Tập Quên Đi Khoảng Cách _Forget Distance

Chương 18: Hãy Cùng Chờ Xem, Hạo Quân!

Yoo Rachel, Sandy Trần (ĐTG)

25/09/2016

Sáng hôm nay Hải Băng vẫn đi học bình thường, quyết không để chuyện với Hạo Quân làm ảnh hưởng đến việc học, vừa xuống cầu thang đã thấy bà Mai Chi đã đứng sẵn trước cửa nhà đợi nó đợi nó.

Mới sáng sớm nó không muốn cãi nhau nên cứ thế mà đi qua tiến về chiếc Audi màu trắng của nó,bà Mai Chi cũng không để ý tuỳ miệng nói “Mẹ đã suy nghĩ rồi,hôn ước này-vẫn sẽ diễn ra đúng kế hoạch. Mẹ đã bỏ ra bao nhiêu công sức và tiền bạc như vậy,không thể để một con ranh con làm cho tan tành được.”

Hải Băng cười nhạt đầy chán nản: “Đến lúc nào rồi mà mẹ vẫn tính toán thiệt hơn như vậy,sau mọi chuyện ngày hôm qua mẹ không rút ra được bài học gì sao?”

Bà Mai Chi nhíu mày, sau một lúc lâu, mở miệng nói: “Con nghĩ người như để chủ tịch Trần sẽ để cho con trai mình lấy một người như con bé kia sao,mọi chuyện mẹ sẽ lo,đi học đi.” bà ta nói giọng kiên quyết rồi.

"Con biết con không là gì trong cuộc sống của mẹ nhưng mà mẹ...còn hơn cả từ tệ hại...mẹ biết không?" Nó lạnh nhạt đáp rồi lên xe rồi đi thẳng.

Chiếc Audi màu trắng lao khỏi cổng biệt thự trong tích tắc đã không thấy đâu. Khuôn mặt bà ta bốc chốc nhăn lại thấy mà sợ: "Con với cái..."

Trong chiếc Audi màu trắng cá tính, Hải Băng đang trầm ngâm suy nghĩ, nó nhớ lại mọi chuyện mà nó đã trải qua từ lúc trở về từ Mỹ.

Nếu như Hạo Quân vẫn kiên quyết theo Tường Vy còn mẹ nó vẫn muốn theo cuộc hôn nhân này thì đương nhiên nó sẽ là chủ đề bàn tán tiếp theo của đám bà 8 trong trường.

Mãi suy nghĩ mà nó đã đến trường lúc nào không hay, chạy xe thẳng đến gara để xe dành riêng cho lớp Vip,lúc chuẩn bị bước xuống nó đã nhìn thấy một cảnh tượng làm nó bất ngờ.

Hôm nay,Hạo Quân lái xe đưa Tường Vy đến trường nhưng điều đặc biệt là mặc kệ mọi ánh mắt cùng tiếng xì xào bàn tán của mọi người ,Vy và Quân vẫn nắm tay nhau cùng đi vào và cảnh tượng đó đã vô tình đập vào mắt Hải Băng. Ban sáng tâm trạng nó đã không được tốt, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này khiến nó càng điên hơn, giờ Băng phải làm một việc mà đáng lẽ nó nên làm từ hôm qua.

Vì có chút việc bận nên khi tới hành lang hai người đi riêng ra, Hạo Quân đi công việc của Hạo Quân còn Tường Vy thì đi tới phòng phát thanh. Hải Băng thấy vậy liền mau chóng đi theo, vậy là quá đủ rồi, nó đã để yên cho 2 người nhưng đâu phải họ muốn làm gì trước mặt nó cũng được chứ? Tường Vy vừa ngồi vào bàn thì Hải Băng bước vào.

"Cứ làm việc của mình đi, tôi có cái này muốn cho cô xem nhưng hiện giờ thì vẫn chưa thể cho cô xem được " Hải Băng nhìn Tường Vy nói với giọng đầy sự khinh bỉ.

"Ý cô là gì ?" Tường Vy nhíu mày, không hiểu là nó định làm gì.

Lời cô vừa dứt thì Hạo Quân từ ngoài đi vào, lúc nãy hắn nhìn thấy Hải Băng đi theo Tường Vy là đoán có chuyện chẳng lành liền bỏ hết mọi công việc mà phi sang đây, ai biết được nó sẽ nói gì đó làm tổn thương đến Tường Vy thì sao?

"Anh nhanh thật đấy. . ." Nó quay sang Hạo Quân cười khẩy

"Em ra ngoài đi,từ giờ không được đến gần cô ấy nữa. Ra ngoài và nói chuyện với .....Chát". " một âm thanh chói tai vang lên, trong tích tắc Vy bất giác đưa tay lên bịt miệng như còn chưa tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt mình.Một bên má của Quân đỏ dần lên, hiện rõ vết hằn của 5 đầu ngón tay và người tát Quân chính là nó,Hải Băng.

"Đúng vậy , là như thế này, sau này hãy luôn làm vậy với tôi và đừng bắt nạt Thẩm Tường Vy nữa..." Hạo Quân nhếch miệng ánh mắt thể hiện sự kiên định, Quân không giận vì bị Hải Băng tát vì hắn biết chuyện tối hôm qua hắn làm là sai và cái tát này đáng lẽ là hắn đã phải nhận từ tối qua.Nhưng hắn không yêu Hải Băng, người Hắn yêu là Tường Vy. Quân không muốn Tường Vy bị tổn thương, hắn hy vọng Hải Băng trút mọi tức giận lên hắn và đừng làm gì Tương Vy.

Nhưng ngược lại với sự bình tĩnh của hắn, gương mặt nó đang dần biến sắc, cơn tức giận ngày càng dâng cao, hắn dám bênh vực nhỏ trước mặt nó sao: "Câm miệng!" nó gằn lên từng tiếng, nhìn biểu hiện lúc này của nó là biết nó đang tức giận đến mức nào rồi: "Một tên khốn như anh thì có tư cách gì mà nói chuyện với tôi chứ". Nó nén cơn giận xuống, tức giận không phải là cái hay ,nó quay sang nhìn Vy nói với giọng khinh bỉ nói: "Bộ mặt này là sao, cô ngạc nhiên vì cái tát hay vì lời nói của tôi". Nó nhếch miệng, kinh bỉ nhìn Vy.

Tường Vy mất hết kiên nhẫn khi nghe nó nói, và điều khiến cô tức giận đó là nhìn người mình yêu bị một đứa con gái đánh và nặng lời với hắn như vậy mà không ho he nửa lời: "Tôi ngạc nhiên là vì thái độ của cô, sao cô có thể làm như thế với anh ấy chứ..." Tường Vy vẫn không tin được những gì mà Hải Băng vừa làm với Hạo Quân.

"Vậy nếu cô là tôi gặp cảnh như tối hôm qua thì cô sẽ làm như thế nào." Nó nhếch môi nói với giọng khinh miệt khiến Tường Vy tái mặt không nói lên lời: "Với một đứa trẻ mồ côi như cô thì không cần dùng tới bạo lực tôi cũng có thể làm cho cô sống dở chết dở rồi. Vậy nên tốt nhất là cô nên biết điều mà sống an phận chút đi." nói xong Hải Băng quay lại nhìn Hạo Quân, vẫn với chất giọng khinh bỉ nhưng lần này có pha lẫn tức giận: "Còn anh, sau khi đã hạ nhục tôi và làm cho gia đình tôi mất mặt vì con nhỏ này anh cảm thấy thế nào, rất mãn nguyện phải không? Hôm về ra mắt ở quê anh nói xin lỗi tôi là vì chuyện này đúng không?"

Ra vậy,thì ra hắn ta đã biết trước có một ngày hắn sẽ dùng trò hèn hạ này để hủy hôn nên hôm đó mới nói xin lỗi nó, vậy mà hôm đó vì lời xin lỗi này nó lại ngu ngốc mềm yếu trước mặt hắn chứ...

"Em đi ra ngoài đi." Hao Quân không muốn Hải Băng xúc phạm Tường Vy nữa nên hắn bảo nhỏ ra ngoài nhưng Hải Băng đâu dễ gì bỏ qua cho nhỏ như thế.

"Đứng yên đó, nếu cô dám bước ra khỏi đây nửa bước. Thì hôm nay cả trường này đều biết thân thế của cô đó" Nó lớn tiếng đe doạ.

"Hoàng Hải Băng" Hạo Quân không tin Hải Băng lại có thể làm như thế này,hắn quát lớn, sao nó cứ thích đem thân phận của Vy ra làm trò đùa như vậy chứ, nói động đến hắn thì không sao, nhưng động tới Vy thì hắn không thể để yên được. . . "Em đi ra ngoài đi."

Hạo Quân nhìn Tường Vy nói lại lần nữa,Vy thấy tình hình hiện tại không được ổn nên gật nhẹ đầu và toan định đi ra ngoài nhưng ai ngờ nó tiến tới và cho Vy một cái bạt tai không thương tiếc "Chát!"

"Hoàng Hải Băng" Quân giận dữ quát lớn, đau xót khi nhìn một bên má của Tường Vy đang đỏ dần lên, một phần do cái tát, phần còn lại là sự tức giận đang dâng cao và sắp bùng nổ dữ dội,nếu Băng không phải con gái thì hắn đã sớm tặng nó một bạt tai rồi.

"Sao? Anh tức giận à, anh tức như thế chắc anh cũng hiểu mình làm sai như thế nào rồi chứ. Chả phải anh nói sẽ giải quyết sao? Cách giải quyết của anh để mọi truyện thành ra như vậy phải không?" Hải Băng không quan tâm tới sự tức giân của Hạo Quân.

"Rầm. . ." Cánh cửa phòng bị mở ra bằng lực khá mạnh, tất cả giật mình nhìn sang phía cửa. Thế anh chạy vào ,mồ hôi nhễ nhại, cúi gập người, hai tay chống vào đầu gối thở hồng hộc, sau khi giữ được nhịp thở bình tĩnh, Thế Anh nhìn sang chỗ Vy "Này Tường Vy, nhanh đi xem đi, nhà trường dán thông báo họp hội đồng cậu đấy."

" Sao?. . . " Vy còn chưa tin nổi điều cô vừa nghe thấy , sau đó hoảng hốt chạy đi cùng Thế Anh, trước khi đi còn khẽ liếc nhìn nó một phát. Nó không hiểu cái nhìn đó là gì, nhưng cũng không ngu ngốc đến nỗi không nhận ra được sự khác thường của Tường Vy trong ánh mắt đó.

Căn phòng lúc này chỉ còn Hạo Quân cùng Hải Băng. Nhìn thấy một chuỗi đau khổ của Tường Vy, cơn giận của Hải Băng cũng vơi đi phần nào, cô nhếch môi, nhìn Hạo Quân mà buông lời châm chọc: "Thấy chưa, giờ thì bắt đầu rồi đấy-những ngày khổ cực của Thẩm Tường Vy. Hãy cùng chờ xem Trần Hạo Quân, mối nhân duyên của chúng ta chưa kết thúc đâu."

Tại hành lang trường,trong khi Thế Anh và Tường Vy còn ngơ ngác, ngây ngốc xem thông báo thì dư luận đã bắt đầu bàn tán xôn xao, mà cụ thể là các bạn học sinh trong trường, ai lấy đều ra vẻ khinh bỉ khi biết được thiên sứ trong sáng Tường Vy lại gian lận để có thể lấy học bổng du học...Gần đó còn có mấy học sinh buông lời châm chọc.

"Thế mới nói, nhìn mặt khó đoán lòng. Nhìn bề ngoài hiền lành nhưng bên trong thật gian xảo."





"Cũng không biết làm sao lại vào được trường này.Không khéo tin đồn là có thật cũng nên,cô ta chắc hẳn đằng sau còn có người nâng đỡ."







"Có khi cũng không phải là quý tộc gì đâu,nếu là người có tiền thì sao phải gian lận chứ."

Những ánh mắt đầy khinh miệt và lời nói đây châm biến hoà vào tiếng cười chế giễu của học sinh toàn trường khiến Tường Vy cơ hồ cảm thấy đầu óc choáng váng,sợ hãi run lên khuân mặt càng thêm tái nhợt. Những lời nói ác ý này đều một lượt lọt vào tai Hạo Quân, cậu vô cùng tức giận, chạy thẳng lên phòng hiệu trưởng gặp mẹ mình,vì cậu biết chắc chắn là do bà Esther tức mẹ cậu làm ra.

Hảo Quân tức giận chạy lên phòng giám hiệu để nói chuyện với mẹ mình, tiếng cửa bị mở tung ra một cách thô bạo làm người phụ nữ đang ngồi yên vị trên ghế bị bất ngờ mà nhìn về phía cửa ra vào. Nhưng khi thấy Quân người phụ nữ ấy không hề tỏ ra một chút nao núng, giọng đầy bắt bẻ con mình: "mẹ chưa dạy con phép lịch sự tối thiểu hả Quân?"

Giờ Quân còn đủ sức làm mấy cái ấy sao, không giữ được bình tĩnh, Quân giơ tờ thông báo vừa mới xé ra trước mặt mẹ mình đầy nghi vấn "Mẹ,chuyện này là thế nào?"

Đối lập với Quân, Esther biết hắn tức giận nhưng chẳng thèm nhìn lấy một cái, tay vẫn cầm bút, chăm chú viết: "Nếu con cứ nói chuyện không có chủ ngữ,vị ngữ như thế này thì tốt nhất là đừng nên hỏi mẹ."

"Chuyện Thẩm Tường Vy gian lận trong thi cử..." Quân vẫn tiếp tục tra hỏi mẹ mình, hai tay anh lúc này đang chống mạnh lên bàn làm việc của bà Esther, các cơ trên mặt hắn đều căng ra hết sức và hai đồng tử thì vẫn dán chặt vào gương mặt đầy thản nhiên của bà: "là mẹ dựng lên phải không?"

"Mẹ không rảnh như con nghĩ đâu, ra ngoài đi." Trước thái độ và cách hành xử của con trai, bà Esther đáp lại đầy nghiêm nghị.Hạo Quân tức giận, nắm chặt tay, nghiến răng nhìn Esther. Cậu hận không thể trút nỗi bực tức của mình...

"Mẹ..." Quân thất vọng đến mức không thể thốt lên lời,hắn từng nghĩ rằng những chuyện như thế này chỉ có bố hắn mới có thể làm ra nhưng mà những gì đang hiện ra trước mắt khiến Quân không thể nào mà chua xót.

"Sau bao nhiêu chuyện con đã làm con nghĩ con còn có tư cách đứng đây mà chất vấn mẹ sao?" Chiều hướng của cuộc nói chuyện đến đây đã thực sự thay đổi. Từ việc tra hỏi mẹ mình Hạo Quân trở thành người bị bà trách móc: "Đã vậy tối qua còn ngủ lại nhà con bé kia nữa, con là dân vô gia cư à,... chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không?"





"Con đang hỏi mẹ chuyện họp hội đồng,mẹ tính đuổi học cô ấy sao?" Đến bây giờ, Hạo Quân đã mất hết bình tĩnh

"Vậy theo con mẹ không thể sao?" Lần này bà Esther trừng mắt, giọng cũng bắt đầu đanh lại: "Học viện Newport là tâm huyết,là tài sản của mẹ,vì vậy nên mẹ sẽ không để cho một nữ sinh như nó làm bẩn hết mọi tâm huyết của mẹ đâu. Không cần đến bố con mẹ cũng có thể khiến con bé sống dở chết dở đấy, biết chưa?"

"Sao mẹ có thể...?" Đến bây giờ, Hạo Quân đã mất hết bình tĩnh, nét mặt cũng khó coi hơn bao giờ hết... Hạo Quân cười đau đớn nhìn mẹ, cậu tự hỏi tại sao mẹ tàn nhẫn như vậy? Hắn rốt cuộc có yêu Hải Băng đâu! Người cậu yêu là Tường Vy. Bà luôn nói muốn cậu hạnh phúc, muốn tốt cho cậu. Nhưng hành động này là sao chứ? Dày vò người cậu yêu nhất? Chẳng phải là dày vò cậu sao? "Mẹ định dày vò con bằng cách này sao...?"

Lần này bà Esther trừng mắt, giọng nghiêm nghị rõ thấy: "Nếu con không muốn nhìn thấy Thẩm Tường Vy bị đuổi học trong nay mai thì lập tức chia tay nó và về nhà cho mẹ. Đừng để đến khi bố con ra tay, không có đường lùi đâu."





-------------------------------------------------------------------------*) Mọi chuyện càng ngày càng phức tạp, không khí trong lành nay đã bị nhiễm bẩn,con người đều mang trên mình một tâm trạng khác nhau và Hải Băng cũng vậy. Nó đang ngồi suy nghĩ miên mang, nghĩ đến chuyện tối qua, nó biết mọi chuyện đã kết thúc nhưng nó vẫn suy nghĩ. Càng nghĩ nó cười càng thêm tức giận.

"Nghĩ gì mà ngẩn người ra thế?"

Băng giật mình, vội lắc đầu, cố kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ đó. Nó quay đầu nhìn Khải Kiệt đang đứng bên cạnh. "Cậu… đứng đây từ lúc nào thế?"

"Được một lúc rồi." Kiệt mỉm cười rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện: "Đủ thấy cậu đang suy nghĩ vì chuyện gì đó.Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì!" Băng hơi ngượng ngùng vuốt vuốt mấy ngọn tóc: "Nhưng sao lại hẹn tớ ra đây?"

Băng hỏi,lúc nãy ở trong lớp,Khải Kiệt nhắn tin bảo nó ra đây vì Kiệt có chuyện muốn nói. Rồi nó ra đây trước,và ngồi một mình lại suy nghĩ vẩn vơ.

"Còn làm gì nữa,tớ cá là cậu vẫn chưa ăn sáng, đúng không?" Hạ cuốn menu xuống bàn,Khải Kiệt nở nụ cười rất tự nhiên, nụ cười ấy dường như làm dịu bớt đi những tức giận trong lòng nó: "Hôm nay tớ sẽ mời,cho nên cậu cứ gọi thoải mái. Cậu ăn ở đây bao giờ chưa?"

"Chưa bao giờ?" Băng có vẻ hơi nghĩ ngợi rồi nhẹ nhàng lắc đầu.





"Sao thế? Tớ thấy quán này bán đồ cũng ngon mà, lại đông khách nữa?" Khải Kiệt không giấu nổi sự ngạc nhiên.

"Chính vì quán rất đông khách nên chẳng phải sẽ rất kỳ lạ nếu như..." Nhẹ nhàng hạ ly nước cam xuống bàn, đôi bàn tay Băng chầm chậm miết bên mép ly, tựa như đang nghĩ thứ gì đó chưa xác định được. "Tớ ngồi đây một mình sao?"

"Hải Băng à..." Khải Kiệt chợt thở dài,cậu cũng không biết nên nói gì vào lúc này.

"Hình như tớ,..." Ngừng lại một lúc lâu, Hải Băng thở dài, giọng buồn hẳn đi. "...đang mất phương hướng rồi,tớ đã làm sai.Đáng lẽ phải có ai đó bên cạnh trách móc,dỗ dành rồi cho tớ lời khuyên mới phải, nhưng chẳng có ai cả."

Kiệt không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Hải Băng. Nó cũng im lặng, ánh mắt hướng về phía cửa sổ nhưng dường như không nhìn vào đó. Nó tựa hồ đang nhìn xuyển qua nơi đó, xuyên qua thời gian,trở về quá khứ, trở về 3 năm trước.

Hơn 3 năm trước, chỉ một năm sau khi gia đình nó tan nát, bà Mai Chi quyết định tái hôn với Hoàng Khởi Kiệt,thế là từ hai người bạn,Hải Băng và Thiên Minh trở thành anh em không chung huyết thống. Trước đó,Băng không có như bây giờ,lúc nào cũng phải đeo mặt nạ mà sống,bị ghét bỏ,bị khinh miệt vì lòng tự trọng quá cao.Nhưng… có mấy ai hiểu rằng, đằng sau chiếc mặt nạ đó là những ngày tháng đau khổ đến tột cùng mà Băng đã bị giày vò cho đến bây giờ.Có mấy ai hiểu rằng, để có thể sống như ngày hôm nay, Băng phải trả một cái giá như thế nào.

"Chẳng phải tớ ở đây rồi còn gì..." Khải Kiệt trầm giọng lên tiếng kéo Băng ra khỏi dòng suy nghĩ. Nó quay đầu, nhìn Kiệt,cố gắng lấy lại tinh thần, khó khăn nở một nụ cười: "Tớ sẽ không trách móc cậu vì tớ biết tại sao cậu làm vậy.Tớ sẽ không dỗ dành cậu vì tớ biết cậu là người rất mạnh mẽ. Cậu muốn làm gì, không ai cản được cậu. So với những tổn thương cậu đã chịu trong quá khứ thì những việc cậu sẽ phải đối diện ở hiện tại có thể còn nặng nề hơn.Cho nên,chỉ cần cậu làm theo con tim mách bảo,thì sẽ chẳng có ai trách móc cậu cả, đơn giản vì cậu cần phải làm thế, vậy thôi."

Băng hơi cúi đầu, gương mặt trầm buồm, nhuốm một màu bi thương. Khải Kiệt chỉ biết đau xót rồi lặng lẽ khẽ thở dài.Ngừng một lát, nó hít sâu một hơi rồi tiếp tục: "Đây mới chỉ là mở đầu thôi." Nó vẫn mải mê với tách trả trên bàn, khẽ thở dài. "Tớ không thể chắc chắn rằng rồi tớ có biến chất hay không, mọi chuyện đang vượt quá tầm kiểm soát của tớ." Rồi từ từ đưa tách trà nóng lên miệng, chậm rãi thưởng thức.

"Tớ biết là cậu rất mệt mỏi...nhưng nếu cậu thua cuộc...thì phải làm sao?"

"Nếu như không thể dừng lại được nữa...." Một lời đáp gọn gàng, dứt khoát, không chút do dự. "Vậy thì hãy tiếp tục thôi."

------------------------------------------------------------------------*) Cuối cùng thì Hạo Quân cũng chịu về nhà,bao quanh căn nhà lúc này là không khí vô cùng nặng nề và u ám tưởng chừng như không thở nổi. Chủ tịch Trần,bà Esther đều đang an vị trên ghế sofa ở phòng khách. Khuôn mặt đều không hề thoải mái.



"Thưa ba mẹ." Quân bước vào phòng, hắn cúi chào lễ phép.

"Giờ mới chịu vác mặt về đấy hả?" Chủ tịch Trần ngồi tựa trên chiếc ghế shofa đơn màu trắng tinh, hai tay để trên tay ghế,ông không nhìn Quân nhưng tay vẫn đưa lên chỉ chỗ cho con mình ngồi xuống. Giọng đầy vẻ nghiêm nghị: "Ngồi xuống đi!"

"Mẹ nghĩ mãi cũng không thể hiểu nổi,rốt cuộc con nghĩ gì mà lại làm thế hả?" Bà Esther đầy bức xúc nhìn con trai mình, hai tay vẫn yên vị trên đùi tạo thành dáng ngồi rất kiêu sa. "Không nói đến bố mẹ, chỉ vì muốn hủy hôn mà con đưa cả người tình của mình đến để làm mất mặt gia đình người ta thế sao?"

"Không nói nhiều nữa,...." Chủ tịch Trn nghiêm giọng lại, đầy dứt khoát. Lúc này ông đã nhìn về phía con mình: "Lập tức chia tay đi."





"Bố!"





"Là trẻ mồ côi.Ta còn có thể châm trước. Nhưng là một đứa trẻ mồ côi lớn lên bằng tiền của ta thì không thể chấp nhận được. Vậy nên hãy chấm dứt đi." Chủ tịch Trần vẫn cương quyết, đôi mắt nghiêm nghị của một người cha đang nhìn con mình khiến một phần nào đó trong Hạo Quân đã có chút dao động nhưng tất cả cũng chỉ thoảng qua như một cơn gió.

"Con xin lỗi nhưng con không thể, thưa bố!" Hạo Quân vẻ van xin, đôi mắt đầy cầu khẩn nhìn về phía ba con người trước mặt. Từ lúc sinh ra đến giờ cậu chưa phải xin bố mẹ mình điều gì, cậu thiếu gia giàu có này chưa phải cẩu khẩn như vậy bao giờ. Tất cả cũng chỉ vì cô – Thẩm Tường Vy, người con gái mà cậu yêu: "Con yêu cô ấy rất nhiều, xin bố mẹ hãy đồng ý cho con và cô ấy được qua lại với nhau."





"Đừng chỉ vì một lần rung động mà đặt cược cả cuộc đời của mình vào đó..." Chủ tịch Trần vẫn rất cương quyết, đôi mắt ấy vẫn không ngừng nhìn thẳng vào Quân như muốn nói rằng “ đừng có ngu ngốc như vậy”

"Bố à,... "





"Trong cái thế giới thương lưu này, đối với người đàn ông, phụ nữ chẳng là gì cả." Lần này Chủ Tịch Trần nói với giọng trầm trầm như giảng giải về cái lẽ tự nhiên của cái giới thượng lưu này. "Đặc biệt là loại con gái như con bé họ Thẩm đó, chẳng có ích gì cho tương lai của con cả. Lấy con bé đó về,cứ cho là con thấy hạnh phúc đi,nhưng còn sự nghiệp, chắc hắn là điều không thể."





"Chỉ có thể là cô ấy,con chỉ muốn hẹn hò với..."





"Con muốn mẹ tức chết mới vừa lòng hả,Hạo Quân? Ngay ngày mai, mẹ sẽ ký quyết định đuổi học Thẩm Tường Vy,phải cho nó biết vị trí của nó ở chỗ nào!" Bà Esther gắt lên cắt ngang câu nói của Hạo Quân. Bà thực sự đã bị con trai mình chọc tức đến không chịu nổi.

"Mẹ à."





"Ta sẽ cho con 3 ngày để giải quyết chuyện này. Nếu sau 3 ngày,con vẫn không giải quyết dứt điểm với Thẩm Tường Vy và kéo Hải Băng trở về, đến lúc đó,ta sẽ ra tay." Chủ tịch Trần lạnh lùng nói vs Quân như cảnh cáo hắn “đừng để ta phải ra tay”.





"Bố." Hạo Quân đưa đôi mắt khẩn cầu nhìn chủ bố mình.

"Cách làm của ta thì con biết rồi đấy. Nếu không muốn nhìn thấy cuộc đời Thẩm Tường Vy bị hủy hoại thì hãy suy nghĩ kĩ đi,là ta đang cho con cơ hội để sửa sai đấy." Lần này Chủ Tịch Trần nói với giọng đe dọa. Ông buông những lời đó chỉ vì muốn tốt cho con mình thôi. Ông sẽ không để một con bé phá hỏng tương lai của con trai mình. "Ta chỉ nói đến thế thôi,về phòng đi!"

Hạo Quân đứng dậy, hắn lững thững đi về phòng nhưng chợt nhớ ra gì đó nên đột ngột đứng lại, hai tay vẫn xỏ trong túi quần và đôi mắt thì cương định nhìn về phía trước, không quay lại mà vẫn quay lưng về phía bố mình “Việc Hải Băng là bảo hiểm cho cuộc đời con,con hiểu rất rõ. Nhưng mà, bảo hiểm thì vẫn là bảo hiểm thôi, nó sẽ không bao giờ trở thành cuộc đời của con đâu,thưa bố.” Và...

"Vậy anh định làm gì?"

Quân hơi quay đầu về phía cửa. Là Hải Băng!

"Hải Băng! Sao con...?"

HẾT CHƯƠNG 18

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tập Quên Đi Khoảng Cách _Forget Distance

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook