Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)

Chương 22:

Trời xanh lam lam

13/02/2023

Bà nội Kỷ vỗ vỗ cánh tay Kỷ Nghênh Hạ, cười nói:

- “Đứa bé này, ai già!”

Kỷ Nghênh Hạ cười hắc hắc không ngừng.

- “Được rồi, đi nhanh đi, Hiểu Nguyệt đang sốt ruột chờ!”

Bà nội Kỷ nói.

- “Không có việc gì, bà nội Kỷ, không vội, xe bò còn chưa tới đâu!”

Hiểu Nguyệt ở một bên nhìn xem cười nói.

- “Không vội cũng đi nhanh đi! Đừng cho người khác chờ!”

Bà nội Kỷ nói.

Kỷ Nghênh Hạ cùng Kỷ Hiểu Nguyệt bước ra ngoài, xa xa liền thấy một người đàn ông trung niên ngồi trên xe bò đang đợi ở đó từ xa. Hai người nhanh chóng đi tới.

- “Ai u, Hạ Hạ muốn đi đi chợ a?”

Vừa mới ngồi vào trong xe bò, một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi cười đùa hỏi.

Kỷ Nghênh Hạ ngẩng đầu, lật giở trí nhớ của mình, sau khi biết người đó là ai, cô ấy cười nói:

- “Tứ thẩm, thẩm cũng đi chợ à?”

Vị này Tứ thẩm là con dâu ông nội lớn, ông nội lớn là anh trai của ông nội Kỷ Nghênh Hạ, ông nội cô tổng cộng có ba anh em trai, cô còn có một cái ông nội hai, ông nội của cô đứng thứ ba.

- “Ừ, chúng ta đi chợ, Hạ Hạ này, nghe nói mẹ cháu để cho cháu gả cho cái kia người tàn tật có phải thật vậy không? Thẩm nói mẹ cháu cũng thật là, biết rõ người nhà trai là người tàn tật còn để cho cháu gả đi, cái này không phải là hại cháu sao?”

Tứ thẩm hỏi mà không chút đắn đo. Phụ nữ nông thôn thích buôn chuyện, đông nói, tây nói, nói xấu lẫn nhau. Hai ngày này, gia đình của Kỷ Nghênh Hạ là tiêu điểm của cả thôn. Mẹ Kỷ Nghênh Hạ đối xử bất công với con gái, chuyện bà ta muốn cho Nghênh Hạ lấy chồng, ai cũng không nói được?



Về phần Kỷ Đại bá và những người khác nói với người trong thôn rằng, con gái họ - Kỷ Nghênh Hạ- được gửi nuôi tại nhà chú út, ngoại trừ trẻ con thì ai sẽ tin điều đó? Người đều không phải kẻ ngu, Lý Mai Anh lúc nào mang thai, lúc nào bụng lớn, chẳng lẽ nhìn không ra? Cho nên lời kia cũng chỉ có lừa gạt được bọn trẻ con mà thôi. Chẳng qua bọn họ không thèm nói mà thôi.

Kỷ Nghênh Hạ cười khổ, cô biết những người này không có ác ý gì, chỉ là bản chất con người trời sinh thích xem hiếm lạ. Lại thêm ở nông thôn, mọi người đều không có việc gì làm, mỗi ngày nói tới nói lui không phải đều là chút chuyện này, cô nói:

- “Tứ thẩm, ai nói vậy, không có chuyện này!”

Dù sao ở bên ngoài, cô sẽ không đàm tiếu Đại bá mẫu, người bên ngoài mặc dù thấy Đại bá mẫu đối với cô không tốt, nhưng lại nuôi nấng cô. Đại bá mẫu có thể đối xử tệ với cô, nhưng cô không thể oán hận Đại bá mẫu, hiếu thuận luôn là điều cơ bản nhất để đánh giá phẩm chất một con người.

Tứ thẩm nhìn Kỷ Nghênh Hạ đầy ẩn ý, cô ấy cười nói:

- “Cháu- đứa nhỏ này- tâm nhãn quá nhiều! Với thẩm mà còn không nói thật!”

Kỷ Nghênh Hạ tiếp tục cười cười, nói:

- “Tứ thẩm, cháu nói chính là sự thật!”

Tứ thẩm cười cười, nói:

- “Được, thẩm tin tưởng cháu!”

Một lúc sau, bà lại nhìn Kỷ Nghênh Hạ, thở dài nói:

- “Cháu là đứa trẻ ngoan!”

Kỷ Nghênh Hạ mỉm cười không nói gì. cô không quan tâm là tốt hay không, cô chỉ không muốn thôn dân nhìn thấy trò cười của nhà mình mà thôi.

Chẳng mấy chốc chiếc xe bò đã đầy ắp người, tất cả mọi người là cùng một trong thôn, ríu rít trò chuyện với nhau, xe bò đi chừng nửa canh giờ đã đến phiên chợ.

Mặc dù Kỷ Nghênh Hạ đã từng đến chợ, nhưng đó chỉ là hình ảnh trong ký ức, cô không có tự mình đi qua. Lúc này, cô bị sốc khi nhìn thấy khu chợ chật kín người.

- “Này, tại sao ở đây có nhiều người như vậy?”



Kỷ Nghênh Hạ kéo kéo tay Kỷ Hiểu Nguyệt hỏi.

- “Mỗi khi có phiên chợ cũng là nhiều người như vậy!”

Kỷ Hiểu Nguyệt đương nhiên nói.

Kỷ Nghênh Hạ gật gật đầu.

- “Hiểu Nguyệt, đi mua sắm với Nghênh Hạ đi, đừng lạc đường, đừng quên hội hợp tại xe bò đó!”

Mẹ Kỷ Hiểu Nguyệt nói với hai người.

Kỷ Hiểu Nguyệt trả lời, sau đó kéo Kỷ Nghênh Hạ đi hướng về cung tiêu xã.

Khi hai người đi tới cung tiêu xã, nhìn thấy bên trong chất đầy đồ đạc. Kỷ Nghênh Hạ tò mò nhìn xung quanh, thật lâu sau cũng không thấy loại vải nào thích hợp làm nội y. Cô kéo nhẹ tay Kỷ Hiểu Nguyệt, ghé vào tai cô ấy, khuôn mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói:

- “Hiểu Nguyệt, tại sao ở đây không bán vải cho quần nhỏ?”

Kỷ Hiểu Nguyệt bừng tỉnh:

- “Ồ, bạn đang nói gì về quần lót?......”

Kỷ Nghênh Hạ vội vàng bịt miệng Kỷ Hiểu Nguyệt lại, tức giận nói:

- “ Bạn nói lớn tiếng như vậy làm gì, người khác đều nghe được?”

Nói xong, cô xấu hổ nhìn xung quanh, thở phào nhẹ nhõm khi thấy không có ai chú ý.

Nhìn thấy bộ dáng Kỷ Nghênh Hạ ngượng ngùng, Kỷ Hiểu Nguyệt trêu chọc nói:

- “Làm sao vậy? Đồ lót thôi mà? Có gì phải xấu hổ!”

Chà, cô cũng khá xấu hổ, nhưng nhìn thấy Kỷ Nghênh Hạ thẹn thùng, cô cũng không cảm thấy ngại nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook