Thành Quân Quán

Quyển 2 - Chương 13: Lễ Tân Bảng 13

Jung Eun-gwol

10/12/2013

Từ xa xa nghe được nghe được tiếng chuông, muốn đến thành quân quán còn một khoảng cách rất dài, nhưng thời gian đã đến lúc Nhân Định (21~23g) Nếu như buổi sáng sau giờ Nhân Định mà còn ở bên ngoài dạo chơi, vậy khẳng định sẽ bị người đi tuần tra đánh cho rất nặng, thậm chí còn có thể bị bắt vào trong lao lý. Đường phố không có chút động tĩnh, duẫn hi lại thêm sợ hãi khộng phải vì gặp ma quỷ, mà là đụng phải đội tuần tra. Duẫn hi vì để bản thân không bị phát hiện, đem thân mình kề sát trên tường, dùng chân run rẩy vất vả mà đi tới trước. Một giọt mồ hôi lạnh từ trên sống lưng chảy xuống.

“Người bên đó là ai!” Nghe được tiếng kêu la thình lình nổi lên, duẫn hi trực tiếp ngồi sụp xuống trên mặt đất, trong lúc nàng vô lực mà quay đầu lại thì, hai gã tuần tra hướng về phía nàng chạy tới. Nàng hiện tại cũng không có khí lực nào để mà chạy, cho nên trong nháy mắt đã bị bọn họ vây quanh.

“Hiện tại đã là lúc cấm thông hành, ngươi ở chỗ này làm gì?”

Duẫn Hi cho rằng bọn họ sẽ trực tiếp đánh tới, nhưng may là chỉ hỏi nàng. Có thể bọn họ thấy một thư sinh bị dọa đến ngay cả khí lực để đào tẩu cũng không có, cũng thấy buồn cười ha.

“Xin thứ lỗi cho ta lúc này đây, bởi vì lễ tân bảng của Thành Quân Quán, ta thật sự là không còn cách nào khác.”

“Chờ một chút, ngài vừa nói là Thành Quân Quán sao?”

Thấy ngữ khí của người tuần tra có chút thay đổi cải biến, Duẫn Hi kinh ngạc mà ngẩng đầu lên.

“Đúng vậy, ta là tân sinh mới vừa vào Thành Quân Quán, thế nhưng…”

Duẫn Hi cũng không cần giải thích nữa, bởi vì bọn họ cười nói:

“Vậy ngài sao thế nào không nói sớm chứ? Cũng không phải là kể truyện cười, bắt hoàng thượng cũng không có thể bắt nho sinh a. Vậy một chút hình thức trước, ngài hãy lấy hiệu bài ra nữa a.”

Trước đây tiên vương Anh Tổ tại vị thì, một vị đầu mục bắt một nho sinh trong thời điểm cấm thông hành, đem hắn nhốt vào lao ngục, nhưng sau lại bị hoàng thượng biết được nên rất là tức giận, đem đầu mục kia mà bãi chức, cho nên bây giờ mới lưu truyền loại truyện cười này. Duẫn Hi thật vất vả đứng lên, đem hiệu bài nã cho bọn hắn nhìn. Bọn họliếc mắt một cái thì trả trở lại, nói:

“Gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện tình, chúng ta sẽ đưa ngài đến trước Phán Thôn. Chúng ta cũng không phải có ý muốn giám thị ngài.”



Đối với Duẫn Hi mà nói, đây thật sự là một đề nghị khiến nàng phấn chấn. Thời gian hạn định để hoàn toàn nhiệm vụ mà các đàn anh đã đề ra là canh ba, cũng có thể là đã gần sắp tới thời điểm này. Nhưng nàng không phải không khỏi lo lắng , điều không phải điều không phải không khỏi lo lắng, có thể còn có cạm bẫy khác.

Duẫn Hi vừa đi vừa hỏi bọn hắn:

“Gần đây có chuyện tình gì phát sinh sao?”

“Cũng không phải chuyện nghiêm trọng gì, chỉ là bởi vì gần đây đột nhiên xuất hiện một tiểu tử Hồng Cát Đồng gì đó, khiến cho tuần tra chúng ta cũng rất là phiền phức a.”

“Nếu như là Hồng Cát Đồng mà nói, đó chính là nghĩa đạo?”

“Ha ha ha, cũng không phải như vậy. Bởi vì hắn lúc nào cũng vô tung, cho nên mới nói như vậy. Đơn giản mà nói, chính là một tiểu tử buổi tối hay đem bích thư dán tại đại môn quan lại cùng các đại thần triều đình này quan lại hòa trong triều rồi tiêu thất.”

“Bích thư? Thứ hắn viết chính là lời bất trung sao?”

“Vậy cũng không phải, cho nên mới càng đáng nghi. Nội dung trong bích thư không phải hướng về phía Hoàng thượng, mà là hướng về phía các đại thần trong triều, cho nên… tuy rằng chúng ta cũng không rõ ràng như thế nào, nhưng nghe nói là một người có tài văn chương tương đương với đại thi nhân.”

Bọn họ hình như đối chuyện này rất cảm thấy hứng thú, nhưng đối phương là nho sinh của Thành Quân Quán, cho nên nói chuyện cũng phải chú ý liễu rất nhiều. Khi tới trước cổng Phán Thôn bọn họ cùng Duẫn Hi nói liễu biệt.

“Tuy rằng muốn xác nhận ngài bình an đến Thành Quân Quán liễu, nhưng Phán Thôn không thuộc về quản hạt của chúng ta, cho nên ngài nên cẩn thận một chút.”

Bọn họ cũng không quay đầu lại mà đi về. Phán Thôn là một địa phương huyên náo, trị an cũng bất hảo, cho nên có rất nhiều tội phạm đều chạy trốn tới Phán Thôn, vì thế con đường từ Phán Thôn đi tới Thành Quân Quán cũng có thể là cửa ải khó khăn cuối cùng mà các đàn anh đề ra. Trong lúc đi qua Phán Thôn thì Duẫn Hi luôn luôn nhìn bốn phía, nhưng hoàn hảo không có bất kỳ người quái dị nào.



Đại môn Thành Quân Quán đích đại môn bắt đầu càng thêm rõ ràng, Duẫn Hi rốt cục thở dài một hơi. Nhưng vào lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy phía sau có một thân ảnh kỳ quái đi theo mình. Nguyên vốn tưởng rằng hắn chỉ là người qua đường, nhưng hắn vẫn đi theo nàng. Bởi vì đã qua khỏi Phán Thôn, cho nên nói lên người phía sau không phải là người của Phán Thôn, nàng lại càng thêm bất an. Chẳng lẽ là cường đạo sao? Duẫn Hi vì chạy trốn, trong nháy mắt bàn tay nắm chặt.

Nàng bắt đầu nhanh chân bỏ chạy, đã sắp đến Thành Quân Quán rồi, nếu như người hầu lập tức mở cửa, thì nàng có thể bỏ qua người phía sau. Qua cầu, lúc ở trên bậc thềm nàng sốt ruột mà đập đại môn, nhưng bên trong lại không có một chút động tĩnh.

“Mở cửa nhanh a! Nhanh lên một chút!” Nhưng vào lúc này, thân ảnh phía sau thế nhưng lại trở nên càng ngày càng gần. Nàng thoải mái tự nói với chính mình, hay là người phía sau cũng là nho sinh của Thành Quân Quán, nhưng nàng không thấy cái bóng trên đầu có đội nói cối hay là khăn nho. Nói như vậy, lại không có khả năng sẽ là một thường nho, na…

“Này, ngươi là hoàng thượng sao?” Từ phía sau truyền đến giọng nói khiến Duẫn Hi lại càng hoảng sợ. Nhưng âm thanh của hắn mặc dù có điểm thô bạo, nhưng không giống như là một người cường đạo. Nàng đả thông tinh thần, thì thấy bản thân đang đập vào đại môn chỉ có hoàng thượng mới năng đi vào Thần Tam Môn, cánh cửa ở giữa.Nàng run rẩy ly khai cánh cửa, cằm của cái bóng chỉ chỉ cánh cửa bên phải, nàng nhìn thấy một cái đầu nghiêng nghiêng mà mở ra cánh cửa. Duẫn Hi lúc này mới quay đầu lại, nhìn phía sau một chút, mà chuyện này thì cần một dũng khí rất lớn.

Người phía sau, tuy rằng không có đội nón cối, nhưng thân trứ cũng một người mặc hai lớp áo, nhưng chính xác thì cũng không thể nói là hai lớp. Lớp đạo bào rách rưới phủ bên trên, vạt áo bên trong cũng sớm cởi bỏ, có thể thấy ngực trần, bên trong cũng không có mặc quần áo trong, trên lưng còn mgng theo một bình rượu. Nhưng Duẫn Hi đối với cách ăn mặc này thế nhưng lại không cảm thấy xa lạ. Mặc dù không cao giống như Thiện Tuấn, nhưng vóc người hắn cường tráng, bản thân rõ ràng là đã gặp qua ở nơi nào. Duẫn Hi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của hắn, bởi vì ngược sáng nên nàng thấy không rõ ràng, nhưng này góc cạnh của khuôn mặt này rõ ràng dị thường quen thuộc. Hắn cũng lưu ý quan sát đến khuôn mặt của Duẫn Hi, sau đó cười nói:

“Tiểu tử ngươi vẫn còn xinh đẹp như thế.”

Hả? Duẫn Hi đột nhiên nhớ tới hắn, là lần trước bị một đám người kia khi dễ, là người kỳ quái này đã cứu nàng. Vừa vặn lúc này, người hầu ra mở cửa.

“A? Kiệt Ngạo nho sinh cũng đã trở về.”

Kiệt Ngạo? Não của Duẫn Hi giống như là bị đụng phải. Hắn không nhìn Duẫn Hi, trực tiếp đi vào bên trong Thành Quân Quán. Người hầu liền hỏi:

“Kiệt Ngạo nho sinh, nón cối của ngươi đâus?”

“Lúc hết tiền cho rồi.”

Hắn chỉ là nhàn nhạt mà nói một tiếng, rồi đi trở về. Khi đạo bào phiêu động, ngẫu nhiên lộ ra một vết máu. Duẫn Hi nhìn kỹ, hình như là từ mông chảy xuống, nhưng hắn rất tài tình mà chặn nó. Hắn vừa đánh nhau ở đâu về? Duẫn Hi nghĩ đến sau này phải cùng người như thế ở chung cùng một gian phòng, tương lai trở nên một mảnh mờ mịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thành Quân Quán

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook