Tân Đường Di Ngọc

Quyển 1 - Chương 11: Xuân đi thu đến

Tam Nguyệt Quả

12/06/2014

Di Ngọc dưới tình huống không có điều hòa không có vòi sen tắm gội đã vượt qua mùa hè đầu tiên ở Đường triều, kỳ thật mùa hè này so với mùa hè của hơn một nghìn năm sau độ ấm thấp hơn rất nhiều, mặc một tầng áo đơn vào buổi trưa cũng chỉ đổ chút mồ hôi mỏng thôi, theo nàng đoán đại khái thời điểm nóng nhất cũng bất quá ba mươi lăm độ. Trong Kháo Sơn thôn cũng không có giếng nước, mọi người trong thôn đều đến một con sông nhỏ phía sau núi gánh nước về tắm giặt, bình thường Lô thị giặt quần áo cũng đều đem đến sông giặt qua.

Lô Trí cùng Lô Tuấn nóng liền đến bờ sông tắm rửa, ở nông thôn mấy bé trai choai choai cũng không chú ý phép tắc gì. Nhưng Lô thị đều ở phòng bếp nấu nước rồi mới cho mình cùng Di Ngọc sử dụng, càng nghiêm cấm Di Ngọc đến bờ sông chơi đùa, một mặt là sợ nguy hiểm một mặt nói con gái không được tiếp xúc nhiều với nước lạnh.

Phòng bếp trong nhà dùng một cái chiếu cột vào trên xà nhà, cách ra cũng đủ hai người có riêng một nơi để tắm, Di Ngọc dù sao cũng mang theo một ít thói quen hiện đại, tới mùa hè không tắm rửa liền ngủ không yên, nhưng nấu nước lại nấu củi rất khó khăn, mới đầu nàng chỉ vài ngày tắm một lần, sau Lô Trí phát hiện nàng rất dễ xuất mồ hôi lại sợ nóng, bởi vậy Lô Tuấn mỗi ngày đều gánh đầy vại nước, Lô thị chỉ cần phát hiện trên người nàng mồ hôi ra nhiều liền đốt lửa nấu nước, sau đó tỉ mỉ tắm cho nàng. Chỉ từ những việc nhỏ này có thể nhìn ra người nhà đối với nàng có bao nhiêu nuông chìu, đây cũng không giống nông dân nuôi bé gái.

Di Ngọc vốn không phải người dễ cảm động, nhưng đi vào Lô gia nửa năm không chỉ ăn mặc đều lo tốt cho nàng, hai ca ca cũng luôn dỗ nàng vui vẻ, mẫu thân Lô thị lại càng luyến tiếc nàng nửa điểm ủy khuất cũng không để nàng chịu. Bởi vậy nàng cũng dần dần buông xuống dĩ vãng, bắt đầu trở thành một bé con vô ưu vô lo lại nhu thuận có hiểu biết, mỗi ngày thật sự tập viết học thêu, thường thường dùng những câu nói trẻ con hò hét cả nhà vui vẻ.

Cho đến mùa thu, nông vụ bắt đầu bận rộn, Lô thị tập trung đi xới đất gieo trồng, Di Ngọc lại bắt đầu tìm cách tốt nhất để phát tài, lại nói tiếp ý nghĩ này tồn tại phải quy công cho nhị ca Lô Tuấn – lúc trước bị hắn trốn Lô thị đem nàng đến cánh rừng sau núi chơi đùa, làm cho nàng phát hiện một loại thực vật cùng thực vật ở hiện đại cực kỳ tương tự, điều này làm cho nàng lập tức có chủ ý kiếm tiền.

Mứt quả ghim thành xâu là món ăn bình dân điển hình dân gian của Trung Quốc, vật liệu thực hiện đơn giản lại rẻ, đáng lẽ nó chỉ xuất hiện ở thời Tống, nghĩ đến thời đại này còn không có người chế tạo ra. Năm thứ ba đại học của Di Ngọc khi bài vở nhẹ nhàng từng cùng một bạn học chung phòng ngủ ở trước cửa trường thuê một gian cửa hàng bán đồ ăn vặt, chủ yếu bán đúng là kiểu mứt quả ghim thành xâu, vì vậy đối với nàng mà nói chế loại món ăn bình dân này tuyệt đối là thuận buồm xuôi gió.

Mà nàng tại cánh rừng nhỏ sau núi phát hiện trong bụi có loại nguyên liệu chế tạo mứt quả đầu tiên – sơn tra, chung quanh cành lá bao trùm lấy một lớp gai nhung tinh tế, giấu ở trong đó là nho nhỏ hồng quả, có lớn như mắt rồng có nhỏ như đồng tiền đều phiếm diễm quang. Mới đầu nàng còn có chút do dự, chờ hái xong cẩn thận nhấm nháp rốt cuộc xác nhận thứ này chính là sơn tra, cơ hồ là xác nhận chính xác thân phận mấy hồng quả này, Di Ngọc liền nghĩ tới vị ngọt thanh của mứt quả ghim thành xâu.

Linh cảm luôn ở thời gian lơ đãng toát ra, khổ tư nửa năm phương pháp kiếm tiền cuối cùng Di Ngọc cũng tìm được một loại hàng hóa thích hợp xã hội bây giờ. Có chủ ý nàng liền cách ba đến năm ngày cầu khẩn Lô Tuấn mang nàng đi vào rừng nhỏ, ôm cây đợi thỏ hơn nửa tháng mới nghênh đón đại diện tích sơn tra chín mọng.

Cùng ngày nàng liền quấn quít lấy Lô Tuấn đem một cây sơn tra lớn hái hơn chục trở về, đến nhà Lô thị nhìn thấy lần đầu chỉ cho hai huynh muội tham ăn nên đi tìm dã quả ăn.

Di Ngọc dùng lý do thoái thác đã suy nghĩ kĩ sau làm nũng với Lô thị: “Nương, trái cây kia ăn thực ngon, chính là thực chua.”

Lô thị lúc này mới cẩn thận đánh giá “dã quả” mà bọn hắn đem về một chút, lập tức cau mày nói: “Ta tưởng là cái gì, các ngươi ở đâu hái được xích trảo?” (tên gọi xưa của sơn tra)

Di Ngọc nghe xong cũng ngạc nhiên, trong lòng khen ngợi nương lại nhận ra được sơn tra, ngây ngốc một chút lúc sau đem không hiểu hỏi: “Dã quả này nương biết?”

“Tự nhiên là biết, khi ta còn bé bỏ ăn bà ngoại ngươi toàn đem đến cho ta dùng làm khai vị. Xích trảo này phải nấu mới có thể ăn, ăn nhiều sẽ bị đau da dày, hai người các ngươi đừng tham ăn ăn phá hư bụng.” Dứt lời lấy mắt trừng Lô Tuấn, nói: “Có phải ngươi mang Ngọc nhi đến sau núi không, cũng không sợ sói đem các ngươi đuổi!”



Lô Tuấn lui về phía sau từng bước vò đầu ngây ngô cười nói: “Làm sao có chuyện này, ta thường xuyên chạy phía sau núi cũng chưa từng thấy qua nửa con sói a, thỏ hoang lại có không ít, chờ ta cung nghệ luyện tập tốt sẽ bắt thỏ về cho tiểu Ngọc, chúng ta có thịt ăn.”

Lô thị duỗi thẳng ngón trỏ trạc cái ót Lô Tuấn một chút, nói: “Chỉ sợ con thỏ không bắt được, lại làm sói đem ngươi bắt về tăng gia!” (tăng gia sản xuất = mần thịt =)))

Di Ngọc thấy hai người nói qua nói lại đủ loại đề tại, liền nhanh chóng ở một bên chen miệng nói: “Nương, tiểu Ngọc ăn hai cái, có chút chua, nương làm cho con chút kẹo đường dính dính lên đi!”

Lô thị tự nhiên là đáp ứng rồi, vì thế lại đem hơn mười quả sơn tra bọn họ mang về nấu qua, đựng ở trong bát sau rưới một ít đường bưng lên cho huynh muội ba người bọn họ ăn.

Thời này đường dùng để ăn là lương thực lên men sau chế thành kẹo mạch nha sềnh sệch, tiếp tục để lạnh sau mới thành cục đường như hổ phách. Giá cũng không rẻ, một cái lọ nhỏ cần năm mươi văn tiền. Bình thường Lô thị mua đường mạch nha cho Di Ngọc chính là loại kẹo mạch nha gia công chế biến thành, bất quá một ít khối kẹo mạch nha cũng đủ người một nhà ăn được mấy tháng, phần lớn là lấy ra làm thành nước đường uống thôi.

Lô Trí nếm một viên sau nói với Lô thị: “Mấy ngày trước đây chỉ nghe nhị đệ nói trái cây kia có bao nhiêu chua, nhưng tiểu muội thích ăn, ta cũng là lần đầu ăn, chắc là trộn đường, hương vị chua ngọt ngon miệng.”

Di Ngọc cũng lấy một viên bỏ vào trong miệng, sơn tra nấu qua đường có hơn một ít vị ngọt, nhưng nàng vốn biết mùi vị của mứt quả ghim thành xâu nên mùi vị hiện nay cảm giác chẳng ra cái gì cả, trong lòng suy nghĩ hay là phải đem sơn tra rang khô với nước đường mới đúng vị. Hiện tại nàng càng hiếu kỳ Lô thị như thế nào nhận biết được sơn tra, nghe không giống loại mứt quả bình dân này đã xuất hiện, không biết thứ này có phải đã thông dụng hay không.

Bởi vậy kế tiếp hai ba ngày nàng liền quanh co lòng vòng nói hỏi Lô thị một chút, lúc này mới yên lòng lại. Nguyên lai sơn tra ở sau núi không thường thấy, chỉ có vài địa phương khác biệt người ta lấy làm món khai vị cho trẻ con dùng, toàn bộ là phương thuốc dân gian, ở chợ càng không đem thứ này trở thành hàng hóa buôn bán, ngay cả tiệm thuốc cũng không thấy có bán.

Sai vài ngày Di Ngọc bắt đầu nghĩ phương phái sửa đổi làm Lô thị giúp cho nàng sửa chữa mấy viên sơn tra, lại không thể nói rõ cho nàng biết rõ ràng cách chế tạo mứt quả ghim thành xâu, bởi vậy mãi đến qua nửa tháng Lô thị mới căn cứ các cổ quái yêu cầu của nàng ngạc nhiên chế thành đệ nhất chuỗi kẹo hồ lô trên danh nghĩa.

Di Ngọc cầm chuỗi kẹo hồ lô này cẩn thận đánh giá một phen, sơn tra này mọc hoang, tuy rằng thật chua nhưng cũng may quả thật lớn, dùng một cây xuyên qua được sáu viên. Lớp đường bao xung quanh là cục đường trong nhà,ngao thành nước dạng dính dính sau đó tiếp tục rưới đến xâu sơn tra, đặt trên tấm ván gỗ rửa sạch sẽ chờ lạnh biến cứng sau coi như chế thành.

Nàng có chút khẩn cấp cắn một cái, chỉ cảm thấy lớp đường bên ngoài tiếp xúc với răng mở tung, xen kẽ lẫn theo vị chua của sơn tra dần dần hòa tan ở trong miệng, tuy rằng cùng chân chính mứt quả hương vị có chút khác biệt, nhưng ăn cũng ngon cực kỳ.

“Hương vị thế nào?” Lô thị nhìn bộ dạng khuê nữ nhà mình híp mắt hưởng thụ cười hỏi.

“Ân, ăn ngon, nương nếm thử.” Di Ngọc đè xuống tâm tình kích động giơ mứt quả ghim thành xâu trong tay tới trước mặt Lô thị.



Lô thị há mồm cắn một viên, nhai vài ngụm sau kinh ngạc nhìn Di Ngọc nói: “Quả nhiên ăn ngon, chua ngọt vừa vặn, không uổng phí nương bỏ nhiều công phu như vậy, chính là hợp ý ngươi sao?”

Di Ngọc dùng sức điểm hai lần đầu nhỏ, lập tức đi tìm hai ca ca hiến vật quý.

Lô Trí hưởng qua khen không dứt miệng, còn lại mấy viên đều được Di Ngọc đồng ý toàn bộ chui vào bụng Lô Tuấn.

Di Ngọc thấy hai người tán thưởng hết sức hài lòng, hiểu được mứt quả ghim thành xâu này thực phù hợp khẩu vị quần chúng, bởi vậy liền yên lòng bắt đầu cân nhắc làm sao nhắc nhở mẫu thân mình làm mứt quả này đem bán.

Không đợi nàng nghĩ ra làm sao quạt Lô thị, tới lúc cơm chiều Lô Trí lại trước tiên đem chuyện này nói ra.

“Nương, hôm nay người cho Di Ngọc làm ăn vặt, ta cảm thấy là một vật hiếm lạ.”

“Ha ha, tiểu muội ngươi kén ăn vô cùng, nương đều làm vài ngày mới làm ra cái dạng nàng muốn kia.”

“Nương, trên chợ còn không có bán cái này, con hỏi qua nhị đệ xích trảo phía sau núi này còn không nhỏ một mảnh, hơn nữa con thấy nương làm xâu kẹo cũng không phiền toái, nhiều ngày nay trong nhà nhàn rỗi, không bằng làm nhiều một ít đem ra bên ngoài bán?”

Lô thị nghe Lô Trí nói xong liền cúi đầu lâm vào trầm tư, Di Ngọc thì ở một bên thầm than đại ca của mình đầu óc thật tốt, do hắn chủ động nói ra so với chính mình bóng gió nói thật nhanh một ít. Lúc này những gia đình làm nghề thủ công chiếm rất ít địa vị kinh tế thu vào ngoài mức qui định, đại bộ phận nông dân gia đình cá thể đều là dựa vào làm ruộng dệt vải, cũng có giống Lô gia dựa vào tay nghề nữ công kiếm thêm thu nhập, ngoài ra còn có một ít tiểu thương lén lút buôn bán ở chợ, bọn hắn phần lớn là nắm giữ một công nghệ chế tạo nào đó, tỷ như lần trước nàng nhìn thấy bán đường mạch nha tự chế cùng điểm tâm, bán đồ chơi cho trẻ con, còn có bán dây cột tóc cùng mộc trâm tự chế.

Bởi vậy nhìn thấy một đồ vật mới xuất hiện cũng không khó khăn liên tưởng đến một đường buôn bán, chẳng qua là đầu óc Lô Trí quả thật chuyển thật mau, có thể lập tức theo loại mứt quả mới mẻ này liên tưởng đến cơ hội thương cơ.

Qua hơn nửa ngày, Lô thị mới ngẩng đầu đối Lô Trí nói: “Ngươi nói không sai, tuy rằng năm nay trong nhà tính là dư dả nhưng khó nói sau này túng quẫn. Ngày mai ta trước cùng nhị đệ ngươi đi sau núi nhìn xem, nếu việc này khả thi chúng ta liền sớm chuẩn bị làm.”

Lô Tuấn ở một bên nghe tỉnh tỉnh mê mê đến nỗi Di Ngọc cũng phải làm bộ một vẻ mặt mê mang đi ra, kỳ thật trong lòng đã sớm thật to một hơi thở dài nhẹ nhõm.

Sáng sớm ngày thứ hai mẫu tử hai người đi phía sau núi xem xét, sau khi Lô thị trở về rốt cuộc bắt tay vào chuẩn bị làm xích trảo ngao đường đem bán. Nàng lại cùng Lô Trí thương lượng cụ thể một chút sự tình, phân phó hai huynh đệ công việc sau, mấy người liền phân công nhau hành động, ngay cả Di Ngọc cũng tranh thủ tới một cây sơn tra hái quả, lúc này trong nhà nửa người nhàn rỗi cũng không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tân Đường Di Ngọc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook