Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói

Chương 19: Sát thủ lại đột nhập vào cửa sổ nữa hả

Tô Mộng Kỳ

07/02/2023

Đường Hiểu Ngư bước ra khỏi phòng sách, nghĩ một hồi, cô gửi một tin nhắn trong nhóm để nói với những người khác rằng cô mang theo một đối tượng nhiệm vụ cần được bảo vệ đến sống trong phòng sách, đừng quên đeo mặt nạ nếu họ đến đó.

Sau đó dự định về nhà nhìn xem thế nào.

Ngoài những người hầu, chỉ có em gái Minh Duyệt ở nhà, mẹ sức khỏe yếu, luôn sống trong viện điều dưỡng, chị gái vẫn đang đi công tác, nếu không thì cô đã không phải tham dự bữa tiệc hôm qua.

Tất nhiên, vì Minh Kiều, ngay cả khi chị có ở đây, cô vẫn sẽ tham dự.

Minh Duyệt thấy cô quay lại thì rất vui và ngạc nhiên: "Chị, sao chị lại về?"

Thấy bên cạnh không có người, cô bé nhỏ giọng nói: "Không phải chị nói trong nhóm là mang mục tiêu nhiệm vụ về phòng sách sao?"

Có vẻ như để người ta ở đó một mình không tốt lắm thì phải.

Đường Hiểu Ngư nói, "Không sao, chị sẽ quay lại sau bữa tối."

Mặc dù chị đi công tác xa, không biết động tĩnh của cô nhưng nếu cô mãi không về, rất có thể sẽ thu hút sự chú ý của chị.

Minh Duyệt gật đầu, "Vậy chị nghỉ ngơi trước đi, em đi phòng bếp xem tối nay ăn cái gì."

Khi Đường Hiểu Ngư nhìn cô bé, ánh mắt cô dịu dàng hơn rất nhiều, vỗ nhẹ vào vai cô bé: "Được."

Thể chất của dị năng giả mạnh hơn nhiều so với người bình thường, chưa kể cô sống trong Tường Vi Viên mấy ngày này rất thoải mái, không hề cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng đã nhiều ngày cô không về lại phòng, rất nhớ nên cô chậm rãi đi về phòng mình.

Đường Hiểu Ngư ở trong phòng nghỉ ngơi một lúc, rất nhanh liền nghe Minh Duyệt gọi cô đi ăn cơm.

Hầu hết bữa tối đều là những món chua ngọt mà cô rất thích.

Cả cô và Minh Duyệt đều không phải là những người nói nhiều, đặc biệt là càng không nói gì lúc ăn cơm.

Tuy nhiên, dù cả bữa im lặng nhưng lại không xấu hổ.

Sau bữa tối, Đường Hiểu Ngư thấy vẫn chưa muộn nên lại đến phòng vẽ tranh của mình. Căn phòng vẽ rộng rãi, sáng sủa, sàn nhà sạch sẽ, từ cửa sổ kính sát đất nhìn ra ngoài có thể thấy màu xanh ngọc bích bao quanh hồ nước nhân tạo.

Đây là do mẹ cô tự tay sắp xếp sau khi cô trở về nhà họ Minh, từng dụng cụ vẽ tranh đều được mẹ cẩn thận hỏi ý kiến ​​của cô, sợ cô không thích, sợ khó có thể bù đắp được áy náy trong tim.

Nhưng cô sẽ không trút giận hay trách móc người nhà chỉ vì một tai nạn.

Tuy nhiên, cô vẫn rất cảm động trước những gì mẹ làm, dù sao thì cũng chẳng ai không thích tấm lòng yêu thương của mẹ cả.

Vì chuyện này mà Minh Kiều tị nạnh hồi lâu, hơn nửa tháng, lần nào cũng chạy đến thổi râu trừng mắt với cô.

Trước đây ghét cô đến vậy, nhưng giờ lại dính lấy cô. Đường Hiểu Ngư cảm thấy thế sự thật kỳ lạ, thỉnh thoảng nhớ lại những việc phiền toái mà nàng đã làm, lại sẽ đưa ra một số giả định nhàm chán.

Nếu nàng biết mình là Đường Hiểu Ngư, liệu có trở mặt ngay tại chỗ, hay ơn cứu mạng này sẽ khiến nàng cảm động đây.

Rõ ràng không ở cùng nàng nữa, nhưng vẫn chiếm lấy suy nghĩ của cô khi cô thả lỏng.

Đường Hiểu Ngư lắc đầu gạt những suy nghĩ ngẫu nhiên nhàm chán đã định sẵn không có câu trả lời sang một bên.

Cô thu dọn một số dụng cụ vẽ thường dùng và định mang chúng đến phòng sách cùng với những thứ cô đã sắp xếp trước đó.

Vừa đi ra khỏi phòng vẽ với bảng vẽ trong tay, suy nghĩ của cô khẽ lay động, đột nhiên muốn đến phòng cũ của Minh Kiều.

Những thứ ở đó đáng lẽ phải được dọn sạch khi nàng bị đuổi ra ngoài, nhiều lắm cũng chỉ giữ lại một số đồ đạc lớn khó di chuyển.

Nhưng Đường Hiểu Ngư ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn đi xem.

Cô để đồ trên tay vào phòng ngủ rồi đi lên tầng ba.

Phòng của cô và Minh Duyệt ở tầng hai, còn phòng của Minh Kiều và chị gái ở tầng ba, nhưng chị gái cuồng tăng ca của cô rất ít khi sống ở đây, nếu không ở công ty thì cũng ở căn nhà gần đó.

Phần lớn thời gian chỉ có Minh Kiều sống ở tầng ba.

Căn phòng đã bị khóa, nhưng không thể ngăn được Đường Hiểu Ngư.

Không gian hơi méo mó, và cô đã đứng trong căn phòng hơi trống trải trong khi vạt váy xòe rơi xuống.



Căn phòng không bật đèn, ánh sáng lờ mờ.

Ngôi nhà dù lộng lẫy đến đâu mà thiếu đi hơi người, sự bài trí tinh xảo thì cũng lộ ra chút mục nát, hoang vắng.

Vì bị khóa nên không ai lau chùi, vài món đồ đạc còn sót lại đều phủ một lớp bụi mỏng.

Đường Hiểu Ngư liếc nhìn vài lần dưới ánh trăng, đột nhiên cảm thấy mình thực sự rất vô vị.

Không hiểu sao lại muốn vào xem phòng ngủ cũ của Minh Kiều, nhưng phòng trống thì có ích gì, dù to hay rộng đến đâu thì cũng chỉ là một căn phòng trống.

Cô quay người lại, đang định kích hoạt dị năng rời đi thì nhìn thấy một chiếc cúc bạc trên mặt đất cạnh tủ quần áo bằng gỗ nguyên khối.

Chiếc cúc kia như gồm thâu ánh trăng mà cấu thành, rất bắt mắt trong môi trường tối.

Đường Hiểu Ngư nghĩ ngợi, bước tới để nhặt chiếc cúc áo nhưng trọng lượng trong tay nặng hơn nhiều so với dự kiến, trông không giống khuy măng sét, lớn hơn những chiếc cúc áo bình thường đôi chút.

Đây có phải trên quần áo của Minh Kiều? Một chiếc cúc đặc biệt như vậy, nếu quần áo nàng có, nàng hẳn sẽ có ấn tượng.

Đường Hiểu Ngư nghĩ vậy nhưng cô vẫn không có bất kỳ ấn tượng nào, trong tích tắc, cô nhận ra rằng mình đang nghiêm túc, không thể không cảm thấy ngớ ngẩn.

Gần đây, dường như bất cứ điều gì liên quan đến Minh Kiều đều sẽ thu hút sự chú ý của cô, thói quen này thực sự đáng sợ.

Với ý nghĩ đó, cô đặt chiếc cúc bạc lên bàn.

Nhưng vừa đặt xuống, quay người lại, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ như sét đánh, đồng tử co rụt lại.

Cô lại cầm chiếc cúc bạc lên xem kỹ một lúc rồi chụp ảnh gửi cho một đồng đội của mình.

Trong khi đợi đồng đội trả lời, cô kiểm tra lại phòng khách cũ một cách kỹ lưỡng.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. [Vong Tiện] Di Lăng Lão Tổ Đi Đòi Tiền

2. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"

3. Cô Vợ Bác Sĩ Khó Chiều

4. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu

=====================================

Vừa rồi cô tìm được chiếc cúc áo bạc này bên cạnh tủ quần áo lớn, nếu thật sự là như cô nghĩ, nhất định sẽ không cài vào nơi sáng sủa.

Sẽ không phải loại góc nhìn như khuất mà lại dễ tìm, dù sao người hầu ngày nào cũng quét dọn gian phòng, lâu ngày rất dễ bị tìm ra.

Cô mở cửa tủ, lấy hết các ngăn kéo ở dưới ra kiểm tra thì không thấy có dấu vết keo dính như tưởng tượng.

Nó không có ở đây, hay cô đang nghĩ sai?

Đường Hiểu Ngư đóng lại cửa tủ quần áo đã kiểm tra.

Chính xác. Con ngươi trong như ngọc của cô đột nhiên cứng lại, dùng tay đẩy chiếc tủ quần áo bằng gỗ cứng nặng ra một khoảng rộng.

Quả nhiên ở góc của mặt sau của tủ, có dấu vết của keo dán.

Tủ quần áo rất nặng, người giúp việc khi dọn phòng sẽ chỉ quét sạch bụi dưới tủ, không ai ngoài ý muốn đụng vào, đồ vật này cũng không thể bị phát hiện.

Ý nghĩ đã được xác minh nhưng Đường Hiểu Ngư không cảm thấy nhẹ nhõm hay vui mừng chút nào, cô mím chặt đôi môi mỏng, như thể gặp phải một câu đố không thể giải thích được, cảm thấy hoang mang tột độ.

Đúng lúc này, điện thoại truyền đến âm thanh thông báo. Cô vội vàng lấy điện thoại ra kiểm tra, quả nhiên thấy đồng đội đã trả lời tin nhắn.

[Đây là một loại máy nghe trộm siêu vi, rất hiếm thấy trên thị trường, sao đột nhiên lại hỏi về nó?]

Ánh sáng lạnh lẽo của điện thoại phản chiếu trên đôi má không tì vết của Đường Hiểu Ngư, khiến cô trông như thể cũng được bao phủ bởi một lớp băng tuyết, vô cùng lạnh lẽo.

Phòng sách.

Minh Kiều lúc này vẫn còn rất vui vẻ, khi nàng đến, nhận thấy con phố nhỏ mà mình đang ở có rất nhiều nhà hàng và quầy ăn vặt ở đường phố bên cạnh.



Nàng ra ngoài ăn xả láng, lúc về xách theo rất nhiều trái cây.

Sau khi ăn hết nửa đĩa dâu tây đỏ tươi với mùi thơm ngọt ngào đặc trưng của trái cây, nàng lau tay, nhàn nhã tìm sách đọc trước khi đi ngủ trong giá sách, đúng lúc tìm hiểu phong tục của thế giới này qua sách.

Theo quan điểm hiện tại, thế giới này tương tự như thế giới ban đầu của nàng, ngoại trừ ngọn chóp công nghệ cao hơn một chút và có dị năng tồn tại.

Hệ thống: [Kí chủ, cô nhàn nhã thật đấy.]

[Phải kịp thời hưởng lạc chứ.] Minh Kiều cười đáp lại, rút ​​ra một cuốn du ký, nàng còn tưởng rằng hệ thống rảnh rỗi tùy tiện tán gẫu với mình, lại nghe thấy nó nói: [Ký chủ, khi tôi quét qua khu vực này phát hiện một số thứ, cô có muốn xem không?]

Lại còn úp úp mở mở nữa, vô vị thật đấy. Nàng vén sợi tóc ra sau tai, thò đầu ra nhìn: [Đâu rồi, để ta xem nào.]

Hệ thống nói: [Nó nằm ngay dưới bàn cà phê ở chính giữa.]

Minh Kiều theo bản năng nhìn về phía đó, nhưng không thấy có gì đặc biệt, nàng đi lại gần vài bước, phát hiện bên dưới có một hộp giấy nhỏ.

Mặc dù hộp giấy rất đẹp và tinh xảo nhưng không phải là hàng hiếm gì, Minh Kiều ngập ngừng lấy ra một tấm danh thiếp.

Danh thiếp rõ ràng được thiết kế tỉ mỉ, trên tông màu chủ đạo là xanh lam đậm in hình một chú chim xinh đẹp giương cánh muốn bay, bên cạnh là hoa văn hình tròn mà nàng nhìn thấy trên áo choàng của Đường Hiểu Ngư, với hai chữ "Phi Điểu" nổi bật ở chính giữa.

Lật mặt sau ra, trên mép của mặt sau cũng có hoa văn, trên đó có in một vài dãy số điện thoại.

[Đây là... danh thiếp của đội Đường Hiểu Ngư?] Minh Kiều nói.

Hệ thống nói: [Xem ra là vậy, mật danh của cô ấy là Dạ Oanh, tên tổ chức là Phi Điểu, phỏng chừng mật danh của những thành viên khác cũng liên quan đến chim.]

Minh Kiều cũng nghĩ vậy, nàng nhìn tấm danh thiếp vừa rút ra một lúc rồi nhanh chóng đút vào túi, đặt hộp đựng danh thiếp về chỗ cũ, không nói không rằng: [Đợi lúc nữa cô ấy về thì hỏi luôn, chuyện nhỏ này không đến mức cô ấy không thể nói đâu.]

Không có phản hồi từ hệ thống, Minh Kiều không quan tâm, cầm lại cuốn du ký lên.

Vừa định ngồi đọc trên sô pha, đã nghe thấy hệ thống chậm rãi nói: [Ký chủ, bên Tường Vi Viên có dị thường.]

Nó đầu tư chút lực chú ý vào bên đó, vốn dĩ chỉ đang ôm cây đợi thỏ nhưng không ngờ lại có thu hoạch nhanh như vậy.

Minh Kiều nâng cao tinh thần: [Sao vậy, chẳng lẽ sát thủ lại đột nhập vào cửa sổ phòng ta à?]

Hệ thống: [...]

Một chuyện nghiêm túc lại tràn đầy âm mưu cỡ nào, qua hình dung của kí chủ lại thành ra vui vẻ, mà sát thủ vốn bí ẩn và hung ác lại có vẻ vô cùng rẻ tiền.

[Cũng không phải.] Nó nói: [Là một nhóm người không rõ lai lịch đang ngồi xổm gần Tường Vi Viên, nhìn tư thế của họ có lẽ muốn ở lại theo dõi hành động của cô.]

Minh Kiều lại đặt cuốn du ký chưa mở xuống, trầm ngâm: [Đây là đang tính bày mưu rồi hành động một mạch luôn hả?]

Phản ứng đầu tiên của nàng là người đó được Tạ Sở phái tới, nhưng nghĩ lại, nàng mơ hồ thấy có gì đó không đúng.

Hệ thống hỏi: [Kí chủ, cô nói những người kia là do vị hôn phu Trần Thế Mỹ* kia của cô phái tới sao?]

Minh Kiều đột nhiên cười, giống như bông hoa xinh đẹp chói lọi nhất mùa hè: [Mấy ngày trước còn gọi anh ta là Hà Thư Hoàn*, lần sau còn muốn gọi thành Hồng Thế Hiền* nữa à?]

* Đây là tên các vị cặn bã nam nổi danh bên TQ, có đặc điểm chung là rất thích dùng nhiều tay để bắt cá và uống trà xanh.

Hệ thống: [Vậy phải xem xem anh ta có cặn bã rõ rệt không đã.]

Minh Kiều lắc đầu: [Lúc đầu ta cũng nghĩ là anh ta, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, nó không phù hợp với logic làm việc của anh ta.]

Phản ứng đầu tiên của nàng vừa rồi là Tạ Sở đã liên lạc với sát thủ, cả hai cùng cảm thấy rằng nàng không chết là điều vô lý, vì vậy quyết định thăm dò nàng trước.

Để không hành động hấp tấp, bước vào cạm bẫy, rồi còn bị người khác bắt được.

Nhưng ngẫm lại cũng không đúng.

Nếu Tạ Sở phái người theo dõi nàng, tại sao không để sát thủ tới, có chuyên nghiệp, mục tiêu nhỏ, nhưng khi anh ta có thể biết nàng được dị năng giả bảo vệ, sao còn phái người thường đến nữa, mà không chỉ một, thấy thế nào cũng như đi feed mạng vậy.

Trừ phi người muốn theo dõi nàng không liên quan gì đến anh ta.

Hệ thống đồng ý: [Thật vậy, đó có thể là ai?]

Nụ cười của Minh Kiều dần dần thâm sâu: [Nếu không có người nào khác nhảy ra khuấy nước đục, thì đó hẳn là dì út đáng kính của ta.]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook