Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi

Chương 105: 【084】 Mẫu nữ gặp nhau

Tiêu Tùy Duyên.

12/07/2016

Kha thị nghĩ rất đơn giản, nàng không có được, người khác cũng đừng mơ tưởng, nàng không cần, cũng không cho người khác.

Phượng gia, nàng đã sớm vét sạch, sẽ sớm phá hủy thôi.

Kha thị đi xem Phượng Tê Lan, "Đại phu, chân nữ nhi của ta như thế nào?"

"Sợ là không tốt lên được!"

"Có ý tứ gì?"

"Thương tích quá nặng, lại không kịp thời chữa thương, dẫn đến cốt tủy mục nát. . . . . ."

"Câm miệng!"

Kha thị gầm lên, trong lòng vừa tức vừa đau vừa hận.

Đại phu im lặng, không dám nhiều lời.

Những năm này, thủ đoạn của Kha thị, hắn cũng hiểu biết một chút.

Một lúc lâu sau, Kha thị mới thản nhiên nói, "Nói tiếp!"

"Nếu như không kịp thời cắt bỏ, sợ là nguy hiểm đến tính mạng, dĩ nhiên, nếu như tìm được quỷ y, có lẽ còn có thể cứu được chân, nhưng mà. . . . . ."

Quỷ y hành tung bất định, đi đâu mà tìm?

"Cút. . . . . ." Kha thị gầm lên.

Đại phu đi, Kha thị nhìn nữ nhi hôn mê bất tỉnh, tim đau thắt không thôi.

Nếu như, nếu như Phượng Ngự đối với nàng, đối với cái nhà này, dụng tâm một chút, nữ nhi của bọn bọ, làm sao lại bị người khác khi dễ như vậy.

Đoàn người Vô Ưu và Cung Ly Lạc đến Phượng Hoàng thành, là đến tìm Phượng Hoàng lệ.

Trong truyền thuyết Phượng Hoàng lệ, là giải độc thánh phẩm, có nó, có thể giải thiên thiên vạn vạn độc trong thế gian, mà thuốc giải độc của Cung Ly Lạc, cũng không khác biệt lắm.

Phượng Hoàng thành, nghe nói nơi này, đã từng xuất hiện Phượng Hoàng, mới lấy tên Phượng Hoàng thành, mà Đại Gia Tộc ở đây, họ Phượng.

Vô Ưu dựa vào trong ngực Cung Ly Lạc, ngủ say sưa.

Nhắc đến cũng lạ, rất nhiều khi, Vô Ưu ở địa phương nào cũng đều ngủ không được, nhưng ở trong ngực Cung Ly Lạc lại ngủ say nồng.

Ăn cái gì nôn cái đó, nhưng mà, thức ăn Cung Ly Lạc làm, Vô Ưu ăn, lại một chút phản ứng cũng không có.

Không nhả, cũng không nôn.

Cung Ly Lạc quyết định tự mình làm thức ăn cho Vô Ưu, chỉ cần Vô Ưu tốt, làm gì hắn đều nguyện ý.

Chỉ cần Vô Ưu cao hứng, Vô Ưu khoái hoạt (sung sướng, hạnh phúc), Vô Ưu an khang (bình yên khoẻ mạnh).

Cung Ly Lạc vén rèm xe ngựa lên, nhìn trên đường cái náo nhiệt, lại nhìn nhìn Vô Ưu trong ngực, nghĩ, chờ Vô Ưu tỉnh, nhất định phải dẫn nàng đi dạo.

Vừa nhìn Vô Ưu ngủ say trong ngực, Cung Ly Lạc sợ Vô Ưu nóng, cầm cây quạt nhẹ nhàng quạt cho Vô Ưu.

Xe ngựa đến trước khách điếm tốt nhất Phượng Hoàng thành thì dừng lại, Cung Nhất đi xuống bao cả khách điếm, lại để cho người đi vào trước lui đến đến lui quét dọn gian phòng một lần, hiển nhiên Thúy Thúy muốn đi, cùng Cung Nhất vừa nói vừa cười, Cung Nhị nhìn, trốn đi rất xa.

Rất nhiều thứ, vĩnh viễn đều là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.

Hiển nhiên Cung Nhị cũng hi vọng huynh đệ của mình có được hạnh phúc.

Thu thập xong tất cả, Cung Nhất đi đến cạnh xe ngựa, vén rèm xe ngựa lên, Cung Ly Lạc ôm Vô Ưu xuống xe ngựa, trực tiếp tiến vào khách điếm.

Trong khách điếm chưởng quầy thấy Cung Ly Lạc Bạch tóc bạc tử y, vội vàng cúi thấp đầu xuống.

Địa phương xa lạ, hoàn cảnh hết sức xa lạ, Vô Ưu lập tức tỉnh lại, nhìn Cung Ly Lạc si mê mà cười lên.

"Đói không?"

"Không đói bụng!"

Cung Ly Lạc xoa xoa tóc Vô Ưu, trêu chọc Vô Ưu cười càng vui vẻ.

"Nằm mơ thấy cái gì sao?"

Vô Ưu gật đầu, "Ừm!"

"Nói cho ta nghe một chút, để cho ta cũng vui vẻ, vui vẻ, được không?"

Vô Ưu cười, làm tổ trong ngực Cung Ly Lạc, "Ta nằm mơ thấy hài tử của chúng ta, trắng trẻo mập mạp, vô cùng dễ thương!"

"Giống ai?"

"Ngươi đoán?"

"Ta đoán giống như ngươi, dáng dấp Ưu nhi nhà ta xinh đẹp, lại thanh tú, hài tử giống Ưu nhi ta nhà, khẳng định hết sức khả ái (đáng yêu), người gặp người thích!"

Vô Ưu cười đến híp cả mắt, đấm Cung Ly Lạc một cái, "Lời ngon tiếng ngọt, ta nằm mơ thấy hài tử của chúng ta giống như ngươi, bất quá, nếu là nữ hài, giống như phụ thân cũng tốt, nếu là nhi tử, giống ta rất tốt!"



"Ừ, đều nghe Ưu nhi!"

Cung Ly Lạc làm thức ăn, Vô Ưu ăn uống no đủ, đứng dậy chuẩn bị đi dạo, vừa tiêu thực, vừa nghĩ làm sao đi đến Phượng gia nói chuyện Phượng Hoàng lệ.

"Ly Lạc, ngay từ đầu chúng ta đi nói thật tốt, nếu như bọn họ nguyện ý, chúng ta ra giá cao mua lại, nếu như không nguyện ý, chúng ta sử dụng thủ đoạn, cho dù là cướp đoạt, cũng phải đoạt được!"

Cung Ly Lạc gật đầu.

Hắn không cảm thấy Vô Ưu phách lối như vậy là không tốt, ngược lại, hắn cảm thấy rất tốt.

Trong thế gian này, quá hèn nhát, sẽ bị khi dễ.

Cho dù là mười năm trước, hay là mười năm sau.

Hoặc là trăm ngàn năm sau, trăm ngàn năm trước.

Hậu viện Phượng gia.

Phượng Ngự nằm mơ cũng nghĩ không đến, Tề Bình Bình điên điên khùng khùng sẽ chạy đi ra ngoài, càng có thể dưới tai mắt nhiều thị vệ ma ma của hắn như vậy chạy ra khỏi Phượng phủ.

Phượng Ngự không ngu, lại càng không ngốc, lập tức nghĩ đến nguyên do trong đó, không nói hai lời đi tìm Kha thị.

"Nói, có phải là ngươi cố ý để Bình Bình đi ra ngoài hay không?"

Kha thị nghe vậy, liền nở nụ cười "Đúng, đúng là ta thả ra ngoài, Phượng Ngự, ngươi yêu thương Bình Bình điên điên khùng khùng, bộ dáng cũng không tệ lắm, cũng không biết, ở trên đường cái có gặp những tên háo sắc hay không, mười sáu năm trước, nàng mất đi nữ nhi mà phát điên, hôm nay, ngươi nói, có thể bỏ mạng hay không, đi tìm cái chết?"

"Bốp. . . . . ."

Phượng Ngự hung hăng đánh một cái tát trên mặt Kha thị, lửa giận trong lòng ngập trời, giơ tay lại đánh tiếp xuống một cái tát nữa.

"Chỉ hận tại sao ban đầu không giết chết ngươi!" Phượng Ngự nói xong, bóp chặt cổ của Kha thị.

"Ngươi đúng là ác phụ, ngươi cứ chờ, chờ. . . . . ." Vừa dùng lực, đẩy Kha thị ngã trên mặt đất, xoay người rời khỏi Phượng phủ, đi tìm Tề Bình Bình.

Phượng Ngự yêu Tề Bình Bình, mười sáu năm trước, không phải yêu, chỉ là mười sáu năm này, trong lòng áy náy, nhìn Tề Bình Bình điên điên khùng khùng, một năm tê tâm liệt phế một lần, Phượng Ngự nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng.

Càng nhìn thấu Kha thị độc ác, càng cảm thấy Tề Bình Bình như vậy rất tốt đẹp, tốt như vậy.

Càng yêu, áy náy, yêu.

Kha thị té ngã trên đất, đầu đụng vào trên ghế, thủng một lỗ, máu ứa ra.

Nha hoàn ma ma sợ hãi, một đám thét chói tai muốn đi tìm đại phu, Kha thị chỉ ngây ngốc cười, nước mắt không ngừng rơi.

Sớm mấy năm, ban đầu gả cho Phượng Ngự, Phượng Ngự đối đãi với nàng vô cùng tốt, ân ái triền miên, tương kính như tân (tôn trọng nhau).

Sau khi Tề Bình Bình đến, Phượng Ngự thay đổi.

Nàng không có xinh đẹp như Tề Bình Bình, không có nhu nhược như Tề Bình Bình, nhưng nàng yêu Phượng Ngự hơn Tề Bình Bình.

Phải nói đã sai rồi, sai là sai ở đó, ban đầu không nên để cho Tề Bình Bình vào phủ, không nên để cho Tề Bình Bình hoài thai hài tử, càng không nên chỉ giết chết hài tử, mà không có giết chết Tề Bình Bình.

Trên đường cái.

Vô Ưu là lần đầu tiên mua đồ, lần đầu tiên nghiêm túc.

Bởi vì Thúy Thúy nói, muốn làm xiêm y cho hài tử, Thúy Thúy có lòng, Vô Ưu tất nhiên vui mừng, đối với vải vóc đông sờ sờ, tây sờ sờ.

Chưởng quầy liều mạng giới thiệu, Cung Ly Lạc nhìn, cái gì cũng tốt.

Vô Ưu cầm lên một dạng lại một dạng rồi sờ qua, thích, cảm giác tốt, lưu lại, không thích, khoát khoát tay, Thúy Thúy cũng chọn vài cuộn, chẳng qua là nhớ lại xiêm y Cung Nhất bị hỏng, muốn làm cho Cung Nhất bộ xiêm y.

"Làm cho Cung Nhất?"

Thúy Thúy gật đầu, đỏ mặt.

Vô Ưu cũng không nói gì gì, Thúy Thúy dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mình, không có gì không được, nàng cũng sẽ không can thiệp nhiều.

Ngược lại sẽ ủng hộ.

Mua vải vóc, tự nhiên có người đưa qua, Vô Ưu có chút mỏi mệt, chuẩn bị trở về khách điếm, lại thấy vài kẻ lưu manh đuổi theo một nữ tử tóc xốc xếch, nói những lời nói bẩn thỉu, người đi đường rất nhiều, lại không có người dám đi quản nhàn sự (việc không quan hệ gì đến mình) này.

"Buông ta ra, buông ta ra!"

Không ngừng xô đẩy, không ngừng lôi kéo.

Tề Bình Bình thật vất vả mới thoát ra, giả ngây giả dại mười sáu năm, cuối cùng cũng khiến Phượng Ngự cảm thấy nàng điên thật rồi.

Không có muốn nàng.

Có lẽ, đã từng, nàng có yêu Phượng Ngự, nhưng mà về sau lại không yêu.

Một nam nhân ngay cả nữ nhân của mình, hài tử đều không bảo vệ được, hoàn toàn không đáng giá để yêu.

Nhưng, Tề Bình Bình không nghĩ đến, vừa chạy ra ngoài, đã gặp phải những thứ côn đồ lưu manh này.

Bị bọn họ đi theo lâu như vậy, cũng không bỏ rơi được.



Đến nơi phố xá náo nhiệt này, ngược lại bọn họ càng phách lối, bắt đầu động tay động chân với nàng.

"Cút ngay, cút ngay. . . . . ."

"Ha ha, mặc dù có chút lớn tuổi, nhưng mà vẫn rất thủy nộn (mềm mại)!"

"Đúng, đúng, tiểu gia chỉ thích lớn tuổi, có kinh nghiệm!"

Vô Ưu, Cung Ly Lạc đứng nghiêm một bên, thờ ơ nhìn.

Đều không phải là người thích xen vào việc của người khác.

Ngược lại, Vô Ưu, dựa vào trong ngực Cung Ly Lạc, nhếch môi, "Những tên lưu manh này ngược lại có chút ý tứ!"

Bình thường, chỉ mong sao đến một nơi xó xỉnh nào đó, sau khi thâu hoan thoát đi, mấy người này lại, cố tình đến ầm ĩ trong phố xá náo nhiệt, giống như chỉ sợ người khác không biết.

Trong lúc lôi kéo, xiêm y Tề Bình Bình bị xé, da thịt lộ ra.

"Chậc chậc chậc, không thể tưởng được đã một bó tuổi, nhưng da thịt cũng không tệ lắm. . . . . ."

Tề Bình Bình đã có ý nghĩ muốn chết, lại đột nhiên ngồi trên mặt đất, khóc rống lên, "Ta muốn về nhà nói cho tướng công ta biết, các ngươi khi dễ người!"

Mọi người sững sờ.

Chuyện này. . . . . .

"Ta không chơi với các ngươi, các ngươi hư, cũng làm đau ta. . . . . ."

Thật sự là một bộ dạng điên điên khùng khùng, ngây dại.

Vô Ưu hì hì cười ra tiếng.

Có chút ý tứ.

Nhất là khi Vô Ưu nhìn qua, đúng lúc thấy được khuôn mặt của phụ nhân kia, Vô Ưu thấy nàng búi tóc, mới phỏng đoán nàng đã kết hôn.

Bất quá, vẫn rất xinh đẹp.

Loại xinh đẹp đó. . . . . .

Cung Ly Lạc cảm thấy quen thuộc, đột nhiên nghiêng đầu, nhìn Vô Ưu, "Ưu nhi, người kia, có chút giống ngươi!"

"Cái gì?" Vô Ưu kinh ngạc hỏi.

Vô Ưu cũng nhìn kỹ, nhìn nhìn Cung Ly Lạc, lại hỏi Thúy Thúy bên cạnh, "Giống sao?"

Thúy Thúy gật đầu, "Giống, chỉ là, tiểu thư xinh đẹp hơn!"

Vô Ưu nhẹ nhàng nhíu lông mày, "Thúy Thúy, ngươi đi đến, gọi nàng là phu nhân, nói muốn mang nàng về nhà, nhìn xem nàng có đi theo ngươi hay không!"

Thúy Thúy do dự một chút, gật đầu, đi đến.

"Phu nhân, nô tỳ cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi, hù chết nô tỳ, mau cùng nô tỳ về nhà đi!"

Tề Bình Bình sửng sốt.

Nha hoàn này từ đâu chạy đến?

Đi cùng nàng, nàng mới không cần, cũng không biết vì sao, Tề Bình Bình cảm thấy, cô nương trước mặt không giống như là người xấu.

Chỉ là, có phải người xấu hay không, trên mặt cũng sẽ không viết, ai biết có phải rơi vào một nơi sâu hơn hay không, một kẻ càng xấu hơn.

Giờ khắc này, Tề Bình Bình người nào cũng không tin.

Thúy Thúy lại tiến lên trước một bước đỡ Tề Bình Bình, "Phu nhân, chúng ta đi thôi!"

"Muốn đi, dễ dàng như vậy?"

Mấy tên du côn lưu manh nhìn bộ dáng Thúy Thúy cũng không tệ lắm, cười gian, đưa tay muốn bắt Thúy Thúy.

Tay còn chưa chạm vào Thúy Thúy, đột nhiên thét chói tai, "A. . . . . ."

Từ tay bắt đầu tê dại, mãi cho đến cánh tay, cánh tay, dần dần mất đi cảm giác.

"Người nào, người nào ám toán lão tử, có bản lãnh ra ngoài đơn đấu. . . . . ."

Vô Ưu khẽ nhíu mày, lại bắn một cây ngân châm ra, đâm trúng bên môi người nọ, ngân châm chui vào trong da thịt.

"A. . . . . ."

"A, a, a. . . . . ."

Một trúng chiêu, có lẽ còn có thể nói là ngoài ý muốn, toàn bộ trúng chiêu như vậy, cánh tay tê dại, nói không ra lời, vậy thì không phải là ngoài ý muốn.

Trong lúc nhất thời, mấy tên du côn lưu manh sợ hãi.

Mà Tề Bình Bình lại thừa dịp loạn, chuẩn bị chuồn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook