Tấn Công Ngự Tiền

Chương 17: Gói bánh chưng

Dung Quang

21/01/2017

Hoàng đế hoàn toàn không nghĩ tới, Chiêu Dương lại quen tính hồn nhiên từ trước đến nay. Ngươi nhìn nàng, không nói hai lời xách cái băng ghế chen giữa hai vị lão nhân trong nhà, nhìn trái một cái, vừa nhìn, chìa tay cầm hai mảnh lá màu xanh mà bắt đầu bắt chước theo bộ dạng bức tranh hồ lô.

Lão bà bà chỉ bảo nàng: “Góc trên phải siết chặt, nếu không gạo nếp sẽ trào ra ngoài.” Còn đưa tay ép lá lại cho nàng, “Nhìn xem, vừa khít như thế này này.”

Lão gia gia đưa thịt ướp cho nàng: “Đây là thịt hôm nay lão bà của ta mới ướp xong, nguyên liệu dùng không quá phiền phức, chỉ cần thịt heo mới. A, lão Lưu thành bắc bán thịt heo cũng rất tốt, ta lấy để nấu ăn đều rất yên tâm. Lão bà ta bỏ thêm tương, muối còn có hạt cây hồi hương, đậy cái nắp lại nửa canh giờ là được.”

Vẻ mặt Chiêu Dương hiếu kì ngồi ở giữa nhị lão, cười híp mắt học gói bánh chưng, trái một câu lại một câu, giống như nàng chính là đích tôn của nhà này, không có ai nhìn ra hôm nay là lần đầu tiên nàng tới tiểu viện này.

Hoàng đế nhàn rỗi không có chuyện gì làm, mờ mịt đứng ở cửa phòng bếp, đi cũng không được, ngồi cũng không xong.

Lão bà bà lại cười nói: “Công tử đến chính sảnh ngồi một lát, ta cùng lão già dạy cô nương này làm.”

Hoàng đế theo lời vào chính sảnh nhỏ đến chật chội kia, nhìn ngó khắp mọi nơi, trong sảnh không bày tranh chữ tô điểm, cũng không giống như ở không, trên ghế bành có hai dấu vết loang lổ, một cái bàn gỗ tròn chính là toàn bộ gia sản. Trước khi hắn ngồi xuống, nhịn không được lấy khăn vuông trắng ra lau ghế bành, sau đó lót ở phía dưới, lúc này mới ngồi xuống. Nhưng ngồi như vậy cũng không có chuyện gì làm, ngược lại cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Phòng nhỏ, không cách âm, hắn ngồi ở trên mặt ghế thái sư có thể nghe thấy tiếng hoan hô trong nhà bếp cách vách.

Nha đầu kia nói cái gì mà khiến cho hai vị lão nhân gia cười ha hả?

Hắn nhớ tới chuyện xưa nàng nói qua, gà quý phi, sườn lợn Vô Tích, món ăn hộ quốc, còn có bánh hỷ long phượng.. Trong lòng có hơi ngứa ngáy, muốn biết giờ phút này bọn họ đang nói những gì.

Ngồi một lúc lâu, Hoàng đế rốt cuộc vẫn không nhịn được, đứng dậy đi đến nhà bếp. Hắn đứng ở cửa ra vào, nhìn chăm chú cảnh tượng bên trong.

Ngồi ở giữa mấy cái chậu gỗ con, Chiêu Dương giơ một cái bánh chưng nhỏ hình thù kì quái cười ha ha, lão bà bà đang an ủi nàng: “Lần đầu tiên làm, có thể làm được như vậy đã là rất tốt rồi.”

“Đúng vậy, lần đầu tiên ta làm, vừa mới lấy dây buộc lại, bánh chưng liền rời ra.” Ông lão cười đến râu bạc run run.

Chiêu Dương hơi nghiêng đầu đã nhìn thấy Hoàng đế đi rồi quay lại đứng ở ngoài cửa, trong bóng đêm một thân trường bào xanh nhạt có vẻ trắng trong thuần khiết lại sáng ngời. Phía sau hắn là bóng cây bưởi trong sân, bóng cây lay động lồng vào nhau với ánh trăng, mà thần sắc trên mặt hắn hình như cũng nhu hòa rất nhiều, không còn là Đế vương cả ngày nghiêm mặt.

Nàng lại có thể dám đánh bạo không nhấc người lên hành lễ, chỉ ngồi ở trên ghế đẩu nhỏ giơ bánh chưng khoe khoang với hắn: “Công tử xem này, ta có nhiều tài lẻ chưa, lần đầu tiên làm bánh chưng mà lại khéo tay thành công, ngươi nhìn xem, có phải là rất đáng yêu không?”

Tam giác không ra tam giác, méo thành bảy tám đường dọc buộc dây nhỏ, phía đông lồi một khối phía tây lại lõm một đoạn.

Hoàng đế rất muốn cười, nhìn lại bên cạnh miệng nàng là hai lúm đồng tiền thật sâu, hòa trên nét mặt tiểu hồ ly dường như đắc ý, nghĩ một đằng nói một nẻo gật đầu: “Hoàn thành.”

Chiêu Dương bĩu môi: “Cái gì gọi là hoàn thành chứ, ta thế này gọi là khéo tay, cũng bị mình làm cho giật mình.” Nàng lấy một băng ghế nhỏ để không bên cạnh đưa tới trước mặt Hoàng đế, “Ngài cũng ngồi đi, đều đã đến đây, không bằng giúp một tay?”

Hoàng đế có chút chần chừ.

Nàng thấy hắn không chịu tiến đến, không thú vị đủ điều, mà cũng thật đáng thương, cho nên có lòng tốt kéo hắn ngồi xuống, đề nghị: “Nếu không thì như vậy nhé, ta gói bánh, ngài buộc dây thay ta, ngài cảm thấy như thế nào?”

Nàng cũng đạt đến trình độ nào đó rồi, đã làm cho hắn tiến lên tham dự vào, giao phó nhiệm vụ đơn giản cho hắn, tay không bẩn, không phiền phức, trên đời này đúng là không có nô tài tri kỉ nào có thể so với nàng – trên mặt Chiêu Dương rõ ràng viết ý tứ như vậy.

Nhị lão cười híp mắt nhìn hắn, ngọn đèn trong nhà bếp ấm áp hòa thuận vui vẻ, tô điểm cho đêm xuân thêm ấm áp sáng ngời. Ma xui quỷ khiến, bupb3c@un@ngHoàng đế ngồi ở trên ghế đẩu nhỏ, đưa tay cầm lấy sợi dây trong chén nhỏ: “Vậy ngươi nên gói nhanh một chút, nếu hai người chúng ta cùng nhau làm việc mà gói không bằng hai vị lão nhân gia thì thật mất mặt.”

Hắn thấy nàng bên cạnh cười vang dội đáp: “Tuân lệnh”, sau đó thành thạo gói bánh chưng, bánh chưng kia cái nào cũng xấu như nhau, méo thành bảy tám kiểu không còn hình dáng. Nàng thật vất vả luống cuống tay chân gom bánh chưng lại, ý bảo hắn có thể buộc dây rồi, hắn cũng để sát vào một chút, vòng từng vòng cẩn thận quấn quanh, cuối cùng lại còn buộc cả nơ con bướm.



Không nghĩ tới Hoàng đế còn có tính trẻ con như vậy, Chiêu Dương phì một tiếng bật cười: “Tổ tông của ta ơi, sao ngài lại buộc nơ con bướm thế? Cái nút buộc lại như thế làm sao mà chặt được, ngài cứ như vậy, cái bánh chưng này sẽ dễ rời ra lắm đó!”

Lời còn chưa nói hết, lá xanh kia tự mình bung ra, gạo nếp rơi đầy đất, trắng lóa quả thật đáng thương.

Nhị lão cười ha hả, Chiêu Dương cũng nháy mắt ra hiệu, Hoàng đế da mặt mỏng, mặt bỗng chốc đỏ lên, muốn phẩy tay áo bỏ đi, nói trẫm không làm, nhưng rốt cuộc vẫn cắn răng tiếp tục ngồi xuống, buồn bực liếc mắt nhìn Chiêu Dương, biểu cảm nhìn không được tốt.

Chiêu Dươn cũng thoáng cái nhớ lại thân phận của hai người khác biệt, không dám cười nữa, ho khan hai tiếng, nhặt lại hai mảnh lá cây xanh sạch sẽ: “Lần đầu tiên buộc một sợi dây, có thể cột thành như vậy là rất tốt, rất tốt…”

Ánh nến hòa thuận vui vẻ, bốn người đều bận rộn, bóng dáng uốn lượn trên đất, lắc lư lảo đảo ở trong ánh lửa. Hoàng đế luôn tay không ngừng, bên tai Chiêu Dương líu ríu vui đùa ồn ào giống như chim sẻ, thời khắc này thật là kỳ diệu, lại làm cho hắn có chút thất thần.

Khi nào hắn vào phòng bếp, sao giờ lại tự mình làm đồ ăn?

Ông lão gói hai cái bánh chưng tốc độ nhanh đến hoa cả mắt, không kịp nhìn, thời gian chỉ một nén nhang, còn dư lại lá xanh cùng gạo nếp chưa dùng hết. Lão gia gia đem tất cả bánh chưng vào nồi, lão bà bà ở bên cạnh bếp lò nhóm lửa.

“Hai người các ngươi chờ một chút, nồi bánh này chín rất nhanh, các ngươi nếm thử xem, mang đi một ít.” Lão bà bà lau mồ hôi, tươi cười thuần phác nhiệt tình.

Trong lúc chờ bánh chưng, bà cùng Chiêu Dương, Hoàng đế tán gẫu, hỏi bọn họ từ địa phương nào tới.

Chiêu Dương suy nghĩ xoay chuyển thật nhanh, chỉ về phương Bắc: “Chúng ta là từ phương Bắc tới.”

“Tới đây làm gì?”

“Đến thăm người thân.”

Lão bà bà nở nụ cười: “Hóa ra là có thân thích ở Gia Hưng, kỳ thật bánh chưng này cũng không thể nóng lòng nhất thời, thân thích lúc nào cũng đi đi lại lại, nếu muốn ăn cái này, không câu nệ để cho thân thích đến thăm mang theo một ít là được.”

“Cái này cũng không thể.” Chiêu Dương lắc đầu, “Thân thích này là biểu tỷ ta, mười năm trước gả đến Gia Hưng, nhà của chúng ta cửa thấp, nhà kia lại là nhà giàu nhà cao cửa rộng, nào có nữ xuất giá quan tâm chạy đến nhà nghèo cửa nhỏ chúng ta? Ta chỉ mong đợi nàng sống qua ngày không tệ, không bị người bắt nạt là tốt rồi.”

Hoàng đế nghe xong muốn cười, trong đầu nha đầu kia chứa những thứ gì? Mở miệng có thể nói dối, còn rất chân thực, để cho người nghe không chút xíu nghi ngờ. Nhìn vẻ mặt lão bà bà kia cảm động lây, Hoàng đế thực sự muốn đập lên trán Chiêu Dương.

Bánh chưng chín, ra nồi rồi, lão bà bà thả vào trong hai bát sứ con, bưng cho Hoàng đế và Chiêu Dương: “Đây, nếm thử xem, mới ra nồi tươi mới nhất, nhưng cũng đừng để bị bỏng.”

Lá xanh kia dính như hồ, sợi dây cũng gắn liền vào, lấy tay mở bánh chưng cần phải mất chút ít công sức, còn bị dính tay.

Chiêu Dương liếc nhìn Hoàng đế, cẩn thận đặt chén xuống, đến bóc cho hắn trước, thành thạo lột lá xanh cắt ra, ngón tay tinh tế lật qua lật lại, rất khéo léo: “Có thể ăn rồi.” Nàng cầm chén đưa cho hắn, sau đó lại bóc của mình.

Hoàng đế cắn một cái, bánh chưng này mùi thịt ngào ngạt, mềm dẻo ngon miệng, mùi thơm tương thịt lan ra ở giữa răng môi, lan ra mùi gạo nếp thơm ngát hòa quyện, thật sự là mùi vị vô cùng tuyệt vời. Cũng không biết là bởi vì quá trình gói bánh chưng này hắn tự mình tham dự, hay là nguyên do khác, hắn cảm thấy bánh chưng bây giờ mới thực sự là mỹ thực so với thứ mười năm trước hắn ngày đêm mong nhớ.

Ăn xong một cái vẫn chưa thỏa mãn. Hắn đặt chén xuống, đột nhiên cảm thấy tiểu viện nông gia này cũng vừa mắt rất nhiều.

Lúc gần đi, hắn cùng với Chiêu Dương luôn miệng nói lời cảm tạ, trong tay còn mang theo bánh chưng nặng trịch. Khi đến cửa ra vào, hắn đột nhiên quay đầu lại lấy đồng vàng trong túi đưa cho lão, ông lão biểu lộ ngây ngô trong nháy mắt.

Lão bà bà vội xua tay: “Công tử, cái này không thể, không được đâu. Một ít bánh chưng thôi, hoàn toàn không đáng mấy đồng tiền, ngài cho nhiều như vậy, thân già này không chịu nổi đâu!”



Hắn cầm vàng trịnh trọng đặt ở trong tay lão bà bà, khóe môi có ý cười nhẹ nhàng vui vẻ: “Lão nhân gia, tình nghĩa ngàn cân, vàng bạc sao có thể so sánh? bupb3c@un@n9Nhị lão dựa vào việc này kiếm sống, lại không so đo chúng ta học được tài nghệ từ tay ngài, còn đối xử với chúng ta rất tốt. Ta xuất môn ra ngoài, có nhiều bất tiện, trên người ngoại trừ ngân lượng cũng không có vật khác. Chỉ sợ vàng bôi nhọ tâm ý của hai vị lão nhân gia, mong rằng nhị lão thứ lỗi.”

Hai vị lão nhân gia này thổn thức cầm lấy vàng, hướng phía hắn nói lời cảm tạ lần nữa. Chiêu Dương bỗng nhiên nói không ra lời, chỉ đành phải từ biệt cùng nhị lão, lần đầu tiên an phận đi theo sau lưng chủ tử, đi trên đường.

Trăng theo sao xoay tròn, ngõ sâu đá xanh. Chợt có mấy nhà truyền đến tiếng chó sủa, đêm xuân mọi âm thanh đều yên lặng, duy chỉ có tiếng bước chân hai người.

Nàng xuất thần nhìn sau gáy Hoàng đế, lần đầu tiên cảm thấy hóa ra Hoàng đế cũng rất có tình nghĩa. Hắn không cảm thấy đó là chuyện hai phu phụ kia đương nhiên phải làm, còn khom lưng nói lời cảm tạ với bọn họ, điểm này thật sự làm cho nàng kinh ngạc.

Ánh mắt của nàng phiêu hốt bất định, đột nhiên nhìn thấy một bọc lớn bánh chưng trong tay Hoàng đế, vội vàng tiến lên phía trước nói: “Công tử, để cho tiểu nhân xách bánh chưng? Không lại mỏi tay rồng của ngài.”

Hoàng đế cười hai tiếng, liếc mắt nhìn nàng: “Tay rồng? Đây là lần đầu tiên ta nghe có người miêu tả tay ta như vậy.” Hắn không đưa bánh chưng cho nàng, chỉ nói, “Mặc dù tôn ti khác biệt, nhưng rốt cuộc còn có chia phận nam nữ, ta lại quý giá, cũng không quý giá đến mức để cho một cô nương như ngươi thay ta làm việc nặng nhọc.”

Khóe môi nàng cong cong, nịnh nọt: “Ngài thật sự là người tốt, Đại Hưng nhất đẳng! Tiểu nhân tâm phục khẩu phục, có thể gặp được chủ tử tốt như vậy thật sự là tích đại đức cả đời!”

Lại nữa rồi, hắn thấy nàng có công phu nịnh hót vuốt mông ngựa mới là Đại Hưng nhất đẳng đấy.

Hoàng đế chợt nhớ tới cái gì, hỏi nàng: “Ngươi mở miệng là có thể nói huơu nói vượn, bản lĩnh này là học của ai?”

Nụ cười của Chiêu Dương cứng đờ: “Tiểu nhân, tiểu nhân không hề mở miệng là nói hươu nói vượn đâu? Những câu này đều là lời xuất phát từ đáy lòng, tuyệt không có nửa câu nói dối.”

Ánh mắt Hoàng đế cũng không tin nàng lắm, chỉ giống như cười mà không phải cười hỏi nàng: “Biểu tỷ ngươi gả vào nhà giàu nhà cao cửa rộng là chuyện gì? Lời nói từ đáy lòng? Không có nửa câu nói dối?”

“Chủ tử, biểu tỷ của tiểu nhân thật sự ở Gia Hưng.” Chiêu Dương nôn nóng, “Tiểu nhân ở kinh thành không có nhà, phụ mẫu đều đi sớm. Nhưng tiểu nhân quả thật có một biểu tỷ hơn mười năm trước gả đến Gia Hưng, mấy ngày nay tiểu nhân phải hầu hạ chủ tử, không thể đi thăm, bằng không nói như thế nào cũng phải đi gặp cố nhân ôn chuyện cũ.”

Thật sự có một biểu tỷ?

Hoàng đế dừng một chút, nhìn mặt nàng nghiêm trang, tin. Hắn phất phất tay: “Được rồi, sáng mai ta cùng với Trần Minh Khôn xuất môn ra ngoài, ngươi không cần đi theo nữa, đi gặp biểu tỷ nhiều năm không thấy của ngươi.”

Ánh mắt Chiêu Dương sáng lên, chỉ thiếu điều quỳ xuống đất dập đầu tạ ơn.

Tâm tình Hoàng đế không tệ, trên đường quay về Trần gia chốc chốc lại nói chuyện với nàng, đều là chút ít chuyện không chủ đề, hỏi nàng có thể làm lồng đèn không, có thể bắt trứng chim trên cây không. Chiêu Dương thấy vẻ mặt hắn say mê, nín đến nghẹn không dám bật cười, chỉ là trong lòng rốt cuộc vẫn không dễ dàng.

Biểu tỷ lớn hơn nàng tám tuổi, hồi trước lúc nàng năm tuổi vẫn thường cùng biểu tỷ chơi đùa với nhau, về sau biểu tỷ gả đến Gia Hưng cho thương muối thế gia, khi đó phủ Định quốc công còn náo nhiệt, biểu tỷ không phải là trèo cao. Chỉ tiếc về sau phủ Định quốc công không còn, trong một đêm cả nhà già trẻ đều bị lưu vong đến phương Bắc, nếu không phải biểu tỷ được gả xa, bị người quên mất, chỉ sợ không tránh khỏi bị liên quan.

Mấy năm này cũng không biết nàng ấy sống như thế nào, nhưng phủ Định quốc công không còn, nàng ấy cũng sẽ không có chỗ dựa, chỉ sợ cuộc sống không quá tốt ở trong đại gia tộc này.

Chiêu Dương nhớ đến mọi chuyện, trả lời Hoàng đế cũng không tập trung.

Hoàng đế nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái, nha đầu kia xuất thần nhìn phía xa, dưới ánh trăng, xem ra khuôn mặt nhỏ nhắn từ trước đến nay hi hi ha ha cũng giống như ập xuống một tầng sương mù âu lo.

Nàng có tâm sự?

Hoàng đế muốn hỏi nàng đang suy nghĩ gì, lời nói vừa đến bên miệng liền thu về. Nàng đang suy nghĩ gì, liên quan gì tới hắn? Chỉ là, nhìn qua giống như rất gắng gượng, người như chim sẻ dường như cũng biến thành một cô nương chân chính, dung mạo có ưu sầu.

Hắn nhìn bánh chưng trong tay, nghĩ nàng đêm nay cũng làm nhiều, ồ, vậy hắn phân phát từ bi, cho nàng mấy cái làm đồ ăn khuya là được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tấn Công Ngự Tiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook