Thái Tử Dục Quốc

Chương 22

Dạ vũ thu đăng

22/11/2022

Chương 21: Kết cục của Tạp Thụy, Thái tử cắm máy rung đi ra ngoài phố, bị Hà Tĩnh Thư đè trong ngõ nhỏ chịch lồn

editor: Máy Chủ

Khi tin tức chiến thắng từ Sắc quốc truyền đến thì cũng đã gần ngày Quốc khánh của Dục Quốc. Biết tin đám đạo tặc Bạch Sa bị tiêu diệt, Vụ Linh không khỏi xúc động, đúng lúc nhận được lời mời của Từ Thế, y đơn giản mang theo Hạ Quân và Vụ Tuyên đến tửu lâu trên danh nghĩa của Từ Thế giải sầu.

Vì ngày Quốc khánh đang đến gần nên đường phố tràn ngập không khí vui mừng, một số cửa hàng thậm chí đã bắt đầu rục rịch chuẩn bị cho ngày Quốc khánh.

Mấy người bọn họ cũng đang thảo luận những vấn đề liên quan đến ngày Quốc khánh thì hạ nhân đột nhiên đến báo rằng Hà Tĩnh Thư, đệ đệ của Thừa tướng Hà An cầu kiến. Vụ Linh hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn triệu hắn tiến vào. Nào biết phía sau hắn còn có một người đàn ông đội đấu lạp đi theo. Thấy đó là việc riêng của hoàng đế, Từ Thế liền tránh ra ngoài.

*đấu lạp: nón trúc có tấm mạng che

Hà Tĩnh Thư hành lễ, cười nói: “Bệ hạ, ta đã được nhờ mang người này đến, ta hy vọng người có thể nhìn mặt hắn một lần.”

Vụ Linh cười nói: “Người mà Tĩnh Thư mang đến, trẫm đương nhiên muốn gặp. Nhưng mà bằng hữu của ngươi toàn là người trong giang hồ, gặp trẫm để làm gì?”

Hà Tĩnh Thư rũ mắt, đột nhiên nghiêm túc, nói: “Là cố nhân của ngài.”

Vụ Linh nghe vậy liền ngẩn người, trong lòng suy nghĩ cố nhân của mình muốn gặp mình tại sao lại phải thông qua Hà Tĩnh Thư, người đứng đằng sau Hà Tĩnh Thư bỗng nhiên đi lên phía trước, Hạ Quân theo bản năng che chở Vụ Linh ở phía sau, người nọ cởi đấu lạp xuống, Vụ Linh nhìn thấy màu tóc và khuôn mặt của hắn ta, suýt chút nữa hét lên.

Màu tóc kỳ lạ pha trộn giữa bạc và đen, y chỉ thấy qua một người như vậy. Mặt người nọ tuy rằng có vài vết sẹo, nhưng Vụ Linh liếc mắt một cái liền nhận ra ngay lập tức.

“Tạp Thụy…” Vụ Linh không khỏi hơi run rẩy, y vẫn luôn nhớ rõ ánh mắt phẫn hận trước khi rời đi của Tạp Thụy, mặc dù bây giờ trên mặt Tạp Thụy không có biểu cảm gì, nhưng Vụ Linh vẫn cảm thấy bất an. Y không thích cô phụ người khác, nhưng y lại cố tình cô phụ Tạp Thụy mất rồi.

“Ngài vẫn còn nhớ rõ ta à, Bệ hạ.” Tạp Thụy chế nhạo, đem hai chữ Bệ hạ gằn từng chữ một mà phun ra.

“Bạch Sa không phải đã diệt đoàn rồi sao? Làm sao ngươi có thể trốn thoát? Còn nữa, Hà Tĩnh Thư ngươi thật to gan! Dám mang hắn đến đây, ngươi không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì hả!” Hạ Quân cau mày giận dữ nói, hắn siết chặt tay Vụ Linh ra hiệu đừng lo lắng.

Hà Tĩnh Thư lùi lại, quỳ một chân xuống đất nói: “Hạ tướng quân đừng vội. Ta đã hạ độc hắn mới cả gan dẫn hắn đến đây. Về phần lý do đưa hắn đến đây thì… ” Hắn nhìn về phía Vụ Linh, nói: “Hi vọng bệ hạ đừng lừa gạt chính mình nữa. Tĩnh Thư tuy là hậu bối, nhưng có một số việc không phải không hiểu.”

Hạ Quân vừa bộc phát, Vụ Linh liền lắc đầu nói: “Quân ca, ta không sao.” Cổ họng y động đậy, y nói: “Vậy rốt cuộc ngươi tới tìm ta làm cái gì, không sợ bị giết sao?”

Gương mặt Tạp Thụy bỗng trở nên dịu dàng, hắn nói: “Ba năm trước ta rời khỏi Bạch Sa. Đỗ Mã Lạp bị thu hồi, ta không còn nơi nào để đi, thế nên ta muốn đến gặp ngươi lần cuối. Không ngờ vị tiểu huynh đệ này thực sự giúp được ta.”

Ánh mắt của hắn quá ôn nhu, Vụ Linh không dám nhìn thẳng: “Tại sao lại muốn gặp ta… Vì sống sót ta đã lừa dối ngươi, ngươi không phải rất hận ta sao?”

“Đương nhiên là ta hận ngươi. Nhưng ngươi là vua của một nước, ta thì có tư cách gì để mà hận ngươi chứ?” Tạp Thụy bỏ đi vẻ dịu dàng, âm trầm nói. Hắn rất hận Vụ Linh, nhưng khi Vụ Linh không ở bên cạnh, hắn lại không nhịn được nhớ y.

“Vậy mục đích của ngươi là gì?” Vụ Linh trầm giọng hỏi. Hắn biết lúc đó Tạp Thụy chỉ là một chàng trai mới lớn thiếu thốn tình cảm, mà y lại cố tình lừa dối phần tình cảm mà Tạp Thụy đang cần ấy, rồi vứt xuống đất chà đạp. Chuyện này không liên quan gì đến việc bị bắt cóc, mà chỉ là một phần cảm tình bị cô phụ.

Tạp Thụy kỳ quái nhìn y, nói: “Ta không có mục đích gì cả. Chỉ là… muốn gặp ngươi một lần, sau đó tìm chỗ chờ chết thôi.”

Đúng… Là hắn tự uống thuốc độc của Hà Tĩnh Thư…

Vụ Linh nhìn về phía Hà Tĩnh Thư, nhịn không được hỏi: “Ngươi không đưa thuốc giải cho hắn ta sao?”

Hà Tĩnh Thư giơ hai tay lên, nhướng mày nói: “Bệ hạ, đây là tội nhân của Dục quốc. Hắn lại bị ta đưa vào lãnh thổ nước mình, nếu hắn không chết, chẳng phải ta sẽ bị người đời phỉ nhổ sao?”

“Bệ hạ, thần cho rằng nên trừng trị hắn.” Hạ Quân vẫn là đề phòng như cũ nói.

“Đúng rồi… ngươi chính là hoàng đế, nào, hạ lệnh giết ta đi. Như vậy sẽ chẳng còn ai ở sau lưng hận ngươi nữa đúng không? Ngươi là bậc quân vương tôn quý, sao có thể để một kẻ hèn mọn như ta hận ngươi?” Tạp Thụy chậm rãi nói. Hắn đã không còn hy vọng từ lâu, thà một người như hắn chết đi còn hơn. Không ai yêu cũng không biết cách yêu người khác. Người không còn hy vọng thì sống cũng quá mệt mỏi, có lẽ chết đi sẽ nhẹ nhàng hơn một ít..

Vụ Linh đột nhiên lắc đầu, nói: “Không…! Ta sẽ không giết ngươi.” Thực ra, y vẫn luôn nhớ rõ Tạp Thụy không hề tổn thương y, ngược lại hắn còn bao bọc, che chở cho y. Hắn chỉ là gánh vác tai tiếng cho những sai lầm của thủ hạ.

“Thật ra thì ngươi vẫn luôn ghét ta đúng chứ? Chính ta đem ngươi hành hạ ra nông nỗi này.” Nghe được lời cự tuyệt của Vụ Linh, Tạp Thụy có chút cảm động. Tại sao lại không giết hắn, đáng lẽ phải nên hận hắn mới đúng. Bọn họ nên căm hận nhau, một kẻ lừa đảo và một kẻ giết người hận nhau là điều hiển nhiên không phải à?

Vụ Linh vẫn lắc đầu như cũ, hốc mắt gần như đỏ hoe: “Ta không hận ngươi, ngươi cũng không thương tổn ta. Ta chỉ là…”



“Ngươi chỉ là gì? Ngươi chỉ là một kẻ dối trá! Mọi điều ngươi nói đều là gạt ta!” Cảm xúc của Tạp Thụy đột nhiên trở nên kích động, tức giận chỉ trích. Bản thân hắn là một kẻ hư hỏng, hoang dại không khác gì một con dã thú trên sa mạc, hắn chưa bao giờ kiểm soát tốt cảm xúc của mình. Đã trôi qua nhiều năm như vậy, chỉ cần hắn nghĩ đến lời nói của Vụ Linh là y sẽ không rời đi cùng với niềm hạnh phúc khi y được giải cứu, hắn cảm thấy trong lòng mình se lại. Hắn không biết làm thế nào để yêu người khác, nhưng hắn cũng đã cho Vụ Linh thứ mà hắn thấy yêu thích, thế mà cuối cùng Vụ Linh lại đánh nát thiện chí vụng về của hắn ra thành từng mảnh.

Bị hắn chỉ trích đến á khẩu, Vụ Linh thở dài, nói: “Tĩnh Thư, cho hắn thuốc giải độc đi.”

Y biết ý của Hà Tĩnh Thư là không muốn y lừa dối bản thân nữa. Y không phải là không nhớ Tạp Thụy, mà Tạp Thụy hiện tại chắc chỉ còn là hận y thôi nhỉ?

“Ngươi có thể… ở lại bên cạnh ta không?” Vụ Linh cẩn thận nhìn Tạp Thụy, trong mắt lộ ra vẻ mong đợi. Ngay cả khi Tạp Thụy không còn yêu y nữa, y cũng hy vọng có thể bù đắp được phần nào cảm giác tội lỗi trong lòng.

Tạp Thụy uống thuốc giải không nói gì, như thể đang nghĩ chuyện này là thật hay giả. Y nhìn dáng vẻ thận trọng và chờ đợi của Vụ Linh, trong lòng chợt rung động, có một sự thôi thúc trong hắn, muốn bất chấp tất cả mà ở lại dù đó có phải là một âm mưu khác nữa hay không.

“A… Dù sao mệnh ta cũng hỏng bét, ở lại cũng không sợ ngươi giết ta.” Tạp Thụy lạnh lùng nói.

Vụ Linh thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười với hắn. Sau đó y mới chợt nhận ra rằng con mình vẫn còn ở đây, Vụ Linh đỏ mặt, đột nhiên nói: “Tuyên nhi, ra ngoài với Tĩnh Thư đi.”

“Đã biết, thưa phụ hoàng.” Vụ Tuyên, người đã nhìn thấy toàn cảnh, chớp chớp mắt ngoan ngoãn nắm tay của Hà Tĩnh Thư rời đi. Hà Tĩnh Thư là người trong giang hồ, ca ca hắn lại là quan trong triều, tin tức của hắn hơn hẳn người thường, nên không có gì ngạc nhiên khi thấy hắn nhúng tay vào chuyện của phụ hoàng.

Sau khi bước ra, Vụ Tuyên bắt tay hắn, nói: “Ngươi lần trước nói phải rời đi chính là muốn làm chuyện này?”

“Ừm, ta đã gặp qua Tạp Thụy ở sa mạc khi xuất quan, nhưng ta lúc đó không biết hắn là kẻ kia. Đừng nói chuyện này nữa, dù sao cũng là chuyện của thế hệ trước, đi đưa ngươi ra ngoài chơi.” Hà Tĩnh Thư nhếch môi mỏng nở nụ cười, kéo Vụ Tuyên vào một gian phòng không có ai.

“Không phải là ra ngoài chơi à?” Vụ Tuyên ngơ ngác hỏi nhìn hắn khóa cửa lại.

Hà Tĩnh Thư cởi bỏ tay nải sau lưng, nói: “Dù gì ngươi cũng là thái tử, ra ngoài thế này quá lộ liễu.”

Vụ Tuyên đang muốn khen hắn chu đáo, nhìn kỹ lại quần áo trong tay nải, hóa ra là một bộ quần áo của phụ nữ.

“Sao, không thích à? Ta vì ngươi mà chọn lựa rất lâu đấy.” Hà Tĩnh Thư cười tươi cởi thắt lưng của Vụ Tuyên, đem y lột sạch sẽ, sau đó lấy ra hai cái kẹp nhỏ mềm mại kẹp chặt núm vú của Vụ Tuyên, rồi giúp cậu mặc yếm vào để che đi.

“Ưm a… Ta biết ngay ngươi không an phận…” Đầu vú mẫn cảm bị kẹp kẹp lấy cọ xát cùng với áo yếm, Vụ Tuyên không khỏi phát ra tiếng rên rỉ mềm mại.

“Chưa hết…” Hà Tĩnh Thư dán trứng rung vào hột le của Vụ Tuyên, lại cắm thêm một cây gậy rung ở phía sau lỗ đít, rồi Hà Tĩnh Thư mới mặc cho cậu quần lót vào để tránh bị nước lồn phun ra, sau đó thúc giục ma lực làm hai đạo cụ rung lên.

“A a…” Hột le bị rung đến tê dại, Vụ Tuyên hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống. Hà Tĩnh Thư nhanh tay lẹ mắt đỡ cậu, mỉm cười: “Ôi, Thái tử như vậy là không ổn, chúng ta còn phải dạo phố đấy.”

“Ngươi… ưm a… ngươi chính là muốn nhìn thấy ta làm trò hề… hừ…” Vụ Tuyên lộ vẻ vừa giống tức giận nhưng cũng giống đang làm nũng nhéo nhéo Hà Tĩnh Thư, tuỳ ý để cho hắn giúp mình mặc vào bộ quần áo phụ nữ mỏng manh trắng tinh này. Bộ đồ này có hơi trong suốt, có thể nhìn thấy màu da thịt mờ nhạt, cho dù có mặc yếm cũng có thể nhìn thấy hình dạng cái kẹp cùng núm vú nhô lên. Hà Tĩnh Thư nới lỏng búi tóc của Vụ Tuyên, giúp cậu búi lại tóc, cài lên trên một chiếc trâm tinh xảo. Sau một hồi cải trang, Vụ Tuyên đã thực sự biến thành một mỹ nữ trong mắt người ngoài.

“Được rồi, Thái tử điện hạ, ta có thể đưa ngài ra ngoài đi dạo một chút không?” Hà Tĩnh Thư mỉm cười hài lòng, kéo Vụ Tuyên ra khỏi tửu lâu.

Hột le bị rung đến bủn rủn không chịu nổi, lỗ đít mềm mại cũng bị máy rung làm cho tê ngứa, Vụ Tuyên cảm giác cả hai lỗ trước sau đều thoải mái, tiết ra dâm thủy, dâm thủy chảy ra thấm đẫm quần lót làm cho giữa hai đùi dính dấp.

Có rất nhiều người trên đường phố, cực kì náo nhiệt. Vụ Tuyên buộc mình phải bước đi theo những nơi mà Hà Tĩnh Thư ghé. Mỗi khi cậu tiến một bước, hai mép lồn non mềm mại sẽ bóp chặt lấy quả trứng rung cứng rắn, ép chặt lấy hột le sưng tấy nhạy cảm. Cây gậy trong lỗ đít cũng bị ma lực điều khiển mà đưa đẩy nhẹ nhàng, vách ruột khít chặt gắt gao kẹp lấy cây gậy rung, dường như tham lam khoái cảm mà nó mang lại, không chịu buông tha. May mắn thay, khi Hà Tĩnh Thư đi dạo, trong lòng vẫn quan tâm đến cậu, bước chân không lớn để cho Vụ Tuyên có thể theo sát hắn.

“Ưm… a…” Vụ Tuyên không nhịn được phun ra một tiếng rên rỉ ẩn nhẫn đầy dâm đãng. Dục vọng dâng lên như thuỷ triều, hai má Vụ Tuyên ửng hồng, núm vú càng thêm se cứng vì dục vọng, bị áo yếm cọ xát đến tê dại không chịu nổi. Nếu nhìn kỹ, là có thể thấy hai điểm nhô ra trên ngực của Vụ Tuyên.

“Thái tử cũng đã làm lễ thành niên. Cảnh tượng như thế này hẳn là không có vấn đề gì đúng không?” Hà Tĩnh Thư trêu chọc. Đôi mắt Vụ Tuyên có chút ngấn lệ, như vì sao sáng lấp lánh, biểu tình ngây thơ nhìn hắn, giống như một con thỏ trắng nhỏ bị bắt nạt, ánh mắt như vậy chỉ khiến người ta càng thêm bộc phát thú tính. Đôi môi của y bị cắn đến ướt át căng mọng, Hà Tĩnh Thư khó có thể kiềm chế ham muốn hôn lên nó.

“Ưm a… Tĩnh Thư ca ca… Có rất nhiều người trên đường…” Vụ Tuyên nói với vẻ mặt đỏ bừng. Cậu có thể cảm giác được vài tầm mắt đang ngang nhiên dừng lại trên người mình, những ánh mắt đó dường như đang vuốt ve cơ thể cậu, thân thể của Vụ Tuyên càng trở nên mẫn cảm, dâm thủy chảy ra từ lỗ lồn thấm ướt quần lót, ngay cả váy lụa bên ngoài cũng bị ướt một mảng. Cũng may là quần áo màu trắng, dù có bị ướt cũng không thể nhận ra nếu không nhìn kỹ. Chỉ có điều khi bị gió thổi qua, Vụ Tuyên cảm thấy phía dưới thực lạnh lẽo.

Hà Tĩnh Thư mỉm cười nhéo khuôn mặt đỏ bừng của Vụ Tuyên, nói, “Tuyên nhi thật đáng yêu, những người này may mắn lắm mới có thể nhìn.”

Có người nở một nụ cười ái muội với Vụ Tuyên, hiển nhiên là nhận ra cô gái xinh đẹp này đang bị dày vò bởi dục vọng. Nếu không phải bên cạnh Vụ Tuyên còn dẫn theo một người đàn ông, e rằng sẽ có người bắt cậu mang đi.

“Ưm… A a…! A…” Hà Tĩnh Thư bỗng nhiên tăng mạnh ma lực, tốc độ trứng rung cùng với gậy rung được nâng cao, khoái cảm mãnh liệt ập đến, trực tiếp đạt cao trào, Vụ Tuyên sợ hãi hét lên một tiếng, chân mềm nhũn, không chịu nổi nữa mà ngồi xổm xuống. Một luồng nước lồn mạnh mẽ phun ra, hoàn toàn làm cho quần lót ướt sũng, nước lồn giống như nước tiểu thẩm thấu ra bên ngoài, vạt váy cũng không tránh khỏi ướt đẫm.

Hà Tĩnh Thư giả vờ ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, lớn tiếng nói: “Nương tử, ngươi có chuyện gì vậy? Không thoải mái sao?”

“Ưm a… ta…” Nếu có sức lực, Vụ tuyên nhất định sẽ đánh người. Sau khi đạt cao trào, trứng rung và gậy rung vẫn miệt mài hoạt động không ngừng nghỉ, hột le vốn đã mẫn cảm, sau khi bị kích thích liền truyền đến cảm giác sung sướng mãnh liệt gấp mấy lần. Sướng đến nỗi cơ thể của Vụ Tuyên bắt đầu run rẩy.

Hà Tĩnh Thư đỡ cậu dậy rồi trực tiếp bế ngang cậu lên, để những người bên cạnh không nhìn thấy váy của Vụ Tuyên bị nước lồn làm ướt, cười nói: “Hóa ra là đau bụng à. Vậy để phu quân ta đây ôm ngươi về nhà!”



“Hừ…” Vụ Tuyên siết chặt ngón chân, dùng tay véo nhẹ Hà Tĩnh Thư một cái. Tuy nhiên, cậu không còn chút sức lực nào, gọi đó là khiêu khích thì đúng hơn là một cái véo.

Tránh đám đông, Hà Tĩnh Thư ôm Vụ Tuyên đi đến một con hẻm nhỏ không ai chú ý. Hắn đẩy Vụ Tuyên lên tường, rồi cởi váy và quần lót của Vụ Tuyên xuống. Hắn nhìn quần lót và váy, cười nói: “Phun nước nhiều ghê.”

“Ưm… Còn không mau dừng lại… A a…” Vụ Tuyên thở hổn hển, hờn dỗi oán trách nói.

“Vâng, tuân mệnh tuân mệnh.” Hà Tĩnh Thư lấy trứng rung xuống, sau đó rút gậy rung trong lỗ đít. Khi rút ra, vách thịt mềm mại kẹp chặt gậy rung, lưu luyến không rời mà phát ra tiếng “bụp”.

Hà Tĩnh Thư ngồi xổm xuống, đỡ lấy cặp đùi trắng nõn của Vụ Tuyên, vùi đầu vào giữa hai chân cậu, liếm láp môi lồn phấn nộn bao bọc ấy tiểu đậu đỏ thẫm sưng tấy. Nước lồn từ từ chảy ra, làm cằm hắn bị tưới ướt nhẹp.

“Ô… a a…” Vụ Tuyên dựa vào tường chống đỡ thân thể, cậu cắn ngón tay, phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ. Hà Tĩnh Thư liếm láp nhẹ nhàng hơn nhiều so với trứng rung, khoái cảm dày đặc lại dâng trào, Vụ Tuyên lần nữa lên cơn nứng.

Mặc cho Hà Tĩnh Thư liếm láp thế nào, nước lồn của Vụ Tuyên vẫn không ngừng chảy ra. Hắn nhẹ nhàng dùng răng day cắn hột le, cơn đau nhẹ càng kích thích dây thần kinh của Vụ Tuyên, cậu vặn eo đưa lồn càng kề sát vào miệng Hà Tĩnh Thư, cảm giác ngứa ngáy râm ran khiến cả người cậu vô lực lại càng thêm nứng.

“A a… Ưm… Thật sướng…” Vụ Tuyên đặt bàn tay trước yếm, xoa nắn núm vú bị kẹp kẹp sưng, núm vú vừa đau vừa ngứa, kích thích trào tra thêm một luồng nước lồn.

Hà Tĩnh Thư trêu chọc cậu một hồi, đứng dậy cởi quần của hắn ra, để lộ con cặc sưng lớn của hắn rồi từ từ đút vào lỗ lồn vừa dính vừa trơn vừa nóng của Vụ Tuyên. Có một lượng lớn nước lồn làm bôi trơn, con cặc thô to dễ dàng địt vào. Những nếp nhăn trong lồn non quấn chặt lấy cặc, không biết muốn ngăn cặc bự xâm nhập hay đẩy nó rời ra. Hà Tĩnh Thư nâng hai chân Vụ Tuyên quấn quanh eo mình, để cậu vòng tay qua cổ hắn, cười nói: “Không muốn ngã xuống thì kẹp chặt vào.”

“Ưm…” Vụ Tuyên vô thức co rút lỗ lồn kẹp chặt cặc hắn, sau đó nhận ra rằng hắn nói không phải cái này, ngay lập tức xấu hổ mà đánh hắn một cái.

“Đánh ta làm gì… Rõ ràng là Thái tử điện hạ lý giải sai.” Hà Tĩnh Thư ôm cậu lên xuống địt vào lỗ lồn, nước lồn bị cặc bự giã đến bắn văng tung toé ra xung quanh.

“Hừ… A a a… Ưm a… A a… To quá… A…” Lồn non bị cặc địt đến căng đầy, bởi vì tư thế đứng nên cặc hắn càng thâm nhập sâu hơn.

Hà Tĩnh Thư dùng một tay cởi bỏ áo yếm của Vụ Tuyên, cúi đầu ngậm ấy cái kẹp và núm vú vào miệng mình, liếm láp đầu vú đã sung huyết, sưng tấy, cực kỳ nhạy cảm của Vụ Tuyên.

“A a… A… Tĩnh thư ca ca… Ưm… A a a…” Lỗ lồn và núm vú Vụ Tuyên đã tê dại, cả người giống như là rơi vào cực lạc. Mồ hôi chảy ròng ròng, bị gió thổi qua mát rượi, nhưng Vụ Tuyên thì nóng bừng cả người, cần một làn gió mát để hạ nhiệt.

Hà Tĩnh Thư nghe thấy cậu gọi mình, liền mạnh bạo đẩy đầu cặc vào sâu, sau đó bắt đầu hung ác địt tới tấp. Hắn hôn lên môi Vụ Tuyên, nói: “Hồi nhỏ ngươi rất đáng yêu như một thiên thần. Không nghĩ đến có ngày ta lại đè ngươi vào tường mà địt thật mạnh.”

“Ưm a a… A… Ngươi, ngươi nói vậy là…Ta hiện tại không đáng yêu sao… A a… ” Vụ Tuyên tức giận kẹp chặt lỗ lồn, cố ý làm cho Hà Tĩnh Thư bắn ra.

“Hừ… tiểu tổ tông thả lỏng…! Chậc chậc, ngươi khít quá. Ngươi bây giờ so với khi còn bé còn đáng yêu hơn! Vừa dâm đãng vừa đáng yêu!” Lỗ lồn mềm mại đột nhiên bị kẹp chặt, Hà Tĩnh Thư không kịp chuẩn bị, một đời anh danh thiếu chút nữa bị hủy.

“Hừ…” Vụ Tuyên đỏ mặt thả lỏng thịt lồn, kết quả là vừa mới thả lỏng đã bị Hà Tĩnh Thư trả đũa ngay. Hắn ôm lấy eo của Vụ Tuyên, giữ chặt cậu mà dập lên dập xuống, với sức mạnh chưa từng có, nước lồn bị khuấy động phát ra tiếng ọp ọp, môi lồn mỏng manh bên ngoài của Vụ Tuyên cũng bị tinh hoàn đánh vào phát ra tiếng “bạch bạch” vang vọng. Miệng tử cung bị đầu cặc giã đến tê dại sưng lên, nước lồn phun ra khiến cho Vụ Tuyên không còn chút sức lực nào, cũng không còn sức để đối nghịch với Hà Tĩnh Thư.

“A a a… A… Chậm… Ưm a… Chậm một chút… A a… Không được… Ưm… A a… Còn muốn… Ưm a… Sướng chết mất…” Vụ Tuyên khóc lên, khoái cảm tràn ngập làm cậu có chút choáng váng, trong đầu toàn là khoái cảm bị đàn ông đè xuống địt lồn.

“Vậy rốt cuộc là muốn hay không muốn? ” Hà Tĩnh Thư bật cười hỏi.

“Còn muốn.. a a… bị cặc địt thật thoải mái… ưm… sắp hỏng rồi… a a… a … ” Nước lồn bắn ra xung quanh, khiến nơi tiếp hợp của hai người trở nên hỗn độn. Vụ Tuyên phát ra tiếng rên rỉ kích thích, cặc nhỏ đột nhiên bắn ra chất lỏng trắng đục. Cậu bị Hà Tĩnh Thư trực tiếp địt bắn, tinh dịch bắn ra khắp nơi vì thân thể run rẩy không kiểm soát nổi.

“Ưm a… A a… Bắn… Ô… Sướng lồn quá… A a… lồn nhỏ bị địt hư rồi… A…” Vụ Tuyên tới gần Hà Tĩnh Thư muốn hôn hắn. Hà Tĩnh Thư cúi đầu cùng cậu môi lưỡi giao triền, phát ra tiếng làm người ta đỏ mặt tai hồng.

“Sẽ sớm tốt thôi… bảo bối nhi.” Hà Tĩnh Thư tập trung mà địt vào lỗ lồn, một tay kéo cái kẹp trên đầu vú của Vụ Tuyên ra rồi cắn lên.

“Ưm… a… a a…” Vụ Tuyên đã cao trào mấy lần trên phố, lần này bị con cặc thô to kịch liệt địt vào, nước lồn phun ra không kiểm soát được. Hà Tĩnh Thư dùng đầu cặc thô to đâm chọc miệng tử cung, ngay sau đó làm Vụ Tuyên một lần nữa cao trào. Con cặc run rẩy, Hà Tĩnh Thư thở hổn hển, bắn ra trong cơ thể của Vụ Tuyên.

Sau khi địt sướng hai người liền chỉnh trang lại gọn gàng, Hà Tĩnh Thư mới đưa Vụ Tuyên trở về hoàng cung.

“A, lão sư!” Vụ Tuyên trở lại tẩm cung, bất ngờ gặp được Phi Mông nên chào hỏi.

Phi Mông nhìn thấy cậu, đột nhiên nói: “Nghe nói điện hạ cùng Hà tiên sinh đi ra ngoài.”

Nghĩ đến một màn dâm loạn vừa rồi, Vụ Tuyên có chút chột dạ gật gật đầu.

“Trở về kêu thái y đưa thuốc cho ngài. Ngày Quốc khánh đang đến gần, thỉnh chú ý đến cơ thể của mình, lần sau đừng chơi quá mức.” Phi Mông nói một cách bất đắc dĩ, sau đó liền ôm một chồng sách bận rộn rời đi. Vụ Tuyên nhìn xuống, mới phát hiện núm vú bị cái kẹp kẹp đến sưng tấy không chịu nổi, cho dù đổi thành quần áo nam vẫn nổi lên rõ ràng như cũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Tử Dục Quốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook