Thần Phục

Chương 15: Bỏ nhà trốn đi

Yến Tử Hồi Thì

13/06/2017

Vành mắt An Lý Mộc đỏ ửng, anh ngẩng đầu nhìn ba cô hỏi: “Chú, cháu không hiểu, cháu thích Tiểu Liên, Tiểu Liên cũng thích cháu, chú thím cũng thích cháu, ba mẹ cháu cũng thích Tiểu Liên, vì sao lại không được chứ? Nếu là vì lo nghĩ tuổi Tiểu Liên còn nhỏ, sợ bọn cháu phạm sai lầm, vậy cháu sau này được nghỉ sẽ không về nhà, cháu không gặp em có được không? Vì sao lại nhất định phải chia rẽ bọn cháu? Chú, rõ ràng có thể ai cũng vui mừng, vì sao nhất định phải khiến cho phức tạp như thế?…”

Ba cô lắc lắc đầu, cũng không muốn nhiều lời: “Đầu Gỗ, không phải chú ép cháu, chú nói thẳng với cháu vậy, cháu nếu ở cùng Tiểu Liên, cũng được, chờ sau khi chú và mẹ con bé chết đã. Chú sống, chú sẽ không đồng ý, hai đứa hết hi vọng đi.”

Nước mắt An Lý Mộc rơi xuống: “Chú, đây rốt cuộc là vì sao? Vì sao cháu và em lại không được?”

Ba cô phất tay với anh: “Về nhà đi, vừa rồi là chú xúc động, về sau đừng đến đây, nếu chia tay phải chia tay hoàn toàn.”

An Lý Mộc không đi, kiên cường muốn hỏi cho rõ ràng, ba mẹ anh bị anh chọc tức, nhà họ Triển đây là rất lịch sự, đổi người khác ai có thể dễ dàng coi như xong như thế? Bên ngoài không biết người ta còn có thể nói cái gì đâu, loại chuyện này chắc chắn là con gái chịu thiệt, sau này tìm nhà chồng không chừng cũng khó khăn. Ba mẹ anh không biết ba mẹ cô nghĩ thế nào, dù sao không lại đổ thừa Đầu Gỗ nhà bọn họ là được.

Trong lòng An Lý Mộc có chút tuyệt vọng: “Chú, chú cho dù bây giờ bảo cháu chết, cũng cho cháu làm quỷ hiểu rõ, vì sao cháu và Tiểu Liên lại không được?!”

Ba cô nhìn vẻ mặt không chịu nhượng bộ của anh, trong mắt người con trai trẻ tuổi chứa lệ, bộ dáng không nói rõ ràng anh sẽ không rời đi, ba cô thầm thở ra một hơi, lạnh mặt nói: “Đầu Gỗ, chú có mấy lời nói nặng cũng không dễ nghe, cháu đã thật sự muốn nghe, chú sẽ nói thẳng, cháu nuôi không nổi Tiểu Liên, cho dù về sau cháu cố gắng thế nào cũng nuôi không nổi con bé, thuốc Tiểu Liên dùng bây giờ đều là tốt nhất, sau này sẽ liên tục không ngừng mà lấp tiền vào đó, cháu nuôi không nổi, không phải chú coi thường cháu, mà là nói sự thật, thuốc của Tiểu Liên đều là phía Tương Giang gửi tới, đều là hàng nhập khẩu, trong đại lục mua cũng mua không được. Đầu Gỗ, cháu sau này giỏi nhất cũng chỉ là một cảnh sát linh tinh, chút tiền lương ấy của cháu lấy cái gì nuôi con bé? Tiểu Liên nói trắng ra là chính là số công chúa, người bình thường thật sự nuôi không nổi. Với lại, Tiểu Liên nhà bác hồi bé từng đi xem bói, về sau người nó lấy nhất định là cực kỳ giàu có, điều kiện nhà cháu còn không bằng nhà chú, cháu cũng không xứng với Tiểu Liên nhà chú…”

Lời này của ba cô thực sự là rất làm tổn thương lòng tự trọng của người khác, đừng nói An Lý Mộc, ngay cả ba mẹ anh nghe xong cũng biến sắc, bọn họ thật ra cũng ghét Triển Tiểu Liên, nhưng không nói ra mà thôi, mấy lời xứng đôi hay không này, nói ra chính là tổn thương người ta, thậm chí là chứa ý sỉ nhục, không ai ngờ được lời này là từ miệng ba cô nói ra, lời này nói xong, e rằng người hai nhà sau này cũng sẽ không qua lại nữa.

An Lý Mộc cúi đầu, vươn tay lau nước mắt, rầu rĩ nói tiếng: “Chú, cháu hiểu rồi, cháu không quấn lấy nữa…” Nói xong, An Lý Mộc nhấc chân bước đi.

“Đầu Gỗ!” Ba cô bỗng nhiên lên tiếng hô một câu, An Lý Mộc lập tức dừng bước, trong mắt chứa hi vọng tha thiết nhìn ba cô, kết quả ba cô nói: “Nam tử hán nhất ngôn cửu đỉnh, hi vọng cháu có thể nói được thì làm được, chú còn trông chờ con gái chú sau này gả vào nhà giàu có, chú và mẹ con bé hưởng phúc theo. Tiểu Liên tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nếu nó đi tìm cháu, mong cháu…”

Ngọn lửa hi vọng trong mắt An Lý Mộc từng chút dập tắt, sau đó anh cắn răng, từ trong cổ họng nghẹn một chữ: “Được!” Chạy thẳng ra khỏi cửa sắt lớn nhà họ Triển.

Ba mẹ anh mặc dù không nói chuyện, nhưng biểu tình trên mặt lại không dễ coi chút nào, lúc đi còn không cả chào hỏi.

Mẹ cô quay đầu lại chờ bọn họ đi rồi, mới nhìn ba cô nói: “Anh… Quên đi!”

Biểu tình trên mặt ba cô có chút bất đắc dĩ, thở dài: “Đi lên xem thử Tiểu Liên thế nào, ban nãy ở bên trong vừa khóc vừa ầm ĩ…”

Lúc mẹ mở cửa, Triển Tiểu Liên còn dựa vào cạnh cửa ngồi dưới đất, cửa vừa mở ra là cô lăn lông lốc bò dậy: “Ba, mẹ, anh Đầu Gỗ đâu?”



Ba cô ra hiệu mẹ cô đóng cửa lại, nhìn cô nói: “Anh Đầu Gỗ của con về sau sẽ không đến đây, nó vừa mới bảo đảm với ba, sau này sẽ không lại đến quấn lấy con nữa.”

Triển Tiểu Liên căn bản không tin, An Lý Mộc sao có thể nói như vậy? Bọn họ đều nói với nhau, bọn họ sau này sẽ kết hôn, “Ba, hai người sẽ không đuổi anh Đầu Gỗ đi chứ?”

Ba cô cũng không nhiều lời, chỉ nói với cô: “Tiểu Liên, con tuổi còn nhỏ, bây giờ yêu đương quá sớm, chờ sau này khi cơ thể con đỡ hơn chút, cũng lớn hơn chút bàn lại, bây giờ chăm sóc cơ thể là việc chính.”

Triển Tiểu Liên nhìn kỹ ba cô, thử thăm dò hỏi: “Ba? Mẹ? Trên mặt hai người đây là biểu tình gì? Sẽ không là bị con nói trúng rồi, anh Đầu Gỗ bị hai người đuổi đi đấy chứ?” Triển Tiểu Liên vươn tay kéo cửa, kết quả ba cô nói chuyện phía sau cô: “Tiểu Liên, ba nói thật với con, con và Đầu Gỗ phải chia tay, nhà thằng bé cũng không thể nào đồng ý hai đứa ở bên nhau, hai đứa bây giờ đều còn nhỏ, cảm thấy sự yêu thích và thiện cảm của mình và đối phương là tình yêu, thật ra đấy không phải là gì cả. Tiểu Liên, Đầu Gỗ vừa đồng ý chia tay, bằng lòng sau này sẽ không tới tìm con nữa…”

Triển Tiểu Liên quay đầu nhìn ba cô, sau đó kéo cửa chạy ra ngoài, lao khỏi cửa lớn đi thẳng tới cổng nhà An Lý Mộc: “Anh Đầu Gỗ, anh Đầu Gỗ!”

Ba mẹ An Lý Mộc vừa về, anh sau khi lên lầu thì không đi xuống, hai vợ chồng đang thở phì phì nói về chuyện ba Triển Tiểu Liên vừa nói, vừa nghe tiếng Triển Tiểu Liên truyền vào liền vội vàng đi ra ngăn không cho cô vào, vừa rồi khiến người ta nhục nhã thành như thế, bây giờ tới làm gì? Còn ai dám cho cô vào?

Mẹ anh không muốn nhìn thấy người nhà họ Triển, ba anh liền ra ngăn cản Triển Tiểu Liên: “Tiểu Liên, Đầu Gỗ bây giờ tâm tình không tốt, không muốn gặp ai cả…”

Triển Tiểu Liên vội vàng nhìn vào trong, có chút tức nói: “Chú, chú đi vào hỏi xem, cứ nói cháu là Tiểu Liên, anh Đầu Gỗ nhất định sẽ nguôi giận, chắc chắn là mẹ cháu nói cái gì, chú, chú đi nói với anh Đầu Gỗ, cháu sẽ giải thích với anh ấy.”

Ba anh giả bộ vào trong nhà một vòng lại đi ra ngoài: “Tiểu Liên, Đầu Gỗ thật sự nói không muốn gặp cứ ai, cháu lần sau lại đến đi.”

Triển Tiểu Liên ủ rũ đi, về nhà liền làm ầm ĩ với mẹ cô: “Mẹ trả con anh Đầu Gỗ!”

Mẹ cô ra sức khuyên, kết quả cô bỏ ngoài tai, ba lần bảy lượt đi tìm An Lý Mộc, mặc dù mỗi lần đều bị từ chối ngoài cửa, cô nhất quyết không buông tay.

Có điều, ngày nghỉ kết thúc, Triển Tiểu Liên cũng không có cơ hội gặp được An Lý Mộc, hai ngày sau An Lý Mộc khai giảng, lúc đi Triển Tiểu Liên không hề biết, chờ sau khi cô biết, An Lý Mộc đã ngồi trên xe khách về trường.

Triển Tiểu Liên sau khi nghe khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng, xoay người mà đi.

Lúc ăn cơm ba mẹ cô gọi cô, kết quả kêu mãi không thấy ai, lên lầu xem thử, căn phòng của Triển Tiểu Liên một đống bừa bãi, con lợn tiết kiệm của Triển Tiểu Liên bị ném vỡ trên mặt đất, tiền xu cô để dành mấy năm không còn đồng nào, cửa tủ quần áo đang mở, mẹ cô nhìn nhìn, phát hiện mấy bộ quần áo của Triển Tiểu Liên, cái ba lô màu hồng phấn cô đeo lúc đi học cũng không thấy, mẹ cô đơ ra một lúc lâu mới phản ứng được, thét chói tai một tiếng: “A?! Ba nó — “

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Phục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook