Thần Bí Thương Nhân

Chương 14: Thiên tài vẫn lạc

Thần Miêu Đại Hiệp

05/01/2018

Tiêu thị gia tộc, lãnh địa ở An Thổ Thành, nằm tại vùng Tây Bắc cách đế đô chừng vạn dặm, là một trong tám đại vương tộc được Triệu thị hoàng thất sắc phong, được phong vương tước thế tập.

Gia chủ hiện nay của Tiêu gia, cũng như người đang giữ tước vị Tiêu Vương là Tiêu Tranh, đại tu sĩ Nguyên Anh Hậu Kỳ.

Tiêu Tranh là kẻ hùng tài đại lược, kinh doanh Tiêu gia đâu ra đó, phát triển lớn mạnh, hơn tám trăm dặm vùng Tây Bắc không ai dám khinh nhờn, tôn vì bá chủ.

Nhưng đáng tiếc thay, hổ phụ sinh khuyển tử, đứa con trai độc nhất của hắn lại không được như kỳ vọng, là một kẻ phế vật bị nói ra nói vào.

Tiêu Động, thiếu chủ Tiêu gia, năm mười bốn tuổi đột phá Trúc Cơ Sơ Kỳ, được xưng là kỳ tài có thể dẫn dắt Tiêu gia càng thêm hưng thịnh trong tương lai. Đáng tiếc, hai năm trở lại đây, không biết vì sao vị thiên túng kỳ tài này lại bị thiên địa ghét bỏ, tu vi rơi xuống Luyện Khí Tam Trọng, mãi không thể đột phá được, cực khổ tu hành cũng chỉ có thể duy trì ở Luyện Khí Tam Trọng mà không rơi xuống.

Từ đó, Tiêu Động liền mang danh phế vật, không chỉ kẻ bên ngoài mà đến tộc nhân Tiêu thị cũng khinh miệt, chửi rủa hắn. Nếu không phải vì có phụ thân là tộc trưởng, có khi hắn đã bị đuổi khỏi gia tộc cũng không chừng. Cả gia tộc, ngoại trừ phụ thân cũng chỉ còn biểu muội Hương Nhi là đối tốt với hắn.

Tiêu Động rất mê man, nhưng hắn cũng không hề từ bỏ. Nhịn xuống hết thảy mọi khinh bỉ, cay nghiệt mà bản thân phải chịu, hắn vẫn cố gắng tu luyện từng chút một. Nhưng mà, khổ tâm nhân trời vẫn phụ, dù hắn có cố gắng bao nhiêu thì vẫn chỉ như dã tràng xe cát, đổ sông đổ biển. Tiêu Động cũng không biết bản thân có thể kiên trì bao lâu nữa, một năm, hai năm hay ba năm?

“Tiêu Động, Luyện Khí… Tam Trọng!”

Đã hai năm liên tiếp rồi, mỗi lần tham gia tộc hội chính là câu này, đứng ở trên đài nhìn tộc nhân nhỏ giọng phỉ nhổ, hắn cũng không biết đến ngày nào thì bản thân sẽ bị ép điên.

‘Ta phải làm sao đây?’ – Thất thần bước trên con đường mòn, Tiêu Động tự hỏi bản thân.

Ba ngày trước, tộc hội vừa kết thúc, hắn liền bỏ ra ngoài giải sầu, thậm chí không thèm nói với biểu muội Hương Nhi một tiếng. Phụ thân dường như cũng hết hi vọng đối với hắn, thở dài chẳng nói gì, chỉ để cho hai vị trưởng lão Kim Đan đi theo bảo vệ.

‘Mẫu thân, người nói ta nên làm gì đây?’ – Sờ vào chiếc nhẫn màu đen được xuyên dây đeo trên cổ, Tiêu Động chợt hoài niệm về người mẹ đã mất của mình.

Đó là di vật của mẫu thân hắn, một chiếc nhẫn trữ vật đã bị hư chức năng trữ vật, hoàn toàn vô dụng, chỉ có thể xem như một vật kỷ niệm, làm trang sức để đeo, mặc dù nó cũng không đẹp đẽ gì mấy.

Trong lúc hắn đang nghĩ ngợi thì một giọng nói chợt vang lên. – “Thiếu chủ, đằng trước có một con yêu thú Nhất Giai Hậu Kỳ.” – Đây là trưởng lão Tiêu Diệp, cao thủ Kim Đan Trung Kỳ.

Y cùng với Tiêu Minh là hai vị trưởng lão được phụ thân của hắn phái theo để bảo vệ dọc đường. Hai người đối với Tiêu Động không có thương tiếc, đồng tình, nhưng cũng không có khinh bỉ, xem thường, chỉ nhớ kỹ việc hắn là người của Tiêu gia, là kẻ mà hai người phải bảo vệ, đến thế mà thôi. Ừm, mặt ngoài có vẻ là như vậy.

“Ồ!” – Tiêu Động lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn con báo lớn vừa bị Tiêu Minh bắt ra khỏi bụi rậm, nằm run sợ trên mặt đất, cách chỗ hắn chừng mười lăm, mười sáu thước.

Đó là một con báo cao chừng một người trưởng thành, tính cả đuôi thì dài đến bốn, năm thước, hoa ban trên người có màu đỏ như máu. Nó chính là Huyết Ban Báo, một con yêu thú cấp thấp nhưng cực kì khát máu, đẳng cấp hiện tại của nó là Nhất Giai Trung Kỳ, tương đương với tu sĩ Luyện Khí tầm Thất Trọng, Bát Trọng.

Tại sao hại vị trưởng lão Kim Đan Kỳ phát hiện một con yêu thú cấp thấp như vậy lại phải báo cáo cho hắn? Đó là vì chính hắn yêu cầu bọn họ làm như vậy.

Hai năm này, mặc dù tu vi không có mảy may tiến triển, nhưng năng lực thực chiến của Tiêu Động vẫn tăng tiến từng ngày a. Hắn bây giờ không có cách nào đột phá tu vi, cho nên mỗi ngày chỉ cần hấp thụ đủ linh khí để duy trì cảnh giới là được, toàn bộ thời gian còn lại, hắn đều dành ra để chiến đấu.

Gần hai năm qua, ngày nào hắn cũng đi tìm yêu thú Nhất Giai, tu sĩ Luyện Khí để chiến đấu. Liên tục chiến đấu mấy nghìn trận, kiệt sức thì nghỉ ngơi, nghỉ ngơi xong lại tiếp tục tu luyện, chiến đấu, cứ thế đến thương tích đầy mình. Nhờ vậy, giờ hắn đã có năng lực dùng tu vi Luyện Khí Tam Trọng mà đánh bại đối thủ có cảnh giới hơn mình đến ba, bốn cảnh giới nhỏ, hoàn toàn xứng danh kỳ tài.

Nhưng mà vẫn vô dụng a, phế vật không thể đột phá thì dù có năng lực vượt cấp chiến đấu vẫn là phế vật như cũ. Người khác lúc đầu còn kinh ngạc, sau đó thì vẫn khinh nhục hắn như thường. Vượt cấp chiến đấu a, ngươi có dùng tu vi Luyện Khí Tam Trọng đánh bại được tu sĩ Trúc Cơ, Kim Đan hay không?

Tiêu Động không quan tâm, hoặc có thể nói là hắn ép bản thân không được quan tâm người ta nói gì, hắn vẫn cứ thế mà làm theo ý mình, mong có một ngày ông trời mở mắt ra mà nhìn thấy nỗ lực của hắn.

Lúc này đây, Tiêu Động khẽ điều động lượng chân khí ít ỏi trong Đan Điền của mình, ánh mắt chăm chú nhìn về phía con Huyết Ban Báo.

Con báo ấy giờ khắc này cũng không còn nằm run sợ trên đất nữa, mà nó đã đứng dậy, ánh mắt đỏ ngầu, hung tợn nhìn về phía hắn, sẵn sàng lao tới bất cứ lúc nào để xé xác hắn ra. Cảm nhận khí tức yếu ớt của Tiêu Động, thân là một con yêu thú Nhất Giai Hậu Kỳ, nó cảm thấy uy nghiêm của bản thân bị khiêu khích. Trận chiến này, mục đích của nó là trọng trấn lại hùng phong của mình, cũng như để có một bữa lấp đầy bụng.



Còn với Tiêu Động, đây chỉ là một loại tu hành.



Thiên Vân Sơn, Liên Nguyệt Phường Thị.

Đống đổ nát ở khu vực phía Nam.

“A! A! A!”

Hơn mười tên tu sĩ bị màn chắn phòng hộ của Ngũ Hành Tụ Linh Trận phản ngược công kích, hộc máu văng ra xa chục thước.

“Thủ đoạn của ma đầu quá lợi hại, phải mời tiền bối Kim Đan ra tay thôi!” – Một tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ sợ hãi hô lên.

“Đây hình như là một loại trận pháp.” – Có tu sĩ tinh mắt nói ra.

“Tất cả mọi người cùng hợp kích một đòn, ta cũng không tin hắn có thể chống đỡ nổi công kích của gần nghìn tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ.” – Có một tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ đưa ra tối kiến.

Ở phía ngược lại, ngay trước cửa tiệm, Phạm Hiên với vẻ mặt biếng nhác ngồi dựa lưng vào ghế bành, trong ánh mắt có chút đau lòng nhìn về phía bọn tu sĩ đông nghìn nghịt ở bên ngoài.

Đừng hiểu lầm, hắn không phải đang đau lòng cho bọn tu sĩ ngoài đó, hắn là đang đau lòng cho túi tiền của mình a.

Lúc này, nghe có tên đòi liên hợp một đòn, trong nháy mắt hắn vui vẻ như điên. – ‘Nếu ta tiếp được đòn công kích như vậy mà vẫn không hề hấn gì, bọn này chắc sẽ biết khó mà lui, chịu từ bỏ đi?’ – Hắn nghĩ thầm như thế. Như vậy vừa tiết kiệm thời gian, vừa tiết kiệm tiền bạc, hắn cũng phải làm ăn a, đâu thể tiếp từng tên từng tên tới phá quán như vậy được.

Cảm thấy ý nghĩ này rất có tính khả thi, hắn bắt đầu khích cho bọn chúng liên hợp lại tấn công.

“Há, chư vị!” – Thế là hắn đứng dậy khỏi ghế, cao giọng hô hào.

“Ma đầu muốn làm gì?”

“Hắn sắp dở mưu ma chước quỷ gì sao?”

“Ta cảm giác có chút nguy hiểm?”

Gần ngàn tu sĩ thế mà ngay lập tức lui ra phía sau cả chục thước, đoán già đoán non, cảnh giác đề phòng nhìn Phạm Hiên thật chăm chú. Thiệt là, mặc dù chúng bị người khác thi pháp hãm hại, nhưng bản tính vẫn còn a, nhát gan như vậy thì đòi trừ ma vệ đạo làm gì, ma đầu vừa ho một tiếng đã sợ teo cả trứng.

“Ma đầu, có lời gì cứ nói, đừng cử động dọa người!”

“Đúng vậy, bọn ta không sợ ngươi đâu.”

Cảm thấy phe mình có chút nhục, vài tên tu sĩ không nhịn được quát lớn để lấy lại thể diện.

Phạm Hiên cũng câm nín a, cứ tưởng bọn này hô hào đòi tru diệt ma đầu thế nào, vừa thấy hắn đứng dậy đã chạy xa mấy thước, gan còn bé hơn thỏ. Hắn nào có biết, trong mắt bọn tu sĩ kia, hắn chính là kẻ đã một mình bày trận diệt sát mấy vạn sinh linh trong vòng một đêm, không sợ mới là lạ, nếu không phải thần trí đang không bị mê hoặc, chúng đã bỏ chạy từ lâu.

Biết được bọn này là một lũ thỏ đế, hắn càng tin chắc ý nghĩ của mình sẽ thành công. Thế là hắn tiếp tục nói ra.



“Chư vị, ta không nhằm vào riêng bất kỳ ai trong các ngươi. Chỉ là ta có một câu muốn nói ra.” – Vẻ mặt của hắn nghiêm túc, ánh mắt lướt qua toàn trường.

“Muốn gì cứ nói, đừng lề mề như đàn bà!”

“Phải đấy, phải đấy!”

Phạm Hiên khẽ nhếch môi cười, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn bọn chúng, sau đó mới chậm rãi thốt lên một câu.

“Tất cả các ngươi đều là rác rưởi, một lũ rác rưởi đáng thương!”

Im lặng.

Một… hai… ba.

“Mẹ kiếp, lão tử phải giết hắn, các ngươi đừng cản ta!”

“Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng!”

“Hắn dám sỉ nhục ta, ta phải về mách sư phụ.”

“Câm miệng!!!” – Phạm Hiên quát lớn.

Toàn trường lập tức tĩnh lặng. Mặc dù âm thanh của hắn không lớn, nhưng bọn tu sĩ kia đều sợ hãi hắn trong tiềm thức, nên mới có thể bị hắn chấn nhiếp, răm rắp làm theo.

Đợi đến khi bọn hắn sực tỉnh, liền đỏ hết cả mặt, cảm thấy bản thân thật nhu nhược, không có mặt mũi. Có điều, chuyện này cũng làm cho bọn chúng càng thêm thù địch với Phạm Hiên.

Phạm Hiên chính là muốn loại tình huống này, kích động sự giận dữ của chúng, để chúng có thể đoàn kết một lòng lại mà đối phó hắn a.

“Nếu ta mà là các ngươi, ta đã sớm nhịn đói tự tử từ lâu rồi. Hừ, một đám ô hợp, không biết phân rõ trắng đen, mồm thì hô hào trảm yêu trừ ma, nhưng trong lòng thì tham lam ti tiện, chỉ mong sao người bên cạnh chết trước để nhặt tiện nghi.” – Phạm Hiên đột nhiên đóng vai người thủ hộ công lý, vạch trần nội tâm chân thật của đám tu sĩ.

Không để bọn chúng có cơ hội xấu hổ, hắn tiếp tục nói thêm. – “Nếu là ta trong tình thế này, ta chắc chắn sẽ liên hợp với người bên cạnh, đoàn kết một lòng mà tiêu diệt ma đầu, giữ gìn chính đạo. Tất cả chỉ là vì ta có một tấm lòng hiệp nghĩa.” – Phạm Hiên nghiêm mặt nói láo, mắt không nháy một cái, tim không lệch một nhịp.

Một lúc sau.

Có tên tu sĩ gào lên. – “Tất cả mọi người, hãy đoàn kết lại để bắt ma đầu đền tội.” – Ừm, nghe khá giống như cách nói chuyện của một nhóm có năm hay sáu người mặc đồ bó sát trùm kín đầu.

Vì để chứng minh bản thân là người có cái gọi là “hiệp nghĩa”, mấy trăm tu sĩ cùng đồng thanh đáp ứng, thanh thế khá là đao to búa lớn.

Chỉ có một số rất ít tu sĩ là nhìn ra mánh khóe kích động tâm lý của Phạm Hiên, biết hắn đang đùa bỡn chính mình. Họ lén rời đi trong vô thanh vô tức, rất là thức thời tránh xa đội ngũ “hiệp nghĩa”.

Thực tế thì những kẻ này không hiểu tại sao lại có nhiều người hùng hổ như vậy, la gào đòi đánh đòi giết, xem qua thủ đoạn bất phàm của Phạm Hiên, theo lý chúng phải biết khó mà lui rồi ấy chứ.

Tụ thủ bàng quan, theo cái nhìn của những tu sĩ này, nếu đám người ô hợp này thành công đánh phá cửa tiệm nhỏ thì họ cũng có thể theo phân một chén canh, còn nếu thất bại thì bản thân họ cũng có thể kịp thời thoát thân, tránh xa vũng nước đục này.

Vậy kết quả ra sao? Thực ra thì ai cũng đoán được. Bọn tu sĩ đến đây đa phần đều bị mê muội tâm trí, cho nên gặp Phạm Hiên nói dăm ba câu xàm xí thì tâm lý đã bị kích động, rơi vào cái tròng của hắn. Chạy đến chỗ một tên bị nghi là ma đầu giết người không gớm tay để cướp bóc? Không phải thiếu năng trí tuệ thì chính là vừa ăn gan hùm mật báo.

Chỉ còn một loại khả năng nữa thôi, đó chính là có người mê hoặc thần trí của bọn chúng. Đừng quên, từ đầu đến giờ vẫn chưa có tên Kim Đan nào xuất hiện, tin tức chỗ này cũng là do hai vị cao thủ Kim Đan Kỳ nào đó đồn đại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Bí Thương Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook