Thế Gia

Chương 6: Tổ Mẫu

Tuyết lớn tháng sáu

03/10/2022

Qua được cổng hoa buông xoã, vượt qua vật trang trí vận may phú quý trước cửa, băng qua tiền sảnh, trước mắt là 1 sân trong rộng rãi, sáng sủa và đầy uy nghiêm.

Là Ỷ Tùng viện, nơi ở của lão phu nhân. Tổng cộng 5 gian thượng phòng, rường cột chạm trổ, góc mái như bay lên. Mái nhà hai bên hành lang cong cong, san sát nhau, chim tước đậu trên hành lang đủ sắc màu thưởng thức, hót ríu ra ríu rít, giọng hót thánh thót dễ nghe. Cho sự yên tĩnh ở trong viện tăng thêm mấy phần sinh khí.

Nhìn thượng phòng nguy nga tráng lệ, trong đầu Nguyệt Dao lại hiện lên lịch sử Liên gia gầy dựng với tình trạng bây giờ.

Liên gia thuở ban sơ chỉ là một hộ nông bình thường, dốc sức bồi dưỡng ra một tú tài, từ từ có thêm được cử nhân, trải qua mấy đời bồi dưỡng, từ từ lớn mạnh. Sau này Liên gia có được một trạng nguyên lang, trở thành tấm gương cho sỉ tử trong thiên hạ. Trí thức lại tôn quý không lại thầy vua, Liên gia ở Kinh Thành cũng coi như đứng vững một chân.

Một lần nữa cho gia đình trèo lên được đỉnh cao chính là cụ tổ của Nguyệt Dao - Liên Thừa. Liên Thừa vừa học văn hoa, tuổi trẻ nổi danh, sau đậu trạng nguyên, được thiên tử xem trọng. Đảm chức quan sau quan tể tướng dưới một người trên vạn người. Cuối cùng phiền muộn mà chết, được triều đình và dân chúng ca tụng. Tiên hoàng vì thế vô cùng đau xót, đích thân đề bức hoành "Thư hương môn đệ" ban thưởng cho Liên gia.

Tổ phụ năm đó có danh là tài tử, sau đó đậu cao Bảng nhãn, nhưng ông chưa từng trải qua gian khó. Cụ tổ ở lúc thuận buồm xuôi gió, mất đi sự phòng bị, bị người tính kế dính dáng đến kiện tụng, may mắn tiên hoàng niệm tình công lao khổ lao của ông, chỉ bãi bỏ đi chức quan.

Cha cô Liên Đống Bác, người giống như tên, học rộng đa tài, phong lưu anh tuấn, sau cùng đậu cao thám hoa. Nếu không phải sự ngoài ý muốn, con đường làm quan cũng là một đường rạng ngời tươi sáng....

Mộ Thu đẩy Nguyệt Dao vài cái, ở đây đã là chính viện rồi. Cô nương làm sao lại ngây người nữa rồi.

Nguyệt Dao hoàn hồn, một mùi thuốc nồng nặc phả đến mặt. Nguyệt Dao nhè nhẹ cau mày, nhưng rất nhanh ý thức được hành vi như này không được thoả đáng, cô làm ra động tác như này sẽ bị người nói thành bất hiếu mất. Mượn cớ ho một lát để che giấu.

Ma ma kề cạnh bên mình của Liên lão phu nhân, Trịnh ma ma vén màn, vốn muốn nói chuyện. Nhưng vẫn chưa mở miệng, ngẩng đầu nhìn Liên Nguyệt Dao một cái. Sự bi thương trên sắc mặt tam cô nương đã giảm đi không ít.

Trịnh ma ma trước đây cũng rất lo lắng, ban đầu Liên lão phu nhân cũng vì nhị lão gia qua đời mà đau lòng rất lâu. Mỗi lần nhìn thấy biểu hiện sầu khổ bi thương của tam cô nương càng thêm thương tâm. Gặp 1 lần , bệnh tình nặng hơn một lần. Vì vậy mỗi lần nhìn thấy tam cô nương đến, Trịnh ma ma đều rất lo lắng. Giờ đây nhìn thấy, không phải là đau buồn bi thương nữa. Tâm tình của tam cô nương thư thái hơn nhiều cũng tốt: "Tam cô nương đến rồi, lão phu nhân khi nãy còn luôn miệng nhắc đến cô nương đó! Cô nương mau vào trong."

Vào trong phòng chính, Nguyệt Dao hướng về lão phu nhân đang đi ra từ buồng chính. Nguyệt Dao bước tới, nhìn chiếc giường gỗ Cẩm lai khảm ốc xà cừ được bài trí bên trái phòng, bên trên còn đặt 1 chiếc sạp nhỏ cùng chất liệu, bày một bức bình phong hoa mẫu đơn hoa khai phú quý may mắn.

"Cô nương, lão phu nhân đang gọi người đấy?" Mộ Thu nhỏ tiếng nhắc nhở, tiểu thư từ sau khi tỉnh lại, cứ luôn thất thần. Bây giờ đứng trước mặt lão phu nhân, lại thất thần. Cũng không biết cô nương hôm qua rốt cuộc là làm sao.

Liên lão phu nhân cũng nhìn lên giường giống Nguyệt Dao. Cả đầu bạc trắng, tinh thần têù tụy, trên mặt là nét đau buồn. Tổ mẫu vì cái chết của cha mà bi thương ngã bệnh. Cô biết, tổ mẫu là thật lòng yêu thương cha.

Liên lão phu nhân huơ tay nói: "Tam nha đầu qua đây. Lại chỗ tổ mẫu. Để tổ mẫu xem xem, có phải là đã thực sự ổn chưa? Nhưng đừng cố kiên cường mà mệt nhọc nữa."



Nguyệt Dao nhìn thấy sự yêu thương của tổ mẫu, sợi dây kéo căng cuối cùng đứt rồi, ôm lấy lão phu nhân gào khóc thật to. Khóc đến nhói gan đứt ruột, khản cả cổ.

Lão phu nhân nhìn thấy Liên Nguyệt Dao khóc đến thương tâm như thế, dòng lệ rơi trên gương mặt nghiêm nghị: " Làm sao đấy? Có phải là có người bắt nạt con không." Bà vẫn chưa chết nữa, thì đã dám ức hiếp cháu gái bà rồi.

Trịnh ma ma nhìn mà tim thắt lại, chuyển qua có chút cảm giác nghi vấn. Mấy ngày nay bà đều cho người săn sóc, đâu ai dám thất lễ với tam cô nương!

Nguyệt Dao khóc cả nửa ngày, người bên cạnh đều khuyên không được. Qua được hồi lâu, Nguyệt Dao mới lau đi nước mắt: "Tổ mẫu, cháu gái chỉ là lo cho sức khỏe của người. Không ai ức hiếp con. Tổ mẫu, người nhất định phải giữ gìn sức khoẻ thật tốt."

Lão phu nhân nghe được lời Nguyệt Dao nói, sắc mặt tốt lên không ít. Trịnh ma ma cầm lấy gối đệm to đặt vào sau lưng cho lão phu nhân tựa vào.

Lão phu nhân tựa lên gối đệm to, tỉ mỉ nhìn đứa cháu máu mủ ruột rà duy nhất còn sót lại. Đứa trẻ này tuy rằng có mấy phần trạng thái ốm yếu bệnh tật, nhưng ánh mắt vẫn thông minh ưu tú, mũi đẹp môi hồng, da dẻ trơn bóng trắng trẻo, nhắc tay động chân đều để lộ ra phong thái của con gái thế gia.

Diện mạo giống hệt như con trai út của bà, nhớ đến sự hiếu thuận của con trai út giờ đây trời người tách biệt, lòng vạn phần buồn bã. Phút chốc lệ lại rơi ngập cả khoé mắt.

Vẫn là Trịnh ma ma bên cạnh an ủi hồi lâu, Nguyệt Dao cũng cùng khuyên: "Tổ mẫu, đều do Nguyệt Dao không phải, không nên làm tổ mẫu đau lòng. Cha mẹ nếu như biết tổ mẫu ngày ngày vì họ mà đau lòng, ắt hẳn ở dưới cửu tuyền cũng không thể yên tâm. Vẫn xin tổ mẫu bảo trọng sức khoẻ."

Không nói Trịnh ma ma, chính ngay lão phu nhân cũng có chút kinh ngạc. Từ lúc Nguyệt Dao đi Hoa Lâm Tự, sư thái ở chùa nói Nguyệt Dao thật có lòng hiếu thảo. Chép hết cuốn kinh thì có thể siêu độ cho cha mẹ. Nguyệt Dao nghe và tin lời này, ngày ngày tự tay miệt mài chép kinh..

Lão phu nhân xoa đầu Nguyệt Dao, một khi bà qua đời, lão lớn không quản chuyện trong phủ, con dâu của lão lớn trên mặt hiền lành, hiếu thuận, nhưng tâm lại thâm độc (gừng càng già càng cay) Con của bản thân sẽ không hãm hại, nhưng Nguyệt Dao thì không nói chắc. Bà thật sự không an tâm. Bây giờ tất cả gia tư của nhị phòng đều nằm trong tay bà, Mạc thị không dám động. Sau này thì sao, sau này bà không còn nữa, nội viện sẽ do Mạc thị một tay che trời rồi. Đứa trẻ này còn có thể tránh được sao?

Lão phu nhân cũng biết tình trạng sức khoẻ bản thân, không sống được mấy năm nữa. Bây giờ có thể sống được bao năm hay bấy năm. Bà phải chuẩn bị kỹ càng cho đứa trẻ này: "Nguyệt Dao, con năm nay cũng đã 8 tuổi rồi, lại phải mời ma ma giáo dưỡng đến, Nguyệt Dao, đến lúc đó con phải cùng học quy củ." Lão phu nhân cảm thấy Nguyệt Dao cứ hay đi vào bế tắc, sư thái nói là mài kinh chép sách, cũng không nói là trong một năm nhất định phải hoàn thành. Chỉ cần thành tâm, dù trong 3 năm mới hoàn thành vẫn được. Chỉ là trước đây nói với Nguyệt Dao những lời này, nó cũng không nghe. Nhưng bây giờ nhìn thấy thần sắc của Nguyệt Dao không giống như trước, mới nói một câu mang tính thăm dò.

Nguyệt Dao nhớ kiếp trước Liên gia đã mời ma ma giáo dưỡng đến, cô lúc đó cả bộ não đều để trong việc chép kinh, nào có dành thời gian cùng học quy củ. Bởi vì đối với sự chỉ bảo của ma ma được mời tới một chút ít cũng không để tâm, phương diện lễ nghi có mẹ chỉ dạy, không ai soi mói khuyết điểm, nhưng lại lỡ mất rất nhiều.

Lão phu nhân thấy Nguyệt Dao yên lặng, cho rằng Nguyệt Dao không đồng ý: "Dao nhi, theo ma ma giáo dưỡng học thêm vài thứ, có tác dụng tốt với con. Nếu như được duyên phận, bảo họ chỉ điểm con nhiều hơn, chính là tạo hoá của con. Sau này con có thể bớt đi một vài đường vòng."

Nguyệt Dao nghe được lời của lão phu nhân, càng thêm khó nén đau buồn, tổ mẫu thật sự yêu mến cô, vì tốt cho cô. Những ma ma này, thông thường đều là những người đã trải sự đời. Nếu ban đầu cô cũng tiếp nhận sự dạy bảo của những ma ma như này, cùng với thế giới bên ngoài tiếp nhận nhiều hơn, thì kết cục sẽ không như thế.



Nguyệt Dao chỉnh lại tâm tư, nói nhỏ nhẹ: "Tổ mẫu yên tâm, đợi ma ma đến con nhất định sẽ học thật tốt. Có điều tổ mẫu cũng phải bảo trọng sức khoẻ. Cha mẹ mất rồi, Nguyệt Dao chỉ còn có một mình tổ mẫu." Lời này làm trái tim của lão phu nhân bên cạnh chua chát.

Nha hoàn kề cạnh của lão phu nhân Xảo Tuệ mang qua một bát cháo yến xào. Nguyệt Dao nhận cháo, cũng không đưa lão phu nhân. Mà tự mình nếm thử, cảm thấy nhiệt độ ở mức vừa phải mới đưa cho lão phu nhân ăn.

Lão phu nhân sau khi uống hết cháo, Trịnh ma ma đã lấy quyển kinh sách chuẩn bị đưa cho lão phu nhân niệm. Lão phu nhân mỗi ngày đều phải nghe kinh sách, là chuyện thiết yếu mỗi ngày.

Nguyệt Dao bảo Trịnh ma ma đưa kinh sách cho cô, cô niệm cho lão phu nhân. Cô đã chép kinh sách được 10 năm, kinh sách của phu nhân nội viện dùng cô có thể thuộc nằm lòng. Lúc này niệm lên cũng tự nhiên vô cùng trôi chảy.

Lão phu nhân nhìn Nguyệt Dao 1 cái, có chút kì lạ. Đứa trẻ này đối với kinh sách làm sao tinh thông như thế này. Có điều nghĩ đến Nguyệt Dao bây giờ đang ngày ngày chép kinh sách, nhắm mắt lại tiếp tục nghiêm túc lắng nghe.

Nguyệt Dao nhìn thấy một làn tử khí đang bao phủ quanh người lão phu nhân, lòng thoáng hoảng sợ. Người đang sống, quan trọng nhất cần một khẩu tâm khí, nếu không còn khẩu tâm khí này, sẽ nhanh chóng ủ rũ đi.

Liên lão phu nhân giữa chừng đột nhiên không nghe thấy âm thanh nữa, mở mắt hỏi: "Tam nha đầu, làm sao đấy?" Đang yên lành sao lại không niệm nữa.

Nguyệt Dao hồi lại tâm tư: "Không sao, cháu đang xem kinh văn ban nảy có nghĩa gì." Nói xong lại tiếp tục niệm kinh văn cho lão phu nhân.

Lão phu nhân có chút cảm giác nghi hoặc, nhưng thấy trên mặt Nguyệt Dao bình ổn, cũng không tiếp tục hỏi. Mà nhắm mắt lại tiếp tục nghe kinh văn. Trong phòng, nha hoàn lớn tuổi đứng hầu hai bên, Nguyệt Dao ngồi trên chiếc ghế đẩu niệm kinh văn một cách nhẹ nhàng mềm mại, âm thanh êm dịu khiến người nghe rất an tâm.

Trên bàn dài bài trí 3 chiếc lư xông tráng men mạ vàng đồng, từ bên trong tản phát ra từng đợt từng đợt xông hương ngây ngất, lão phu nhân nghe rồi nghe, mắt cũng dần dần híp lại.

Sau khi Nguyệt Dao niệm xong một đoạn kinh văn, nhẹ nhàng nói với lão phu nhân đang nhắm mắt: "Tổ mẫu, Nguyệt Dao sẽ cố gắng dưỡng cơ thể thật tốt, thay thế cha mẹ tận hiếu với người."

Lão phu nhân nắm lấy tay Nguyệt Dao, để lộ ra ý cười trong ánh mắt: "Nguyệt Dao trưởng thành rồi." Tuy rằng không biết đứa trẻ này vì sao mà thay đổi. Nhưng có thể thay đổi là tốt.

Nguyệt Dao cũng cùng cười nói: "Tổ mẫu, đợi thời tiết tốt lên, con dẫn tổ mẫu ra bên ngoài đi dạo. Trong phòng bí bách. Không tốt cho sức khoẻ của tổ mẫu.

Lão phu nhân đã thu lại sự thay đổi thần sắc của Nguyệt Dao ở trong tim. Đứa trẻ này, rốt cuộc đã gặp chuyện gì. Đột nhiên buông bỏ giữa chừng rồi.

Trịnh ma ma cười nói: "tam cô nương đúng thật là hiếu thảo, lão phu nhân, đợi ngày khoẻ lên, thì để tam cô nương dẫn lão phu nhân ra bên ngoài đi dạo, để lão phu nhân người khỏi phải luôn nói suốt ngày bị nhốt trong phòng." Tam cô nương nói ra những lời này, lão phu nhân hoặc 1 hoặc 2 đều sẽ nghe, mà tam cô nương cũng không giống như lúc trước ngày ngày phơi ra sắc mặt bi thương đau khổ nữa. Lão phu nhân thấy cũng nhẹ lòng hơn, đối với đám người hạ nhân hầu hạ như bọn họ mà nói là chuyện tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook