Thần Phục

Chương 27: Nụ hoa Triển Tiểu Mễ

Yến Tử Hồi Thì

13/06/2017

Người đá cửa vừa đi vào, vừa vặn vẹo cổ, hôm nay mặc không bảnh chọe, nhìn rất nhàn nhã, trên trán còn có mồ hôi, hình như vừa mới rèn luyện, miệng còn nói: “Gia hình như nghe có người đang mắng gia? Lưỡi này thật là dài, lưỡi dài như thế, vẫn là rút đi.”

Triển Tiểu Liên vừa rồi nói rất vui, lần này tốt lắm, cứ như tượng điêu khắc gỗ đứng giữa phòng bệnh, trong tay còn cầm cái ba lô nhỏ màu hồng phấn của cô, tính đeo đi nhà ga ngồi xe. Cô nửa há miệng, ngơ ngác nhìn người tới, hồi lâu không nói chuyện.

Tiếp đó, Lôi Chấn theo sau liền nhìn thấy một cái ba lô nhỏ màu hồng phấn, xoay một vòng trên không, sau đó rơi “xoạch” xuống đất, mà chủ của cái ba lô, bà điên nhỏ kia bỗng nhiên kêu khóc ngồi xổm xuống, vươn tay ôm lấy đùi đại ca anh ta, nước mắt nước mũi đều rơi: “Gia! Thần tượng!”

Người một phòng toàn bộ ngây ra.

Triển Tiểu Liên ném ba lô, khóc bù lu bù loa, “Gia, ngài chính là thần tượng của tôi, tồn tại giống như ngôi sao lớn, tôi cũng là bởi vì quá xấu hổ, cho nên vẫn ngại hỏi tên của lão ngài, gia, tôi đây là xấu hổ của thiếu nữ, gia…”

Một đám người bị cô làm cho rét run đều im lặng, người bị cô ôm đùi kia lại càng bị tức điên, vì có bệnh ưa sạch, tất cả mọi thứ hắn chướng mắt hắn đều không muốn đưa tay chạm vào, chỉ sợ bẩn hai tay cao quý của hắn, hắn giơ cao tay không muốn tự kéo, ngẩn ra đủ ba giây đồng hồ mới quát: “Còn không mau kéo nó ra cho gia?!”

Mấy người qua đây, dễ dàng kéo Triển Tiểu Liên ra, tay cô còn duỗi ở trên không, nhìn rất kích thích: “Gia, ngài nói cho tôi một tiếng đại danh tôn quý của ngài đi! Tôi thật sự là coi lão ngài là thần tượng mà.”

Nam yêu tinh bị kéo ra vẻ mặt ghét bỏ, ánh mắt nhìn Triển Tiểu Liên so với nhìn đống phân không khá hơn bao nhiêu. Theo lý đàn ông đều có lòng hư vinh, bị phụ nữ ái mộ luôn là chuyện đáng kiêu ngạo, nhưng bị một con nhóc béo như thế ái mộ, đây không phải là kiêu ngạo mà là mất thể diện, đây là một con điên!

Nam yêu tinh la hét muốn khử trùng, lập tức rời khỏi phòng bệnh, đương nhiên, ý nghĩ muốn rời đi của Triển Tiểu Liên cũng thành bọt nước, một hàng người ở cửa phòng bệnh, theo dõi chặt cô, Triển Tiểu Liên lệ rơi đầy mặt, đây là tường đồng vách sắt, cô dù cho biến thành con ruồi cũng bay không ra, cô sao lại cứ xui như vậy chứ? Có phải sao chổi chuyển thế hay không?

Trong phòng chỉ còn lại Lôi Quá Khách và Triển Tiểu Liên, Lôi Quá Khách trợn mắt há hốc mồm nhìn Triển Tiểu Liên bò dậy, sờ nước mắt nước mũi trên mặt, vội vàng hỏi anh: “Nói mau, lưỡi của em làm thế nào mới có thể giữ được?”

Lôi Quá Khách chỉ chỉ mặt Triển Tiểu Liên, ngẩn ra nói: “Tiểu Mễ, em vừa nãy là giả khóc?”



Triển Tiểu Liên hào hùng vung tay lên: “Ít nói lời thừa, mau nói trọng điểm.”

Lôi Quá Khách còn thật sự nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Em nếu bây giờ có thể ra ngoài xin anh trai anh là được rồi, thời gian anh trai anh đi theo đại ca đã lâu, với lại cũng rất ít khi xin đại ca việc gì, nếu anh ấy mở lời, chắc chắn là được.”

Triển Tiểu Liên thở dài, cô bây giờ rõ ràng ra không được mà, cô liếc nhìn Lôi Quá Khách, ngồi xuống bên giường anh, vẻ mặt cầu xin nói: “Quá nhi à, anh phải nghĩ cách giữ được lưỡi của bạn gái anh chứ, em chỉ thuận miệng mà nói, ai biết biến thái kia…”

Lôi Quá Khách lập tức che miệng cô: “Em còn nói?!”

Triển Tiểu Liên vội vàng “xí xí” hai tiếng: “Em chỉ thuận miệng mà nói, ai biết đại ca ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái nhà anh lại nghe thấy? Hắn dám chắc thực sự muốn rút lưỡi em, em vừa mới náo loạn một trận, cũng không biết hắn có phải đã quên chuyện rút lưỡi hay không, em bây giờ rất lo lắng.”

Lôi Quá Khách lần này hiểu được, tiếng vừa rồi của Tiểu Mễ, chính là cố ý làm cho đại ca nhà anh phân tâm, đừng cứ nghĩ đến chuyện rút lưỡi cô. Trong đầu Lôi Quá Khách đều là hồ dán, anh rầu rĩ suy nghĩ hồi lâu sau đó mới mở miệng: “Tiểu Mễ, em nếu như bị rút lưỡi, vậy anh cũng rút lưỡi anh, như vậy, hai chúng mình đều không có lưỡi, em nói có được không?”

Triển Tiểu Liên nhìn Lôi Quá Khách như nhìn đồ ngốc, thật sự là ngốc, ngốc đến cùng, vừa nhìn chính là một tên không đầu óc, không nghĩ cách giữ lưỡi, toàn nghĩ linh tinh, không có lưỡi đó chính là người tàn tật, cô còn nhỏ, sao cũng không thể không có lưỡi?

Từ mức độ nào đó mà nói, Lôi Quá Khách chính là tên côn đồ cắc ké tầng dưới chót nhất, có điều chỗ may mắn duy nhất của anh ta chính là có một anh trai như Lôi Chấn, anh em nhà họ Lôi cha mẹ mất sớm, Lôi Quá Khách là Lôi Chấn một tay nuôi lớn, Lôi Chấn vẫn không hi vọng Lôi Quá Khách cũng làm côn đồ, nhưng Lôi Quá Khách từ nhỏ thành tích đã không tốt, trông chờ anh ta nỗ lực học lên đại học gì gì đó căn bản không thể nào. Lôi Chấn cho Lôi Quá Khách đủ tiền, hiển nhiên, cũng nuôi ra thói quen tiêu tiền như nước của anh ta, bảo anh ta thành thành thật thật đi làm công một tháng kiếm mấy đồng trinh rõ ràng là không thực tế, kết quả bây giờ, Lôi Chấn chỉ có thể mặc tính tình của Lôi Quá Khách.

Hai người đang ôm đầu lo nghĩ, cửa lại bị mở ra, Yến đại gia thay một bộ quần áo lung lung lay lay đi đến, người theo đằng sau còn nhấc ghế ngồi đi vào, ghế dựa đặt xong đi vào một người đẹp áo lam, lấy mảnh vải trắng lau ghế ngồi từ đầu tới đuôi một lần, lau xong lại đổi một miếng nặng hơn lau mặt ghế, xong xuôi mới dám để cầm thú kia ngồi lên. Sau đó một người đẹp mặc trang phục y tá trong tay bưng khay đi đến, trong khay đặt mấy cái cốc rất đẹp, xuyên qua cốc thủy tinh trong suốt, nhìn bóng có thể thấy bên trong có thứ gì đó giống như đá, Triển Tiểu Liên không biết đấy là cái gì, nhưng xem ra không giống như là công cụ rút lưỡi.

Triển Tiểu Liên kinh hoàng khiếp sợ nhìn, chỉ thiếu nước run rẩy thành một đống với Lôi Quá Khách, đang nơm nớp lo sợ không biết phải làm sao, liền nhìn thấy người đẹp áo lam vừa mới lau ghế cho biến thái đáng chết đeo một bộ găng tay vô khuẩn đã khử trùng, cầm cái nhíp gắp từng thứ trong cốc thủy tinh ra, Triển Tiểu Liên nhìn trộm, là cái nhẫn, người đẹp áo lam kia dùng tay đeo găng cầm nhẫn, thật cẩn thận đeo vào ngón út biến thái đáng chết, sau đó lại lấy một cái đeo lên, cứ chậm rãi như vậy, trên mười ngón tay của Yến đại gia biến thái, đeo tám cái nhẫn, hình dạng những cái nhẫn ấy tuyệt đối là phong cách khác nhau tạo hình khác xa, vừa thấy cũng không phải là vật phàm.

Triển Tiểu Liên cảm thấy mặt mình cũng sắp co giật, thưởng thức cuộc sống của biến thái cũng biến thái không giống bình thường.



Yến đại gia đeo nhẫn xong, liền xử lý đến Triển Tiểu Liên: “Con nhóc béo kia, đừng giả chết, gia gọi chính là nhóc, lại đây.”

Triển Tiểu Liên nháy mắt với Lôi Quá Khách, Lôi Quá Khách sợ đầu cũng không dám ngẩng lên, Triển Tiểu Liên phẫn nộ, thằng nhóc này là đàn ông sao? Gan còn nhỏ hơn hạt vừng. Triển Tiểu Liên cẩn thận dịch qua, mắt tỏa ra sao đối với Yến đại gia: “Gia, thưởng thức cuộc sống của lão ngài quả là xưa nay chưa từng có, có thể nói tuyệt nhất Thanh Thành. Gia, ngài đây là cố ý làm cho tôi càng thêm ái mộ ngài nha.”

Yến đại gia cong vẹo nằm trên ghế ngồi, hai chân dài buông thõng, Triển Tiểu Liên dừng ở vị trí chân hắn không đi về phía trước nữa, sợ cô lại đi một bước hắn sẽ một cước đá qua, chuyện cầm thú biến thái này cứ mất hứng liền đá người Triển Tiểu Liên hiểu rõ hơn ai hết

Triển Tiểu Liên đứng kia không đi, Yến đại gia không vui, móc ngón tay về phía cô: “Gia cũng không ăn nhóc, lại đây.”

Triển Tiểu Liên quay đầu liếc nhìn Lôi Quá Khách, Lôi Quá Khách ngẩng đầu nhìn trời tiếp tục giả chết, trong lòng Triển Tiểu Liên mắng câu, tên nhóc Quá nhi này quá cặn bã quá không có suy nghĩ, cô bây giờ chính là bạn gái của anh ta cơ mà, lại cứ như vậy thấy chết không cứu, cô cúi đầu nhìn nhìn hai cái chân dài trước mặt, cuối cùng đi vòng qua bên cạnh, tựa như một tiểu nha hoàn đứng cạnh hắn, dù sao vẫn là bộ dáng người điên, nếu không phải khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mịn màng, cả người đều không thể coi.

Yến đại gia vươn tay vuốt cái cằm cao quý của hắn, quan sát Triển Tiểu Liên, sau đó mở miệng quý: “Gia nếu nhớ không lầm, nhóc không chỉ một lần xuất hiện trước mặt gia. Đến đến đến, nói cho gia, tên là gì? Mấy tuổi?”

Nhẫn đầy tay Yến đại gia kia rung làm Triển Tiểu Liên hoa mắt, nhưng cô bây giờ không để ý được nhiều như vậy: “Gia, trí nhớ của lão ngài thật đúng là tốt nhất, ngài xem phân vượn thối biết bao? Ba lần bảy lượt đụng phải… Tôi tên là Triển Tiểu… Mễ,” sau đó cô tỏ vẻ xấu hổ sờ sờ mặt, liên tục nháy lông mi nói: “Tôi bây giờ còn là nụ hoa của tổ quốc, tôi mười lăm tuổi. Thật ra lần đầu tiên tôi nhìn thấy gia, đã biết một việc, tôi cũng muốn biết tên của gia, gia, ngài có thể thỏa mãn một cái nguyện vọng hèn mọn đáng thương như thế của của tôi không?”

Yến đại gia liếc mắt nhìn cô, tiện thể người đẹp đồng phục y tá phía sau Yến đại gia, cùng với người đẹp áo lam đều mang theo địch ý rất nặng nhìn Triển Tiểu Liên, cảm xúc của họ hoàn toàn là bị ảnh hưởng của Yến đại gia, người người đều biết quan sát sắc mặt, vừa thấy trên mặt Yến đại gia xuất hiện biểu cảm mất hứng, tư thế kia nhìn là muốn động thủ, Yến đại gia vui vẻ, bọn họ chính là mặt không chút thay đổi.

Trong lòng Triển Tiểu Liên đang đếm một hai ba, cô chỉ ngóng trông biến thái đáng chết này có thể nói câu tiếng người, có thể xem bộ dạng vô cùng thành tâm của cô đứng đứng đắn đắn trả lời cô một câu, đương nhiên, Triển Tiểu Liên từ trong lời nói và việc làm của tên biến thái này cũng biết được một tin tức, biến thái đáng chết rất ít nói chuyện với người khác, nói cách khác người hắn để mắt rất ít, nhưng vừa rồi, hắn hỏi cô nói. Vậy chứng tỏ cái gì? Vậy chứng tỏ hắn không tính giết chết cô luôn hay là làm sao, mặc dù Triển Tiểu Liên rất xem thường Lôi Quá Khách, nhưng thân phận bạn gái Lôi Quá Khách mang cho cô ít nhiều vẫn còn có chút tác dụng.

“Yến Hồi.”

Triển Tiểu Liên sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt, sau đó cô liền nhìn thấy ngón tay cái của nam yêu tinh kia chỉ chính hắn, biếng biếng nhác nhác nói: “Tên gia, là Yến Hồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Phục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook