Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói

Chương 14: Cô muốn ôm tôi về phòng không?

Tô Mộng Kỳ

14/01/2023

Sau khi xuống lầu, Minh Kiều không ở trong biệt thự quá lâu. Nàng ra ngoài hít thở không khí, cũng thử xem còn vết tích chiến đấu hay không.

Nhưng màn đêm đen kịt, nàng không nhìn thấy cái gì ngoại trừ hệ thống đang nói nhỏ bên tai nàng, và còn có năng lượng dao động.

Sau khi ngắt kết nối một lúc lâu, người dì vô hình cuối cùng cũng xuất hiện: "Minh Kiều, thì ra con ở đây sao."

Dì ta có chút ủ rũ và đi tới xin lỗi: "Dì vừa mới biết chị gái con không đến. Những người đến bữa tiệc hôm nay là Đường Hiểu Ngư và Minh Duyệt. Con nghĩ xem có phải nó cố tình tránh chúng ta không?"

Minh Kiều cau mày: "Thật sao? Vậy thì chị cũng cẩn thận quá."

Hệ thống: "..."

Dì mặc dù cảm thấy lời nói của nàng có hơi là lạ nhưng vẫn rất hài lòng vì sự bất mãn của nàng dành cho chị mình, bèn nói: "Dì vừa gặp người quen nói vài câu, quay đầu lại đã không tìm thấy con nữa rồi. Không ai bắt nạt con đâu đúng không?"

Dì út chưa hẳn là không biết Minh Vi không đến trước khi dì ta tới, tất nhiên, ngay cả khi không biết thì đến nơi đã phải biết rồi. Mục đích ném nàng vào yến tiệc là để khiến nàng phải chịu một chặp ánh mắt lạnh lùng và chế giễu, đồng thời tích tụ sự bất mãn với nhà họ Minh.

Chỉ là trong ký ức của nàng không có bất kỳ bí mật nào về mối bất hòa giữa dì và mẹ nuôi, thậm chí một manh mối cũng không có.

Nghĩ đến đây, giọng điệu của Minh Kiều trở nên đầy ý vị: "Ai có thể bắt nạt con được chứ. Có hai người đến đây gây rối, đều bị con đánh lại hết."

Dì không bị câu trả lời của nàng làm cho kinh ngạc, chỉ cho rằng nói là bổ ngữ chứ không phải nghĩa đen, có chút bất đắc dĩ: "Cái tính này của con thật đúng là. Thôi, không sao cả, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng lần sau gặp chị con thì nhớ phải ngoan đấy."

Chị Minh Vi không có ở đó, nhưng dì út và nàng đã đạt được những gì mong muốn đạt được trong bữa tiệc, ít nhất là nàng đã đạt được, vì vậy không cần phải ở lại bữa tiệc này thêm nữa. Trò chuyện một lúc, dì ngỏ ý muốn đưa nàng về nhà.

Về đến nhà, dì không xuống xe cũng không định vào nhà ngồi, chỉ vừa an ủi vừa dặn dò: "Con cũng mệt rồi, nghỉ ngơi cho khỏe đi. Hai ngày nữa dì đưa con ra ngoài giải khuây."

"Khi nào chị con về, dì dẫn con đi gặp chị ấy. Con cũng nhớ đừng có suốt ngày giận dỗi, gọi điện thoại cho mẹ và bà nhiều hơn. Họ thương con, nếu họ mềm lòng cho con quay về, chị con cũng không cản được."

Minh Kiều khiêm tốn gật đầu, như thể khắc sâu những lời này vào trong lòng.

"Mau vào nhà đi." Cuối cùng, dì út nói với nàng.

Minh Kiều vẫy tay, quay người bước vào sân.

Dì út khởi động xe định rời đi, lại không khỏi ngẩng đầu nhìn bóng lưng của nàng qua cửa kính xe.

Khi quay đầu lại, biểu cảm trên khuôn mặt dì ta dần trở nên u ám.

Trước đây, cô cháu gái không phải ruột thịt này là một người rất dễ nhìn thấu, nông cạn ích kỷ, kiêu ngạo cố chấp, nhưng lần này quay về gặp lại, lại nhìn không thấu.

Phải chăng vì cú sốc bị đuổi ra khỏi nhà quá lớn nên mới trưởng thành lên?

Nhưng mình... không cần nó trưởng thành.

Khi xe chạy đi, có hai hàng đèn đường, ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau, sắc mặt của dì được phản chiếu có chút lạnh lùng tái nhợt, trong mắt tràn đầy hung ác nham hiểm đến cùng cực.

Minh Kiều xuyên qua hàng hoa đi đến lối vào sảnh nhà dưới ánh trăng, sau khi nghe thấy tiếng xe chạy phía sau nàng ngày càng xa, cho đến khi xung quanh yên tĩnh trở lại, nàng mới chậm rãi thở ra một hơi, cảm thấy thật nhẹ nhõm.

Lúc đầu nghĩ rằng không sao cả, nhưng cho đến bây giờ nàng mới nhận ra rằng cho dù nàng có ứng phó tốt đến đâu thì những người này và những thứ này cũng khiến nàng cảm thấy mệt mỏi.

Mở cửa bước vào, nàng chỉ muốn nhanh chóng nhào lên chiếc ghế sô pha mềm mại nằm một lúc, nhưng lại cảm thấy chân như bị vấp phải ngưỡng cửa, trọng tâm cơ thể không ổn định, lảo đảo ngã xuống đất.

Cũng may không tính là ngã, nhưng tay chống trên mặt đất lạnh có chút đau.



Nàng cảm nhận được sự lạnh lẽo từ lòng bàn tay, đột nhiên cảm thấy khó chịu với tình trạng yếu ớt hiện tại của mình.

Hệ thống cho rằng nàng bị ngã mạnh nên một lúc lâu mới đứng lên được, giọng điệu có chút lo lắng: [Ký chủ, cô không sao chứ?]

Minh Kiều vừa nói không sao, nàng liền cảm giác được hơi thở thơm mát quen thuộc đang từ từ đến gần, ngẩng đầu liền thấy Đường Hiểu Ngư đang ngồi xổm trước mặt mình.

Màn đêm không ánh đèn hoàn toàn che giấu vẻ mặt của cô, chỉ có cặp kính gọng bạc vẫn sáng ngời, lạnh lùng như ánh trăng.

"Còn đứng lên được không?" Cô hỏi.

Minh Kiều thấy thân phận này của cô thì nỗi phiền muộn trong lòng đột nhiên tiêu tan, từ tốn hỏi: "Nếu tôi nói không thể, cô cõng tôi về phòng được không?"

Đường Hiểu Ngư im lặng nhìn nàng trong vài giây, rồi giữ cánh tay nàng. Lòng bàn tay mềm mại xuyên qua lớp vải chạm vào nàng, tăng thêm một chút hơi ấm chân thật khiến cô giống như một người sống, không phải một vòng trăng cô độc treo giữa tầng không.

"Nếu cô muốn."

Bây giờ Minh Kiều lại muốn thu nhỏ lại, nàng nói với hệ thống: [Sao ta cứ thấy cô ấy cũng tiến hóa rồi vậy?]

Nếu như trước kia thì Đường Hiểu Ngư sẽ không để ý tới nàng, nào biết phản kích lại như thế này đâu chứ.

Hệ thống: [Thì?]

Minh Kiều thầm nghĩ, đúng rồi, dù sao mi cũng có còn là hệ thống lương thiện khi mới gặp nữa đâu.

"Thế thì phiền quá." Nàng vỗ tay muốn đứng dậy, Đường Hiểu Ngư nhẹ nhàng nâng lòng bàn tay lên, xuyên qua lớp vải áp vào ngực cô, trong không khí lóe lên một vệt lam nhạt, đẹp như ảo ảnh.

Minh Kiều nhận ra, đây chính là sức mạnh dị năng mà Đường Hiểu Ngư đã sử dụng để cứu nàng vào đêm xảy ra tai nạn, một màu sắc lạnh lẽo như vậy khi đến gần lại nóng bỏng và ấm áp.

Sau khi khẽ lắc đầu, nàng ấn tay Đường Hiểu Ngư lại và nghiêm túc nói: "Tôi không sao, chỉ bị vấp ngã vì trời tối quá thôi."

"Vết thương của tôi sắp lành rồi." Nàng nói.

Với chứng nhận thân tình của hệ thống, nàng có thể hoàn toàn hồi phục trong vòng nhiều nhất là một tuần.

Đường Hiểu Ngư cũng có thể thấy rằng nàng đang ở trong tình trạng tốt và sẽ sớm hồi phục, nhưng mà nàng hồi phục quá nhanh.

Con mắt trong như ngọc của cô nhìn chằm chằm vào Minh Kiều, dù nàng có là một dị năng giả đã tăng cường thể chất hoặc được đào tạo chuyên nghiệp cũng không phục hồi quá nhanh như vậy.

Huống chi nàng còn không phải.

Đây không phải là lần đầu tiên Minh Kiều bị Đường Hiểu Ngư dùng ánh mắt dò xét và phỏng đoán thế này, cô ấy có thể đang so sánh sự khác biệt giữa nàng với nàng trong ấn tượng của mình, tràn đầy khó hiểu và nghi ngờ về tốc độ hồi phục nhanh chóng của nàng, nhưng nàng không thể giải thích rằng mình có bản hack là hệ thống được, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ trước sự soi xét của cô ấy.

Dù sao cũng chỉ đi chung đoạn đường này, và khi sự kiện Thợ săn kết thúc, họ sẽ lại ai về chốn nấy.

Trong khi suy nghĩ đang lơ lửng xung quanh, trước khi cảm xúc phức tạp của nàng có thời gian dâng trào, chợt nhận ra họ dường như đang quá sát nhau.

Sát đến mức có thể nhận ra từng biểu cảm trên khuôn mặt trắng như sứ thuần của Đường Hiểu Ngư, sát đến mức lòng bàn tay áp vào quần áo và cổ tay mềm mại mà nàng nắm đều ấm áp.

Minh Kiều nhận ra mình vẫn đang nắm cổ tay của Đường Hiểu Ngư, vội vàng buông ra: "Xin lỗi."

Đường Hiểu Ngư sững sờ rút tay lại, cô không nói gì nhưng đôi mi như cánh bướm của cô khẽ run vài lần, không thể hiện nhiều cảm xúc.

Minh Kiều từ dưới đất đứng lên, xoay mình, vỗ xuống bụi bặm không tồn tại trên người, cũng vỗ đi một chút mất tự nhiên khó hiểu: "Tôi đi lên lầu thay quần áo trước, ừm... Cô đói bụng không? Hay là đặt đồ ăn ngoài nhé."

Bữa tiệc tối nay rõ ràng không thể ăn no.



Nói đến quần áo, Đường Hiểu Ngư được nhắc nhở, cô nhìn bóng lưng của Minh Kiều.

Bộ quần áo Minh Kiều đang mặc bây giờ không vừa lắm, đặc biệt là chiếc áo phông có phần vai rộng hơn, nàng mặc thì có vẻ khá to, khiến bóng lưng nàng trông hơi gầy.

"Tôi nhớ lúc ra ngoài cô không mặc bộ đồ này."

Minh Kiều sửng sốt một chút, sau đó ý xấu trong lòng nổi lên, nàng quay đầu lại, cố ý chậm rãi hỏi: "Thì ra từ lúc tôi ra ngoài là cô đã âm thầm bảo vệ tôi!"

Nếu không, làm sao cô có thể biết nàng đã thay quần áo.

Con ngươi đen nhánh của Đường Hiểu Ngư xẹt qua ánh sáng lạ, nhưng vẻ mặt không có chút thay đổi nào: "Cô nghĩ thế nào?"

"Tôi nghĩ cô đã vất vả nhiều rồi." Minh Kiều vốn dĩ không định bóc trần thân phận cô, chỉ là tự nhiên có cảm giác ngứa ngáy như bị móng mèo cào lên trái tim, muốn trêu chọc cô hai cái.

Thấy Đường Hiểu Ngư vẫn đang nhìn nàng bằng đôi mắt đen thuần khiết đó, nàng chỉ có thể giải thích: "Lúc trước gặp phải người từng đắc tội, chúng tôi có chút mâu thuẫn, quần áo bị vấy bẩn. May thay có một người bạn nhiệt tình đã đưa tay trợ giúp tôi, quần áo là của cô ấy."

Đường Hiểu Ngư hoàn toàn có thể tưởng tượng đây là loại xung đột gì, trên thực tế là một tình huống rất dễ đoán, nhưng cô không biết tại sao mình đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu.

Cô không hiểu cảm xúc của mình bắt nguồn từ đâu, có lẽ bởi vì Minh Kiều là con gái ruột của cha mẹ cô, cho dù trong lòng cô có chán ghét và thất vọng đến đâu cũng không muốn nhìn thấy nàng bị người khác chà đạp.

"Trông cô không tức giận gì cả."

Minh Kiều biết cuộc nói chuyện này của họ sẽ kéo dài, vì vậy nàng đi vài bước bật đèn trong phòng khách, chỉ mỉm cười khi nghe vậy: "Tôi việc gì phải tức giận, cô không biết tôi là người thế nào đâu, chỉ có tôi bắt nạt người khác, chứ làm gì có ai có tư cách để bắt nạt tôi."

Về việc tát ai đó, không cần phải nói chi tiết với Đường Hiểu Ngư để không bị gắn thêm tag hung bạo cho ấn tượng vốn đã xấu nữa.

Đường Hiểu Ngư nghĩ rằng nàng nói cũng đúng, cô hoàn toàn không hiểu nàng.

Lại nghe nàng nói: "Đúng rồi, giữa bữa tiệc hình như có một sự cố ngoài ý muốn."

Ánh mắt Đường Hiểu Ngư đột nhiên thay đổi, nhưng vẫn đứng đó bất động.

Minh Kiều cũng không nhìn ra tâm tình của cô thay đổi, tò mò hỏi: "Mọi người bất động như con rối khoảng 20 phút, tôi đoán đó là quái vật xâm lấn mà cô nói, người bình thường được bảo vệ, mất đi ý thức, còn tình huống thì như thế nào? Cô có nhìn thấy chiếc thuyền lớn màu trắng treo trên không ngày hôm đó không? Cô biết nó dùng để làm gì không?"

Đường Hiểu Ngư lần này không giấu giếm mà đánh giá nàng: "Cô không bất tỉnh, còn thấy được Thiên Châu."

Khi Minh Kiều hỏi cô, nàng đã sẵn sàng để bị cô nghi ngờ, nợ nhiều thì không lo nữa, dù sao nàng cũng không thể giải thích lý do vì sao mình hồi phục nhanh như vậy, cho nên thêm một điểm bất thường nữa cũng không sao.

Đường Hiểu Ngư nhìn chằm chằm Minh Kiều một lúc, biết rằng nàng sẽ không tiết lộ bí mật của mình, cũng sẽ không hỏi bất kỳ câu hỏi nào mà sẽ giữ tất cả những quan sát và bối rối trong lòng.

"Không phải là người bình thường sẽ mất đi ý thức khi quái vật xâm nhập. Mà là Thiên Châu sẽ cách ly vết nứt không gian với khu vực có người bình thường khi quái vật xâm nhập. Tấm chắn bảo vệ cô lập đó được gọi là kết giới."

"Bởi vì trong kết giới bị đặc thù năng lượng ảnh hưởng, thân thể và ý chí người bình thường khó có thể chống lại, sẽ khiến ý thức lâm vào hỗn loạn, căn bản không lưu lại bất kì ký ức tương quan nào."

Minh Kiều chợt hiểu ra: "Đây là hiệu quả mà người thiết kế Thiên Châu cố ý đạt được, bởi vì phải giữ bí mật."

Đường Hiểu Ngư khẽ gật đầu.

Minh Kiều trù tính khá đúng: "Vậy thì không phải chỉ có những người có dị năng mới không bị ảnh hưởng bởi kết giới sao?"

Đường Hiểu Ngư lại nhìn nàng: "Vẫn có một số người không bị, chẳng hạn như quân đội được huấn luyện đặc biệt, còn có các chiến binh từ Liên minh Cổ võ."

Minh Kiều nghe vậy tim đập thình thịch: "Liên minh Cổ võ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook