi ngủ đây.

Gumb rất thích ngủ. Mỗi đêm, anh ngủ đến mấy chặp. Anh cũng thích đứng lên và ngồi trong phòng mà không bật đèn, hoặc làm việc ngay giữa đêm khuya khi anh ta có hứng.

Vào lúc tắt đèn nhà bếp, anh đứng lại và trề môi khi nhìn những thứ còn lại của bữa ăn tối. Anh gom ba cái mâm lại và lau bàn.

Một công tắc điện ở ngay đầu cầu thang. Bật sáng các ngọn đèn dưới hầm, Jame Gumb đi xuống dưới với mấy cái mâm trên tay. Con chó con sủa ở phía sau và anh ta mở cửa cho nó.

- Đáng đời mày, Billy ngu ngốc. - Anh ta ôm con chó lên và đưa nó xuống cùng. Con chó ngọ nguậy và chỏ mỏ vào mấy cái mâm. - Không được, mày đã ăn nhiều rồi - Anh ta bỏ nó xuống đất và nó chạy theo anh cho đến tầng hầm nằm trên nhiều bậc khác nhau.

Ngay dưới nhà bếp, có một cái giếng đã cạn từ lâu. Bờ miệng giếng bằng đá, cách mặt đất gần sáu mươi phân. Cái nắp bằng gỗ, khá nặng đối với một đứa trẻ muốn giở nó lên, vẫn còn nguyên. Trên đó có một miệng khá lớn để người ta thòng một cái xô xuống đó. Nó đang mở và Gumb bỏ hết mớ đồ ăn dư xuống dó.

Xương và mấy miếng rau biến mất dạng trong bóng tối đen của cái giếng. Con chó con ngồi xuống để xin ăn.

- Không, không, không còn gì đâu - Gumb nói - Mày như thế đủ mập rồi.

Anh ta bước lên cầu thang và huýt sáo gọi con chó. Không một cử chỉ nào cho thấy anh ta nghe một tiếng gọi được phát ra từ cái lỗ đen kia:

- TÔI VAAANNNN ÔÔNNNGGG!

Clarice Starling đến bệnh viện của Baltimore một mình khoảng sau hai mươi hai giờ. Cô đã hy vọng bác sĩ Frederick Chilton sẽ không còn ở đó, nhưng ông ta đang chờ cô trong phòng làm việc của mình.



Ông mặc một áo vét thể thao kiểu Anh với ca rô lớn. Trước bàn làm việc của ông chỉ có một chiếc ghế lưng thẳng được vít chặt xuống sàn nhà. Clarice đứng ngay cạnh đó và những tiếng “Xin chào ông” của cô không có tiếng đáp lại. Cô ngửi thấy mùi hăng hắc lạnh tanh của mấy cái tẩu được Chilton xếp trên một cái giá, cạnh máy hút ẩm.

Sau khi xem xong bộ sưu tập các đầu máy xe lửa Franklin Mint, ông mới quay qua nhìn cô.

- Cô có muốn một tách cà phê không?

- Dạ thưa không, cám ơn ông. Xin ông thứ lỗi cho tôi vì đã quấy rầy ông trong giờ khuya khoắt như thế này?

- Cô vẫn đang theo dõi vụ cái đầu đó à...?

- Đúng vậy. Văn phòng công tố ở Baltimore có nói với tôi là họ đã thỏa thuận mọi thứ với ông rồi.

- Ờ, phải rồi. Tôi hợp tác tay trong tay với cảnh sát mà, cô Starling. Thế cô đang làm một bài báo hay một luận án?

- Thưa không.

- Cô chưa bao giờ đăng bài báo nào trong một tạp chí chuyên khoa sao?

- Không, chưa bao giờ. Đây chỉ là một công tác nhỏ bé mà văn phòng điều tra các vụ án mạng bất thường của Biệt đội hình sự quận Baltimore nhờ tôi. Chúng ta đã giao một vụ án cho họ và chỉ còn giải quyết vài chi tiết lặt vặt thôi. - Clarice nhận ra mình rất ghét tay bác sĩ Chilton này và điều đó giúp cho cô nói láo dễ hơn.

- Cô có máy ghi âm nào không, cô Starling?

- Có, tôi...

- Cô có giấu một micro nào để ghi âm tất cả những gì bác sĩ Lecter sẽ nói với cô không?

- Không.

Ông Chilton lấy trong ngăn tủ ra một máy Pearlcorder nhỏ và gắn một băng cát xét vào trong đó. - Nếu thế, cô nên bỏ cái này vào trong túi xách cô. Tôi sẽ cho cô một bản sao chép. Điều này có thể giúp ích cho việc bổ sung các ghi chép của cô.

- Thưa không, tôi không muốn làm thế thưa bác sĩ Chilton.

- Tại sao chứ? Các cấp thẩm quyền của Baltimore có yêu cầu tôi phân tích tất cả những gì Lecter nói về vụ án Klaus mà.

Hãy cố phỉnh phờ Chilton, Crawford dặn cô như thế. Tôi có thể có bất cứ lúc nào một lệnh của tòa án, nhưng Lecter sẽ biết ngay. Ông ta biết các ý nghĩ của Chilton rõ như một máy quét ảnh vậy.

- Người ta khuyên tôi thử tiếp cận ông ta một cách không chính thức. Nếu tôi thâu băng lén và ông ta biết được, điều đó khiến ông ta mất lòng tin ở tôi. Tôi tin chắc ông hiểu điều này.

- Nhưng làm sao ông ta biết được?

“Ông ta sẽ đọc trên báo với tất cả những thứ khác mà mày biết được, thằng khốn.” cô thầm nghĩ.

Cô không trả lời câu hỏi.

- Nếu ông ta chịu cung khai, ông sẽ là người đầu tiên biết được việc đó và tôi cũng tin chắc là người ta sẽ gọi ông ra làm chứng với tư cách là chuyên gia. Ngay lúc này, chúng ta chỉ cần ông ta cho một đầu mối thôi.

- Nhưng cô có biết tại sao ông chỉ muốn nói chuyện với cô không?

- Thưa không, bác sĩ.

Ông lướt nhìn các bằng cấp và giấy chứng nhận được treo trên các tường trong phòng.

Rồi từ từ xoay đầu về phía Clarice:

- Nhưng cô có biết mình thật sự đang làm gì không?

- Đương nhiên rồi. - Đôi chân của Clarice bắt đầu run vì đã chạy bộ quá nhiều. Cô không muốn tranh cãi với bác sĩ Chilton và hao phí cái sức lực mà cô rất cần để đương đầu với Lecter.

- Này, cô đến bệnh viện của tôi để tra hỏi một bệnh nhân của tôi và cô từ chối cung cấp cho tôi các thông tin mà cô thu thập được sao?

- Tôi chỉ thi hành các lệnh tôi đã nhận thưa bác sĩ Chilton. Tôi có tại đây số điện thoại riêng của văn phòng điều tra. Nếu ông thấy cần, xin ông cứ gọi điện và nói chuyện trực tiếp với ở đó, hoặc để cho tôi kết thúc công việc làm của tôi.

- Tôi không phải là một tên gác tù, thưa cô Starling. Không phải bữa tối, tôi đến đây để đưa rước khách ra vào. Tôi có một vé xem Holiday on ice.

Nói xong, ông mới nhận ra là mình vừa nói một vé. Clarice vừa hiểu thấu được cách sống của ông và ông nhận ra điều đó.

Cô nhìn thấy cái tủ lạnh trống trơn, các miếng vụn còn sót lại của bữa ăn đơn độc, quần áo được chất chồng trong nhiều ngày trước khi giặt sạch. Cô đoán được cái lối sống khốn nạn và cô độc đang núp đằng sau những nụ cười để lộ ra hàm răng vàng của ông ta và cô tự nhủ là cô không được thương xót, nói chuyện, hoặc xoay mặt đi chỗ khác. Cô nhìn thẳng vào mặt ông với một cái gật đầu khó nhận thấy, cô như một ngọn giáo đã xuyên thấu người ông, bằng sắc đẹp và sự hiểu biết của mình. Và cô dư biết hiện giờ ông chỉ có một ước muốn duy nhất là kết thúc cuộc nói chuyện này.

Ông cho gọi một thanh niên giúp việc tên Alonzo đưa cô đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sự Im Lặng Của Bầy Cừu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook