Thí Thiền

Chương 15: Hài cốt khắp nơi

Tiêu Sắt Lãng

13/03/2013

Vừa mới vào trong động, Trác Tri Viễn liền cảm thấy cả người giống như đang ở trong một lò lửa, bản thân như một con dê đang đặt trên một đống lửa bị quay chín.

Càng xuống dưới, cái cảm giác như thiêu như đốt theo đó càng tăng lên khiến cho thân thể của Trác Tri Viễn đau rát càng ngày càng nghiêm trọng, tuy rằng không nhìn thấy hỏa diễm, nhưng cái loại nhiệt độ cực nóng này lại càng làm cho hắn buồn bực không thôi. Hơn nữa hạ xuống càng nhanh, Trác Tri Viễn lại cảm giác lồng ngực mình giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, khiến cho hắn hô hấp cực kỳ khó khăn, hận không thể đem lồng ngực của mình xé toang ra.

Bởi vì tốc độ hạ xuống quá nhanh do là nhảy từ trên vách núi xuống, Trác Tri Viễn ngay cả có trừng lớn hai mắt, cũng không cách nào thấy rõ ràng rốt cuộc trong thập vạn thâm uyên là có cái bộ dáng gì.

Hơn nữa, rơi xuống chí ít cũng đã sau thời gian uống cạn một tuần trà, nhưng mà cũng không biết đáy của thập vạn thâm uyên đến tột cùng là nơi nào, Trác Tri Viễn vẫn đang không ngừng rơi xuống. Loại dày vò này, thậm chí so với nhiệt độ cực nóng xung quanh còn khó chịu hơn. Mặc dù là từ trên vách núi nhảy xuống, tối đa thì cũng chỉ trong chốc lát liền có thể rơi xuống mặt đất, nhưng mà Trác Tri Viễn nhận thấy đã rơi xuống ít nhất cũng mấy ngàn trượng, chỉ sợ so với độ cao của Thanh Nguyên Sơn còn cao hơn, mà vẫn chưa rơi xuống đất.

Trác Tri Viễn giờ phút này đã hơi hơi có chút tuyệt vọng, nếu cứ tiếp diễn như vậy, đừng nói trong thập vạn thâm uyên nguy hiểm trùng điệp, chính mình cứ như vậy rơi xuống, chỉ sợ đợi đến khi mình rơi đến đáy, cũng sẽ biến thành một đống thịt vụn.

Đang ở lúc Trác Tri Viễn cảm thấy tuyệt vọng nhất, thì hắn đột nhiên cảm giác được tốc độ rơi xuống của mình đang giảm bớt, hơn nữa càng ngày càng chậm, giống như dưới chân mình có người dùng lực lượng cực lớn nâng đỡ cho mình vậy.

Ngưng thần nhìn lại, mọi thứ trước mắt cũng không giống như một mảnh lửa đỏ như lúc nãy, mà là một bầu trời đầy gió đang rít gào.

Đúng vậy, chính là bầu trời, tuy rằng Trác Tri Viễn giờ phút này biết rất rõ ràng rằng mình bây giờ là đang ở dưới mặt đất, nhưng mà hắn vừa rơi xuống, vừa thấy được một bầu trời thường thấy. Nhưng mà, bầu trời nơi này so với bên ngoài hoàn toàn bất đồng, phương xa chỉ là một phiến toàn là màu đỏ, thật giống như là một chiến trường chôn xác chết nghìn vạn người, màu đỏ của máu bao phủ khắp bầu trời.

Nhìn thấy mà ghê người!!!

Lực đẩy dưới chân càng lúc càng lớn, Trác tri Viễn cũng dần dần phục hồi lại tinh thần, trợn tròn hai mắt nhìn xuống dưới chân. Chỉ thấy dưới chân là một phiến gồ ghề, tựa như đang ở trong một dãy núi bình thường. Chình mình giống như một con chim bay lượn trên bầu trời, thế nhưng lúc này không thể vỗ hai cánh, chỉ có thể nhanh chóng rơi xuống, theo đó dưới chân hiện ra dãy núi nhấp nhô.

Tuy rằng tốc độ đã giảm đi rất nhiều, nhưng mà với tốc độ hiện tại mà nói, Trác Tri Viễn chỉ sợ cũng không thoát khỏi cái chết. Trác Tri Viễn ở giữa không trung thử vùng vẫy, sử dụng lưng áo, muốn điều chỉnh phương vị của mình, tìm lấy một địa điểm thích hợp rơi xuống (giống nhảy dù thế nhề).

Đằng trước mặt của Trác Tri Viễn, xuất hiện một giải đất màu lam kích thước ước chừng to bằng một bàn tay (trên cao nên nhìn cái gì cũng nhỏ), hơn nữa theo độ cao giảm xuống, giải đất màu lam kia đang nhanh chóng to dần, giống như một chiếc gương vậy, Trác Tri Viễn không ngờ từ bên trên có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình.



"Hồ nước!" Trác Tri Viễn trong lòng thầm hô một tiếng, không quản chính mình căn bản không có cánh, ra sức dụng đôi tay không ngừng đập mạnh trên không trung, trông chẳng khác gì chàng tiên cá đang bơi lội trong nước, tận hết sức điều chỉnh phương hướng rơi của thân thể, hướng về cái ao lớn phia trước phóng tới.

"Còn thiếu một chút, chỉ thiếu một chút!" Trác Tri Viễn cao giọng quát to, biết rõ nơi này tuyệt đối sẽ không có người trả lời hắn, nhưng mà hắn kêu to đến khàn cả giọng, giống như là một loại trợ giúp, giúp hắn phóng đến cái hồ phía trước.

Cố gắng của Trác Tri Viễn cuối cùng cũng có hiệu quả, tại trong lòng đất nóng hầm hập này, mặt đất xung quanh độ đặc dính so với bình thường còn lớn hơn, Trác Tri Viễn không ngừng huy động hai tay cũng làm ra chút hiệu quả, thân thể đang lao về phía hồ nước.

Phốc!!!

Trác Tri Viễn như ý nguyện đã rơi vào trong hồ nước, nhưng mà, vừa mới rơi vào hồ nước, hắn lại lập tức đạp hai chân, giống như con mèo bị cháy đuôi, từ trong hồ nước nhanh chóng chạy ra.

Tại bên bờ hồ, Trác Tri Viễn quay cuồng hơn chục vòng, cuối cùng là nằm lăn trên mặt đất. Nhắc tới cũng lạ, tuy rằng trong thập vạn thâm uyên nơi nào cũng nóng cháy vô cùng, nhưng mà trên mặt đất lại không có nóng như trong tưởng tượng. Trái lại nhìn hồ nước tưởng chừng như yên bình vô hại kia, nhưng khi nhảy vào chẳng khác như nhảy vào một hồ dung nham (thế mà không chết, phét lác). Cảm giác bị hỏa thiêu, làm cho Trác Tri Viễn vừa mới rơi vào trong hồ nước kia, liền giống như một mũi tên bắn ngược trở ra.

Mặc dù là tìm được đường sống trong chỗ chết, Trác Tri Viễn cũng cảm giác được cả người đau đớn như muốn nứt ra, vốn là trước nhiệt độ như nham thạch nóng chảy trong hồ nước nóng làm bỏng hơn phân nửa cơ thể, sau đó lại té trên mặt đất. Mặc dù đã kịp trở mình giảm bớt đi lực đạo, nhưng dù sao Trác Tri Viễn cũng chỉ mới tí tuổi đầu, bị ăn trận đau đớn này, thần trí liền trở nên mơ hồ vì choáng váng.

Thật lâu sau, Trác Tri Viễn mới khôi phục lại một chút thần trí, cũng còn may là đã sớm thuộc nằm lòng thanh tâm minh niệm chú, cơ hồ là tự động bảo vệ tâm mạch, hơn nữa đem từng trận cảm giác mát lạnh tán nhập tứ chi bách hài, nếu không, cho dù trác Tri Viễn có thể từ trong hồ nước nóng như nham thạch kia tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng sẽ bị địa hỏa khủng bố ở nơi này đốt thành tro bụi.

Nỗ lực từ trên mặt đất bò lên, Trác Tri Viễn lắc lắc đầu, cuối cùng mới có thể nhìn rõ ràng cảnh vật xung quanh.

Nơi này, giống như là đáy cốc, xung quanh tất cả đều là núi cao hiểm trở bao bọc, nhìn lên trên, ước chừng cao hơn vạn trượng. So với những ngọn núi cao mà Trác Tri Viễn từ lúc sinh ra nhìn thấy thì còn cao hơn nhiều lắm, cho dù là ngọn núi được tự xưng là cao nhất của Đại Dận hoàng triều Thanh Nguyên Sơn cũng vô pháp so sánh.

Chầm chậm, Trác Tri Viễn hồi tưởng lại hết thảy, không khỏi thầm kêu nguy hiểm thật. Lấy tốc độ rơi xuống của hắn vừa rồi, nếu không phải rơi vào hồ nước kia, sợ là sớm đã bị thịt nát xương tan. Mà nếu không nhờ kịp lao nhanh ra khỏi hồ nước, giờ phút này, chắc có lẽ xương cốt đã bị cháy thành than.

Phóng mắt ngắm nhìn bốn phía, Trác Tri Viễn hơi hơi giật mình, xung quanh đây, nơi nơi đều có xương cốt người chết, phối hợp với sắc trời đỏ sậm, phát ra lân quang lấp lánh (chắc hơi giống ma trơi trong nghĩa địa). Không thể nghi ngờ, đây đều là thi hài của những người vượt ải hồi trước, cũng không biết bao nhiêu người vì muốn vượt qua khảo nghiệm mà đã chết oan uổng, căn bản không có chân chính đi vào nơi gọi là thập vạn thâm uyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thí Thiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook