Thanh Xuân Của Tôi Mang Tên Cậu

Chương 21: Căn nhà gỗ bí mật

yumetan.N

24/10/2019

Từ khi cô cậu ở bên nhau, tin đồn hẹn hò của hai người đã nhanh chóng trở thành chủ đề hot nhất toàn trường. Những người biết hay chưa biết đều có một chút ganh tị, hâm mộ cô vì có được người bạn trai như Nhất Lâm. Chuyện này cô đã nói với mẹ vì cô biết có giấu cũng không thể để lâu được, bà Lý cũng chỉ cười cười nói hãy cố gắng nắm chắc cậu vì bà cũng rất thích cậu nên liền nhanh ủng hộ con gái mình. Vì chuyện này nên có rất nhiều người đang theo đuổi cô và cậu đều đồng loạt từ bỏ.

Kiến Nam cũng không phải ngoại lệ, sau khi nghe tin hai người đã đến với nhau, anh cũng im lặng thầm chúc mừng hai người rồi mang theo những mảnh vỡ của con tim đi du học để có phần nào bình tĩnh lại. Dù không có tình yêu nhưng không có nghĩa là mất luôn tình bạn, anh vẫn có liên lạc với mọi người và trước khi đi anh còn được cả nhóm bọn cô đưa tiễn. Quá xúc động nên anh tiến lên ôm cô một cái làm cô cậu tức đến mặt đen như than chạy lại đoạt cô ánh mắt viên đạn nhìn anh. Anh cười cười, chuyện Kiến Nam có tình cảm với Thụ Thụ chính cô cũng biết nhưng đã có lúc cô có nói rõ với anh rồi nên cũng chẳng còn ngại phải đối mặt nhau. Rồi mọi người tạm biết anh.

Sau khi anh đi được vài tháng thì mùa thi cử tới. Nhưng cơn gió mùa đông bắt đầu thổi mang theo cơn lạnh giá bao phủ khắp thành phố. Mùa đông sắp đến rồi, bây giờ là cuối tháng 11, thời gian ôn tập chuẩn bị đều dần rút ngắn lại chỉ còn một tuần. Vì quá bận bịu nên cô và cậu trừ thời gian nghỉ trưa thì không có nói chuyện nhiều và ít gặp nhau hơn lí do chính là để cho người kia chuyên tâm thi cử, chỉ là thỉnh thoảng sẽ gọi điện cho nhau hay nhắn vài tin nhắn trong lúc rảnh, dù không thể nói chuyện nhiều hơn những tình cảm của hai người đều rất tốt chẳng có vết nứt nào cả.

Trong lớp học của cô hiện giờ mọi người đều rất chăm chỉ ôn tập nha, không ai nói ai câu nào cả tụi con Thư cũng thay đổi 180 độ cũng chuyên chú ôn bài chứ không đi tào lao nữa.

Đang ngồi tự học thì Thư chợt đi đến gõ nhẹ lên bàn cô, cô ngẩn đầu nhìn nhỏ.

- Mày có nhận giảng bài không?_ Nhỏ hỏi

- Không_ Cô thẳng tay từ chối

- Thôi mà~ Chỉ tao bài Lý này với~_ Thư lay người cô

- Dừng lại tao đùa mày thôi! Đừng lắc nữa choáng hết đầu!_ Cô vội xin tha

Rồi cô nhích người qua một chút chừa một nữa cái ghế của mình, chỉ chỉ xuống nửa còn trống kia ý bảo con Thư ngồi xuống đây. Nhỏ mừng rỡ chen vào ngồi rồi đưa tờ đề Vật Lý sang cho cô. Chỉ vào câu hỏi cuối cùng, nhỏ nói

- Đây mày coi thử đi, tao đã thử nhiều lần rồi mà não tao nó cứ như bị tắt đường vậy không nghĩ ra.

Cô nhìn câu cuối cùng, có 4 câu hỏi, cô vừa nhìn câu hỏi vừa đọc đề. Đúng là câu này khó thật đến cô suy nghĩ cả buổi trời mới ra được câu một đến câu hai thì lại bị bí cách giải cuối.

- Bài này khó thật đấy đến tao thì cũng chỉ biết được câu đầu thôi_ Cô gãi mũi mặt nhăn lại.

Thật là khó chịu cô không muốn bị thua cái đề bài này phải cố lên. Cô kêu con Thư về chỗ trước còn mình thì chiến đấu với cái đề chó má này.

Đang vò đầu bức tóc thì, người bên cạnh thức dậy vương vai ngáp một cái rõ bự,cậu quay sang bàn cô thì thấy cô nhóc đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì thầm buồn cười một trận. Khuôn mặt cô bây giờ nhăn lại như khỉ ăn ớt vậy rất buồn cười. Phát hiện thấy người bên kia đang ngồi cười trộm thì cô bực mình, đánh vào cánh tay cậu một cái cho hả giận.

- Anh cười cái gì?_ Cô phồng má

- Không có gì_ Cậu cố nhịn cười hết sức có thể, nói

- Nhất Lâm oaaa_ Cô bỗng xìu xuống dựa vào người cậu uỷ khuất

Cậu hết hồn vội dỗ cô miệng luôn nói nhỏ với cô có chuyện gì nhưng cô không nói vẫn dụi dụi mặt vào người cậu, hít mùi hương bạc hà từ người cậu để thanh tĩnh đầu óc. Thấy cô như vậy thì vừa dỗ vừa liếc xung quanh, mọi người nhìn hai người nảy giờ thấy ánh mắt cậu thì nhanh chóng quay đi. Cậu thở dài nhìn nấm lùn rồi nhìn sang bàn của cô thấy tờ đề Vật Lý. Chồm người đến lấy tờ đề xem một chút, đến câu cuối cùng cậu đọc thử thì phát hiện cô bực bội là vì không giải được bài này sao.

- Em không giải được câu này nên mới tức giận như vậy?_ Cậu cúi xuống xoa mặt cô.

Cô gật đầu mặt đỏ lên.



- Sao không gọi anh dậy?

- Em cứ tưởng mình sẽ làm được nên mới không gọi anh dậy_ Cô phụng phịu

- Đồ ngốc chẳng phiền tí nào cả_ Cậu vò rối đầu cô.

- Aa! Đừng rối hết tóc em rồi_ Cô nói

Rồi cậu để cô ngồi ngay ngắn xong rồi lại gần mà giảng đề đó cho cô, với cậu thì nó khá dễ vì dạng như thế này cậu đã gặp qua rồi. Cậu giảng vào trọng điểm của đề, các mấu chốt của các câu hỏi rất chi tiết thậm chí còn dùng bút chì khoanh tròn những cái cần thiết. Giảng khoảng hai lần là cô hiểu rồi. Cô viết cách giải lên giấy nháp rồi đưa cho cậu kiểm tra, cậu gật đầu. Cô liền kêu con Thư đến và giảng lại cho nhỏ hiểu.

- Là mày tự hiểu hay sao?_ Nhỏ hỏi

- Làm sao mà tao tự hiểu được. Nhất Lâm chỉ đó_ Cô nói

Nhỏ ờ một cái rồi quay lại làm bài, một lúc sau cho đến giờ ra chơi, Thư chạy lại chỗ cô nói

- Ê mày hay là tụi mình tổ chức họp nhóm đi

- Được thôi những học ở đâu mới được?_ Cô ngẩm nghĩ

- Đến nhà anh đi_ Cậu lên tiếng

Cả hai đều hướng mắc về phía cậu, con Thư reo lên

- Ok Ok! Ý hay Ý hay nhe! Để tao đi nói với con Vy nữa.

- Vậy tan học cùng nhau tới nhà Nhất Lâm vậy_ Cô nói

Xong rồi con Thư chạy đi, cô liền quay lại nhìn cậu khó hiểu nói

- Tại sao lại là nhà anh?

- Nhà anh có nhiều phòng trống trãi với lại lâu rồi ít người đến nên...

- Á à~ Anh sợ cô đơn nên thừa dịp chứ gì?_ Cô nói

- Nếu em không thích thì thôi. Hay là đến chỗ bí mật học?

- Ở đó có chỗ để học sao?



- Có một căn nhà gỗ ở gần đó

- Anh nói có một căn nhà gỗ sao?!_ Cô nhảy dựng, mặt đầy hứng thú nói

Cậu lười biếng gật đầu nhìn cô đầy cưng chiều. Cô thích thú ôm cậu một cái rất mong chờ.

Thế là sau khi tan học mọi người tập hợp lại, vì trời lạnh nên ai cũng mặc áo ấm và choàng khăn.

- Địa điểm có thay đổi nhé. Chúng ta sẽ đi đến nơi khác không phải nhà của Nhất Lâm_ Cô nói

- Thế thì là chỗ nào cơ? Nhà mày à?_ Thư nhướng mày

- Không phải. Mày còn nhớ lúc trước tao có kể về chỗ bí mật không?

- Aaaa! Tao quên mất vụ đó! Không lẽ bây giờ chúng ta..._ Thư kéo dài

Thấy cô gật đầu cười nhỏ mới nhảy lên say oh yeah một cái biếu hiện trên mặt vui không tả luôn.

Nhìn về cậu đang ở cạnh mình cô thắc mắc xe đạp của cậu đâu

- Trời lạnh không chạy được_ Cậu nói

- Không lẽ anh đi xe hơi à?_ Cô mở to mắt

- Ừ

Vừa nói xong thì xe của con Thư vừa tới cùng lúc có thêm một chiếc khác nối đuôi theo sau, là xe của nhà cậu.

- Là chiếc Rolls Royce đó. Hiếm lắm mới có người được sở hữu nó đó đúng là Nhất Lâm có khác_ Thư la lên hâm mộ, nhỏ cũng có chút am hiểu về chuyện xe này

Cậu không nói gì nắm tay cô kéo đến xe mình rồi để cô ngồi ở vào rồi mình cũng vào luôn.

- Cậu chủ muốn đi đâu ạ_ Tài xế Lộc nói

Đây là một trong những người làm ở nhà cậu.

- Đến chỗ đó_ Cậu nói

Hiểu ý cậu muốn đến đâu bác tài liền chạy đi. Xe cửa con Thư theo sau.

Cả hai chiếc xe một trước một sau nối đuôi nhau mà đi đến nơi bí mật đó của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Xuân Của Tôi Mang Tên Cậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook