Thê Bằng Phu Quý

Chương 49

Thanh Việt Lưu Ca

13/04/2018

Thông cảm tiểu phu thê da mặt mỏng, sau khi Tống Tử Hằng tắm rửa xong, Tô thái thái không lại xuất hiện, phòng bếp nấu tốt mì, cũng trực tiếp làm nha đầu đưa đến trong phòng Tô Uyển.

Tống Tử Hằng ăn mặc áo dài mới, trở lại trong phòng, mùi nước lèo thơm xông vào mũi, hắn lại không có chú ý, mà là nhìn mặt Tô Uyển nói: “Nương tử hôm nay trang điểm cực mỹ, vì sao đem trang dung tẩy đi?”

Tô Uyển đang ngồi ở trước gương trang điểm, mới vừa tẩy trang rửa mặt, lúc này đem từng cái trâm cài đầu nhất nhất gỡ xuống, tóc đen như vẩy mực dần dần xõa xuống bả vai, nàng nghiêng đầu cười liếc Tống Tử Hằng một, rồi nhướng mày cười nói: “Có bao nhiêu mỹ?”

Ánh mắt Tống Tử Hằng lóe lóe, không tự chủ được duỗi tay đỡ làn tóc đen trước mắt một phen, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Quay đầu mỉm cười bách mị sinh……” Hắn nghĩ rằng hắn quên không được cái buổi chiều khiến người kinh diễm này, cũng là lần đầu tiên nếm đến tư vị mất khống chế, khi nàng bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía chính mình liếc mắt một kia, với hắn đã là thiên hoang địa lão.

Tô Uyển lại tháo hoa tai xuống, lúc này mới đứng dậy, kéo Tống Tử Hằng có chút ngơ ngẩn đến bên cạnh bàn, oán trách nói: “Tóc ướt cũng không biết lau, cẩn thận ngày sau đau đầu.” Nói rồi lấy khối khăn lau đầu cho hắn, “Chàng trước tiên nhân mì còn nóng mà ăn đi, ta lau đầu cho chàng.”

Con rể tới một chuyến, Tô thái thái không có khả năng chỉ làm một chén mì cho hắn, vừa lúc hôm nay đãi khách, phòng bếp còn dư lại không ít nguyên liệu nấu ăn đã xử lý qua, thuận tiện kêu đầu bếp nữ làm mấy món điểm tâm cùng đưa lại đây, mì cũng không phải mì suông, mà là nước lèo tinh tế cùng thịt che lại một tầng thật dày, lại rải một phen hành thái nhỏ vụn, màu trắng màu xanh, trông rất đẹp mắt, ngửi đến mùi hương nồng đậm, Tống Tử Hằng lúc này mới cảm thấy chính mình thực sự có chút đói bụng.

Nhưng hắn cũng không chỉ lo chính mình ăn, ngược lại lôi kéo Tô Uyển: “Không vội mà lau đầu, nương tử ngồi bồi ta ăn chút đi.”

Tô Uyển liền thuận thế ở bên cạnh hắn ngồi xuống, nàng phía trước nói chính mình không ăn, nha hoàn liền không chuẩn bị phần cho nàng, nên chén đũa cũng chỉ có một bộ trên tay Tống Tử Hằng. Tô Uyển cũng không nói lời nào, nghiêng đầu cười khanh khách xem hắn.

Tống Tử Hằng vốn tưởng nói hắn đi phòng bếp lấy một bộ chén đũa tới, giờ phút này nhìn thấy ánh mắt nàng như vậy, đã bồi dưỡng ra một chút ăn ý, Tống Tử Hằng dừng một chút, dùng chiếc đũa gắp miếng thịt gà đưa đến bên miệng Tô Uyển.

Nếu nói đến đút cơm cho người khác, Tống Tử Hằng không phải chưa làm qua, hắn thích hài tử, cũng có kiên nhẫn, trong nhà mấy đứa cháu trai, liền là Đại Oa khi còn nhỏ, mỗi khi không ngoan ngoãn ăn cơm, nhớ rõ đại ca hắn muốn đánh đòn nó, hắn ở nhà liền sẽ ngăn cản lại, Đại Oa từ nhỏ thích dán hắn, chỉ có hắn ôm đút cơm mới có thể hơi nghe lời một chút, nhưng mà đút cơm cho cháu trai cùng với cho thê tử hoàn toàn là hai khái niệm bất đồng.

Bất quá da mặt Tống Tử Hằng hiện giờ đã dày rất nhiều, những chuyện mà trước kia hắn nghĩ cũng không từng nghĩ tới, hiện tại làm lên cũng không phải khó khăn như vậy. Rốt cuộc trình độ tiếp thu của người đều là từng chút một gia tăng, không quan tâm nguyên nhân gì, có lần đầu tiên, lần hai lần ba lần bốn cũng không có vấn đề gì, Tống Tử Hằng thậm chí đều giúp thê tử giặt quần áo, hiện giờ đút cơm như vậy, bất quá là chuyện nhỏ không tốn sức gì. Huống hồ đóng cửa làm việc, lại không người biết đến, coi như phu thê tình thú đi.

Tống Tử Hằng tâm tính tiêu sái, một bữa cơm ăn tới đã không rối rắm chút nào, hai người ngươi một ngụm ta một ngụm, liền nước lèo đều uống đến sạch sẽ, thời điểm tiểu nha hoàn tiến vào thu thập chén đũa còn khó nén kinh ngạc nhìn Tống Tử Hằng liếc mắt một, nghĩ thầm cô gia nhìn ưu nhã văn nhược, lại là người có thể ăn như thế, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Tô Uyển tiếp tục cấp Tống Tử Hằng lau tóc, một bên hỏi: “Thiếp thân ở nhà mẹ đẻ mấy ngày nay, trong nhà hết thảy đều tốt chứ?”

“Rất tốt, chỉ là Tiểu Muội thường xuyên hỏi ta nương tử khi nào về nhà, nàng không ở, Tiểu Muội có lẽ là nhàm chán.”

Tô Uyển nghĩ đến Tống Tiểu Muội, trên mặt tươi cười cũng nhiều chút: “Ta hôm qua cùng nương đi cửa hàng trong nhà dạo qua một vòng, giúp Tiểu Muội tuyển một bộ đồ trang sức, nàng chắc chắn thích, còn có vòng tay cho nương, hoa lụa cho Đại Nữu Nhị Nữu.”

Tống Tử Hằng cầm tay Tô Uyển: “Nương tử tiêu pha.”



“Người nhà của tướng công, tự nhiên cũng là người nhà của ta, có gì mà tiêu pha.” Tô Uyển cười, “Cha mẹ cùng Tiểu Muội ngày thường đối ta rất là chiếu cố, lại thật là săn sóc bao dung, ta đều xem ở trong mắt.”

“Ta biết nương tử tâm tư thuần thiện.”

“Tướng công nhưng đừng nói như thế, thiếp thân không thiện lương như vậy, người rất tốt với ta, ta mới ghi tạc trong lòng, nếu có người ăn cây táo, rào cây sung, chàng nhìn ta thu thập hắn như thế nào!” Tô Uyển đem khăn ném sang bên cạnh, nói, “Lau cũng tạm được rồi.”

Tống Tử Hằng liền đem nàng kéo đến ngồi xuống trên đùi mình, ôm nàng nói: “Nương tử cường thế như thế, làm vi phu sao mà chịu nổi? Việc thu thập này, vẫn là giao cho ta đi.”

Tô Uyển tức khắc mặt mày hớn hở, ôm cổ hắn, ở trên mặt hắn hôn một: “Thế thì tướng công phải nỗ lực, ngày sau thi đậu, làm quan, ai dám xem thường ta, ta chỉ đâu tướng công đánh đó!”

Tống Tử Hằng ở má nàng nhẹ nhàng cắn một ngụm: “Nương tử sao có thể nói như thế, chớ nói ta chưa chắc có thể thi đậu, cho dù là ngày sau thật có thể làm quan, vậy cũng là vì tạo phúc bá tánh, há có thể làm việc ỷ thế hiếp người.”

Tô Uyển phụ họa nói: “Tướng công ngày sau tự nhiên là đại thanh quan tạo phúc cho bá tánh.”

Tống Tử Hằng rồi lại nói: “Nhưng bảo hộ thê nhi cũng là việc nam nhân nên làm, nương tử yên tâm, ngày sau nhất định không cho nàng phải chịu ủy khuất.”

Tô Uyển cười cười, ngược lại hỏi: “Thiếp thân lần này ở nhà mẹ đẻ lâu như thế, liệu có người nhàn thoại hay không?”

“Tất cả các nhà đều bận rộn thu hoạch, ai có thời gian nhàn hạ thoải mái.” Tống Tử Hằng cười nói, “Nhưng thật ra, nương tử hôm nay ăn diện lộng lẫy, chính là ta bỏ lỡ cái gì sao?”

“Tướng công đến nhưng thật ra vừa vặn, hôm nay đúng lúc mở tiệc chiêu đãi các thái thái cùng nương ta quen biết, trong bữa tiệc đều đối với rượu vang đỏ ta nhưỡng khen không dứt miệng.”

Tống Tử Hằng cũng cười, chỉ vuốt mái tóc đen mượt mà của nàng nói: “Ngày sau kiếm lời, nương tử chỉ lo trang điểm, muốn mua cái gì liền mua cái đó, cũng không có người dám nhàn thoại.”

“Người ngoài nhàn thoại ta cũng không để vào mắt, chính mình sống đến vui vẻ là được, chỉ sợ tướng công cảm thấy ta phá sản.”

“Nương tử chính là không tin ta?” Tống Tử Hằng nhìn chằm chằm vào mắt Tô Uyển, hồi lâu sau khe khẽ thở dài, “Hôm nay nương tử quay đầu mỉm cười, ta kém chút từ trên xe bò ngã xuống dưới, từ khi nương tử gả đi nhà ta, rất ít thời điểm gặp nàng vui sướng như thế, nghĩ đến cũng đúng, nương tử khi ở nhà mẹ đẻ có nha hoàn chiếu cố, xuất giá sau lại phải tự làm mọi việc, giặt quần áo, quét tước, thu thập nhà ở, đều phải học đi làm, ăn cũng ăn không ngon, còn không thể ăn mặc tùy tính …… Buồn cười ta Tống Tử Hằng từ trước đến nay đối chính mình quá có tin tưởng, hiện giờ lại liền nương tử tùy ý sinh hoạt cũng cho không được.”

“Hôm nay thấy nương tử, lúc này mới chân chính biết được nàng ngày thường ở nhạc gia là sinh hoạt như thế nào, đến Tống gia ta thật là ủy khuất.”

“Ngày đó đính hôn, cha mẹ liền tinh tế nói này đó, ta sớm có chuẩn bị, cũng là cam tâm tình nguyện, chỉ cần có thể cùng tướng công ở bên nhau, những chuyện đó cũng không phải không thể tiếp thu, ta cũng không cảm thấy nhiều ủy khuất, nhân sinh có được tất có mất.”



“Nương tử tình thâm ý trọng, ta lại không thể không bỏ trong lòng.” Ánh mắt Tống Tử Hằng kiên định, phảng phất phiếm tinh quang, “Nương tử hôm nay vì ta chịu ủy khuất, ngày sau nhất định gấp bội bồi thường cho nàng.”

Thời gian dịu dàng thắm thiết luôn là bay đến quá nhanh, hai vợ chồng tinh tế nói chuyện, trời thực mau liền đen, chỉ còn lại một chút ánh sáng nhạt xuyên qua từ cửa sổ, Tô Uyển chuẩn bị đứng dậy đốt đèn, lúc này ngoài cửa lại truyền đến thanh âm của Tiểu Lục: “Tiểu thư, cô gia, lão gia đã trở lại, thái thái mời hai người đi phòng khách dùng cơm.”

Tô lão cha thấy Tống Tử Hằng, trước sau như một nhiệt tình sảng khoái, vỗ vai hắn cười ha ha nói: “Tử Hằng hôm nay liền tới, đảo làm ta kinh ngạc, nhà ngươi khi nào thu giao lương thực?”

Tống Tử Hằng ngượng ngùng nói buổi sáng hôm nay mới làm xong, dùng cơm xong liền gấp không chờ nổi chạy tới, nên mất tự nhiên nói: “Hai ngày trước ạ.”

“Như thế rất tốt, cách thời gian đi thư viện còn có hai ba ngày, các ngươi liền an tâm ở lại đây mấy ngày đi.”

Tống Tử Hằng vốn muốn cự tuyệt, nhưng là nhìn nhìn Tô Uyển, vẫn là chần chờ một chút, mới nói: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.”

“Nên như thế.” Tô lão cha càng thêm cao hứng, quay đầu liền nói với Tô thái thái, “Đem rượu vang đỏ kia lấy lại đây, ta cùng với con rể uống vài chén.”

Tô thái thái kêu nha hoàn đi ôm rượu tới, Tống Tử Hằng tiếp nhận, tự mình rót hai ly cho Tô lão cha Tô thái thái, lại cũng rót cho Tô Uyển một ly, rồi nhanh nhanh rót đầy cho chính mình, dẫn đầu nâng ly: “Tử Hằng trước kính nhạc phụ nhạc mẫu một ly, thứ nhất cảm tạ nhạc phụ nhạc mẫu thay ta chiếu cố nương tử, thứ hai cũng chúc nhạc phụ nhạc mẫu vạn sự như ý, khỏe mạnh trường thọ!”

Theo thường lệ là rượu quá ba tuần sau, hàn huyên một trận, mới chậm rãi nói lên chính sự, Tô lão cha nói: “Mấy ngày nay ta thường ước mấy cái lão hữu uống xoàng mấy chén, hiện giờ đã có người tìm ta hỏi thăm rượu này bán như thế nào, ta chỉ đẩy nói bản thân trên tay cũng không có bao nhiêu, bọn họ lôi kéo ta một hai phải bán một ít cho bọn họ, có thể thấy được là thiệt tình muốn.”

Tô thái thái cũng nói: “Hôm nay ta cùng với Uyển Uyển mở tiệc chiêu đãi một ít khách nữ, cũng rất là thích uống rượu vang đỏ này.”

“Ta suy tính, không cần chờ đến sang năm, tiệm rượu này mở càng sớm càng tốt, khi ăn tết yến hội thật nhiều, chẳng phải có tác dụng?” Tô lão cha nhìn Tống Tử Hằng nói, “Còn nữa, ta nghe Uyển Uyển nói thông gia lúc này nhưỡng mấy trăm cân, thật là thấy xa, chống được tới sang năm nhưỡng rượu mới, cũng không khó khăn, càng là có thị trường đồ vật càng vô giá, càng gọi người muốn.”

“Nhạc phụ cao kiến.” Tống Tử Hằng rất là bội phục, “Cha mẹ chịu nhưỡng nhiều rượu như vậy, thật là công lao của nương tử, bọn họ ngày thường cũng không dám mạo hiểm như vậy, nhưng nương tử, rốt cuộc ở bên cạnh nhạc phụ mưa dầm thấm đất, cũng học được mấy phần nhìn xa trông rộng của nhạc phụ.”

Tô lão cha bị Tống Tử Hằng vòng vèo khen ngợi, trong lòng thật là thoải mái, ngoài miệng lại nói: “Nữ nhi của ta, ta còn không biết nàng mấy cân mấy lượng sao? Con rể mau đừng nói lời này, nàng từ đâu ra mà có ánh mắt, chẳng qua bị dưỡng đến không biết trời cao đất dày thôi, lúc này bất quá mèo mù vớ phải chuột chết, nhưng mà con rể sau khi trở về cũng nên cùng thông gia nói, kêu bọn họ biết nữ nhi này của ta có bao nhiêu không đàng hoàng, ngày thường vạn không thể đều nghe lời nàng nói.”

Tô thái thái bất mãn nói: “Uyển Uyển tóm lại là lập công, nếu không có nàng, ông còn có thể mỗi ngày đều uống lên mấy ly rượu vang đỏ sao? Liền chưa thấy qua người tự nói xấu nữ nhi của mình như vậy.”

Tống Tử Hằng cũng nói: “Ta biết nhạc phụ đối nương tử kỳ vọng rất cao, nhưng nương tử như thế đã thật là hiếm có……”

“Được, ta hiện giờ liền nữ nhi của mình đều không nói được.” Tô lão cha xua xua tay, đánh gãy Tống Tử Hằng nói, trên mặt lại không có không vui, “Bất quá các ngươi nói đúng, nàng đảo cũng là lập công, nếu không phải nàng không sợ chết sống xúi giục thông gia nhưỡng nhiều rượu như vậy, hiện giờ chúng ta cũng không thể nói muốn mở cửa hàng liền mở, ít nhất còn phải chờ thêm một năm. Hơn nữa, nhanh chóng mở cửa hàng, nếu bán tốt, chờ đầu xuân sang năm, kêu cha mẹ ngươi trực tiếp bao núi chuyên trồng quả nho, cứ việc làm ăn lớn, không cần phải trói chân trói tay.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thê Bằng Phu Quý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook