Sưởi Ấm Vợ Yêu

Chương 12

Trình Tiểu Nhất

12/04/2017

Cao Tiểu Bạch quay mặt đi chổ khác, lại đưa tay cầm lên một mô hình khác, Cao Tiêu Tiêu ở bên cạnh làm như không thấy.

Trong phòng yên tĩnh nhưng trong giây lát...

"Tiểu Bạch, có mệt hay không ah, Mammy giúp con xoa bóp nha." Cao Tiêu Tiêu nịnh nọt lại đi tới, xoa bóp bả vai nhỏ cho cậu bé.

Cao Tiểu Bạch, "..."

Tiểu Bạch thả mô hình trong tay ra, híp mắt mắt nhìn Cao Tiêu Tiêu, âm thanh non nớn nói "Tên trong danh bạ không được sửa."

"Được!" Cao Tiêu Tiêu lập tức gật đầu.

Chỉ cần con trai bảo bối vui vẻ, để cho cô làm trâu làm ngựa cũng có thể, huống chi chỉ là một cái tên nho nhỏ trong danh bạ điện thoại.

Cao Tiểu Bạch thoả mãn tiếp tục xếp mô hình, "Về sau không trở về ngủ phải nói với con."

"Được!"

"Trong nhà thức ăn đã gần hết rồi, xế chiều đi siêu thị với con để mua."

"Được!"

"Buổi tối chúng ta ăn ở bên ngoài đi."

"Được!"

Cao Tiểu Bạch, "..."

.

Chỉ là, hai mẹ con còn chưa kiệp đi, thì có khách không mời mà đến chơi rồi.

Trong phòng ngủ, Cao Tiêu Tiêu ôm con trai trong lòng ngủ trưa, nghe được tiếng chuông cửa sau nhíu nhíu mày, một chút đều không muốn rời giường.

Cao Tiểu Bạch nhẹ nhàng vạch trần chăn mỏng đứng dậy, đem cửa phòng ngủ mở ra, lúc này mới đi ra mở cửa.

Ngoài cửa, Cao Trinh Ninh một người cách ăn mặc như quý phu nhân, ung dung đẹp đẽ đứng ở ngoài cửa.

Nhìn thấy trên người Cao Tiểu Bạch mặc bộ đồ ngủ con bò sửa, bà bộ dạng thùy mị, mặt biểu lộ nụ cười từ ái, "Tiểu Bạch, ta là bà ngoại, còn nhớ rõ ta không?"

Cao Tiểu Bạch nhàn nhạt nhìn bà một cái, quay người trở về phòng.

"..." Cao Trinh Ninh mặt nóng mông lạnh, đáy lòng có chút khó chịu, đứa bé này, lớn lên đáng yêu như vậy, nhưng là tính cách lại giống Cao Tiêu Tiêu, một chút đều không đáng yêu!

Bà nhíu mày, vẫn là nhấc chân bước đi vào.



Căn hộ này có hai phòng một phòng khách nhỏ, mấy năm nay bà cũng tới đây mấy lần, không gian nhỏ hẹp và đơn sơ, trong phòng khách không đủ cho hai người, TV vẫn như vậy nhỏ, ghế sa lon cũng đã củ rồi, ai...

Cao Trinh Ninh trong lòng nhìn xung quanh một phen, nhìn Cao Tiểu Bạch ngồi trên ghế sa lon chơi điện thoại, mở miệng hỏi, "Tiểu Bạch, mẹ con có ở nhà không?"

"Không có." Cao Tiểu Bạch cũng không ngẩng đầu lên nói.

Cao Trinh Ninh nhíu mày, không có? Chẳng lẽ... Diệp Tiêu vẫn còn ở cùng Hàn Chân?

Trên mặt của bà hiện lên một tia lo lắng, vì cái gì Diệp Tiêu luôn muốn gây phiền toái cho bà? Trên đời này nam nhân nhiều như vậy, vì cái gì cùng đâm họng súng lên một người? Lại đi thích người không nên thích?

Chuông điện thoại di động vang lên, là Cố Dĩ Thành gọi tới.

Cao Trinh Ninh nhìn thoáng qua lập tức đưa tới bên tai, nhu thuận nói ra, "Nghe, ông xã."

"..."

"Được, anh yên tâm, em giải quyết xong việc trở về."

"..."

"Được ông xã, vậy ở tiệc rượu anh uống ít một chút, chú ý thân thể."

"..."

Cúp điện thoại, cửa phòng ngủ mở ra, Cao Tiêu Tiêu mặc bộ đồ ngủ giống với Cao Tiểu Bạch đi ra, sắc mặt khó chịu nói, "Bà tới chỗ này làm cái gì?"

Cao Trinh Ninh lập tức đi tới, "Tiêu Tiêu, hóa ra con ở nhà nha. Mẹ tới tìm ngươi có chút chuyện, chúng ta vào phòng nói đi."

Nói xong, còn cố ý nhìn thoáng qua thân hình nhỏ đang ngồi trên ghế sa lon.

Cao Tiêu Tiêu gương mặt lạnh lùng, lạnh như giọng nói của cô, "Chúng ta ba năm trước đây không có vấn đề gì nữa rồi, tôi với bà cũng không có chuyện gì để nói, bà đi đi."

"Tiêu Tiêu." Cao Trinh Ninh đôi mi thanh tú nhíu chặt, ở bên trong đôi mắt toát ra thêm vài phần đau lòng, "Con xem con, mẹ mới mấy tháng không gặp con, đã gầy trở thành như vậy. Ai, mẹ đã sớm nói với con, một người phụ nữ đơn thân, lẻ loi trơ trọi mang theo một đứa bé..."

Lời còn chưa nói hết, Cao Tiêu Tiêu trực tiếp đem bà kéo vào phòng ngủ, cửa phòng cũng "BA~" mà một tiếng bị đóng lại.

Trên ghế sa lon, Cao Tiểu Bạch yên lặng ngẩng đầu, trên khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn như có điều suy nghĩ.

.

Trong phòng ngủ.

Cao Tiêu Tiêu buông tay ra, thở hổn hển hướng Cao Trinh Ninh thấp giọng quát, "Tôi cảnh cáo bà, đừng có ở trước mặt Tiểu Bạch nói hươu nói vượn!"



Cao Trinh Ninh vuốt vuốt cổ tay bị nắm, cảm thấy hơi nhức tay, vẻ mặt nhu nhược nói, "Ta đã biết, vừa rồi... Ta chính là nhất thời đau lòng, mới nhịn không được nói ra khỏi miệng nha. Tiêu Tiêu, kỳ thật, qua nhiều năm như vậy mẹ trong lòng một mực đều băn khoăn..."

"Hãy bớt sàm ngôn đi!" Cao tiêu tiêu lạnh nói đã cắt đứt nàng, "Có chuyện gì thì nói nhanh lên a, nói xong rời đi!"

"..." Cao Trinh Ninh mấp máy môi, thở dài, tựa hồ rất bất đắc dĩ mở miệng nói ra, "Là được... Vừa rồi trong điện thoại cũng đã nói cho con nghe rồi. Tiêu Tiêu, mẹ van con, con có thể cùng Hàn Chân chia tay được không?"

Cao Tiêu Tiêu mỉa mai cười ra tiếng, "Cố Lệ Thanh lại lấy cái gì uy hiếp bà rồi, Ân?"

"Không có, Lệ Thanh con bé không phải loại phụ nữ xấu như vậy."

"Ha ha, vậy hãy để cho tự cô ta đuổi theo ah, chỉ cần cô ta có bản lĩnh, cho bà đến cầu tôi làm gì?"

Cao Trinh Ninh sắc mặt chật vật, "Tiêu Tiêu, Lệ Thanh... Lệ Thanh con bé thật ra là không muốn thương tổn con."

Cao Tiêu Tiêu nghe nhịn không được mắt trợn trắng.

"Lệ Thanh nói Hàn Chân tuy có tiền có thế, nhưng là đặc biệt hoa tâm, đối với nữ nhân cho tới bây giờ đều là ai đến cũng không có cự tuyệt, chơi hai ba tháng là bỏ... Tiêu Tiêu, con cùng hắn cùng một chỗ sẽ bị thương tổn biết không?"

"Cố Lệ Thanh không sợ bị thương tổn?" Cao tiêu tiêu cười lạnh, "Cô ta cứ như vậy tự tin về sau sẽ không bị Hàn Chân vứt bỏ? Nếu như ta]ôi nhớ không lầm, cô ta năm nay đã 27 tuổi , thanh xuân con gái thế nhưng rất quý đấy..."

"Cái này cũng không cần con quan tâm, tóm lại, con tranh thủ thời gian cùng Hàn Chân chia tay, chị con tự nhiên có biện pháp đạt được hắn." Cao Trinh Ninh cho rằng Cao Tiêu Tiêu nghĩ thông suốt, tự phụ nói ra.

"..." Cao Tiêu Tiêu trái tim băng giá nhìn bà.

Cao Trinh Ninh đã bốn mươi lăm tuổi, giống như do được chăm sóc tốt, tư thái yểu điệu giống như một thiếu nữ, làn da vừa trắng lãi vừa mịn nhìn không ra một nếp nhăn, cả người toả sáng, khí sắc vô cùng tốt.

Cái này là người mẹ đã sinh ra cô, tuy nhiên cho tới bây giờ lúc nào cũng ngăn cản hạnh phúc của cô.

Mười mấy năm trước vì lập gia đình đem cô cùng bà ngoại nhét ngoài nội thành chẳng quan tâm, năm năm trước vì cái gọi là mặt mũi Cố Gia bức cô rời khỏi Cố Hướng Bắc, hôm nay... Lại vì con kế đến xin cô rời khỏi Hàn Chân.

Đừng nói cô cùng Hàn Chân cũng không phải loại quan hệ này, coi như là, Cao Tiêu Tiêu cũng hết lần này tới lần khác không muốn làm cho người khác như thế đắc ý!

Cô nhìn Cao Trinh Ninh mỗi chữ mỗi câu nói ra, "Tôi sẽ không cùng Hàn Chân chia tay đấy, có bản lĩnh... Bà để cho Cố Lệ Thanh đến đoạt!"

"..." Cao Trinh Ninh trên mặt lập tức đổi sắc, tuy nhiên ba năm trước đây cũng đã lĩnh giáo qua sự tuyệt tình của đứa con gái này rồi, lại không nghĩ rằng bây giờ cô càng tuyệt tình hơn.

Bà gắt gao cau mày, không cam lòng nói, "Tiêu Tiêu, chẳng lẽ con sẽ không sợ Lệ Thanh đem chuyện của con cùng Tiểu Bạch đều nói cho Hàn Chân?"

Cao Tiêu Tiêu trong lòng chấn động, tuy nhiên trên mặt y nguyên trấn định, trong lòng lại nghiễm nhiên có chút luống cuống.

Nếu như bị Hàn Chân hoặc là người Hàn gia biết cô còn có một con trai bốn tuổi, mất đi hôn nhân này là việc nhỏ, mất đi nguồn kinh phí hàng tháng mới là chuyện lớn.

Cao Trinh Ninh nở nụ cười, nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ nói thêm, "Tiêu Tiêu, mẹ biết rõ, con có một đứa con thông minh. Kết quả cuối cùng đơn giản đều là chia tay, sớm cũng như vậy, muộn cũng vậy, có cái gì khác nhau đâu này? Miễn cho náo đến cuối cùng, đối với thanh danh của con cũng không tốt, đối với Tiểu Bạch... Cũng càng không tốt, con nói đúng không?"

Cao tiêu tiêu, "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sưởi Ấm Vợ Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook