Thần Thoại

Chương 16: Ngự Linh Tạp Lục

Hoàng

19/01/2020

Ánh trăng như tấm màn màu bạch ngân nhuốm lấy sơn phong, trên cao gió lồng lộng thổi tung tà áo Tiểu Thần. Hắn vẫn đứng đó như kẻ mất hồn, vẫn chưa thoát khỏi sự chấn kinh mà Đoán Thể Quyết đem lại, cho đến lúc cơ thể phủ dày một lớp sương đêm, cái lạnh nhè nhẹ mang hắn trở về thực tại, khẽ buông đôi bàn tay vẫn giữ nguyên trạng thái trước mắt xuống, than thầm.

- Phụ thân! Người bao giờ mới đến tìm con...!

Tiểu Thần đã bước sang tuổi mười lăm, mười lăm năm qua hắn sống vô tư vô lự trên đảo, hắn xem các vị thúc bá như thầy như cha, tất cả tình cảm đều chỉ hướng về những người này, rất ít khi xuất hiện cảm giác thương nhớ đến phụ mẫu ruột thịt. Kỳ thực chuyện này cũng là điều bình thường, phụ mẫu hắn rời khỏi khi hắn còn chưa nhận thức được bất cứ chuyện tình gì bên ngoài, hình ảnh phụ thân chỉ mờ ảo như mây khói, thậm chí nếu ngay lúc này đây Lạc Trường Phong có đột nhiên xuất hiện, Tiểu Thần cũng không thể nhận ra được. Điều duy nhất Tiểu Thần có, chính là sự sùng bái cùng tôn kính đối với những chiến tích mà cha hắn làm ra năm xưa, nó ăn sâu vào tâm trí khi còn non nớt của hắn. Tất cả chỉ có vậy không hơn gì khác.

Bất quá, sau chuyện vừa rồi phát sinh, khi kích phát toàn bộ thực lực, vận dụng Đoán Thể Quyết đến cực hạn bản thân, trong lòng hắn dường như hình thành một tia tình cảm lạ thường. Để hình dung ra cái thứ tình cảm này rất khó, có thể là huyết thống, có thể là tình phụ tử, cũng có thể là bất cứ nguyên nhân sâu xa nào đó không chừng.

Tiểu Thần thở dài, nhẹ lắc lắc đầu không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, đại bá đã từng nói, với khả năng của cha việc quay trở lại Khứ Trần Đảo là chuyện dễ dàng, nếu cha không quay về được tất có nguyên nhân khó khăn không thể giải quyết.

Đang lúc trầm mặc, nguyệt quang tựa như phản chiếu vào một vật gì đó lấp lánh, bất giác đôi mắt nhạy bén của Tiểu Thần liếc qua, không ngờ điểm tinh mang kia lại bắt nguồn từ trên thi thể Dã Lang, chính xác hơn là từ trên cổ của y. Nhíu nhíu mày, không nhịn được tò mò Tiểu Thần chầm chậm bước đến, khom người xuống lật ngửa cơ thể gã lên.

- Di! Là chìa khóa?

Trên cổ Dã Lang đeo một sợi dây vòng quanh luồn qua một chiếc chìa khóa kim loại vàng chói, ngày thường hắn vẫn dấu bên trong lớp da báo, có lẽ do chuyện ban nãy khiến vật này lộ ra.

Vân về cằm, Tiểu Thần tằng hắng một tiếng đoạn thò tay giật phăng sợi dây quanh cổ Dã Lang, cười cười thì thầm.

- Hắc hắc, cái này chắc chắn dùng để mở kho tàng của tên này... Chà chà... Hắc Phong Trại kinh doanh lâu vậy tiền của...

Nói tới đây Tiểu Thần đỏ hết cả mặt, ngượng ngùng nhìn xung quanh đoạn nhấc chân hướng sơn động kia tiến tới.

- Lão già từ chỗ này chạy ra... Vào xem thử... Lạng quạng trúng mánh, hắc hắc phen này lấy bạc ném chết mấy lão quỷ kia... Hắc hắc...

Miệng thì hàm hồ nói nhảm, nhưng Tiểu Thần vẫn căng đôi mắt, tinh khí thần đều tập trung để ý đến toàn bộ động tĩnh mọi nơi. Chỉ qua thời gian chốc lát, hắn đã đứng ngay phía trước sơn động.

So với ánh trăng le lói bên ngoài, phía trong động lại mịt mờ một màu đen thăm thẳm. Bàn tay đặt lên ống trúc, hít một hơi thật mạnh, Tiểu Thần bước vào.

Cũng không có bất cứ nguy hiểm gì như hắn tưởng tượng, đường đi rất thoải mái ngoại trừ hơi tối một chút. Lần mò trong bóng đêm, rẽ qua vài ba khúc ngoặt, bất giác trước mắt Tiểu Thần dần có ánh sáng mờ ảo, có điều như vậy cũng đủ để hắn nhìn rõ phía trước. Lại đi thêm một đoạn ngắn, ánh sáng từ mờ chuyển sang một màu xanh rực rỡ như bầu trời. Ngay trước mặt hắn sơn động bỗng dưng rộng rãi hơn rất nhiều, vách động khảm đầy những viên Châu đang không ngừng tuôn ra từng đợt sáng dập dìu.

- Là... Là... Dạ Minh Châu mà đại bá nói từng gặp qua trong cung đây sao? Phát tài rồi... Con mẹ nó phát tài rồi...

Lắp bắp kinh hãi, Tiểu Thần không tin vào mắt mình cười rú lên như thằng điên.

Cố gắng áp chế kích động của tên nhà quê lần đầu thấy châu báu, Tiểu Thần vung tay ném cả nắm đạn sắt về phía trước, vương vãi khắp nơi vang lên thanh âm đinh đinh, hắn nín thở chờ qua một lúc mới nhẹ gật đầu bước vào.

Không gian chỗ này tương đối lớn, nhưng lại không có nhiều đồ đạc cho lắm, ngoại trừ mấy viên minh châu thì trong góc chỉ có một chiếc giường đá, kế bên là ba ụ đất tròn lăn lóc trên mặt đất, rải rác xung quanh là xác vụn của loại độc phong nào đó.

- Hắc Độc Phong? Đã chết hết rồi sao...

Thoáng nhìn qua rồi Tiểu Thần cũng không chú ý nữa, lúc này hắn hứng thú với chiếc rương gỗ nhỏ chừng vài tấc nằm trên giường hơn. Cười cười bước tới, Tiểu Thần đưa tay chụp lấy, không khách sáo kê mông ngồi xuống luôn, đoạn hí hoáy mở rương xem thử có vàng bạc mà hắn đang tưởng tượng hay không, rất xảo hợp không cần làm gì nhiều đã dễ dàng lật cái nắp lên.

Nhưng mà thật sự khiến hắn thất vọng rồi, bên trong không có gì ngoài một quyển sách cũ kỹ có thể thấy được bất cứ nơi đâu, cùng vài tờ giấy mỏng, độ chừng ba ngón tay màu sắc khác nhau.

Khá thất vọng, nhưng Tiểu Thần cũng không để trong lòng, thật ra khái niệm tiền bạc với hắn cũng chỉ là muốn khoe mẽ một chút với đám người thúc bá ở nhà, có tiền thì sảng khoái, không có thì cũng ăn no uống say được mà, trộm lấy là được rồi.

Cầm quyển sách lên, bên ngoài có mấy từ Ngự Linh Tạp Lục*, đọc tới lui Tiểu Thần cũng không hiểu có ý nghĩa gì, liền lật ra xem thử, càng đọc hắn càng say mê, không biết qua bao lâu mới gấp lại, hiện tại hắn phát giác, thì ra đây là lưu bút của một người có tên Xa Chính Khiêm, ghi chú lại những tri thức cả đời của y.



(*Ngự Linh Tạp Lục: đại khái là cuốn sổ ghi chép về vấn đề điều khiển linh thú. Linh thú là gì về sau sẽ nói rõ)

Bên trong viết về rất nhiều thứ, nhưng tựu chung vẫn là nói về các loại linh trùng là chiếm đại đa số. Nguyên lai, Dã Lang từ chỗ này mới có được cách điều khiển đàn Độc Phong, cùng với cách tế luyện linh trùng để đối địch. Bất quá, tên này tham vọng không nhỏ nhưng khả năng có hạn, bởi vậy mới tự chuốc họa vào thân.

Độc Phong vốn dĩ là loại côn trùng bình thường, chỉ cần nắm rõ vài tiểu xảo liền có thể tùy ý thao túng. Nhưng linh trùng lại khác xa vạn dặm, trong tạp lục ghi chép muốn điều khiển linh trùng cấp thấp nhất, tu vi phải đạt tới Đoạt Nguyên Giả đệ tam tầng, mới miễn cưỡng huy động được trong việc chiến đấu.

Cũng nói rõ ràng, thì ra loại ấu trùng Tiểu Thần diệt sát chính là một trong số đó, Ngũ Ban Hắc Điệt* là nhất giai linh trùng, mặc dù là loại trùng yếu nhất nhưng không phải kẻ như Dã Lang có thể tùy tiện nuôi dưỡng, tên này không rõ từ đâu tìm được loại ấu trùng này rồi chơi ngu khiến phải táng thân trong miệng chúng.

(*Ngũ Ban Hắc Điệt: con đĩa có năm cái bớt)

Trang cuối tạp lục có một bảng đề danh rất nhiều linh thú, linh trùng các loại thiên kỳ bách quái, có điều vấn đề này Tiểu Thần đọc không hiểu liền tạm thời bỏ qua.

- Lại là mấy chữ Đoạt Nguyên Giả? Lão già khọm vô sĩ trong Khứ Trần Đảo không phải sao? Nhưng nói gì thì nói, Đoạt Nguyên Giả đúng là lợi hại... Hy vọng đừng bao giờ gặp những kẻ như vậy...

Bỏ quyển sách qua một bên, Tiểu Thần tự đánh giá. Hắn chưa giao thủ với Đoạt Nguyên Giả nên không rõ, nhưng nếu cân nhắc cẩn thận, một Nguyên Giả tam cấp là có thể tùy ý thao khống loại ấu trùng kia, vậy thì Nguyên Giả tứ ngũ cấp, hay thậm chí ở tầng thứ cao hơn thì sao, nói không chừng còn có thể làm ra chuyện kinh khủng gấp trăm ngàn lần. Bởi vậy, thủy chung một gã thích sống vui vẽ như Tiểu Thần, thật sự không bao giờ muốn gặp những tồn tại kinh khủng đó chút nào.

Lại đưa tay cầm một trong mấy mảnh giấy nhỏ màu tím nhạt, ngoài sắc thái thì cũng không khác gì những mảnh còn lại.

Có điều khi thực sự nắm trong tay Tiểu Thần mới cảm nhận được sự khác biệt với loại giấy thông thường mà con người vẫn sử dụng. Bề mặt giấy hơi lành lạnh, cảm giác khi tiếp xúc da thịt xuất hiện hiện tượng tê tê rất là kỳ quái. Thử siết chặt bàn tay, bóp mạnh vào mảnh giấy, rồi vò vò mấy cái đoạn hắn buông lỏng, bất ngờ cả tờ giấy như chưa hề xảy ra tình trạng nhăn nhúm, tất cả đều bình thường.

- Lạ thật...

Quan sát kỹ hơn, trên một mặt giấy viết chi chít các ký hiệu khó hiểu, mặt còn lại vẽ đồ án thoạt nhìn không khác gì tia sét đang từ trên trời cao giáng xuống.

Sau khoảng thời gian uống cạn chung trà, Tiểu Thần chau mày chán nản bỏ hết mọi thứ vào lại bên trong, bỗng hắn nhớ đến chiếc chìa khóa vàng, thò tay lấy từ trong tay áo ra, tung lên xuống đùa nghịch trong lòng bàn tay, tự nói.

- Vậy cái thứ này để làm gì?

Cười khổ, thực tình với một thiếu niên lịch duyệt không có bao nhiêu như Tiểu Thần, thì mấy vật này có cho hắn ngồi đó ngây ngốc tìm hiểu đến cả đời cũng không tài nào nhìn ra được ảo diệu bên trong. Bất đắc dĩ hắn tiện tay ném luôn vào rương, lúc này ánh mắt hắn mới rực sáng nhìn khắp vách động, chậc chậc lưỡi.

- Kệ cha mấy cái kia, tiền tài vào túi mới là chánh đạo... Hắc hắc...

- -o0o—

Mặt trời đứng bóng, dưới cái nắng oi bức giữa trưa trên quan lộ dọc theo bìa rừng, tiếng vó ngựa cùng tiếng lộc cộc của bánh xe đang chạy làm chim chóc quanh đó nháo nhác bay lên.

Từ xa có thể thấy được, đây là một cỗ xe song mã khá sang trọng, phía trước là một trung niên lực lưỡng, áo mỏng ngắn tay, lộ rõ từng thớ thịt đầy cơ bắp, đang không ngừng huy động chiếc roi thúc ngựa tăng tốc.

Phía sau, bên trong xe lại có ba người ngồi đó, đang tận tình thưởng trà đối ẩm, không khí có chút hòa hợp lạ thường.

Ghế trước gồm hai người, một kẻ chừng mười bảy mười tám, thân khoác cẩm bào tay phe phẩy chiếc quạt rất cầu kỳ, răng trắng tóc đen, gương mặt thanh tú lại kết hợp đôi mắt trong sáng như chứa đầy tri thức. Bên cạnh là một lão đầu độ chừng lục tuần, thân hình mập mạp da dẻ hồng hào, ăn vận theo lối quản gia của những gia đình quyền quý.

Đối diện lại là một nam tử văn nhân, ánh mắt xa xăm hút hồn, quần áo có chút giản dị nhưng phong thái cực kỳ tự nhiên, khiến người đối diện không thể không cảm nhận được sự dễ gần hòa nhã. Cộng thêm lời nói mang theo phong thái đĩnh đạc, chuẩn mực ngay thẳng không có chút gì ấp úng, làm kẻ khác nhất định cho rằng đây chính là bậc quân tử mà trong sách hay nhắc tới.

Có điều, nam tử văn nhân kia trông giống một kẻ tha hương, trên người đeo một túi vải đen tựa như chứa vài món đồ lặt vặt của người rày đây mai đó, bên hông còn treo lủng lẳng một ống trúc, rõ ràng là đựng nước uống cho những lúc khẩn cấp ở chốn không người.

- Thần huynh, không ngờ kiến giải của ngươi về cuộc đời lại cao thâm như vậy? Tại hạ thực lòng bội phục.

Thì ra văn nhân kia chính là Tiểu Thần, sau khi từ sơn động vô danh đi ra, hắn lấy tấm vải đen trên người Ngô Sơn, gói ghém mấy thứ lặt vặt, tiện tay nhặt luôn những vật của mấy tên này xung quanh, trước khi đi còn không quên ca thán rằng đang làm điều tốt lưu giữ những di vật của họ cho hậu thế. May cho hắn không có người chứng kiến, nếu không chắc chắn tên này sẽ phải bơi lội trong ngập tràn nước bọt khinh bỉ.



- Lưu công tử khen nhầm! Ta đây cũng chỉ được trưởng bối trong nhà dạy bảo, cũng không phải hoàn toàn kiến giải đó là ta có thể nghĩ ra.

Thanh niên được gọi là Lưu công tử lúc này mới như chợt tỉnh ngộ, khẽ xếp quạt đồng thời lên tiếng.

- Hóa ra là vậy, tại hạ mạo muội hỏi thăm, không biết xuất thân của Thần huynh đây là từ thư hương môn đệ* của nhà nào?

(*Thư hương môn đệ: đệ tử hoặc con cháu của dòng dõi là kẻ có học nổi tiếng trong giới Nho)

- Ha ha, thật tình không dám giấu giếm, trong tất cả trưởng bối của ta chỉ có duy nhất một người am hiểu kinh thư, lại càng không phải là một gia đình lớn gì cả.

Nói đến đây Tiểu Thần bất giác nhớ tới Vô Diện, thúc thúc này từ khi nhỏ đã được một lão thái giám dạy dỗ đủ thứ, trong tất cả người ở Khứ Trần Đảo cũng chỉ có vị này tương đối hiểu biết nhiều về chữ nghĩa. Còn lại toàn một đám tứ chi phát triển không rượu thịt cũng đam mê võ học. Ngoại trừ kinh nghiệm cuộc đời phong phú ra thì với mấy gã, luôn không ưa gì đám văn sĩ.

Nhấp nhẹ ngụm trà, lão già bên cạnh họ Lưu nãy giờ yên lặng, chầm chậm gật đầu cảm thán.

- Vị tiểu bằng hữu này thật khó có được suy nghĩ thấu hiểu như vậy, có điều cuộc đời không phải chỉ như ngươi thấy...

Kèm theo lời khen tặng, lão lại bỏ một câu không đầu không đuôi khiến sắc mặt Tiểu Thần hơi đổi. Vừa nói xong lão lại đưa tay vén tấm rèm che từ bên trong xe ngựa nhìn ra bên ngoài, đôi mắt quan sát chốc lát lại lên tiếng.

- Cùng gần tới Thanh Thạch Thành rồi, chúng ta chuẩn bị đi hướng khác...

Lời nói mang theo ý tứ đuổi khách, Tiểu Thần cười cười hiểu rõ, hắn chắp tay hướng hai người đối diện nói.

- Đạ tạ nhị vị đã cho đi nhờ xe một đoạn đường, Thần ta vô cùng đa tạ. Được rồi! Chúng ta chia tay tại đây...

Nói đoạn, hắn cũng không chờ họ Lưu đang chần chờ đưa tay giữ lại, đã phóng thẳng ra khỏi xe ngựa lúc này vẫn đang chạy nhanh. Khiến họ Lưu trố mắt.

- Thần huynh... Thân thủ lợi hại...

- Kỳ lạ! Trên người tên này không có dấu hiệu nguyên lực, rõ ràng chỉ là người bình thường nhưng sao ta cảm giác rất nguy hiểm...

Lão già nhìn theo bóng dáng Tiểu Thần khẽ nói, thanh âm lọt vào tai họ Lưu làm cho hắn nghi hoặc nhìn đến gương mặt lão.

Cảm thấy cũng nên ít nhiều giải thích cho gã đỡ thắc mắc, lão già tằng hắng.

- Tên đó không đơn giản, ta cũng không thể nói rõ, nhưng cảm giác của những kẻ tu luyện chúng ta không bao giờ sai.

- Quang nhi hiểu rõ! Bất quá được gặp người có cùng suy nghĩ, cảm thấy cực kỳ vui sướng khi trò chuyện nên có hơi luyến tiếc...

Lắc lắc đầu không cho là vậy, lão già mở lời nói tiếp.

- Con đường không giống nhau, sớm muộn cũng không thể gặp nhau, hà tất phải như vậy. Mặc dù hắn có đôi chút khác người, nhưng thủy chung vẫn là phàm nhân, cùng con đường của con sắp tới đã định là khác biệt.

Dừng lại đôi chút, lão già dùng ánh mắt hòa ái cùng sự kỳ vọng không nhỏ nhìn tới thanh niên, đoạn lên tiếng.

- Quang nhi! Gia tộc ta xuống dốc, tất cả cũng hy vọng ở nơi con. Lần này đến Bách Thư Môn cố gắng tu luyện, gia tộc sau này đặt hết vào con.

- Bá phụ! Con nhất định không phụ lòng tất cả mọi người...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Thoại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook