Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa

Chương 23: Bái sư

Ngô Tiếu Tiếu

28/07/2016

Mỹ nhân đôi mắt to xinh đẹp quan sát Hoa Kinh Vũ từ trên xuống dưới, giống như nhìn một bảo bối, đưa tay lôi kéo Hoa Kinh Vũ đến trước mặt nàng, cẩn thận quan sát: “Ta thực sự gặp qua ngươi, lúc nào chứ?”

Mỹ nhân nói đưa tay xoa ót, nghiêm túc nghĩ, bất quá cũng không có nghĩ ra được, cuối cùng nàng ngượng ngùng nhìn Hoa Kinh Vũ nói rằng: “Ta mất trí nhớ, bất quá ta cảm thấy thực sự gặp qua ngươi, hay là chờ ta khôi phục ký ức, sẽ nhớ ra.”

“Mất trí nhớ?” Hoa Kinh Vũ không nghĩ tới mỹ nhân này lại mất trí nhớ, bất quá nàng có thể khẳng định mình trước giờ không có gặp qua mỹ nhân như thế, nếu gặp qua, trong đầu của nàng chắc chắn sẽ nhớ.

“Ta rất thích ngươi, bằng không ngươi bái ta làm thầy đi, ta dạy võ công cho ngươi, dạy ngươi sử dụng độc thế nào? Ngươi biết không? Ta chế một quyển Thiên Hạ Độc Cương, đang lo không ai dạy đây, hai cái tiểu hỗn đản Thư An và Dương Tử Nhi không thích luyện độc, cho nên ta còn chưa tìm được đệ tử kế thừa độc thuật ta đâu?”

Mỹ nhân nói xong nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ không khỏi có chút ngạc nhiên, sử dụng độc, mỹ nhân này vậy mà sáng tạo ra thiên hạ độc cương, quyển thiên hạ độc cương này có phải hay không chính là là độc điển đời sau, lúc quyển độc điển này lưu truyền đến đời sau đã không còn đầy đủ, chỉ còn lại có mấy trang, nhưng chỉ có mấy trang, không ngờ làm cho vô số cao thủ dùng độc tranh nhau cướp giật, nàng không có phúc phận nhìn thấy độc điển kia, nàng chỉ là nghe được một ít tin tức, nghe nói tiền thân của quyển độc điển này có một cái tên khác gọi là Thiên Hạ Độc Cương, sẽ không chính là quyển này chứ.

Dương Tử Nhi và Thư An hai người không khỏi kêu: “Sư phụ, ngươi thế nào lại ép người ta học dùng độc a, loại chuyện này phải có thiên phú.”

Kỳ thực hai người bọn họ lúc trước chính là muốn học, hoàn thành tâm nguyện sư phụ, thế nhưng hai người cũng không có thiên phú phương diện này, mỗi lần sử dụng độc đều là tự đem mình trúng độc, trái lại sư phụ còn phải giải độc cho bọn họ, chủ yếu nhất là Dương Tử Nhi chính là Tiên Thiên độc thể, trong cơ thể vốn là có một loại độc, nếu là lại nhiễm thêm độc khác, độc gặp độc, sẽ chỉ làm nàng thống khổ hơn, cuối cùng mỹ nhân không ép bọn họ học độc nữa, nhưng độc thuật của nàng không ai kế thừa a, cho nên nàng lại nhìn trúng Hoa Kinh Vũ, đương nhiên đây bởi vì nguyên nhân nàng thích Hoa Kinh Vũ, bằng không nàng cũng sẽ không đem Thiên Hạ Độc Cương thích nhất truyền thụ cho Hoa Kinh Vũ.

Mỹ nhân bất mãn nhìn về phía hai người đệ tử mình: “Nàng sao lại không có thiên phú, ta vừa nhìn nàng liền thích a.”

Hai người Dương Tử Nhi và Thư An vẻ mặt hắc tuyến, sư phụ à không thể bởi vì người thích liền ép người ta học độc thuật của ngươi a, hơn nữa không thể bởi vì ngươi thích nàng nàng liền có thiên phú a, bất quá hai người đều im lặng nhìn đỉnh đầu, chớ nhìn sư phụ của bọn họ lớn lên vừa đẹp vừa tiên, thế nhưng nói lý ra nàng thực sự không giống một đại nhân, đều là hai người bọn họ chiếu cố nàng có được không?

Thầy trò ba người đang rối rắm, Hoa Kinh Vũ một bên lại ôn nhu lên tiếng: “Ta nguyện ý.”



Ba người cùng nhau nhìn sang, mỗi người đều có chút khó có thể tin, mỹ nhân vẻ mặt hồng quang, càng phát ra kiều diễm động lòng người, kích động nói: “Tốt, thật sự là quá tốt.”

Dương Tử Nhi và Thư An hai người lại bay tới, một phen bắt lấy tay của sư phụ nhà mình, nghiêm túc nói: “Ngươi cũng đừng xúc động, học độc thuật sơ sẩy một cái sẽ cắn trả lại mình, chúng ta trước đây cũng học qua, thế nhưng thiếu chút nữa đã bị độc chết, sau lại không dám học lại.”

Dương Tử Nhi dứt lời, Thư An gật đầu: “Ngươi chớ để ý sư phụ ta, nàng cùng tiểu hài tử ý nghĩ nông nỗi như nhau, ngươi không cần để ý tới người.”

Mỹ nhân ở một bên tức giận kêu: “Dương Tử Nhi, Thư An các ngươi ngứa da có phải không?”

Nàng thật vất vả tìm được một nha đầu nguyện ý cùng nàng học độc thuật, lại là người nàng thích, hai đứa nó thế nhưng lại hủy đi cái đài của nàng, nàng thực sự rất muốn đem bọn nó treo ngược lên đánh một trận.

“Câm miệng.” Dương Tử Nhi và Thư An hai người đồng thanh quát lên, mỹ nhân lập tức ngậm miệng, vẻ mặt ủy khuất nhìn hai người đệ tử của mình, vẻ mặt muốn khóc, khoan hãy nói ánh mắt hợp với dung mạo xinh đẹp của nàng, khiến người đau lòng không nói nên lời, Hoa Kinh Vũ nhìn liền có một loại cảm giác đau lòng, nhìn Thư An và Dương Tử Nhi, hai người này cũng là vì tốt cho nàng, nàng biết bọn họ không có ý xấu, người bình thường nếu không có thiên phú, đụng phải độc chỉ có một con đường chết.

“Các ngươi đừng lo lắng, thực tế hiện tại ta biết dùng độc, độc vẫn không thể gây thương tổn ta được, Tiểu Bạch sở dĩ thích ta, đó là bởi vì nó thích ăn độc hoàn của ta.”

“Ngươi lại biết dùng độc?” Cái này đến phiên Thư An và Dương Tử Nhi trợn tròn mắt, thì ra cô nương này lại biết dùng độc, đây ý nói nàng có thể bái sư phụ làm thầy sao? Nếu thật sự như thế, ngược lại là chuyện tốt a, tâm nguyện sư phụ cũng có thể hoàn thành, chuyện sư phụ sợ nhất chính là Thiên Hạ Độc Cương của nàng không có người thừa kế, hiện tại có một người như thế không phải rất tốt sao, sau này hai người bọn họ cũng không cần áy náy nữa.

Mỹ nhân ở phía sau Dương Tử Nhi và Thư An cười rộ ha ha lên, một thoáng quét sạch ủy khuất trước đó, vui vẻ chạy vội tới, một phen giữ chặt tay Hoa Kinh Vũ lại, hưng phấn nói: “Xem ra ông trời phù hộ Ngọc Khuynh Thành ta a, vậy mà tặng một đệ tử sử dụng độc như vậy cho ta.”

Thì ra tên của mỹ nhân gọi là Ngọc Khuynh Thành, thực sự là người đẹp tên cũng đẹp a, Hoa Kinh Vũ cảm thán, Ngọc Khuynh Thành nhanh kéo tay nàng, giống như sợ nàng chạy mất, ôn nhu hỏi: “Con tên là gì?”

“Sư phụ, nàng tên Hoa Kinh Vũ.” Lần này là Dương Tử Nhi trả lời, Ngọc Khuynh Thành kéo Hoa Kinh Vũ một đường đi về phía trúc phòng, Dương Tử Nhi và Thư An hai người đuổi theo các nàng, Ngọc Khuynh Thành nghiêm sắc mặt, mất hứng nói: “Hai người các ngươi cách ta xa một chút, muốn phá hư chuyện tốt của ta, hừ.”



Hai người Dương Tử Nhi và Thư An vẻ mặt không còn gì để nói, sư phụ à, người lại là đại nhân, đừng giống như tiểu hài tử có được hay không, bất quá hai người ngược lại không đuổi theo Ngọc Khuynh Thành và Hoa Kinh Vũ, mà là ở ngoài phòng nói thương lượng chuyện: “Được rồi, sư phụ thu đồ đệ, chúng ta đây không phải là có một tiểu sư muội, nếu là tiểu sư muội, sẽ phải tặng nàng lễ vật, tặng cái gì tốt đây?”

Hai người thương lượng tặng lễ vật gì, Ngọc Khuynh Thành kéo tay của Hoa Kinh Vũ một đường đi vào trúc phòng của mình ở, sau đó đóng cửa lại vẻ mặt hưng phấn nói: “Vũ Nhi, lại đây, kêu một tiếng sư phụ thử xem.”

“Sư phụ.” Hoa Kinh Vũ theo lời Ngọc Khuynh Thành kêu một tiếng, Ngọc Khuynh Thành vẻ mặt thanh lệ triển khai nụ cười thỏa mãn, giống như có được bảo bối gì, khỏi phải nói vui vẻ biết bao, loại vui vẻ này còn cao hơn vui vẻ thu đồ đệ của nàng, tuy rằng nàng không rõ lắm, vì sao thích Tiểu Vũ Nhi này như thế, nhưng thích chính là thích a.

“Tiểu Vũ Nhi, con đã là đồ đệ của ta, sư phụ muốn đưa cho con một ít lễ gặp mặt.”

“Sư phụ, không cần đâu, ta cũng không cần người tặng lễ vật gì.” Người ta bái sư đều phải tặng lễ vật gì, nhưng nàng lại không chuẩn bị gì cả, còn có thể yêu cầu lễ vật của sư phụ sao?

Ngọc Khuynh Thành rất nhiệt tình, mới mặc kệ Hoa Kinh Vũ, kéo Hoa Kinh Vũ ngồi trên ghế ở trong phòng, nàng tự mình vào phòng rất nhanh lấy một quyển sách ra, đưa đến tay của Hoa Kinh Vũ, dịu dàng cười nhìn Hoa Kinh Vũ: “Nhìn xem, đây là Thiên Hạ Độc Cương sư phụ sáng tạo ra, về sau tặng cho con.”

Đây chính là cực quý trọng, Hoa Kinh Vũ không nghĩ tới vừa thấy mặt, Ngọc Khuynh Thành liền đem Thiên Hạ Độc Cương tuyệt thế độc điển như vậy tặng cho nàng, nàng có chút bất an, rất nhanh đứng dậy: “Sư phụ không cần gấp gáp như vậy.”

Ngọc Khuynh Thành cười rộ lên: “Ai bảo sư phụ thích con chứ, thấy con, sư phụ muốn đem mọi thứ tốt đều cho con.”

“Cảm tạ sư phụ.” Trong lồng ngực của Hoa Kinh Vũ tràn đầy nhu tình, không nghĩ tới Ngọc Khuynh Thành lại thích nàng như thế, điều này làm cho kiếp trước không có thân nhân như nàng, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, tựa như thoải mái như ngâm ở trong ôn tuyền vậy, Ngọc Khuynh Thành chẳng những tặng Hoa Kinh Vũ Thiên Hạ Độc Cương, còn tặng Hoa Kinh Vũ một thanh bảo đao, bảo đao tên Ẩm Huyết Loan đao, chẳng những là một loại binh khí, còn có bí quyết võ công tam thức rất lợi hại, thi triển ra, uy lực cực lớn.

“Tiểu Vũ Nhi, ngoại trừ quyển Thiên Hạ Độc Cương này, Ẩm Huyết Loan đao ra, con còn muốn thứ gì nữa?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook