Thần Phục

Chương 2: Thần đồng

Yến Tử Hồi Thì

13/06/2017

Triển Tiểu Liên cho rằng, con người trên đời này, chung quy sẽ gặp phải mấy cặn bã như thế.

Cặn bã nhất phải kể tới con chó hoang nhà An Lý Mộc sát vách kia, con chó ấy thích nhất là cắn Triển Tiểu Liên. Hôm qua nó cắn bắp chân cô một miếng, Triển Tiểu Liên biết mình hơi béo, nhưng có béo cô cũng sẽ không bị chó nhìn thành thịt thủ lợn chứ? Mắt của con chó đấy cũng không biết mọc như thế nào, nghiêng đầu chảy nước miếng, âm thầm cạp cái chân mập của Triển Tiểu Liên một cái, lúc ấy tiếng kêu thảm thiết của Triển Tiểu Liên vang đến tận trời.

Triển Tiểu Liên trưởng thành sớm hơn các cô gái bình thường, cô muốn nhúng chàm An Lý Mộc không phải chuyện ngày một ngày hai, sau cùng bởi vì có lòng gian mà không có can đảm mà thôi, phỏng chừng con chó hoang kia nhìn thấu ảo tưởng của Triển Tiểu Liên đối với chủ nhân của nó, cho nên chuyên đối địch với cô.

Lúc Triển Tiểu Liên mười ba tuổi, An Lý Mộc chủ động trêu chọc cô, về sau hai người lén lút hẹn hò, anh còn thẳng thắn với Triển Tiểu Liên, thật ra anh chờ Triển Tiểu Liên nhào tới đã lâu rồi, kết quả Triển Tiểu Liên ngoại trừ chảy nước miếng với anh, cũng không có động tĩnh gì, bị buộc không có cách nào, An Lý Mộc đành phải tự mình chủ động, vì thế, Triển Tiểu Liên hối hận một lúc lâu.

An Lý Mộc và Triển Tiểu Liên chính là cái loại thanh mai trúc mã mà người ta thường nói ấy, chẳng qua chênh lệch tuổi tác giữa đôi thanh mai trúc mã này hơi lớn một chút.

Khi An Lý Mộc lên lớp năm, trên mông Triển Tiểu Liên còn mặc tã chập chững bước đi, An Lý Mộc tan học về, cô liền chạy đằng sau anh giống như cái đuôi nhỏ, thường xuyên chưa chạy được mấy bước là đã chạy hết nổi, sau đó đứng tại chỗ gào khóc, An Lý Mộc chưa trở lại cô sẽ không im tiếng, nước mắt không thấy giọt nào, mà cổ họng thì có thể gào đến khàn luôn.

An Lý Mộc trưởng thành chính là cái loại thiếu niên tuấn tú mặt mày xinh đẹp, hoàng tử bạch mã trong cảm nhận của thiếu nữ hoài xuân. An Lý Mộc bấy giờ đang học lớp mười hai trong trấn, thành tích nổi trội xuất sắc, tính cách ôn hòa, người trên trấn Nam Đường đều nói, An Lý Mộc còn nghe lời khôn ngoan hơn cô nhóc nhà họ Triển kia, ai gặp cũng khen, căn bản không cùng cấp độ với Triển Tiểu Liên.

Về phần Triển Tiểu Liên, chiếu theo lời mẹ cô, ấy chính là trời sinh phản kháng, không chọc chết người không thôi. Hàng xóm xung quanh vừa nghe thấy tên Triển Tiểu Liên, vẻ mặt ai cũng rối rắm, không biết nên đánh giá như thế nào.

Triển Tiểu Liên có một bộ óc cực kỳ thông minh, thông minh đến mức người hay thần cũng căm tức, là thần đồng nổi danh trấn Nam Đường. Trí nhớ siêu cường của Triển Tiểu Liên là do ba cô phát hiện sớm nhất, phàm là thứ Triển Tiểu Liên đã xem qua, sẽ không có gì là không nhớ được, bình thường ba mẹ cô mà quên mất cái gì, Triển Tiểu Liên nằm bò bên cạnh xem sách thiếu nhi, đầu cũng không ngẩng lên nói cho ba mẹ ngày nào tháng nào năm nào, ai cầm đi đâu, thậm chí điệu bộ nói chuyện động tác bước đi lúc ấy cô cũng có thể miêu tả rõ ràng không sai chút nào, mẹ cô không để ý, cho rằng trí nhớ trẻ con tốt là bình thường, nhưng ba cô phát hiện, con gái ông ghi nhớ không phải chuyện một tháng hai tháng trước, mà là vài năm trước thậm chí tất cả mọi chuyện khi cô vẫn còn bé xíu.

Dựa theo cách nói trong tiểu thuyết võ hiệp, Triển Tiểu Liên ấy chính là thần tiên tỷ tỷ có khả năng xem qua là nhớ.



Đáng tiếc, thần tiên tỷ tỷ từ trong bụng mẹ đã ôm bệnh, tiền chữa bệnh nhà họ Triển tiêu trên người Triển Tiểu Liên, lúc này phỏng chừng đủ mua hai ba căn nhà, vì thế bà nội Triển Tiểu Liên không ít khi lải nhải, nói một con nhóc lừa đảo không đáng, con gái gia tộc họ Triển rất nhiều, cũng muốn con trai, bà cô bảo ba mẹ cô lại sinh một đứa nữa, nam hay nữ cũng được, ít nhất là khỏe mạnh, đỡ cho ngày nào đó Triển Tiểu Liên không còn ngay cả một người lo ma chay cũng không có, ý là mặc kệ bệnh của Triển Tiểu Liên, để cô tự sống tự chết quên đi. Bởi vậy có thể thấy, Triển Tiểu Liên trong cảm nhận của bà nội cô là cái gì.

Vì dùng thuốc quanh năm, Triển Tiểu Liên béo múp, chính là cái loại vóc người nhìn rất béo, thế nhưng trên thực tế thịt trên người lại không nặng, vì chuyện này Triển Tiểu Liên không thiếu bị đám trẻ con xung quanh chế giễu, cả ngày gọi cô là “nhóc béo nhóc béo”, vì thế, Triển Tiểu Liên hận nhất là người ta nói cô béo, mặc dù đấy là sự thực.

Có điều, không biết vì sao, làn da của Triển Tiểu Liên trái ngược với màu da vàng như nến của người dùng thuốc quanh năm, làn da của cô còn đẹp hơn da dẻ của cô gái bình thường, trắng nõn nà, trên khuôn mặt tròn tìm không thấy một nốt ban hay nốt ruồi, trên mặt cũng mười năm không đổi đeo một cặp mắt kính to, mắt kính ấy không phải là bởi vì mắt cận thị, mà là vì chỉnh cái gì đó, lúc Triển Tiểu Liên còn rất nhỏ, ba cô đưa cô ra ngoài một lần, về sau dân ở đó mới biết ba cô đưa con gái ông đến một nơi tên là Tương Giang, đặc biệt đi đặt kính mắt, vậy đáng bao nhiêu tiền ấy chứ, hàng nghìn đồng cứ như vậy ném vào, mắt kính ấy nghe nói cần mấy trăm đồng tiền, bằng đến thu nhập bốn năm tháng của mấy người, bác sĩ nói, kính mắt chỉnh đúng còn phải ba năm thay một lần, ít nhất đeo đến mười tám tuổi, đốt bao nhiêu tiền thì khỏi phải nói.

Bởi thân thể không tốt, Triển Tiểu Liên không đường đường chính chính đi học được ngày nào, lúc người ta đi học cô bị ba mẹ nhốt trong nhà, cho nên sở thích lớn nhất của cô chính là ngồi trên ban công nhà mình, xuyên qua thủy tinh sạch sẽ, trông mong nhìn các bạn nhỏ khác kết bè kết đội đi đến trường, vẻ mặt là hâm mộ ghen tị.

Tất cả tri thức của Triển Tiểu Liên đều là tự học, khi các bạn nhỏ khác học aoe ở trường, Triển Tiểu Liên đã coi sách giáo khoa tiểu học như sách thiếu nhi mà lật một lần, hơn nữa ba mẹ cô đều là giáo viên, tiến độ học tập của Triển Tiểu Liên nhanh đến dọa người.

Lúc Triển Tiểu Liên mười hai tuổi, ba cô nhờ quan hệ cho cô tham gia thi đại học, khi có kết quả, tổng điểm hạng nhất trấn Nam Đường, tổng điểm hạng bốn thành phố Bãi Yến, trừ đi ngữ văn và tiếng Anh, các môn khác đều là điểm tối đa, ba cô cảm thấy điểm số không bình thường, đi tra lại, kết quả phát hiện con gái ông môn ngữ văn và tiếng Anh một chữ cũng không viết.

Một đại học có danh trong nước tuyển chọn Triển Tiểu Liên, nhưng ba mẹ cô cảm thấy tuổi cô quá nhỏ, chỉ sợ không thể quen với cuộc sống đại học, vì thế cho cô một lần nữa học từ lớp bảy (1), nhân tiện cũng rèn luyện khả năng tự lo liệu của cô.

Học sinh khai giảng, Triển Tiểu Liên liền đi học lớp bảy, đây là lần đầu tiên cô chính thức bước vào cổng trường trong kiếp này, nhưng vì cơ thể, ba cô không dám để cô trọ ở trường, mỗi ngày đều không ngại cực khổ đi đón Triển Tiểu Liên.

Bên này Triển Tiểu Liên nói cho An Lý Mộc rằng cô sắp đi học, bên kia An Lý Mộc nói cho Triển Tiểu Liên rằng anh thi đỗ trường cảnh sát, khai giảng anh sẽ phải đi học tại đại học cách đây hai thành phố.

Sách Triển Tiểu Liên xem từ nhỏ đến lớn chính là từng xấp từng xấp, xem bao nhiêu cũng chẳng sao, nhưng vấn đề mấu chốt là cô sách gì cũng xem, có thể nói là không kiêng chay mặn, mỗi khi ba mẹ cô đi dạy, cô đều một mình dưới góc tường nhà bà mình, kéo hết những thứ có chữ ra xem một lần. Một ngày, cô phát hiện một quyển sách nhỏ nhỏ, dày dày trên giường hai cô chị họ, góc trên bên trái trang bìa có dòng chữ nhỏ “Series tiểu thuyết tình nhân”, chữ to chính giữa viết “Bố già đại nhân của tôi”.

Triển Tiểu Liên bị cái tên sách này làm cho rét run một trận, nhưng sách trong nhà cô đã xem hết rồi, nên ngồi ban công xem cả quyển sách này luôn, ảnh hưởng trực tiếp nhất mà quyển sách này gây cho Triển Tiểu Liên, chính là làm cho Triển Tiểu Liên định vị đối tượng tương lai là ông chú loại hình dịu dàng, cô rất thích nam chính trong đó, ấy quả thực chính là người đàn ông tốt tuyệt thế tập hợp ưu điểm của đàn ông khắp thiên hạ.



An Lý Mộc chính là bị Triển Tiểu Liên chọn trúng sau khi đọc quyển sách này, tiếp xúc thân mật của An Lý Mộc và Triển Tiểu Liên chỉ thiếu một bước cuối cùng. Thật ra mỗi lần không phải là Triển Tiểu Liên ngăn cản, mà là An Lý Mộc không dám.

Triển Tiểu Liên quả thật trời sinh phản kháng, chuyện mẹ cô càng không cho phép, cô lại càng muốn thử, kết quả An Lý Mộc đánh chết cũng không dám, nhiều nhất chỉ dám sờ sờ hôn hôn.

An Lý Mộc dù gì cũng là học sinh cấp ba, thành tích lại còn nổi trội, cũng đọc nhiều sách, thế nào anh cũng biết tuổi của Triển Tiểu Liên chưa thể chạm vào, mười ba tuổi, anh mà đụng chạm thật, chiếu theo lòng che chở con cái của ba mẹ Triển Tiểu Liên đối với cô, anh dám chắc sẽ bị làm cho ngồi tù, cho nên An Lý Mộc đánh chết cũng không dám vượt qua bước cuối cùng.

Nghỉ hè qua đi An Lý Mộc sẽ lên đại học, Triển Tiểu Liên cũng bị ba cô đưa đến trường trung học trong trấn báo danh, ngày báo danh cùng một ngày với ngày An Lý Mộc đến trường, Triển Tiểu Liên không có cả đến cơ hội đi tiễn An Lý Mộc, Triển Tiểu Liên tỏ vẻ rất đau lòng, thiếu nữ ôm ấp tình cảm, còn chép đông ghép tây, viết bài thơ tình để kỉ niệm ngày người trong lòng rời nhà, trời biết Triển Tiểu Liên hận nhất là viết văn.

Triển Tiểu Liên đến trường thật ra chính là đi để chọc tức thầy cô, bất kể học môn gì, Triển Tiểu Liên đều xem sách tuyệt nhiên trái lại với môn thầy cô đang dạy, hoặc là vẽ linh tinh trong sách, thầy cô chắc chắn tức giận, cố ý gọi cô đứng lên trả lời câu hỏi, nói rằng không trả lời được thì đứng ngoài cửa, kết quả hỏi cái gì cô đáp cái đó, thầy cô muốn bới ra một lỗi cũng không được, một ngày qua đi, Triển Tiểu Liên đắc tội giáo viên tất cả các môn.

Ngày đầu tiên khai giảng ba cô bị giáo viên gọi tới trường hai lần, buổi sáng một lần buổi chiều một lần, còn là giáo viên khác nhau, có thể nói cấp hai trong trấn đã lâu lắm rồi mới có lần đầu tiên, mồ hôi trên đầu ba cô bốc hết ra ngoài, ông dù gì cũng là giáo viên đại học, con gái bảo bối của ông thật đúng là… Việc này về sau cả trường đều biết, nhưng không phải là bởi vì Triển Tiểu Liên kéo người nhà đến, mà là vì trí nhớ không gì sánh kịp của Triển Tiểu Liên kia.

Có người hỏi ba cô đầu óc của con gái ông phát triển như thế nào, sao lại thông minh như vậy? Ba cô khi trước mặt người ta thì cười ha hả, xoay người, ông sẽ nhìn một phương hướng không nói một lời, một lúc lâu, mới châm một điếu thuốc, chờ rít khói vào miệng, lại dường như nhớ tới cái gì, ném xuống đất giậm tắt.

Có rất nhiều người đều nói, ngoại trừ đầu óc, con gái bảo bối nhà Triển Vệ, trông chả giống ba mẹ cô chút nào, thật ra ba cô biết, ngay cả đầu óc cũng không giống.

Chú thích:

(1) giáo dục Trung Quốc được chia thành các cấp học là: tiểu học (6 năm), trung học cơ sở (3 năm), trung học phổ thông (3 năm); vậy nên lớp bảy tương ứng với năm đầu tiên của cấp hai

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
đấu phá thương khung
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Phục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook