Thái Đản Du Hí

Chương 13: Biển lặng trước phong ba [thượng]

Bạc Mộ Bạch Luân

16/09/2020

Tiếng bước chân của hai người vang vọng trong thư viện trống trải.

Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, Lâm Giác nhìn thấy vầng trăng đỏ thẫm, tà tà treo trên không trung, tản ra ánh sáng bất thường.

Góc ngoặt xuất hiện một con tang thi đói khát, nửa khuôn mặt bị bóng tối ngậm lấy, miệng phát ra tiếng rên rỉ của dã thú.

Lâm Giác không chút nghĩ ngợi hai tay nắm chặt ống sắt, dùng sức ghìm chặt tang thi vào tường. Tang thi giãy giụa muốn đứng lên, dữ tợn há to miệng, lộ ra răng nang vàng khè to tướng, cố gắng vươn cổ về phía trước, tựa hồ muốn cách không cắn đứt cổ Lâm Giác.

Mùi hư thối từ khoang miệng nó tỏa ra kích thích cơn giận của Lâm Giác, cậu nhấc chân đạp lên bụng nó, tang thi không hề hay biết vẫn tiếp tục cắn xé không khí, từ trong cổ họng vọng ra âm thanh giống như tiếng kêu gào trước khi chết.

Cuối cùng Tống Hàn Chương đi tới bổ một dao lên huyệt thái dương của tang thi, cẩn thận tránh khỏi răng nanh của nó.

Tang thi ngã trên mặt đất, không hề nhúc nhích.

“Anh có cảm thấy tang thi ở đây so với mấy con chúng ta gặp ở ký túc xá khác nhau không?” Lâm Giác nhìn cái xác trên mặt đất, chần chừ hỏi.

Tống Hàn Chương đá tang thi, lại dùng dao găm cắt đứt gân cơ của nó, lúc này mới yên tâm bắt đầu nghiên cứu thi thể.

Cẩn thận quan sát từ đầu đến móng vuốt, Lâm Giác cọ ống sắt lên quần áo tang thi, lau sạch sẽ máu xong liền tựa vào tường chú ý động tĩnh bốn phía.

Một lúc lâu sau, Tống Hàn Chương ngồi xuống cạnh xác tang thi, chống cằm trầm tư.

“Anh nghĩ gì vậy?” Lâm Giác không nhịn được hỏi.

“Hiện giờ bắt đầu bỏ ra hai tiếng đồng hồ thanh lý sạch tang thi trong thư viện, sau đó đóng hết cửa sổ, chặn cầu thang và thang máy, mở tất cả camera trong thư viện lên, sửa một chút phòng quản lý camera theo dõi thành căn cứ phòng ngự, treo dây thừng từ tầng thượng thông đến cửa sổ phòng theo dõi, gặp tình huống khẩn cấp thì trốn bằng đường mái nhà. Tôi đang nghĩ nếu làm như thế có thể duy trì được bao lâu.”

Lâm Giác hơi suy tư: “Tôi nghĩ có thể qua được hừng đông.”

“Có thể không… Nhưng càng như thế tôi lại càng thấy bất an.” Tống Hàn Chương vừa nói vừa dùng dao găm gảy cổ tay tang thi “Cậu xem, bọn nó đã bắt đầu có móng tay nhọn rồi, quả nhiên tang thi đang tiến hóa. Tôi vẫn nghĩ như trước, nếu cứ cố thủ một chỗ mà có thể vượt qua, chẳng bằng từ đầu tìm căn phòng an toàn nào đó trốn đi.”

Lâm Giác nhìn phần móng dài ra trên bàn tay gầy gò tái nhợt của tang thi kia, chưa đến một cm, đen kịt sắc nhọn, có cảm giác nếu bị cào phải sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.

“Lúc tôi đi tìm dì quản lý ký túc xá vẫn chưa có chuyện này, nếu không lúc dì đè tôi xuống đất tôi đã bị cào rách da rồi.” Lâm Giác ngẫm nghĩ, nói “Răng nanh hình như cũng to hơn… Mấy con gặp lúc trước nanh không rõ cũng không dài như vậy.”



Tống Hàn Chương gật gật đầu: “Cho nên nếu phải tiêu tốn vài giờ tiêu diệt hết tang thi trong này, chẳng thà chúng ta tiếp tục đánh du kích.”

“Ừm, nói không chừng chúng ta vừa chuẩn bị xong xuôi, phong tỏa hành lang đóng kín cửa lớn thì tang thi đã tiến hóa đến mức có thể phá cửa rồi.” Lâm Giác nhún vai.

Tống Hàn Chương giật mình, buông mắt nhìn thi thể tang thi, chậm rãi nói: “Không sai, nói không chừng hành động của chúng ta cũng sẽ ảnh hưởng đến sự tiến hóa của tang thi. Nếu ta trốn trong nước, tang thi gần đó sẽ tiến hóa theo hướng có thể bơi lội; nếu ta trốn trong không gian kín, tang thi sẽ dần dần tăng cao sức lực, đập vỡ cửa lớn; ta leo lên chỗ cao, có lẽ tang thi cũng sẽ học được leo. Vốn dĩ từ “mạnh lên” không có khái niệm rõ ràng. Nhưng nếu thật sự như vậy…”

“Thật sự như vậy thì chúng ta sẽ chết.” Lâm Giác mặt không thay đổi nói.

Thật ngoài dự đoán, khi nói ra những lời này trong lòng cậu rất bình tĩnh. Không phải không kinh hoảng, chỉ là một cảm giác chết lặng.

Từ lúc bị ép buộc tham dự trò chơi này, cái chết vẫn luôn như cái bóng theo sau cậu. Tuy cậu cũng đã tránh được vài lần, nhưng có lẽ cuối cùng cũng sẽ đến lúc không thể tránh được mà chết đi. Thần kinh đã bị căng thẳng đến mê muội, sợ hãi cũng không còn khiến con người đứng ngồi không yên nữa.

“Chúng ta không biết tốc độ tiến hóa của chúng như thế nào, nhưng chắc chắn sẽ không quá nhanh, ít nhất trong mấy giờ tới sẽ không quá nguy hiểm.” Tống Hàn Chương nhìn đồng hồ, 21:33 “Nhân lúc này nghỉ ngơi khôi phục thể lực đi, sau đây có lẽ chúng ta sẽ chẳng có thời gian nhẹ nhàng thế này đâu.”

Lâm Giác thở dài: “Tôi biết rồi, trước phải đến quán ăn ở tầng ba tìm cái gì ăn đã, cứ không ăn gì thế này tôi sợ sẽ đói ngất xỉu đi mất.”

Tống Hàn Chương “ừ” một tiếng: “Đi bên này đi, cầu thang bên này ít người dùng.”

Dọc theo cầu thang vắng vẻ đi đến tầng ba, tang thi lại không nhiều như dự kiến, trong phòng tự học sáng đèn, nhưng cửa khép hờ, chỉ lộ ra một khe sáng in trên mặt đất.

“Vừa rồi ở tầng hai động tĩnh lớn như thế, lại thêm tang thi rất mẫn cảm với mùi máu tươi, tang thi ở tầng một và tầng ba chắc đều đã bị hấp dẫn đến tầng hai rồi.” Tống Hàn Chương nhỏ giọng nói.

Lâm Giác cũng không rõ cảm giác trong lòng mình lúc này là gì, quyết định không nói lời nào.

Trước cửa quán nhỏ có hai tang thi, lúc này chúng đã ngửi được mùi của hai người, một trước một sau đi tới.

Đồng thời đối phó hai con tang thi không phải chuyện dễ dàng, nếu bị một con quấn lấy, chắc chắn sẽ bị con còn lại nhào lên người, chỉ cần bị nó nhẹ nhàng cắn một cái thôi sẽ rơi vào kết cục của Chu Ngọc Tú.

May mà cậu có một liều vắc-xin, còn có thân thủ không tệ.

Lâm Giác nhìn về Tống Hàn Chương, Tống Hàn Chương thản nhiên nói: “Tôi có thể phụ trách con bên trái.”

“Không cần, anh cứ ở bên cạnh nhìn là được rồi.” Lâm Giác mỉm cười, tự tin nói.

Vừa dứt lời cậu liền xông lên phía trước, vung ống sắt quật tang thi đi trước bay sang bên này mấy mét, lại một kích đánh tang thi phía sau sang bên kia. Hai tang thi lảo đảo ngã trên mặt đất cương ngạnh bò lên, Lâm Giác ánh mắt ngoan lệ, đạp lên ngực một con. Nó há to miệng, lộ ra răng nanh quái đản, cố gắng giãy giụa muốn đẩy Lâm Giác ra.



Sát ý mãnh liệt bốc lên trong lồng ngực Lâm Giác, hòa với hận ý sâu nặng và chán ghét tột cùng, cậu giơ cao ống sắt trong tay ra sức cắm vào miệng tang thi. Tang thi cố gắng ngậm miệng, răng nanh cắn vào sắt kêu ken két, Lâm Giác dồn thêm lực lên thanh sắt, dưới chân vẫn đè tang thi bất động, miệng nó giống như bị xé rách, máu nhầy chảy ra, khuôn mặt dữ tợn tràn đầy huyết ô.

Đến tận khi tang thi không còn nhúc nhích, Lâm Giác mới rút ống sắt ra, xoay người lạnh lùng liếc con quái vật còn lại đã bò dậy, đang đi về phía cậu.

Tống Hàn Chương một cước đá tang thi ngã lăn xuống đất, cũng không quay đầu lại hỏi: “Thật sự không cần tôi giúp?”

“Không cần thiết.”

Lâm Giác vừa nói vừa đi đến chỗ con tang thi kia, máu dọc theo ống sắt từng giọt nhỏ xuống, vẽ lên mặt đất một đường đỏ thẫm.

Không có khiếp đảm và bàng hoàng lúc mới đầu, cũng không có sợ hãi và bất an khi đối mặt sinh vật mình không biết rõ, vung vũ khí lên là bản năng hành động để sinh tồn, không đáng hổ thẹn, cũng không đáng kiêu ngạo.

Tiếng sắt đập nát xương sọ vang lên, tang thi lập tức bị đập ngã lên mặt đất, lại thêm một kích vào mặt, mắt mũi tang thi bắt đầu chảy máu.

Bốp. Bốp. Bốp.

Cả khuôn mặt hoàn toàn thay đổi, tang thi liều mạng giãy giụa, mỗi một lần ý đồ từ mặt đất bò dậy lại bị một gậy đánh ngã về chỗ cũ, khuôn mặt vốn đã dị hóa giờ càng nhìn không ra hình người, cuối cùng bị Lâm Giác cắm ống sắt vào cái trán đã vỡ nát, lúc này tang thi mới ngừng giãy giụa.

Lâm Giác cố hết sức rút ống sắt ra khỏi đầu tang thi, lắc mạnh vài cái, chất lỏng đặc sệt đỏ trắng lẫn lộn bị hất bay ra ngoài, tán ra trên mặt đất như chiếc quạt lông mở ra. Rũ sạch những thứ bẩn thỉu đó đi rồi, lúc này Lâm Giác mới cảm giác được cánh tay có chút đau nhức. Cậu nhìn lại hai tang thi trên mặt đất, tử trạng đáng sợ, biến dạng hoàn toàn.

Kỳ lạ là cậu không có cảm giác dạ dày cuộn lên nữa, thậm chí còn cảm thấy thèm ăn, chỉ muốn mau chóng đến quán nhỏ tìm gì đó ăn.

“Làm sao?” Thấy Tống Hàn Chương đứng bất động  một bên, Lâm Giác nghi hoặc hỏi.

“… Không, không có gì.” Tống Hàn Chương quét mắt qua hai xác tang thi, hơi nhíu mày.

Lâm Giác thấy anh nói như vậy cũng không để ý nữa, thản nhiên vào quán tìm quầy bánh mì.

Mùi tương chua ngọt tràn ra từ đầu bánh mì thơm phức, Lâm Giác mở thêm một chai nước bắt đầu ăn như hổ đói, cậu cảm thấy trong dạ dày trống trơn cứ như ba ngày chưa có gì bỏ bụng vậy.

“Đừng ăn nhiều quá, ảnh hưởng hành động.” Tống Hàn Chương đứng bên cạnh vừa cắn sô cô la bổ sung năng lượng vừa nhắc nhở.

“Biết rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Đản Du Hí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook