Ta Đoạt Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ

Chương 8

Qua Vân Tê

14/05/2021

Khuyết Hàn Phù lấy ra danh sách chuyên ngành văn học để lên trên bàn, hỏi Trúc Tâm Nhã: "Em tên là gì?"

Trúc Tâm Nhã hít sâu một hơi muốn làm cho chính mình bình tĩnh lại, mềm mại ngoan ngoãn nói: "Em tên Trúc Tâm Nhã, Trúc trong Thiên Trúc, Tâm trong tình yêu, Nhã trong văn nhã."

Đôi mắt Khuyết Hàn Phù ở trên danh sách đảo qua, không phát hiện tên Trúc Tâm Nhã, nhướng mày nói: "Chuyên ngành nào?"

Trúc Tâm Nhã chớp chớp mắt, "Kinh tế học."

Khuyết Hàn Phù đem danh sách cất lại, "Trốn tiết kinh tế học chạy qua chuyên ngành khác, đi học lại không nghiêm túc nghe giảng, liên tục năm lần đều không thể trả lời câu hỏi tôi ra..... bạn học Trúc Tâm Nhã," ánh mắt Khuyết Hàn Phù liếc lại đây giống như đang xem một chuyện lạ, "Mời nói cho tôi biết nguyên nhân."

Trúc Tâm Nhã xấu hổ cười, không được tự nhiên mà dùng tay vén tóc ra sau tai, lộ ra lỗ tai trắng nõn.

Khuyết Hàn Phù chú ý tới trên vành tai của Trúc Tâm Nhã có một nốt ruồi nhỏ, đỏ tươi làm cho vành tai càng thêm trắng nõn.

Trúc Tâm Nhã không phát hiện Khuyết Hàn Phù thất thần, nàng đang suy nghĩ mình nên lấy cớ gì để qua loa lấy lệ trả lời cho qua, chắc chắn không thể nói thẳng là vì muốn tiếp cận cô làm bạn tốt với cô đi.

Trúc Tâm Nhã không nghĩ ra được nguyên nhân, gấp đến độ vành tai trắng nõn nhiễm màu đỏ, nốt ruồi đỏ bên trên càng thêm lóa mắt.

Ánh mắt Khuyết Hàn Phù chợt lóe, bưng chén trà bên cạnh lên nhấp một ngụm.

Buông chén trà qua cơn mưa trời lại sáng, Khuyết Hàn Phù nói: "Nguyên nhân gì không quan trọng, về sau tới học tiết của tôi, không được trốn tiết chuyên ngành của chính mình, bằng không chuyên ngành học không tốt, thành tích không hợp lệ không có bằng chứng nhận, lãng phí bốn năm đại học."

Khuyết Hàn Phù vẫn là lần đầu tiên khuyên giải học sinh như vậy, bình thường gặp được kiểu này, cô đều trực tiếp liên hệ giảng viên của học sinh, không lãng phí thời gian trên người bọn họ.

Nhưng hôm nay cô vì Trúc Tâm Nhã mà phá lệ.

Đôi mắt thanh đạm của Khuyết Hàn Phù hơi tối, yên lặng nhìn Trúc Tâm Nhã, bỗng nhiên vươn tay đem tóc vén sau tai kia buông xuống, che đi nốt ruồi đỏ nho nhỏ kia.

"Chuyên ngành của các em còn có tiết, đi học đi." Khuyết Hàn Phù ý bảo nàng cầm cặp sách của mình rời đi.

Trúc Tâm Nhã: "???" Sao lại đổi ý nhanh như vậy, chốc lát muốn biết nguyên nhân, chốc lát lại không cần nữa, hiện tại lại muốn đuổi nàng đi, Trúc Tâm Nhã lắc lắc đầu dưa của mình, chỉ cảm thấy hành động của Khuyết Hàn Phù thật là khó đuổi kịp.

Bất quá nếu bây giờ nàng ăn vạ không đi, Khuyết Hàn Phù nhất định sẽ chán ghét nàng.

Trúc Tâm Nhã chỉ đành đứng lên, ngoan ngoãn đeo cặp sách.

Nàng lưu luyến nhìn thoáng qua khuôn mặt Khuyết Hàn Phù thanh lãnh tựa như tiên nhân dưới ánh trăng, "Khuyết giáo sư, em đây đi trước....."

Khuyết Hàn Phù gật đầu.

Trúc Tâm Nhã xoay người đi hai bước, bỗng nhiên dừng lại, chuyển hướng đi trở về trước bàn, đôi mắt thủy thuận để lộ ra khát vọng, môi phấn nộn khẩn trương mà nhấp nhấp, hỏi: "Khuyết giáo sư, em có thể thêm wechat của cô không?" Đầu nhỏ nàng nhanh chóng chuyển động, nàng phải nghĩ ra cái lí do hợp lí mới được, bằng không Khuyết Hàn Phù khẳng định sẽ cự tuyệt nàng.

"Em....." Trúc Tâm Nhã rốt cuộc nghĩ ra được một lí do, vừa định nói, liền thấy Khuyết Hàn Phù đưa điện thoại tới trước mặt nàng, biểu tình cao lãnh, ánh mắt đạm bạc: "Quét đi."

Trúc Tâm Nhã lập tức móc di động ra quét mã QR của Khuyết Hàn Phù, xin thêm vào bạn tốt, nhìn Khuyết Hàn Phù không do dự mà chấp nhận yêu cầu, tâm tình Trúc Tâm Nhã nhịn không được mênh mông.

Khuyết Hàn Phù cũng thật tốt quá đi! Ô ô ô, rõ ràng là người đẹp thiện tâm, một chút đều không cao lãnh.

Trong tiểu thuyết tác giả miêu tả hoàn toàn là để lừa gạt chính mình sao.

"Cảm ơn Khuyết giáo sư!" Đôi mắt Trúc Tâm Nhã lấp lánh tỏa sáng.

Khuyết Hàn Phù vì Trúc Tâm Nhã phá lệ vài lần, tâm tình không phải thực tốt, "Em có thể đi rồi." Thái độ vô cùng lạnh nhạt.

Trúc Tâm Nhã nửa điểm cũng không bị đả kích, nàng chính là muốn có wechat của Khuyết Hàn Phù!



Sau khi Trúc Tâm Nhã rời khỏi văn phòng, ánh mắt Khuyết Hàn Phù sâu kín mà nhìn chằm chằm cửa một lát, "Sách, một tiểu nha đầu ngu ngốc."

Tiểu nha đầu ngu ngốc Trúc Tâm Nhã phi thường nghe lời về chuyên ngành của mình đi học.

Tới phòng học rồi, các bạn học chuyên ngành chào hỏi nàng, Trúc Tâm Nhã đều cười đáp lại.

"Lục Mộng Nhu ở dưới bàn cuối cùng đấy." Có người chỉ.

Quan hệ của Lục Mộng Nhu với Trúc Tâm Nhã ai nấy đều biết, hai người thường xuyên là Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu.

"Cảm ơn ~" Trúc Tâm Nhã nói.

Trong lòng nàng nghi hoặc, không phải đã nói là đi học thay cho mình thật tốt sao, như thế nào lại chạy đến bàn cuối?

Trúc Tâm Nhã đi đến bàn dưới cùng, nhân Lục Mộng Nhu không chú ý, lập tức ngồi vào chỗ bên cạnh nàng, thanh âm vọng lại dọa Lục Mộng Nhu nhảy dựng.

Nàng hoảng loạn ngẩng đầu, thấy Trúc Tâm Nhã, không thể tưởng tượng nói: "Sao cậu đã trở lại rồi?" Không nên nha.

Trúc Tâm Nhã nheo đôi mắt lại, "Nếu tớ không trở lại cũng không thể phát hiện cậu ngồi bàn dưới cùng nha. Nói, vừa mới nhìn trộm cái gì đây?"

Lục Mộng Nhu cười hắc hắc, đem điện thoại để lên mặt bàn, cho Trúc Tâm Nhã xem.

"Phim truyền hình mới của Kỳ Chu "Phương Đình Di Mộng" khởi quay! Kỳ Chu là nam chủ! Bất quá có rất nhiều anti châm chọc kỹ thuật diễn của Kỳ Chu kém, sẽ hủy hoại bộ phim, thân là Cháo Gạo tớ đang giúp hắn phản hắc đây!" Lục Mộng Nhu tự hào mà vỗ vỗ ngực, "Các antifan đều không phải là đối thủ của tớ!"

"Phương Đình Di Mộng" là phim truyền hình của Kỳ Chu, hắn trong phim đóng vai nhân vật bên ngoài tàn nhẫn tuyệt tình, kỳ thật lòng mang thiên hạ. Trong lúc phim truyền hình quay chụp antifan mỗi ngày nhìn chằm chằm Kỳ Chu trào phúng, chờ sau khi phim tung ra, các antifan trực tiếp há hốc mồm.

Kỳ Chu diễn thật tốt quá, anti bị vả mặt bộp bộp, một đám la hét chuyển từ anti thành fan.

Kỳ Chu dựa vào "Phương Đình Di Mộng" thuận lợi từ tiểu minh tinh hạng trung bay lên thành minh tinh hạng A, fan tăng lên mấy trăm vạn, đi đến đâu đều có một đám người vây quanh, không thấy phong cảnh.

Trúc Tâm Nhã cảm thấy Kỳ Chu có thể kết giao, là bởi vì Kỳ Chu thân ở trong giới giải trí tràn ngập dụ hoặc lại có thể giữ mình trong sạch, một lòng yêu Khuyết Hàn Phù không lay động nửa phần.

Là đối tượng hợp tác đáng tin cậy.

"Kỳ Chu sẽ nổi tiếng." Trúc Tâm Nhã nói với Lục Mộng Nhu.

Lục Mộng Nhu hưng phấn gật đầu, "Tớ cũng cảm thấy như vậy!"

Thất thần ngồi học một ngày, buổi tối Trúc Tâm Nhã về đến nhà chào Phương Phương đang ngồi ở phòng khách một tiếng liền trở về phòng của mình.

Trúc Tâm Nhã móc di động ra, vốn dĩ nghĩ gọi điện cho Kỳ Chu trước, kết quả ma xui quỷ khiến mở wechat, nhìn nick Khuyết Hàn Phù ở trên đầu, nhịn không được click mở giao diện nói chuyện phiếm, gửi qua một cái nhãn dán.

Trúc Tâm Nhã: [xoay vòng vòng]

Khuyết Hàn Phù trả lời: Chuyện gì?

Trúc Tâm Nhã: Khuyết giáo sư, ngày mai chuyên ngành em không có tiết, có thể đi qua lớp cô không? [mắt lấp lánh]

Khuyết Hàn Phù: Có thể.

Trúc Tâm Nhã: Cảm ơn Khuyết giáo sư [moah moah]

Màn hình biểu hiện Khuyết Hàn Phù đang nhập tin nhắn, nhưng Trúc Tâm Nhã đợi nửa ngày đều không có nhận được tin nhắn.



Khuyết Hàn Phù là người không thích lãng phí thời gian, tuy rằng Trúc Tâm Nhã không biết vừa nãy Khuyết Hàn Phù vì sao lại trả lời tin nhắn của mình, nhưng nàng biết Khuyết Hàn Phù nhất định không thích nàng gửi quá nhiều tin nhắn vô dụng quấy rầy cô.

Cho nên vẫn là một vừa hai phải.

Trúc Tâm Nhã rời khỏi wechat, mở ra giao diện gọi điện, số điện thoại gọi gần đây nhất chính là buổi sáng Trúc Tâm Nhã dùng di động Kỳ Chu gọi qua.

Trúc Tâm Nhã lưu số điện thoại Kỳ Chu lại, ghi chú [đại minh tinh], sau đó gọi điện thoại qua.

Kỳ Chu có một thói quen, nghe điện thoại chưa bao giờ nhìn tên hiển thị.

Hôm nay bởi vì bị Khuyết Hàn Phù cự tuyệt, Kỳ Chu buổi chiều không có ở lại trường, ở nhà uống chút rượu, có chút say.

Di động bỗng nhiên vang lên, hắn cầm lấy di động từ trên tủ đầu giường, bắt máy sau trực tiếp để lên tai, thân thể lười biếng nằm ở trên giường, đại não có chút trống rỗng.

"Alo......"

"Kỳ đại minh tinh, chào buổi chiều, tôi là Trúc Tâm Nhã."

Giọng nữ vui vẻ truyền đến, sợ tới mức Kỳ Chu giật bắn mình, "Fan cuồng?! Sao cô có được số điện thoại của tôi?" Kỳ Chu khẩn trương mà dò hỏi, bởi vì động tác bật dậy quá nhanh, bột mì cùng nước trong não nhanh chóng trộn lại thành hồ nhão.

"Đã nói tôi không phải fan cuồng. Làm sao tôi có được số điện thoại của anh thì về sau lại nói, tôi tìm anh có chuyện quan trọng hơn."

"Chuyện, chuyện quan trọng gì?" Men say dâng lên, Kỳ Chu nói chuyện đều có chút líu lưỡi.

Trúc Tâm Nhã chần chờ một chút, "Anh uống say?"

"Tôi không có say!" Kỳ Chu trả lời chém đinh chặt sắt.

Trúc Tâm Nhã xác nhận Kỳ Chu thật sự say, trong lòng vui vẻ.

Kỳ Chu có cái tật xấu, lúc uống say rất dễ nói chuyện, tỉnh lại cái gì cũng nhớ rõ, hơn nữa hắn rất trọng lời hứa, chuyện đã đáp ứng tuyệt đối sẽ không đổi ý.

Kỳ Chu cũng biết tật xấu này của mình, sau một lần xảy ra chuyện liền không có uống say ở bên ngoài nữa, hôm nay là chuyện ngoài ý muốn.

Hắn vốn dĩ cho rằng chính mình có cơ hội đóng phim cùng với Khuyết Hàn Phù, thuận tiện bồi dưỡng cảm tình, kết quả Khuyết Hàn Phù cự tuyệt hắn, lúc đầu có bao nhiêu chờ mong hiện tại có bấy nhiêu thất vọng.

"Tôi có cách làm cho Khuyết Hàn Phù đồng ý nhận vai quang minh Thánh Nữ." Trúc Tâm Nhã chắc chắn nói.

Kỳ Chu nghe xong có chút kích động, "Thật sao?"

"Đương nhiên, bất quá..... tôi có một điều kiện, anh đáp ứng tôi liền giúp anh hoàn thành chuyện này, anh không đáp ứng thì chúng ta không còn gì để nói."

"Tôi muốn đóng vai Tiểu Nhu." Tiểu Nhu là nhân vật pháo hôi nhỏ trong "Phương Đình Di Mộng", đất diễn ít hơn quang minh Thánh Nữ một chút, nhưng đều là phối hợp diễn với quang minh Thánh Nữ.

Trúc Tâm Nhã ở thế giới trước chính là sinh viên học viện điện ảnh, đã từng diễn hai vai nữ chính phim ngắn, tuy rằng phim không nổi, nhưng Trúc Tâm Nhã đọc qua bình luận, đại đa số đều khen diễn xuất của nàng tốt.

Trúc Tâm Nhã không có tiền mua thủy quân, bình luận chắc chắn là nói thật.

Nàng đã có thể đóng vai chính phim ngắn, diễn một nhân vật pháo hôi nhỏ trong phim lớn nhất định không có vấn đề.

"Tôi đáp ứng." Kỳ Chu bên kia không do dự mà nói.

Tức khắc Trúc Tâm Nhã cười đến ngọt ngào, "Cảm ơn! Ngày mai tôi liền đi nói với Hàn Phù ~" Nói xong liền ngắt điện thoại, nhịn không được hưng phấn lăn lộn trên giường lớn mềm mại.

Hắc hắc, nàng có thể đóng phim chung với Khuyết Hàn Phù ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Đoạt Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook