Sửu Thiên Nga

Chương 21

Lão Lâm

04/11/2017

Editor: Sweet

Trần Nghệ Gia mất tích.

Từ sau khi nàng ăn Tết ở Mỹ trở về, quan hệ của nàng và Tần Duyệt càng lúc càng mỏng manh.

Cha mẹ Trần Nghệ Gia đã biết chuyện nàng cùng với Đường Mạnh, phản ứng cực kì dữ dội, nhốt nàng vào trong nhà, ngay cả Tần Duyệt cũng phải đợi đến lúc cha mẹ Trần Nghệ Gia vào thông báo cho bạn bè việc nàng tạm nghỉ học mới hay tin được.

Cha mẹ Trần Nghệ Gia tự mình tìm đến tận nhà giải thích với Tần Duyệt, đương nhiên chính yếu vẫn là để cho Tần lão gia thấy thành ý.

Tần lão gia tỏ ý muốn xem thái độ của Tần Duyệt ra sao. Vốn cơn tức giận của Tần Duyệt đã bình lặng lại một lần nữa bị khơi mào, việc cha mẹ Trần Nghệ Gia xin lỗi cùng bồi thường khiến cho anh lần nữa ý thức được việc mình đã bị đá như thế nào.

Tự tôn bản thân bị đả kích trầm trọng đã ảnh hưởng rất lớn đến cảm tình với Trần Nghệ Gia của anh, đồng thời cũng làm cho anh nhận ra rõ bản thân cũng chẳng mấy yêu thương nàng

Tần Duyệt làm ra vẻ khoan dung độ lượng, chiếm được cảm tình cha mẹ Trần Nghệ Gia rất lớn đồng thời khiến họ đối với sự lựa chọn của con gái lại càng thêm tức giận.

Một bên là tên côn đồ bị ép ra hải ngoại, một bên là Tần thiếu gia thanh mai trúc mã, Trần gia cha mẹ kiên quyết nói con gái mình đã bị lừa. Vì ngăn chặn Trần Nghệ Gia liên lạc với Đường Mạnh, hai người thậm chí đem nàng nhốt vào nhà, hạn chế tự do của nàng

Vốn còn có ý đem Trần Nghệ Gia xuất ngoại, nhưng lại sợ khoảng cách quá xa không kiểm soát được, Đường Mạnh tiếp tục dụ dỗ con gái họ nữa thì sao.

Đường Mạnh bởi vì thế lực của Tần gia trong khoảng thời gian ngắn không thể về nước, nhất là trong khu địa bàn quản lý của Tần gia, Trần gia cha mẹ dứt khoát quyết định đem con gái nhốt vào trong nhà.

Việc này Tần Duyệt tuyệt không quan tâm. Trần Nghệ Gia đã không còn là gì đối với anh nữa, nàng cùng cha mẹ nàng như thế nào, cùng Đường Mạnh như thế nào, anh quản không được và cũng chẳng muốn quản.

Nhưng vào buổi sáng hôm nay, Trần Nghệ Gia không biết làm cách nào trốn thoát được ra khỏi nhà, gọi điện thoại cho Tần Duyệt

Tín hiệu điện thoại thật không tốt, đứt quãng, Tần Duyệt chỉ có thể miễn cưỡng nghe được Trần Nghệ Gia nói rằng nàng đang ở thành phố Y, tiếp theo chợt nghe thấy một giọng nam xa xa vọng lại trong đó, điện thoại cúp.

Thành phố Y cũng là chỗ trường đại học của Bàng Cùng Hiên ….. Chờ đến khi Tần Duyệt ý thức lại, anh đã đi ra khỏi cổng sân bay thành phố Y

Đường Mạnh thật ra không có lý do gì để đi tìm người quái dị kiếm chuyện, Tần Duyệt cũng không cần phải lo lắng, nhưng trong lòng vẫn cảm giác có chuyện gì đó cực kì quan trọng sắp phát sinh.

Sau khi bắt taxi, Tần Duyệt dựa vào cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết vì sao, hình ảnh Bàng Cùng Hiên toàn thân máu tươi lại xuất hiện trong đầu anh.

Trần Nghệ Gia vì sao lại đến thành phố Y? Sao lại đến chỗ này? Vì sao lại gọi điện thoại cho anh?

Còn có giọng nam quỷ dị mơ hồ trong điện thoại đó…..

Tần Duyệt hoàn toàn có thể kệ thây, nhưng không hiểu vì sao anh không cách nào an tâm được!

Loại cảm xúc mạnh mẽ này bùng lên khi anh nhìn thấy người quái dị đứng trước mặt anh hỏi “Vì sao lại…?” Mãnh liệt bất thường, Tần Duyệt cảm thấy tay ngứa ngáy, rất muốn đem thứ gì đó bắt lấy trong tay giày vò và đập phá, loại cảm giác này đã rất lâu rồi chưa từng có.

Thế là anh lặng lẽ cho tay vào túi, tránh cho bản thân kiềm không nổi ý muốn bắt nạt người quái dị.

Tạm thời không muốn dây dưa với Bàng Cùng Hiên, cho nên mới bảo đợi hắn ăn cơm xong sẽ nói sau, kỳ thật bản thân đói mốc đói meo chưa ăn gì cả.

Đây không phải là lần đầu tiên Tần Duyệt gặp Tiểu Cửu nhưng là lần đầu tiên chạm mặt trực tiếp, đúng như Tần Duyệt suy nghĩ, anh chán ghét thằng bóng tự cho mình xinh đẹp này!

Giống y như những gì người quái dị miêu tả, Tiểu Cửu rất đẹp, cách ăn mặc hợp mốt, trên người không kiếm được một khuyết điểm nào để chê bai cho được.

Nếu cậu ta không khiêu khích Tần Duyệt, Tần Duyệt cũng sẽ không để ý đến cậu ta, thế mà cậu ta không những khiêu khích, còn làm ra vẻ là người bảo vệ Bàng Cùng Hiên, Tần Duyệt trong lòng cười lạnh, co rút những đầu ngón tay giấu trong túi áo của mình.

Cáu kỉnh, tức giận không lý do, còn có thường xuyên thất thần, Tần Duyệt không biết chính mình còn có thể khống chế bản thân được bao lâu.

Vào thời điểm cha mẹ Trần Nghệ Gia trước mặt anh giải thích này nọ, anh đã rất kiềm chế, ở trong mắt người khác từ xưa đến giờ anh luôn giữ vẻ hờ hững, đáp lễ, thậm chí khoan dung, chỉ có chính bản thân anh mới biết được tâm can bên trong luôn thiêu đốt bởi sự phẫn nộ.

Anh không bằng Đường Mạnh, anh không bằng Đường Mạnh, anh không bằng Đường Mạnh, anh không bằng Đường Mạnh……

Không ai phát hiện Tần Duyệt không bình thường ngay cả Bàng Cùng Hiên cũng không.

Tần Duyệt đi đằng trước, nghe thấy tiếng bước chân Bàng Cùng Hiên đuổi theo phía sau, khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong quỷ dị

Người quái dị vẫn thích anh.

Tần Duyệt biết bản thân mình trong mắt người khác vĩ đại bao nhiêu, ở trường trung học còn được không ít nữ sinh gọi là “Hoàng tử”.

Chỉ có chính anh biết, tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn hoàn hảo, nhưng bên trong anh đã sớm rạn nứt không rõ hình thù.

Không khí bên trong tầng hầm ngầm ẩm thấp hòa cùng mùi máu bên môi, còn có tiếng khóc nức nở của nữ nhân.

Tần Duyệt muốn thử chuyển người, lại bị người khác đạp một cước ngã nhoài xuống, tiếp theo bàn chân kia còn giẫm lên sườn mặt tuấn tú của Tần Duyệt, cố ý dùng sức nghiền nghiền.

“Đã lâu không thấy, tao thật sự rất nhớ mày” Miệng Đường Mạnh thả một hơi khói thuốc, áo phanh rộng, lộ ra lồng ngực rắn chắc, tóc cũng dài rất nhiều so với trước kia, nhất là tóc mái, tùy theo động tác của gã mà ẩn hiện vết sẹo rõ ràng bên mép trái.

Tần Duyệt không khuất phục hung hăng trừng mắt nhìn Đường Mạnh, lúc thấy rõ vết sẹo kia nhịn đau cố tình hừ lạnh.

Đường Mạnh thuận theo tầm mắt của Tần Duyệt sờ sờ lên vết sẹo trên mép trái mình,“Nhìn quen mắt sao?”

Không chỉ nhìn quen mắt, Tần Duyệt còn biết rõ vì sao vết sẹo ấy xuất hiện..

Khi đó Bàng Cùng Hiên vẫn còn nằm bệnh viện, Tần gia lập tức gây áp lực Đường gia, cuối cùng chú của Đường Mạnh đoạt quyền, hứa đem Đường Mạnh tống cổ ra khỏi biên giới, tuyệt đối không trở về.



Mà trước khi Đường Mạnh bị tống đi, gã bị hung hăng giáo huấn một chập, Tần Duyệt có mặt ngay tại chỗ để xem.

Tần Duyệt nhìn Đường Mạnh bị ba tên trưởng thành vây quanh, từng quyền từng cước không chút lưu tình, vừa mới bắt đầu Đường Mạnh còn có thể phản kích, nhưng dù thế nào gã cũng không thể nào đấu lại cả ba người. Đường Mạnh vừa ngã xuống, lập tức sẽ bị xối nước lôi lên đánh tiếp.

Tất cả mọi người đang đợi Tần Duyệt nói “ngừng”, nhưng Tần Duyệt vẫn cứ như thế nhìn, đứng bên cạnh còn có chú của Đường Mạnh

Tay của tên lâu la đều sưng hết cả lên, mệt thở hồng hộc, mà Đường Mạnh sớm đã như mớ giẻ rách, rốt cuộc không đứng dậy nổi.

Tên lâu la nhìn về phía Tần Duyệt, lại nhìn về phía chú của Đường Mạnh cuối cùng chú Đường Mạnh đành phải cắn răng một cái, lấy gậy gỗ từ tay của thủ hạ bước lại phía Đường Mạnh, đánh Đường Mạnh hôn mê phát tỉnh, gậy thứ 2 đánh hộc huyết, gậy thứ 3 đập vào đầu Đường Mạnh, bên mắt trái chảy máu không ngừng.

Tần Duyệt nhịn không được nhíu nhíu mày, tay của chú Đường mạnh đã run hết cả lên, Tần Duyệt cuối cùng nói một tiếng “Ngừng”.

“Vĩnh viễn đừng cho tôi gặp lại hắn.”

Tần Duyệt nhớ tới khi đó mình đã nói ra câu ấy với vẻ tự đắc thế nào, nhưng không đầy một năm, Đường Mạnh không những đã trở lại, còn đem chân dẫm lên trên mặt mình.

Đường Mạnh muốn trả thù sao?

P.S: A Meo đừng nói gì nữa ……………. A Hoa bỏ chạy đây Ọ_ Ọ

Ở Mỹ, Đường Mạnh chỉ cần nhớ đến chuyện này là dằn xé không sao chịu nổi, lại kiềm không được suy nghĩ.Cha bệnh nặng, chú đoạt quyền, bản thân bị đánh gãy tay, bị đuổi tới một quốc gia ngôn ngữ xa lạ, Đường Mạnh rất oán, cho đến khi cha mất, gã cũng không thể về nước tham gia lễ tang, oán này đã biến thành hận thù.

Đường Mạnh hận sự bất lực của bản thân, gã hận Trần Nghệ Gia, hận cả Tần Duyệt, hận tất cả mọi thứ khiến cho gã trở nên thê thảm thế này.

Cho đến khi ông chú lén lút liên lạc với gã, nói rõ cho gã việc đoạt quyền chỉ là bề ngoài, kỳ thật cha gã biết mạng của mình không còn dài, lại lo sợ Đường Mạnh không có biện pháp bảo hộ bản thân, mới nhượng bộ Tần gia, đưa Đường Mạnh tống xuất khỏi biên giới, tạm thời bảo trụ tính mạng của gã chờ đợi đến khi đủ thế đủ lực rồi mới tính đến việc báo thù.

Hy vọng chợt xuất hiện, Đường Mạnh được nỗi hận thù vun đắp, dưỡng tốt thương thế, tích cực liên lạc phối hợp với chú.

Có đôi khi hình ảnh Bàng Cùng Hiên cả người đầy máu tươi sẽ hiện lên ở trong đầu Đường Mạnh, đó là lần cuối cùng gã nhìn thấy Bàng Cùng Hiên

Thật sự là một người quái dị xuẩn ngốc nhưng cũng nhờ vào hắn chứ nếu đạn kia thật sự trúng vào người Tần Duyệt, Tần gia nhất định sẽ không bỏ qua cho gã.

Nhớ tới Trần Nghệ Gia, Đường Mạnh vẫn có chút không thoải mái, ma xui quỷ khiến vào một đêm khuya gã gửi cho Trần Nghệ Gia một bức thư.

Ba ngày sau Trần Nghệ Gia hồi đáp gã, tuy rằng chỉ có mấy chục chữ cỏn con lại khiến cho Đường Mạnh mơ hồ thấy được một tia hy vọng.

Liên lạc liên tục, tất nhiên, Đường Mạnh sẽ không đem chuyện mình thật sự muốn làm kể cho Trần Nghệ Gia biết.

Đường Mạnh không còn đeo đuổi Trần Nghệ Gia giống như lúc trước nữa, chỉ cùng nàng tâm sự qua ngày. Nàng nói nàng thực xin lỗi Đường Mạnh.

Đường Mạnh nói, tất cả đều là chuyện quá khứ. Thâm tâm, gã nhất định sẽ đòi lại.

Gã biết Bàng Cùng Hiên đã vào đại học, còn kết bạn mới, cùng Trần Nghệ Gia vẫn giữ liên lạc. Vết đạn bắn giờ đã đỡ rất nhiều, hình như không có lưu lại di chứng, người cũng trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.

Đường Mạnh cảm thấy Bàng Cùng Hiên sẽ là người duy nhất cả đời này gã nợ lời xin lỗi

Cho đến sau ngày Giáng Sinh, Trần Nghệ Gia nói Bàng Cùng Hiên cùng em họ Tần Duyệt hôn nhau……

Đúng là giỏi thật, bấu víu Tần Duyệt rồi lại câu thông cùng em họ Tần Duyệt, giỏi!

Hắn quả nhiên là tên biến thái thích nam nhân! Bộ dạng ghê tởm như vậy thế mà còn không biết kiềm chế!

Mặc dù Trần Nghệ Gia đã nói chỉ là hiểu lầm, Đường Mạnh cũng không để vào óc nổi, gã chỉ cần nhớ tới khuôn mặt của Bàng Cùng Hiên là thấy ghê tởm!

Đường Mạnh cuối cùng nhấc chân ra khỏi mặt Tần Duyệt, ngồi xổm xuống bên cạnh Tần Duyệt, túm tóc nhấc lên, giữ đầu thuốc huơ huơ trước mặt,“Tao có nên để lại vài vết trên gương mặt mày hay không nhỉ?”

Đường Mạnh quay đầu nhìn về phía Trần Nghệ Gia,“Cô không phải thích gương mặt này của nó sao?”

Đường Mạnh đã thay đổi, gã càng trở nên đáng sợ thì khí thế càng tăng, giọng nói bình thản nhưng lại làm những chuyện biến thái điên cuồng hơn so với lúc trước.

Trần Nghệ Gia miệng bị lấp kín, nói không ra lời. Nàng thật hối hận, trong nhà nàng chưa từng bao giờ chịu áp lực lớn đến thế này, bà nội vì nàng mà đã phải vào bệnh viện, ba và mẹ cũng luôn vì chuyện của nàng cãi nhau không ngớt…… Nàng chỉ muốn cùng người yêu mình và người mình yêu mãi bên cạnh nhau mà thôi

Cái giá phải trả đã quá đắt, nàng quyết định chia tay với Đường Mạnh.

Trần Nghệ Gia sau khi nói ra điều đó với gia đình, người nhà vừa vui mừng, lại có đôi chút hoài nghi nàng.

Thế là, trước mặt người thân nàng gọi điện nói lời chia tay Đường Mạnh, lý do là nàng vẫn thích Tần Duyệt.

Nàng biết Đường Mạnh sẽ hận nàng cũng đã chuẩn bị sẵn hứng chịu cơn phẫn nộ của gã thế nhưng không có lời đáp trả lại cho nàng.

Việc nhận được điện thoại Đường Mạnh là ngoài ý muốn của Trần Nghệ Gia, dãy số lại là trong nước. Trần Nghệ Gia lợi dụng sơ hở của đám người làm, lén lút trốn ra ngoài gặp Đường Mạnh, nhưng vừa thấy mặt đã bị đánh ngất, tỉnh lại thì nhận thấy mình đã nằm trên mặt đất ở tầng ngầm..

Lúc nàng gọi điện đã ấn nhầm dãy số, vốn muốn gọi điện cho người nhà đến cứu không hiểu sao thành gọi cho Tần Duyệt, sau đó bị Đường Mạnh bắt gặp nhưng gã cũng không nổi nóng. Nhìn Đường Mạnh tươi cười quỷ dị, Trần Nghệ Gia mới biết mình đã trúng kế.

Nàng muốn mở miệng giải thích nhưng Đường Mạnh không hề cho nàng cơ hội để nói chuyện.

Tần Duyệt không thèm đếm xỉa đến tàn thuốc đang được dí sát rất gần kia,“Mày nếu đã dám trở về thì biết hậu quả rồi đấy”

Đường mạnh bĩu môi một cái, nắm tóc Tần Duyệt đập xuống mặt đất, Tần Duyệt lập tức không còn nói được gì nữa

“Đừng uy hiếp tao, tao sợ quá.” Đường Mạnh đá Tần Duyệt lật lại, nhìn trán Tần Duyệt đổ máu không ngừng,“Đau hay không nào?”

Tần Duyệt một chút phản ứng cũng không có.



“Đừng giả chết với tao!” Đường Mạnh lại một cước nhắm vào bụng Tần Duyệt, ánh mắt Tần Duyệt lay tỉnh, hai tay ôm lấy chỗ vừa bị giẫm, nôn mửa không ngừng.

“Tao nếu đã trở về, mày nên biết ngày chết của mày cũng không còn xa nữa đâu.”

Tần Duyệt đã bị Đường Mạnh tra tấn không ra hình người, phun ra toàn máu, Trần Nghệ Gia thấy thế nức nở khóc không ngừng

Đường Mạnh đột nhiên nhíu nhíu mày, nhìn ra phía cửa.

Phía dưới cầu thang tầng ngầm có mấy cái bao tải, Tần Duyệt vừa rồi bị đánh bất tỉnh cũng được bọc trong bao tải đem tới, nhưng khi nãy nhìn lại, Đường Mạnh nhìn thấy có cái bao tải hình như hơi giật giật.

Gã không có nhìn lầm, có điều đó không phải bao tải bình thường.

Thủ hạ luôn túc trực cạnh bên thấy Đường Mạnh ra hiệu vội đem bao tải này xốc lên, nhìn thấy một thân hình nhỏ thó nằm gọn lỏn trong bao tải.

“Vậy là sao?” Đường Mạnh có chút bất đắc dĩ nói.

Thủ hạ lập tức ý thức được bản thân phạm phải sai lầm, vội giải thích,“Đây là cùng đi chung với gã họ Tần, thuận tay đánh ngất dẫn theo về, vì hắn quá nhỏ, để tại chỗ này nên quên khuấy đi mất”

“Hả?” Đường mạnh cười cười, đi về phía thủ hạ, ra vẻ đánh một quyền lại hoàn toàn không chút lực,“Tay chân thật ngứa ngáy quá đi.”

Thủ hạ hắc hắc cười,“Lão đại, tính sao đây?”

Đường Mạnh trầm ngâm một tiếng, vừa định mở miệng, Tần Duyệt đột nhiên giãy dụa vùng lên,“Đường Mạnh!”

Đường Mạnh quay đầu liếc nhìn Tần Duyệt một cái không rõ suy nghĩ gì, đột nhiên quay lại nói“Mở ra!”

Thủ hạ nhanh chóng mở bao tải, lộ ra Bàng Cùng Hiên mắt và miệng đều bị vải đen bịt kín.

Đường Mạnh ánh mắt phút chốc sáng ngời,“Giỏi!”

“Đường Mạnh! Mày nếu…… Nếu dám động vào hắn ──”

Đường Mạnh? Người vừa nói là ai? Tần Duyệt sao?

Bàng Cùng Hiên đầu còn đau, nhất là sau gáy, sao lại đau vậy ta, hắn còn nhớ rõ khi nãy cùng Tần Duyệt vừa bước ra khỏi trường, thì có vài người lao tới, ngay cả động tác bọn họ hắn còn chưa kịp thấy rõ ràng thì mồm đã bị nhét vô một cái khăn, tiếp đó sau gáy đau xót rồi cái gì cũng không biết nữa..

Đường Mạnh trừng mắt nhìn về phía Tần Duyệt,“Tụi mày tương thân tương ái quá nhỉ? ”

Tần Duyệt đứng lên cực kì gượng ép, vừa nhích từng bước đã bị thủ hạ Đường Mạnh đẩy ngã nhưng ánh mắt anh vẫn hung hăng nhìn chòng chọc Đường Mạnh, so với khi nãy càng quyết liệt hơn..

Đường Mạnh lấy tay chạm vào Bàng Cùng Hiên, ngón tay chỉ vừa chạm vào tóc thì Bàng Cùng Hiên đã sợ đến mức rụt cả người lại,“Mày thực là thấp kém, cái loại gì thế này……”

Dường như một chút cũng không thay đổi, vẫn nhát gan như vậy, vóc dáng lại thấp bé, khiến cho người vừa nhìn thấy là đã muốn khi dễ, một chút cũng không thay đổi…….

Không, vẫn có thay đổi, tóc mái âm trầm không còn, hơn nữa tuy rằng thật sợ hãi, nhưng không giống như trước kia cúi đầu thấp đến mức không ai nhìn thấy được.

“Khẩu vị của mày thật đúng là kỳ quái……” Đường Mạnh không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên vỗ tay một cái, trở nên cao hứng phấn chấn,“Tao chán rồi, đổi trò chơi đi!”

Rồi chưa kịp đợi mọi người có phản ứng, Đường Mạnh nói với thủ hạ,“Đi, dắt nó từ trong sân ra đây.”

Bàng Cùng Hiên ngã lăn ở trên đống bao tải, hai tay hai chân bị trói, mắt và miệng đều bị bịt lại, chỉ có thể dựa vào lỗ tai nghe ngóng mọi thứ.

Dường như…… Là giọng của Đường Mạnh…..

Còn có tiếng khóc, là tiếng ai khóc?

Hoàn cảnh này rất quen thuộc, dường như là chuyện đã xảy ra trong kho hàng một năm trước kia.

Tần Duyệt, Tần Duyệt không có việc gì chứ?

Bàng Cùng Hiên muốn ngồi xuống, lập tức bị một bàn chân hung hăng đạp xuống giữ chặt bả vai hắn, đau, giống như xương cốt vỡ hết cả ra rồi!

Tần Duyệt nhìn Đường Mạnh tiêm cho con chó thứ thuốc gì đó, vô số hình ảnh hiện lên trong đầu anh nhưng vẫn không rõ ràng Đường Mạnh rốt cuộc muốn làm cái gì.

Đường Mạnh quăng ống chích trong tay, giống như đã hoàn thành một chuyện vĩ đại,“Tốt lắm,cho mày chọn, là hắn? hay là…… cô ta?”

Trần Nghệ Gia mở to đôi mắt ngập nước, không thể tin nổi nhìn Đường Mạnh lại chỉ tay về phía mình.

Đường Mạnh không thèm nhìn Trần Nghệ Gia mà lấy tay sờ sờ đầu chó săn,“Chọn chính mày cũng được, có điều tao vừa mới tiêm cho nó thuốc kích thích chỉ sợ nó hơi thô bạo thôi.”

Không thể, không thể, không thể!

Đường Mạnh tại sao lại làm như thế đối với nàng!

“Đường Mạnh!!” Tần Duyệt nghiến răng nghiến lợi nói, lại bị thủ hạ của Đường Mạnh ấn xuống.

“Có điều loại sự tình này không thích hợp với Tần đại thiếu gia, như vậy……” Đường Mạnh đưa ngón tay lên, mắt thấy sắp chỉ vào Trần Nghệ Gia, đầu ngón tay lại xoay chuyển,“Chọn hắn đi!”

Bàng Cùng Hiên hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn có thể cảm giác được nơi này có rất nhiều người, nhưng đây là chỗ nào? Bọn họ muốn làm gì?

Đường Mạnh khóe miệng cười đến tàn nhẫn, ra lệnh thuộc hạ,“Đem quần hắn lột ra ”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sửu Thiên Nga

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook