Ta Dựa Vào Hệ Thống Video Ngắn Giữ Mạng

Chương 30: Mi đang nói tiếng người?

Chiêu Thính

28/10/2021

Hình ảnh bong bóng màu hồng bị phá vỡ bởi một cuộc gọi điện thoại.

Thanh âm đối phương hùng hậu, khí thế mười phần, giọng nói cùng giọng điệu nghe ra hẳn là trưởng bối của Lâm Trạch.

Nhưng phản ứng của Lâm Trạch lại không giống như đối đãi với trưởng bối.

Phía bên kia: "Tụ họp gia đình... Lại đây..."

Lâm Trạch: "Không đi. "

"Không có lựa chọn! Nhất định phải đến! "

"Tôi rất bận, không rảnh."

Đối phương hẳn là đã nói một đoạn rất dài, Lâm Trạch rất lâu không trả lời.

Loại cảm giác này rất kỳ quái, giống như là nghe được thứ gì đó không nên nghe. Động tác gắp thức ăn của Thẩm Kỳ có chút câu nệ.

"Ding", hệ thống lên tiếng hỏi: "Tại hạ có thể kết nối điện thoại di động của anh ta, xin hỏi ngài có cần không?"

Kết nối điện thoại? Mi đang làm gì vậy? Nghe lén?

Thẩm Kỳ nghĩa nghiêm từ nói: "Tôi là người như vậy sao? Tôi có thể làm chuyện thất đức này sao? Trong lòng của mi, tao xấu xa như vậy sao."

Hệ thống không nói gì, khi Lâm Trạch cúp điện thoại, chỉ nói một câu: "Tại hạ không biết có thật như vậy không. "

Thẩm Kỳ vốn tưởng rằng chuyện này đã kết thúc, không nghĩ tới hệ thống tiểu quỷ chết tiệt này mang cho cậu một mã hậu pháo(*). Cậu sửng sốt một chút, tâm tình phun trào như núi lửa cuồn cuộn.

(*)thả ngựa sau pháo (việc xảy ra rồi mới hành động hoặc mới nói, chẳng có tác dụng gì cả)_tudienso.

"Mi!"

Lâm Trạch nhận ra người vừa rồi còn ngoan ngoãn ăn cơm đột nhiên chuyển hóa cảm xúc. Cho rằng cậu phản ứng như vậy vì nghe được cuộc điện thoại ngắn ngủi của gia đình anh, tò mò hỏi: "Sao lại không ăn? "

Lửa giận của Thẩm Kỳ bị một tiếng hỏi thăm này tưới đến lạnh thấu tim, cậu vội vàng xua tay nói: "Không, không, ăn ăn..."

Năm giờ rưỡi sáng hôm sau, Thẩm Kỳ lại gặp Đào Nhã.

Mặc dù lúc trước đã gặp qua, thậm chí còn lưu lại bóng ma, bất quá Thẩm Kỳ vẫn thán phục giá trị nhan sắc của cô.

Ngũ quan Đào Nhã không tính là tinh xảo, nhưng lại thập phần vui mắt, nhất là một nốt ruồi nhỏ trên đầu mũi, đặc điểm cá nhân rất rõ ràng, thuộc loại càng nhìn càng đẹp. Nếu dựa theo hình dung của Lý Nghiên, đó là một vẻ đẹp bằng xương bằng thịt điển hình. Khí chất rất khác biệt.

Lại nói nữ diễn viên mới trong giới giải trí, hoặc là mắt to sống mũi cao, hoặc là mặt trái xoan môi mỏng. Giống như Đào Nhã này thật sự không phổ biến.

Các đạo diễn phim dường như cũng thích các nữ diễn viên có khuôn mặt như vậy.

...... Nhưng trong đó hẳn là không bao gồm đạo diễn Trần Thạc.

Còn chưa kịp bắt đầu quay phim, đã nghe thấy đạo diễn Trần lại một lần nữa bật chế độ điên cuồng.

"Muốn điên rồi!"

Thẩm Kỳ nhìn qua, chỉ thấy đạo diễn Trần nhíu mày nhìn cách ăn mặc của Đào Nhã, run rẩy lấy tay chỉ vào cô nói: "Chị ăn mặc như vậy, là muốn tức chết tôi sao? "

Đào Nhã cúi đầu nhìn một thân quần áo của mình, trang phục công sở cộng thêm giày cao gót, tóc dài xoăn gợn sóng, văn kiện ôm trong tay, cùng với một cặp kính mắt trong suốt. Cô không cảm thấy có gì đó sai trái, vô cùng nghi hoặc hỏi: "Sao vậy? Quần áo tôi nhận được là như thế này."

Cô không nhìn ra vấn đề, đoàn người Thẩm Kỳ nhìn thấy rõ ràng.

Xin lỗi, một nữ trợ lý đặc biệt, tại sao phải mặc áo chống đạn?

Còn là mặc bên ngoài trang phục!

Đạo diễn Trần tạm thời chuyển thành nhân vật người cha già, vô cùng u sầu kéo áo chống đạn từ trên người Đào Nhã xuống, lại kiên nhẫn giải thích với cô cốt truyện: "Áo chống đạn là để cho chị giữ lại, mặc lúc giao chiến, không phải hiện tại! "

Đào Nhã gật gật đầu, cười nói: "Tôi còn tưởng rằng là ngài muốn xem. "

Đạo diễn Trần:...



Thẩm Kỳ lúc này cũng không chú ý đến bọn họ nữa, sau khi lấy xong quần áo hôm nay quay phim sẽ mặc chờ trong phòng nghỉ lẳng lặng nhìn một đám nhân viên công tác vây quanh Lâm Trạch bận rộn.

...... Giống như tang thi vây thành, mà Lâm Trạch là nhân loại duy nhất.

Vâng, còn là nhân loại đang ngủ.

Thẩm Kỳ vốn tưởng rằng soái ca ngủ gật cũng sẽ giống như dân chúng bình dân ngã trái ngã phải, gật đầu như đang cảm nhận nhịp điệu, nhưng đó đều là cậu cho rằng.

Trên thực tế, Lâm Trạch ngủ rất bình thản. Anh lẳng lặng tựa vào ghế, hai tay đan xen, đầu thoáng ngửa ra sau, lộ ra đường dáng hàm dưới duyên dáng lưu loát, tôn quý lại ôn nhu.

Ai có thể từ chối một khuôn mặt đang ngủ đẹp như vậy? Biểu tình trên mặt chị gái chuyên gia trang điểm sắp không nhịn được nữa, vội vàng gọi Thẩm Kỳ đứng ở cửa cứu viện.

Thẩm Kỳ điên cuồng chạy tới, cậu vốn tưởng rằng chuyên gia trang điểm thiếu thứ gì muốn cậu đi lấy, ai biết, người ta đưa cho cậu một cái bông phấn.

Thẩm Kỳ đầu đầy dấu chấm hỏi.

Chuyên gia trang điểm lúc này ra lệnh, bảo cậu đắp một lớp phấn trên mặt Lâm Trạch, sau đó liền chạy ra khỏi phòng nghỉ như một cơn gió. Vừa đứng ở hành lang bình phục tâm tình, còn cảm thán với bạn bè qua đường "Đẹp trai quá trời quá đất", vân vân những từ ngữ như vậy.

Trên đầu Thẩm Kỳ treo đầy hắc tuyến, nhỏ giọng nói thầm: "Cho dù là bị đẹp trai đến hít thở không thông, chị cũng không thể đem công việc của mình giao cho một người ngoại nghề nha. Nếu tôi vẽ tới huy dung thì làm sao? Anh Lâm không được ném tôi vào lãnh cung đó..."

Cậu vừa nói, vừa nhớ lại kỹ thuật trang điểm vừa rồi nhìn thấy. Cầm lấy đĩa bạc nhỏ dính đầy phấn nền, ngón tay kẹp bông phấn vào lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Thật ra làn da của Lâm Trạch rất tốt, chỉ là gần đây quá bận rộn, có thể không trơn nhẵn như trước, cũng mọc một chút mụn. Nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc. Vẫn rất hấp dẫn.

Một tay Thẩm Kỳ đã giơ lên nửa ngày, cậu nhìn chằm chằm gương mặt ngủ không hề phòng bị này, trong đầu đột nhiên dâng lên một từ —— người vật vô hại.

Vô ý thức, cậu lại cúi người gần hơn một chút, muốn cố gắng tìm ra cấu trúc của ' nhan' này.

Cậu không khỏi phát ra cảm thán, sống mũi thật cao, lông mi thật dài, hình môi thật đẹp mắt...

"Ngài không phải là muốn hôn đi?"

Một tiếng câu này của hệ thống tựa như sấm nổ bên tai Thẩm Kỳ. Cậu mạnh mẽ đứng thẳng người, loạn xạ nhúng chút phấn nền, một bộ dáng chính trực như chuyên gia trang điểm.

Cậu khinh thường nói: "Tao là loại người tham tiện nghi nhỏ? Không thấy thân phận của tao bây giờ sao? Tao là một chuyên gia trang điểm! "

Trên thực tế lòng bàn tay cậu đã bắt đầu đổ mồ hôi, cũng không biết là bị dọa hay chột dạ.

Cậu tiếp tục, "Tao không được quan sát kỹ sao? Nếu như vẽ cho người ta bị hủy dung thì sao? "

Hệ thống 27 bắt đầu sử dụng chiến thuật im lặng. Các hệ thống khác nhìn trộm ở một bên: Tôi lặng lẽ xem cậu diễn thế nào.

Thấy hệ thống chậm chạp không trả lời, Thẩm Kỳ cho rằng đứa nhỏ hiểu lầm tâm đồ bất chính của cậu, lại giải thích: "Mi yên tâm, tao vẫn có đạo đức nghề nghiệp, tao sẽ ghi nhớ Lâm Trạch chính là cộng sự của tao. Sẽ không làm những chuyện khác. "

Lần này Thẩm Kỳ cuối cùng cũng nghe được tiếng hít vào của hệ thống, cho rằng nó lại muốn nói lời chính thức gì đó, không nghĩ tới nó nói ra một câu kinh người: "Tại hạ đề nghị ngài tốt nhất nên làm một số chuyện khác thường. "

Thẩm Kỳ ở trong đầu đánh ra nhiều dấu chấm hỏi có thể chiếm hết một sân bóng đá.

Mi đang nói tiếng người sao?

Nghe một chút, cái này là nói người à?

Vì mạng sống, tao không cần phẩm giá sao?! Thẩm Kỳ trong lòng rống giận.

"Ngài tốt nhất không nên."

Thẩm Kỳ ngay cả dấu chấm hỏi cũng không muốn đánh.

Hệ thống tiếp tục: "Đây không phải là vô nghĩa. Tại hạ có thể tiết lộ cho ngài một số thông tin, nhiệm vụ sau có thể khác với trước đây. Ngài phải chuẩn bị tâm lý."

Thẩm Kỳ ngay cả hỏi cũng không muốn hỏi.

Cậu chỉ nói một yêu cầu: "Tao không muốn bán rẻ linh hồn của mình."

"Cũng không đến mức như thế, hy vọng ngài chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Thẩm Kỳ chết một lần cũng không thành vấn đề, vậy có sợ chết một lần nữa không?!



...... Thật không giấu diếm, cậu sợ.

Thẩm Kỳ lắc lắc đầu, cầm bông phấn bắt đầu nhẹ nhàng chạm lên mặt Lâm Trạch, thầm nghĩ: Nhìn đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, xe đến trước núi tất có đường, tôi còn không tin có thể bị một nhiệm vụ nho nhỏ làm khó dễ.

Cửa phòng nghỉ đột nhiên bị đẩy ra, "Kẹt kẹt" một tiếng. Thẩm Kỳ nghe tiếng ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt giàu trí tưởng tượng của Đào Nhã.

Phảng phất qua một thế kỷ.

Thẩm Kỳ trơ mắt nhìn ánh mắt Đào Nhã từ lúc bắt đầu khó có thể tin được, dần dần đến biểu tình như ăn phải mật ngọt "Ăn đường ăn đường!". Cậu đột nhiên ý thức được, không phải lại bị hiểu lầm chứ!

Vừa muốn mở miệng giải thích, Đào Nhã đã đi trước cậu một bước, nói: "Tôi không có chuyện gì, vốn muốn tìm Lâm lão sư đối diễn kịch bản một chút. Xem ra tôi đến không đúng lúc a ha ha..."

Sao lại gọi Lâm lão sư, ngài đứng đắn thật đột ngột ha!

Thẩm Kỳ cũng nở nụ cười, nhợt nhạt vô lực giải thích: "Không có không có làm sao... Chuyên gia trang điểm bị kích thích kêu tôi đánh phấn nền giúp một chút..."

Đào Nhã bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, lại thốt lên một tiếng cảm thán.

Thẩm Kỳ lúc này thật muốn lao đầu vào vòng tay của Đất mẹ, vĩnh viễn không ngẩng đầu.

Cậu sống lại một lần, hình như bị thần xấu hổ nhập vào. Là cái loại luôn luôn mang theo hào quang của buff xã tử(*).

(*)social death: xấu hổ muốn chết, đại loại vậy.

Đào Nhã ngồi trên ghế sa lon, đôi giày cao gót vừa rồi không biết từ lúc nào đã đổi thành một đôi dép lê, còn in bộ xương đầu lâu phiên bản cute. Hoàn toàn không phù hợp với trang phục cao cấp của cô, nhưng ngược lại rất phù hợp với tính cách của cô —— biến hóa vô thường. Cộng thêm thường xuyên điên điên khùng khùng.

Không, phải nói đoàn làm phim này không có người bình thường.

Thẩm Kỳ muốn tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, cúi đầu, phát hiện Lâm Trạch đã tỉnh.

Lâm Trạch vừa mới tỉnh ngủ, mắt rũ xuống, ánh mắt bị ánh đèn trên bàn trang điểm chiếu lên như ẩn như hiện, tản ra vầng sáng mê ly... Thẩm Kỳ lần này biết vì sao chuyên gia trang điểm lại phải chạy trốn, cô dì chú bác anh chị nào, ai mẹ nó có thể chống lại được ánh mắt như vậy.

Hello? 110 sao? Ở đây có người nghi ngờ phát tán mị lực, yêu cầu các ngài bắt giữ anh ta.

Kết quả là kế hoạch trang điểm nhanh chóng đã lên lịch thất bại. Thẩm Kỳ vô lực chống đỡ, mắt không thấy tâm không phiền, cậu đành phải gạt sang một bên, đánh loạn xạ vào mặt Lâm Trạch.

Lâm Trạch nắm chặt cổ tay cậu, kéo tay cậu về phía mình.

Thẩm Kỳ kinh hoảng mở to hai mắt, Đào Nhã mặt mũi tràn đầy ý cười.

Làm, làm gì?

Lâm Trạch nắm tay Thẩm Kỳ, quét nhẹ một chút chỗ tán chưa đều, rất có phong phạm giàng viên giảng giải với cậu: "Làm như vậy sẽ tự nhiên hơn, nếu làm giống như cậu đấp toàn bộ vào một chỗ, sẽ thành vẽ bùa bắt quỷ. "

Phương pháp giống như đang dạy trẻ con này, nhìn Đào Nhã đang chơi điện thoại di động.

Thẩm Kỳ chớp chớp mắt, cho rằng là đang nằm mơ. Nhưng xúc cảm ấm áp trên tay không lừa gạt cậu, Lâm Trạch anh, thế mà... Nắm tay cậu?

Đào Nhã "phốc" một tiếng bật cười.

"Lâm lão sư, cũng đừng dọa đứa nhỏ." Cô trêu chọc.

Nhiệt độ trên mặt Thẩm Kỳ chậm rãi tăng lên như nhiệt kế.

Lâm Trạch nhìn cậu cười khẽ một tiếng, lại nhìn về phía Đào Nhã trong gương, đối diện với ánh mắt của cô, nói: "Sao cô lại đến đây? Phòng nghỉ chưa được dựng lên sao? "

Đào Nhã bất đắc dĩ buông tay, nói: "Anh cho rằng tôi muốn tới sao? Tôi cũng không phải fan của anh, nhìn vào nhóm gia tộc trong điện thoại di động của anh đi, mọi người đã đem tên của anh tag một lần. "

Nhóm gia tộc? Lần này đến lượt Thẩm Kỳ mê hoặc.

Cậu nhìn Lâm Trạch, lại nhìn Đào Nhã, chẳng lẽ... Hai người này có quan hệ họ hàng gì?!

Tác giả có một cái gì đó để nói:

Gần đây cuối kỳ tương đối bận rộn, xin vui lòng tha thứ cho sự chậm trễ của tôi (chọc ngón tay)

Nhưng tôi sẽ cố gắng cập nhật wow! ovo

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Dựa Vào Hệ Thống Video Ngắn Giữ Mạng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook