Thần Phục

Chương 8: Lòng tự trọng của cô gái nhỏ

Yến Tử Hồi Thì

13/06/2017

Triển Tiểu Liên vừa nghe thấy tiếng An Lý Mộc, cả người tựa như bị tiêm hoóc-môn ngẩng đầu, vẻ mặt hưng phấn, sau đó nhanh chóng chui qua cánh tay nam sinh kia, hét lên một tiếng nhào về phía An Lý Mộc, vậy rất tốt, cả bụng lửa của An Lý Mộc bị động tác và vẻ mặt của cô làm cho không còn, xem xem khi cô nhìn thấy anh vui thế nào kìa, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ và vẻ kinh ngạc vui mừng trong mắt ấy cũng không phải là giả vờ.

Triển Tiểu Liên tựa như con khỉ nhảy vào trong lòng An Lý Mộc, căn bản mặc kệ động tác này của cô rất không đúng lúc, ôm cổ An Lý Mộc muốn hôn miệng anh, An Lý Mộc bị dọa vội vàng che miệng cô lại, nếu thực sự hôn, phỏng chừng ngày hôm sau là sẽ truyền khắp trấn Nam Đường.

Huấn luyện quân sự một năm làm cho An Lý Mộc khỏe mạnh không ít, Triển Tiểu Liên nhảy qua đây, anh bị lực quán tính đẩy lùi về phía sau một bước liền đứng vững vàng.

Lần này đến phiên khuôn mặt nam sinh kia khó chịu, tức giận đi tới nhìn Triển Tiểu Liên, chỉ vào An Lý Mộc hỏi: “Triển Tiểu Liên, người cậu nói kia, là anh ta sao?”

Triển Tiểu Liên quay lại bộ dạng như đứa trẻ con, cái cổ nhỏ xoay một cái, kiêu kỳ nói: “Đúng vậy, không phải đẹp trai hơn cậu cao hơn cậu phong độ hơn cậu sao? Hơn nữa anh Đầu Gỗ của tớ là sinh viên đại học, là trường cảnh sát, anh Đầu Gỗ tương lai sẽ làm cảnh sát, cậu làm sao so với anh ấy được?”

Nam sinh đứng tại chỗ cánh mũi phập phồng, hung tợn trừng mắt nhìn An Lý Mộc một cái, không phục nhìn Triển Tiểu Liên rống lên câu: “Triển Tiểu Liên, cậu chờ cho tớ!” Rống xong, quay đầu cương ngạnh vừa chạy vừa khóc.

An Lý Mộc ngẩn ngơ, sau đó vỗ vỗ mông Triển Tiểu Liên: “Tiểu Liên, mau xuống, cẩn thận bị người ta nhìn thấy.”

Triển Tiểu Liên mới không sợ, cô cứ không xuống, ỷ lại, ôm anh tựa như bạch tuộc, hi hi ha ha mặc kệ mọi thứ.

Cuối cùng vẫn là An Lý Mộc nói với cô là ôm không nổi nữa, Triển Tiểu Liên mới chịu đả kích gấp bội nhéo nhéo thịt ngang hông mình, bất đắc dĩ trượt xuống: “Anh Đầu Gỗ chờ, em nhất định sẽ giảm béo.”

An Lý Mộc kéo cô đi về phía rừng cây nhỏ, “Giảm béo cái gì? Cứ như vậy rất tốt. Em lại đây, anh có chuyện muốn hỏi em.”

Trước kia là An Lý Mộc trở về, Triển Tiểu Liên đến hỏi anh, lần này rốt cuộc đến phiên An Lý Mộc, An Lý Mộc chỉ vào bóng lưng nam sinh vừa rời đi kia hỏi: “Thằng nhóc vừa rồi là thế nào?”

Triển Tiểu Liên bĩu bĩu môi, có chút sốt ruột lại có chút đắc ý, vỗ vỗ ngực, nào biết lập tức vỗ vào gò đất nhỏ đang có chiều hướng dậy thì của mình, hơi đau, vội vàng xoa xoa, nói: “Ôi, anh Đầu Gỗ không phải thấy rồi sao? Một giống đực mà.”

Mặt An Lý Mộc đen như cái gì: “…” Sau đó có chút hổn hển nói: “Anh biết là một giống đực… À không, anh biết là một nam sinh, ý anh là, em vừa làm gì với thằng nhóc đó vậy?”

Triển Tiểu Liên lên mặt cười khanh khách, cái tay mập cong lại nắm thành quyền, ngón tay cái chỉ chính mình, đâm chọt nói: “Người theo đuổi em!” An Lý Mộc hung ác trừng cô, Triển Tiểu Liên vội nói tiếp: “Nhưng bị em từ chối rồi, em nói em đã có anh Đầu Gỗ.”

Sắc mặt An Lý Mộc lúc này mới không đen như vậy nữa, vươn tay, chọc chọc mặt cô: “Tiểu Liên, lớp anh ấy à, một nữ sinh cũng không có.” Ý ngoài lời, nam sinh bên cạnh Triển Tiểu Liên lại hơn nhiều.



Triển Tiểu Liên cười hì hì sáp qua, ôm cổ An Lý Mộc, gắng sức nhón chân hôn miệng anh, vóc người Triển Tiểu Liên còn chưa cao, so với An Lý Mộc thì lùn thua xa, không nhón chân chắc chắn không cao tới miệng An Lý Mộc, cô đây lại dỗ anh này, “Nam sinh lớp em có nhiều, cũng không so được với anh Đầu Gỗ, vừa rồi còn là người đẹp mắt nhất trong lớp em, anh Đầu Gỗ không phải thấy rồi? Sao có thể so chứ?”

Khuôn mặt An Lý Mộc thoáng dễ nhìn hơn chút, xoa xoa tóc cô: “Em biết là được rồi, anh nói cho em nghe, không được đối xử tốt với mấy nam sinh đó, chúng nó không ai tốt đâu, đều mưu ma chước quỷ, bọn chúng có thể đáng tin như cảnh sát nhân dân tương lai không? Em nói phải không?”

Triển Tiểu Liên có thể nói không sao, đầu gật như gà mổ thóc: “Còn không phải sao, anh Đầu Gỗ thật đúng là đẹp trai vô cùng.”

Hai người nắm tay về nhà, dọc đường An Lý Mộc liền hỏi cô: “Em thi cuối kỳ được bao nhiêu điểm? Chớ không phải lại nộp giấy trắng đấy chứ?”

Triển Tiểu Liên thành thật trả lời: “Giáo viên tiếng Anh của bọn em rất biến thái, các môn khác em đều thi, chỉ tiếng Anh nộp giấy trắng, em ghét giáo viên tiếng Anh của bọn em, em ghét cả làm văn nữa.”

An Lý Mộc dừng bước, kéo bím tóc của cô: “Tiểu Liên, anh nói với em, em sau này nếu còn dám nộp giấy trắng, anh về sẽ không để ý đến em. Đây vạn nhất người ta hỏi bạn gái anh thi thế nào, anh cũng ngượng ngùng nói bao nhiêu điểm, vậy không phiền toái sao?”

Triển Tiểu Liên thấy anh không giống nói đùa, nghĩ nghĩ liền gật đầu: “Anh Đầu Gỗ đừng giận mà, về sau em thi hẳn hoi còn không được sao?”

An Lý Mộc dặn dò một câu: “Nói thì phải giữ lời.”

Lần này đến nhà An Lý Mộc, ba mẹ An Lý Mộc đều ra ngoài chơi bài, trong nhà không có ai, vậy càng tiện cho đôi tình nhân nhỏ, hai người núp trong phòng An Lý Mộc, An Lý Mộc còn đi bổ dưa hấu, Triển Tiểu Liên ngồi trên đùi An Lý Mộc ăn dưa hấu, dưa hấu ấy ăn khắp nơi đều là nước, hai người thân thiết một lúc có thể ăn được cái gì? Ăn một miếng hôn mấy cái, cũng không đứng đắn ăn được mấy miếng dưa hấu.

An Lý Mộc mang theo mấy cuốn sách và mấy con búp bê, vừa nhìn chính là chuẩn bị cho Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên đắc ý một lúc lâu, cái này cũng ôm vào lòng cái kia cũng ôm vào lòng, cái nào cũng thích, trên trấn không thể so với thành phố lớn, rất nhiều thứ đều không có, An Lý Mộc mang về trong mắt Triển Tiểu Liên chắc chắn đều là hiếm có.

Nước dưa hấu ăn rơi vãi khắp nơi, An Lý Mộc ra ngoài cầm khăn về lau, Triển Tiểu Liên quỳ dưới đất bò sấp bên giường đọc sách, An Lý Mộc đi qua kéo cô dậy: “Tiểu Liên, trên đất nhiều khí lạnh, em không được để bị cảm lạnh, mau ngồi lên giường đi.”

Triển Tiểu Liên vừa leo lên giường vừa đọc sách, mùa hè trời nóng, cô mặc bộ áo váy, bên trong phối một chiếc quần lót màu hồng, lúc nằm bò trên giường, hai cái chân mập đung đưa trên không.

An Lý Mộc đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy cái đầu heo nhỏ màu đỏ phía trên quần lót của cô đang bò trên mông cô, hai cái chân trắng nõn đang lắc lư trước mắt anh, An Lý Mộc vội vàng quay mặt đi, sau đó đi qua ấn cái váy đang vén lên của cô xuống, Triển Tiểu Liên không thèm để ý vươn tay kéo xuống, sau đó quay đầu nhìn An Lý Mộc, vẻ mặt tò mò hỏi: “Anh Đầu Gỗ, mặt anh sao lại đỏ vậy? Có phải thời tiết quá nóng hay không?”

An Lý Mộc hắng giọng, làm bộ như không có gì nói: “Không sao, anh vừa mới quét dọn xong. Em ngồi dậy đọc sách, nằm đọc sách không tốt cho mắt.”



Triển Tiểu Liên chậm chạp bò dậy, làm ký hiệu trong sách, sau đó sáp lại gần An Lý Mộc, xấu xa hỏi: “Mông em có vểnh không? Anh có thích không? Muốn sờ thử hay không?”

Mặt An Lý Mộc vốn đã đỏ, kết quả bị cô hỏi như vậy, mặt liền tựa như sung huyết, nháy mắt đỏ đến cùng, nhưng theo bản năng vươn tay ôm Triển Tiểu Liên vào trong lòng anh, mắt cũng không dám nhìn mặt cô, nửa ngày mới lắp bắp nói: “Tiểu, Tiểu Liên… Em đừng như vậy, như vậy…” Đừng háo sắc như vậy có được không?

Triển Tiểu Liên hào phóng nói: “Anh Đầu Gỗ, anh cứ sờ đi, anh sờ sờ em, sau đấy anh cho em xem một cái, anh cũng không thiệt mà.”

An Lý Mộc ngay cả suy nghĩ muốn chết cũng có: “Tiểu Liên, đừng náo loạn. Mẹ anh lát nữa sẽ về nhà nấu cơm.”

Triển Tiểu Liên không để ý, còn muốn nhắc tới trao đổi đồng giá cơ đấy, kết quả bên ngoài có tiếng động, An Lý Mộc thở phào lại có chút tiếc nuối nói: “Thấy chưa, anh không lừa em có phải không? Mẹ anh về rồi.”

Triển Tiểu Liên bĩu bĩu môi, bất mãn nói: “Vậy quên đi, em muốn về nhà.”

An Lý Mộc lo lắng nhìn vẻ mặt mất hứng của cô, hỏi: “Tức giận?”

Triển Tiểu Liên “hừ” một tiếng, “Anh nói xem?”

An Lý Mộc thở dài, “Tiểu Liên, nếu như bị phát hiện, anh chắc chắn phải chết, ba em dám chắc sẽ lột da anh. Chúng mình trước tiên không vội, chờ em được hai mươi tuổi, anh sẽ nói với chú và thím lấy em, có được không? Em bây giờ trước tiên phải chăm sóc cơ thể cho tốt học hành nghiêm túc, không được nghĩ chuyện linh tinh…”

Triển Tiểu Liên chẳng thèm, vỗ vỗ mông muốn đi, An Lý Mộc vội vàng kéo lại: “Tiểu Liên, em bây giờ còn nhỏ, cho dù bảo anh xem, vóc người của một cô gái nhỏ, cũng không có gì hay để xem có đúng không? Thế nên, anh vẫn phải chờ em lớn lên mới được mà.”

Cũng bởi vì lời này của An Lý Mộc, Triển Tiểu Liên cực kỳ bị đả kích, cô quan sát mình một phen từ trên xuống dưới, không phục hỏi: “Em khó coi chỗ nào? Anh Đầu Gỗ cười nhạo vóc dáng em không đẹp, anh chờ, em sau này nhất định là ngực bự mông vểnh!”

Nói xong, Triển Tiểu Liên là tức giận mà đi, chừng mấy ngày sau đấy cũng không quan tâm An Lý Mộc, cô thật sự là bị đả kích quá mức, cô tuổi còn nhỏ không sai, thân thể chưa dậy thì cũng không sai, nhưng cô xem nhiều sách như vậy, cô biết An Lý Mộc là ghét dáng người cô chưa trưởng thành, dáng người của con gái rất quan trọng, bị cười nhạo chắc chắn là bị tổn thương lòng tự trọng, lòng tự trọng của cô nàng họ Triển bị tổn thương như thế.

An Lý Mộc dỗ mấy ngày cũng dỗ không xong, ban đầu còn không biết mình sai ở đâu, không dễ dàng mới hiểu ra, Triển Tiểu Liên cũng không ở nhà, Triển Tiểu Liên giận An Lý Mộc, đúng lúc dì cô nhờ người gửi lời bảo cô qua chơi, mẹ cô liền cùng cô đi Thanh Thành, ba cô ở nhà dạy một lớp học bổ túc kiếm thêm thu nhập.

Triển Tiểu Liên không cả dặn trước, liền cùng mẹ cô đi Thanh Thành, An Lý Mộc thật sự là lo lắng suông, không có cách nào, anh không có họ hàng ở Thanh Thành, cũng không quen ai, muốn cùng đi cũng không được, mấu chốt nhất, cô nhóc Tiểu Liên ấy bây giờ còn giận mà!

Triển Tiểu Liên trên đường đi Thanh Thành liền thở phì phò suy nghĩ, cô sau này nhất định phải có một vóc dáng ma quỷ trước lồi sau vểnh ngực bự mông to, nếu không, cô sẽ chọc mù mắt anh Đầu Gỗ, làm cho anh không thấy cái gì!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Phục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook