Thần Phục

Chương 39: Đất thị phi

Yến Tử Hồi Thì

29/06/2017

Triển Tiểu Liên ở nhà dì ba ngày, phần lớn thời gian đều là ở trong phòng chơi với Tiểu Phỉ, Tiểu Phỉ là con gái dì, đúng là lúc học đi, trông trắng mịn đáng yêu, Triển Tiểu Liên cực kỳ thích, chẳng có việc gì toàn đùa con bé. Nhà dì mua máy tính, Triển Tiểu Liên có lúc sẽ lên mạng, máy tính nhà dì không mạnh như tiệm net, chơi game là sập, Triển Tiểu Liên chỉ nghịch QQ trên đó.

Lôi Quá Khách lúc không có chuyện gì cũng lên mạng, vừa vặn thấy Triển Tiểu Liên cũng đang online, vội vã gửi tin cho Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên vừa thấy avatar Lôi Quá Khách nhảy lên, nhìn cũng không nhìn liền đóng lại luôn, cô bây giờ nhìn thấy Lôi Quá Khách là cả đầu mồ hôi, cùng xuất hiện với Lôi Quá Khách chẳng khác nào lại đụng với biến thái Yến Hồi kia, cô vẫn là bảo mệnh quan trọng hơn, không quan tâm anh ta. Hơn nữa, anh Đầu Gỗ vốn đang để ý đoạn tình yêu qua mạng ấy của cô, cô bây giờ có tự giác thân là bạn gái anh Đầu Gỗ.

Lôi Quá Khách thấy Triển Tiểu Liên rõ ràng đang online mà phớt lờ anh, cũng sắp sốt ruột muốn chết, Tiểu Mễ sao lại thế này chứ? Rõ là lâu cũng không online, bỗng nhiên on còn không nói lời nào, có phải tài khoản QQ bị người khác ăn cắp rồi không?

Triển Tiểu Liên cứ không lên tiếng, giả chết, chơi game không được, cô liền chơi trò chơi trong QQ, thật ra thì Triển Tiểu Liên không thích chơi loại này, quá trẻ con, rất rõ ràng không thích hợp với loại người chỉ số thông minh cao như cô, Nhóc Ngốc chơi còn bình thường, đang nghĩ, đột nhiên thấy một người tên là Núi Có Cây Chừ ở phòng trống, Triển Tiểu Liên vừa nhìn mã số, không phải là số của Mục Hi sao? Vội vàng vào phòng, giết Núi Có Cây Chừ thất bại thảm hại, cuối cùng người có số QQ đó chạy đi luôn.

Chưa được mấy phút, Triển Tiểu Liên liền thấy avatar Mục Hi nhảy lên.

Núi Có Cây Chừ: Băng Dính! Tớ hôm nay tức chết mất, tớ chơi game toàn thua!

Triển Tiểu Liên vừa vừa nhìn lời của cô ấy liền biết Nhóc Ngốc căn bản không ngờ người vừa rồi đánh mười mấy bàn chính là cô, cười trộm cũng sắp đau sốc hông, Nhóc Ngốc này, sao cứ không nhớ như vậy chứ?

Bỏng Thương Yêu: Đấy là bởi cậu ngốc thôi.

Núi Có Cây Chừ: (╰_╯)

Bỏng Thương Yêu: Bị tớ nói trúng rồi phải không? ~\(≧▽≦)/~

Núi Có Cây Chừ: Ấy là đối phương chơi xấu, toàn thả đạn khói đóng băng thời gian gì gì đó, đồ vô liêm sỉ!



Bỏng Thương Yêu: Xin cậu, người ta cái đó chính là vì để người dùng, ai bảo cậu ngốc không biết dùng?

Núi Có Cây Chừ: /(ㄒoㄒ)/~

Bỏng Thương Yêu: Cậu nghỉ ở đâu? Ở Bãi Yến hay là trấn Tuyền Thủy?

Núi Có Cây Chừ: Đều không phải, tớ ở Thanh Thành, mẹ tớ đang nằm viện tại Thanh Thành, tớ nghỉ ở đây.

Triển Tiểu Liên vừa thấy, 囧 một cái, Thanh Thành! Vội vàng “tạch tạch tạch” đánh chữ qua: Nhóc Ngốc, cậu thật sự ở Thanh Thành? Tớ cũng đang ở Thanh Thành, cậu ở chỗ nào Thanh Thành?

Núi Có Cây Chừ: Mẹ tớ tại bệnh viện số 1 Thanh Thành, tớ ban ngày trông bà, buổi tối thì ở trong khách sạn của anh trai tớ.

Triển Tiểu Liên “xoạch” hai mắt, nhanh chóng đánh chữ qua: Cậu khi nào thì có anh trai?

Núi Có Cây Chừ: (*^__^*) Hì hì, anh trai tớ quen, rất có bản lĩnh, chính là tính tình không tốt lắm.

Bỏng Thương Yêu: Người có bản lĩnh tính tình đều không tốt, việc này cũng bình thường. Đúng rồi Nhóc Ngốc, cho tớ cái địa chỉ, tớ có thời gian tìm cậu chơi.

Núi Có Cây Chừ: Tốt nhất tốt nhất, tớ cả ngày đều sắp buồn chết rồi, mẹ tớ còn toàn cản tớ về Bãi Yến.

Bỏng Thương Yêu: Nói cho tớ địa chỉ, tớ buổi chiều tìm cậu chơi.

Núi Có Cây Chừ: Cậu chờ tớ hỏi anh trai tớ.



Triển Tiểu Liên nghe thấy tiếng khóc òa của Tiểu Phỉ vừa mới tỉnh ngủ, vội vàng chạy ra ôm bé vào lòng, dì đi ra ngoài mua thức ăn còn chưa về, Triển Tiểu Liên ở nhà trông Tiểu Phỉ ngủ đấy, Tiểu Phỉ khóc một lát cũng không khóc nữa, vẫn chưa tỉnh hẳn, trên mặt có nước mắt nằm sấp trên vai Triển Tiểu Liên mơ màng. Triển Tiểu Liên ôm Tiểu Phỉ đến bên cạnh máy tính nhìn, Mục Hi đã nhắn địa chỉ cho cô, còn nói cho cô biết khách sạn cách bệnh viện không bao xa.

Triển Tiểu Liên vừa nhìn tên khách sạn liền biết, khách sạn có bối cảnh thế lực đen mà dì đã nói, xem ra anh trai Nhóc Ngốc quen này còn rất có tiền, khách sạn đó lại là nhà anh ta mở.

Dì về nhà làm cơm trưa, Triển Tiểu Liên lúc ăn cơm nói cô buổi chiều muốn đi ra ngoài tìm bạn học của cô chơi, dì ban đầu không cho cô đi, Triển Tiểu Liên nói là bạn cùng lớp của cô, còn là bạn tốt, ngay tại đối diện bệnh viện số 1 Thanh Thành, dì cô nghe cũng không xa, dặn dò cô sớm một chút trở về liền đồng ý.

Triển Tiểu Liên ăn xong cơm, nhìn gương trang điểm một chút liền ra cửa, Triển Tiểu Liên giống như phần lớn nữ sinh, thích chưng diện, thích quần áo đẹp, đi dạo phố nhất định là loại tiệm bán quần áo tiệm trang sức, mỗi lần ra cửa đều ra sức đánh bại, chiếu theo lời của chính cô, chính là điều kiện bẩm sinh kém chỉ có thể sau này bù lại.

Hồi bé không hiểu có đẹp hay không, cái gì cũng không chú ý, Triển Tiểu Liên lên cấp ba lòng thích cái đẹp dần dà cao lên, bây giờ quần áo không đẹp trong nhà cô cũng không mặc, quần áo rách cũng không chịu mặc nữa, chọc giận mẹ cô. Ba mẹ cô đều trách, về mặt ăn dùng đối với Triển Tiểu Liên là muốn gì được đó, mặt mặc quần áo rất nhường nhịn, rất nhiều quần của Triển Tiểu Liên đều là mẹ cô tự mình làm, dù sao cũng chính là quần áo không gì tốt.

Triển Tiểu Liên bây giờ đã là gái lớn rồi, đặc biệt sau khi lên cấp ba, nhìn thấy nhiều người, đặc biệt các chị lớp trên ấy, mặc ai cũng đẹp hơn ai, Triển Tiểu Liên vừa so với chính mình, liền không vui. Sau khi hợp lại với An Lý Mộc đi đơn vị anh, nhìn thấy nhiều chị xinh đẹp như vậy, mặc vào đồng phục đẹp mặt, cởi đồng phục mặc quần áo của chính các chị ấy càng đẹp hơn, Triển Tiểu Liên liền bức thiết muốn thay đổi chính mình, để An Lý Mộc thấy cô thực ra cũng rất đẹp mắt, Triển Tiểu Liên trước kia béo người ta nói cô không vui, nhưng cho tới nay chưa từng nghĩ đến việc giảm cân, bây giờ Triển Tiểu Liên cũng bắt đầu kêu muốn giảm cân.

Triển Tiểu Liên lên xe nửa giờ đã tới nội thành Thanh Thành, xe bây giờ càng lúc càng tiện lợi, nhà dì mua thật đúng là đáng giá.

Triển Tiểu Liên nhìn nhìn vị trí, phát hiện địa chỉ khách sạn cách bệnh viện chẳng gần chút nào, cô thề Nhóc Ngốc mỗi lần tới bệnh viện dám chắc đều là ngồi xe tới, đi đường phải đi nửa giờ đấy, khách sạn rất gần trung tâm thành phố, bệnh viện hơi lệch một chút, Nhóc Ngốc đồ đần làm hại cô đi bao nhiêu là đường.

Triển Tiểu Liên rầu rĩ đi tới cửa khách sạn, lau mồ hôi, thật đúng là mệt chết cô. Hỏi cô lễ tân chỗ thang máy, Triển Tiểu Liên liền đứng chờ thang máy ở cửa thang máy, thang máy đang từ tầng mười sáu xuống, một cái khác vừa mới đi lên, Triển Tiểu Liên không có lựa chọn khác, chỉ có thể đợi. Cuối cùng đã tới tầng một, Triển Tiểu Liên đàng đàng hoàng hoàng đứng ở cửa thang máy, chuẩn bị cửa vừa thấy cô liền vọt vào. Kết quả cửa vừa mở ra, trong thang máy đông nghìn nghịt tất cả đều là người, hơn nữa người nào cũng áo đen quần đen, khí thế đè người, một đám người mắt trừng mắt với Triển Tiểu Liên, nháy “xoạch xoạch”.

Khóe miệng Triển Tiểu Liên không tự chủ được giật giật hai cái, vươn thẳng cổ nuốt nước miếng, vừa lui về sau một bước, hai người phía trước nhất trong thang máy bỗng nhiên di chuyển, đi ra, mỗi bên một người nhấc luôn cánh tay Triển Tiểu Liên lên, cúi đầu xuống cung kính cùng kêu lên với người chính giữa thang máy: “Gia!”

Chân nhỏ của Triển Tiểu Liên treo lơ lửng cách mặt đất, cô khẽ run ngẩng đầu nhìn lên, lập tức hóa đá tại chỗ, Thanh Thành, quả nhiên là đất thị phi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Phục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook