Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 139: Tất Cả Đều Khi Dễ Nàng

Du Vô Ưu

16/09/2021

Nàng không nghĩ tới rằng Mục Âm Âm lại đánh lên cái chủ ý này.

Chuyện này rắc rối như bây giờ nàng tự cảm thấy thẹn trong lòng, chỉ là muốn nàng lấy danh nghĩa của Cố Lan Tức mời Mục Âm Âm đi kinh thành cũng không hề có đạo lý, nếu để Cố Lan Tức biết chỉ sợ sẽ lột da nàng, hơn nữa Cố Lan Tức đã cự tuyệt chuyện hôn nhân này, nếu như lúc này mời Mục Âm Âm đi chơi, như vậy chẳng phải rất mâu thuẫn sao.

Mục hầu gia lại không ngốc, khẳng định sẽ hoài nghi.

“ Tuyết tỷ tỷ, nếu tỷ cứ bỏ lại ta như vậy, đó mới thực sự là chặt đứt đường sống của ta...”

Người bất đắc dĩ nhất chính lả bị đạo đức bắt cóc, Vân Ngạo Tuyết hận mình lúc trước vì cái gì muốn xen vào chuyện của người khác, lại tức bản thân vì cái gì lại nói dối mình là nữ quản gia trong phủ Cố Lan Tức, hiện tại vòng tới vòng lui, tự mình buộc cho mình một cái phiền toái lớn.

Nếu nói hiện giờ vứt bỏ không thèm nhìn lại, nói không chừng nàng ấy thực sự sẽ tự sát, vậy không phải mình đã gián tiếp hại chết một tính mạng hay sao?

“ Để ta nghĩ lại.”

Chuyện tới hiện giờ Vân Ngạo Tuyết biết, muốn bằng vào thân phận nữ quản gia trong phủ Cố Lan Tức đem Mục Âm Âm đi ra ngoài là không có khả năng, trừ phi...

Ánh mắt nàng hơi lóe, trong đầu đã có chủ ý, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Mục Âm Âm, quyết định ăn ngay nói thật.” Mục tiểu thư, kỳ thật ta có việc vẫn luôn lừa ngươi.”

Đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Mục Âm Âm, giọng nói của Vân Ngạo Tuyết nặng nề ,” Kỳ thật ta căn bản không phải là nữ quản gia trong phủ Vương gia, ta tên Vân Ngạo Tuyết, thừa tướng Đại Yến Vân Quân Niên là phụ thân của ta.”

Thừa tướng, Vân gia....

Ngay lập tức Mục Âm Âm liền phản ứng lại, nàng ấy phảng phất như đã chịu kinh hách rất lớn, lùi lại vài bước,” Tuyết tỷ tỷ, tỷ chính là cái người kia, người kia...”

“ Đúng vậy, ta chính là cái sát tinh kia.”

Vân Ngạo Tuyết cười khổ ở trong lòng, xem ra thanh danh của mình không chỉ không tốt ở kinh thành, thậm chí còn ‘uy danh lan xa’, đến cả tên tuổi của nàng ở Thanh Khê cũng như sấm rền bên tai.

“ Thật xin lỗi Tuyết tỷ tỷ, ta không phải cái ý tứ kia, chỉ là...” Mục Âm Âm ấp a ấp úng nửa ngày, vẫn không nói ra được một câu nguyên lành trọn vẹn, Vân Ngạo Tuyết lại hồn nhiên không thèm để ý, dù sao nàng cũng không sao cả, vận mệnh của mình đều là chính mình tạo ra, nàng sẽ không để một cái thanh danh bó chặt lấy mình.



“ Nếu như ta lấy thân phận đích nữ Vân gia mời ngươi đến tham gia lễ cập kê của ta, phụ thân ngươi hẳn là sẽ đồng ý.”

Hai người cũng chỉ coi như bèo nước gặp nhau, Vân thừa tướng làm quan nhất phẩm, so với thân phận hầu gia của Mục Cảnh Ngưỡng còn cao hơn hẳn hai cái cấp bậc, Vân phủ thịnh tình mời đến, mang Mục Âm Âm nhập phủ, có thể giải quyết chuyện lửa sém đến lông mày[ chuyện rất gấp], còn có thể làm Mục Cảnh Ngưỡng không còn lời nào để nói.

Vân Ngạo Tuyết nghĩ trước nghĩ sau, giống như chỉ có cái lí do này mới có thể thành sự.

Lễ cập kê mười sáu tuổi của nàng chính là một ngày quan trọng, bởi vì lúc trước Nguyên Hoằng đại sư còn nhậm chức ở giám tinh viện đã sớm nói qua, lễ cập kê của nàng nhất định phải làm thật lớn, hơn nữa còn phải cực kỳ long trọng, chỉ có như vậy Vân gia mới phát triển không ngừng, đường làm quan của Vân Quân Niên mới có thể an ổn.

Lời Nguyên Hoằng pháp sư từng nói tồn tại không khác gì thần, Vân Quân Niên có thể không thích cái đích nữ là nàng đây, nhưng lại không thể đem lời pháp sư nói như gió thoảng bên tai, hơn nửa gần đây Vân Ngạo Tuyết nổi bật rất nhiều, lại làm bằng hữu với Thất công chúa Yến đế sủng ái nhất, sự tình đối với lễ cập kê của nàng lại càng để bụng.

Lúc trước Vân Quân Niên có ý vô tình đề cập qua rất nhiều lần ở trước mặt nàng, thậm chí xử lí công việc đều phải hỏi qua Vân Ngạo Tuyết yêu thích cái gì rồi mới phân phó người đi mua, ý lấy lòng vô cùng rõ ràng. Dù sao Vân Ngạo Tuyết trước kia thế nào, thì bây giờ vẫn như thế, đối với ý nịnh bợ xu nịnh của người Vân gia coi như không thấy, nàng làm động tác làm người không mò được yêu thích của nàng như vậy, ngược lại làm đám người trong Vân phủ đó lại càng thêm không dám chậm trễ.

Nếu như nàng đem Mục Âm Âm về đó một thời gian, đoán rằng đám người trong Vân phủ đó cũng không dám nói gì.

Thời điểm Vân Ngạo Tuyết đem quyền chủ động giao cho Mục Âm Âm, nàng ấy ngược lại lại trở nên do dự.

Nếu như Vân Ngạo Tuyết thật sự là nữ quản gia phủ Trấn Nam Vương, nàng ấy sẽ dùng hết các loại biện pháp rời đi cùng Vân Ngạo Tuyết, nhưng hiện tại thân phận thật sự của Vân Ngạo Tuyết lại là đích nữ Vân phủ.

Đích nữ Vân phủ là sát tinh thế nhân đều biết, nếu như nàng ấy đi cùng sát tinh, sau này liệu có bị liên lụy hay không?

Hiện tại nàng ấy thậm chí còn không chịu nổi một chút sóng gió.

Thấy nàng do dự, trong lòng Vân Ngạo Tuyết không hề gợn sóng thậm chí còn có chút muốn cười, quả nhiên, cái thân phận này của mình dọa chạy không ít người.

Dù sao Vân Ngạo Tuyết cũng không vội, có rất nhiều thời gian để nàng ta nghĩ từ từ.

Hương trà lượn lờ, khi chén trà trong tay nàng sắp thấy đáy, rốt cuộc cũng nghe được Mục Âm Âm trả lời:” Được, ta đi với tỷ!”



Sự tình tiến hành rất thuận lợi, nàng ước định với Mục Âm Âm ba ngày sau hội hợp ở cửa trấn Thanh Khê.

Mệt nhọc cả ngày, lăn lộn tới tận nửa đêm, Vân Ngạo Tuyết thật sự mệt mỏi, vừa trở lại phòng cho khách ngả lưng liền ngủ.

Mọi thanh âm đều im lặng, thật là một đêm ngủ ngon.

Mà lúc này Noãn Các trên Vọng Nguyệt Lâu của Mục phủ lại đèn đuốc sáng trưng, Mục Âm Âm ngồi ngay ngắn ở trước mặt gương đồng, thị nữ phía sau đang cẩn thận giúp nàng đeo lên châu hoa.

Ban ngày Trấn Nam Vương tự mình tới, tin tức đã sớm truyền đi khắp Mục phủ, đã nổ tung cả nồi, có cực kỳ hâm mộ, có cực kỳ ghen ghét, tìm hiểu thực giả nối liền không dứt.

Tất cả ngờ vực đều theo nữ nhi không được sủng ái Mục Âm Âm bị đưa vào tú lâu tầng ba nơi chỉ có đích nữ mới có tư cách ở mà chấm dứt.

Mục Âm Ân biết mình không có hi vọng gì gả vào Vương phủ, chỉ là có người tới trang điểm, nàng cũng không cự tuyệt, vinh sủng ngắn ngủi hư vô này, nàng không muốn nhanh như vậy đã biến mất.

Tự nguyện để mặc bản thân tự lừa gạt chính mình.

Trang điểm thật phiền toái, đặc biệt là tân nương lại càng rườm rà, nàng cũng đã ngồi ngay hắn hơn nửa canh giờ, búi tóc vừa mới chải xong, nàng lắc cái cổ nặng nề đeo đầy đồ trang sức phát ra tiếng loảng xoảng rung động, ngón tay duỗi ra của thị nữ tạm dừng một chút.

“Tiểu thư, cái búi tóc này người vừa lòng sao?”

Tóc đen như thác nước của Mục Âm Âm đã bị búi thành búi tóc dùng kim thoa cố định, búi tóc phi tiên là búi tóc lưu hành nhất trong kinh hiện thời, búi ở trên đầu nàng càng thể hiện ra vài phần thanh ngạo phong tư.

Trong Noãn Các hương trầm thanh nhã theo miệng lò thú mạ vàng chậm rãi tản ra, khói nhẹ lượn lờ ở trong không trung rồi phiêu tán, dần dần tràn ngập cho đến khi hóa thành hư ảo.

Rõ ràng trong phòng chỉ có hai người, cố tình nha đầu kia cứ như nhìn thấy quỷ, muốn bảo trì trấn định, nhưng tay cầm châu hoa run nhè nhẹ, xen vài lần ở búi tóc làm thế nào cũng không đeo lên được.

Đã là mùa đông phải mặc mấy tầng lớp áo, nhưng trên trán thị nữ kia lại thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Nàng ta co rúm lại mà nhìn vào người trong gương, trăm triệu lần không nghĩ tới vậy mà người trong gương cũng đang nhìn nàng ta, chỉ là ánh mắt vẫn luôn mềm yếu trong ấn tượng lại mang theo chút sắc lạnh cùng trào phúng, giống như liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu suy nghĩ từ trong nội tâm của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook