Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Chương 70: NGƯỜI NẮM GIỮ SỰ THẬT

Rinca_seta​

22/12/2015

Sau khi bà Li qua đời, Syaoran một mình chỉ huy toàn bộ lực lượng quân đội trong kinh thành, cùng với sự giúp đỡ hời hợt của Terada. Tình hình kinh thành vẫn không có gì tiến triển. Dưới sự sắp đặt tài tình của Li Syaoran, quân lính Kinomoto vẫn không có cách gì tiến vào sâu hơn, chỉ có thể hoạt động ở một phạm vi nhất định. Mọi cuộc tấn công trở nên vô hiệu. Cổng thành Tây vốn đã là một nơi khó khăn, giờ dần trở thành vô vọng. Tuy nhiên, quân của Sonomi vẫn bao vây bên ngoài, chờ đợi thời cơ tấn công, đồng thời “Canh chừng” quân đội triều đình tại kinh thành. Cuộc giao tranh diễn ra trong thế cầm cự đối với cả hai phe.

Lúc này, mùa đông đã lặng lẽ đến. Một mùa mới, mang theo một niềm hi vọng mới. Nhưng niềm hi vọng ấy dường như đang bị đóng băng lại dưới những bông tuyết rơi lạnh giá. Để rồi, mùa đông lại vội vã qua đi… Mùa xuân đến khi không có người mong chờ.

Rika đã đứng như vậy rất lâu, rất lâu trước mộ bà Li. Khi cô về đến thành Tây, điều duy nhất còn đọng lại trong tâm trí cô, là hình ảnh Syaoran ngồi gục đầu bên cạnh thân xác lạnh ngắt của mẹ, bàn tay nắm chặt. Cô không biết anh đã ngồi như thế bao lâu, nhưng khi chạm vào mái tóc nâu rối bời, khi nhìn khuôn mặt hốc hác của anh, cô chợt thấy gò má mình nóng hổi. 12 năm nay, kể từ lần cuối cùng cô khóc trên bờ vai bà Li, Rika đã cố gắng không để mình rơi nước mắt trước mặt người khác, đặc biệt là Syaoran. Nhưng hôm ấy, ôm thân xác lạnh ngắt của bà Li, nước mắt đã không thể kềm lại được. Nước mắt rơi ướt đẫm áo, mặn chát trên khoé môi. Giống như 12 năm về trước, tiếng khóc thương ấy lại vang lên trong một không gian tĩnh lặng đến đáng sợ. Nhưng lần này, người phụ nữ đã ôm lấy cô 12 năm trước, giờ lại bất động trong vòng tay cô.

Đám tang của phu nhân Li Yelan được tổ chức đơn giản. Người ta vội vã chôn bà xuống, rồi lấp đất lên, như đang sợ hãi một thứ gì đó. Không có quan tài, chỉ có tấm chăn bọc xác. Bà trở về lòng đất, khi nước mắt vẫn còn ướt khoé mi. Một đám tang buồn, trong thời loạn lạc.

Rika nhìn bông tuyết trắng lặng lẽ rơi trên lớp đất ẩm. Lặng lẽ quá! Cô quạnh quá! Ngôi mộ nào cũng buồn bã như vậy sao? Không có khói hương. Lớp đất lạnh không có cả cây cỏ. Chỉ có gió và cát.

Rika chỉ đứng nhìn, không khóc. Cô đã khóc rất nhiều, rất nhiều rồi. Trước đây, Rika không bao giờ nghĩ sẽ có lúc mình rơi nước mắt vì người phụ nữ đang nằm dưới mộ ấy. Cô đã từng nghĩ, cả bà, cả cô, đều chỉ đang lợi dụng đối phương, như những con cờ trên một bàn cờ sinh tử. Nhưng đến bây giờ cô mới hiểu, sự nuôi dưỡng bà dành cho cô, cô đã khắc sâu vào tận trái tim.

“Tỉnh lại, mẹ đã gọi tên cô. Bà dặn tôi chăm sóc cô”

Tại sao bà gọi tên cô khi tỉnh lại? Rika mãi mãi không bao giờ biết. Cô muốn hỏi bà rất nhiều chuyện. Cô biết rằng, có một sự thật vẫn đang được che dấu suốt 12 năm qua, nhưng sự thật ấy thế nào? Năm xưa, mẹ cô đã làm gì? Người phụ nữ mà cô không còn nhớ mặt ấy, Midori Sasaki, đã hi sinh cả con gái mình vì ai? Tất cả những chuyện ấy, chắc chắn chỉ mình bà Li biết. Nhưng bây giờ, sự thật đã được vùi sâu xuống nấm mồ lạnh lẽo kia.

Thở dài, Rika dùng tay bới đất, chôn xuống cạnh mộ một cây hoa anh đào. Cây nhỏ, chưa có hoa, nhưng lại hứa hẹn một cành cây tràn ngập màu hồng sau này. Cành hoa anh đào này do tể tướng Amamiya đưa cho cô, khi cô trở về cùng Terada. Ông không nói lí do, chỉ chìa nó ra và mỉm cười. Cô không hiểu ý nghĩa của nụ cười ấy, nhưng cô hiểu rất rõ ý nghĩa của cây hoa đào được trồng bên ngôi mộ lạnh. Rika đã trồng nó trước khung cửa sổ, cho đến bây giờ, khi cây hoa nhỏ bé đủ mạnh mẽ để có thể sống một mình giữa thời tiết giá lạnh.

“Tại sao lại là hoa anh đào?”

Tiếng nói vang lên sau lưng Rika. Âm điệu trầm buồn ấy, cô biết là của ai. Cô không quay mặt lại. Cô sợ, cô sợ phải đối diện với một khuôn mặt hốc hác, gầy gò, hằn lên sự mệt mỏi. Cô sợ phải nhìn tháy đôi mắt hổ phách buồn thương đến nao lòng. Cô sợ phải nhìn nhận tội lỗi của mình.

Syaoran tiến lại gần bên cạnh Rika, đôi mắt nhìn xuống ngôi mộ và cây hoa một cách hờ hững. Cái nhìn ấy giá lạnh đến đau lòng. Không còn là Syaoran có nụ cười dịu dàng, đôi mắt trong veo mang một vẻ bất cần nhưng cũng đầy cảm thông. Syaoran đó đã chết, cùng cây hoa anh đào trong khu vườn rộng mênh mông năm ấy.

“Tôi nghĩ cô rất ghét hoa anh đào”

Syaoran mân mê chiếc lá xanh non mới nhú. Đôi mắt anh, chẳng rõ buồn vui. Đối với anh, Rika đã không còn có cảm giác như ngày xưa. Theo năm tháng, tình cảm ấy đã trôi vào dĩ vãng. Cô đã nhận ra, Syaoran không phải dành cho cô. Mãi mãi, anh chỉ thuộc về một người. Anh sinh ra vì người ấy, sống vì người ấy, và chết cũng vì người ấy - người con gái mang tên loài hoa mùa xuân: Sakura. Chỉ tiếc rằng, Rika đã nhận ra quá muộn màng.

Syaoran chợt thở dài:

“Bây giờ cô định làm gì?”

“Làm gì à? Tất nhiên là vẫn tiếp tục công việc ‘trả thù’ cho gia tộc. Mặc dù…. Tôi muốn hỏi mẹ kĩ hơn về vụ thảm sát năm ấy, nhưng có lẽ, từ khi mẹ chết đi, không ai còn có thể trả lời tôi được nữa!”

“Không, vẫn còn một người” – Rika kinh ngạc quay lại nhìn Syaoran. Anh hơi nhíu mày, dường như đang cố gắng nhớ lại một điều gì đó – “Trước lúc nhắm mắt, mẹ có nói: ‘người nắm giữ sự thật, Wei!’ Tôi nghĩ, người tên Wei này là người duy nhất có thể cho chúng ta biết toàn bộ câu chuyện”

“Wei? Đó là ai?”

Syaoran vò tóc:

“Tôi nhớ đã từng nghe cái tên này ở đâu đó. Nhưng…. Là ở đâu?”

Syaoran nhắm mắt lại, lục tìm trí nhớ. Cơn gió lạnh quét ngang khuôn mặt anh. Mùi nhựa, mùi lá từ cây hoa anh đào phảng phất không gian. Mùi hương và hơi lạnh xoáy mạnh tâm trí anh, mang anh trở về một ngọn đồi cao, có những cây hoa anh đào chỉ xuất hiện khi màn đêm buông xuống. Có người con gái ngủ an lành bên cạnh. Quá khứ ấy khiến trái tim anh chợ thắt lại. Anh từ từ mở mắt ra. Buổi tối hôm ấy, sau khi bị một người lạ mặt tấn công, người con gái đó dã nhắc tới cái tên Wei - người đã dạy cô võ thuật và cũng là người đã chăm sóc cho cô.

“Wei… Ông ta… đã chết!”

Rika ngạc nhiên. Nhưng cô không hỏi. Không phải cô không muốn hỏi, mà vì cô biết, câu hỏi ấy sẽ không có lời giải đáp.

Wei đã chết. Và sự thật lại ngủ vùi trong quá khứ!

Syaoran và Rika, hai người đứng yên lặng bên ngôi mộ nhỏ bé, quạnh hiu, không ai nói gì. Đôi mắt Syaoran nhìn vào cây hoa anh đào, lạnh lùng và vô cảm. Đôi mắt của loài ác quỷ đã đập vỡ tất cả những gì thân yêu nhất.

“Tại sao cô trồng hoa anh đào?”

Anh chợt hỏi lại. Câu hỏi được anh đưa ra ba lần, nhưng Rika vẫn chưa trả lời. Cô nhìn anh, thở ra khe khẽ:

“Bởi vì…. Tôi muốn nối lại sợi dây đã cắt đứt trước đây!”

Syaoran quay nhìn cô, rồi bỗng bật cười khe khẽ. Anh bẻ gãy một cành cây non nớt, dưa cho Rika:

“Cô thử nối cành cây này lại xem, Rika. Nếu không nối lại được, cô nên chặt cây hoa này đi. Bởi vì…. Sợi dây ấy đã biến mất rồi!”

Syaoran xoay người bỏ đi, để mặc Rika sững sờ với cành cây trong tay. Đôi mắt cô chưa bao giờ buồn như thế. Nỗi đau của một tội lỗi không được tha thứ.

Mùa xuân vẫn ngập tràn hơi lạnh.

Hoa anh đào, lay trong gió…

____________________________________________________________

Rika chậm rãi bước trên khoảng sân trống. Lặng lẽ, và nuối tiếc. Quá khứ khiến con người ta đau lòng. Đột nhiên, cô thấy nhớ căn nhà ấy, ngôi nhà nằm yên tĩnh bên khu phố quý tộc, với những bức tường cao khuất ánh mặt trời, khu vườn rộng mênh mông cùng những tán cây lúc nào cũng rủ lá. Những cành cây vô tình cuốn bay chiếc mũ của một cô bé bỡ ngỡ khi lần đầu tiên đặt chân vào. Rồi cũng chính những cành cây ấy, mỗi tối hát vang lên bài ru hiền hoà, đưa cô bé vào giấc ngủ say.

Nơi đó là căn phòng cao nhất của ngôi nhà. Đối với một đứa trẻ, căn phòng đó dường như nằm trên tầng mây, không thể nhìn thấy mặt đất. Bước vào và nhìn quanh, chợt thấy lòng trống trải đến vô vọng. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa và tiếng gió, tiếng những cành cây xào xạc bên khung cửa sổ, tiếng chim câu đập cánh bay đi. Đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn chim bướm bay qua, ngày này qua ngày khác, chẳng mấy chốc, lá đã đổi màu. Với tay ra ngoài, hứng lấy một bông hoa, rồi lặng lẽ nhìn cánh hoa tàn úa dần. Ngước mắt lên, chợt thấy tuyết đã rơi. Ngày cứ qua, thời gian cứ dần trôi.

Tuổi thơ của Rika vẫn tĩnh lặng như thế. Đôi mắt bé thơ hàng ngày chăm chú quan sát bên dưới. Buồn mênh mang. Và đến một ngày, bên khung cửa sổ ấy, chợt xuất hiện một nụ cười. Một nụ cười đượm màu nắng. Nụ cười ấy bất ngờ xuất hiện cùng tiếng reo vui của bầy chim. Chính nụ cười trong nắng đó đã kéo cô bé Rika trở về với cuộc sống, kéo cô bé ra khỏi căn phòng lúc nào cũng lặng lẽ. Và từ lúc đó, đôi mắt hồn nhiên đã biết chờ đợi. Chờ đợi một bóng người bước qua ngưỡng cửa, cho dù người đó đã không còn nhớ đến một con nhóc ngồi im lặng bên khung cửa sổ.

Bước đi trong dòng kí ức, khi bừng tỉnh, Rika nhận ra bước chân vô tình đã đưa cô đến căn phòng ấy – nơi duy nhất trong cả Tây điện khiến cô chợt có cảm giác bình yên. Đứng trước cánh cửa vẫn khép chặt, bỗng thấy mọi lo lắng, ưu phiền tan biến, chỉ còn lại một chút đau nhói, nhưng rất nhẹ.

“Ồ, vào đi chứ?”

Một giọng nói trầm trầm vang lên khiến Rika giật mình. Cô đẩy cửa bước vào, thấy nụ cười như sưởi ấm trái tim lạnh giá.

“Đến thăm tôi à, Sasaki? Thật vinh dự!”

Terada ngồi trên giường, mỉm cười nhìn Rika. Vẫn là nụ cười nhẹ nhàng ấy. Rika im lặng bước vào trong. Cô không còn cố gắng phủ nhận sự thật là Terada đã rất nhiều lần cứu mạng cô. Hắn đi theo cô, lặng lẽ bảo vệ cô. Và hắn cũng là người đã ở bên cạnh lúc Rika đau khổ nhất. Syaoran nói, Terada bị thương nặng, nhưng đã lao đi ngay khi nghe nói cô bị bắt. Và hắn lại cười, cười như chưa từng đau.

“Vết thương của anh sao rồi, Terada?”

Đôi mắt sắc sảo của Terada nhìn thật sâu vào khuôn mặt nhợt nhạt của Rika. Có lẽ cô đã quá mệt mỏi. Mệt mỏi bởi những trận chiến, mệt mỏi với chính những tình cảm của mình.

“Tôi thì ổn, nhưng cô thì không. Có vẻ như…. ‘Một cuộc gặp gỡ mong đợi, và một cái kết thúc không được trông chờ’, phải không?”

Rika thở dài khe khẽ. Cô không ngạc nhiên như trước nữa. Giờ đây, sự nhạy bén của Terada khiến cô dễ chịu. Hắn luôn hiểu rõ cô, còn hơn chính bản thân cô.

“Tôi vừa từ mộ mẹ về!”

“Àh…” – Terada gật gù hiểu biết – “Cô đã trồng cây hoa anh đào ở đó chưa? Syaoran biết chứ? Cậu ta nói sao?”

Rika mím môi, nén chặt tiếng thở dài:

“Tôi nghĩ chẳng thể thay đổi được gì. Nhưng… tại sao anh lại muốn tôi trồng ở ngoài mộ?”

“Chẳng phải ngoài đó rất trống trải sao?”

“Đó không phải lí do” – Rika cau mày nhìn Terada.

Terada mỉm cười. Trong đêm mùa thu phảng phất lạnh, khi hắn xông vào thành trì của quân Kinomoto để cứu Rika, thì cô đã được chăm sóc rất cẩn thận và đang hoàn toàn khoẻ mạnh. Vị tướng quân bên ấy lập tức giao Rika lại cho hắn, và còn dặn dò cách chăm sóc. Đó là một người tốt! Hắn biết điều đó.

--------------------------------



“Bảo Sasaki cô nương đi lấy ngựa, hình như cậu có chuyện muốn nói với ta?”

Cười.

Và một thoáng im lặng.

“Ngài là Tướng quân nổi tiếng Amamiya của Tatan?”

“Phải!”

“Và là…. phụ thân của Hoàng hậu Nadeshiko Kinomoto?”

Im lặng.

“Tôi nói đúng, phải không?”

Xào xạc. Gió…

Và tĩnh lặng!

“Cậu là ai?”

“Tôi là con trưởng của Đại trưởng lão Kinomoto, cũng là kẻ được lựa chọn từ thần điện để bảo vệ công chúa Sakura Kinomoto!”

“Vậy…. Tại sao cậu phản bội Kinomoto?”

Cười.

“Lòng trung thành có rất nhiều cách thể hiện. Tôi chỉ chọn cho mình cách mà tôi thấy thích hợp nhất thôi!”

Im lặng.

“Để tôi kể Ngài nghe, câu chuyện về một mối thiên tình sử gắn liền với hoa anh đào….”

......

“Có lẽ tôi đã hiểu, tại sao Sasaki lại nói ‘Xin lỗi’ lúc hôn mê. Và…. Tôi cũng hiểu, thế nào là ‘nghiệp chướng’…”

…….

……

“Sasaki cô nương. Tôi tặng cô cây hoa anh đào này. Hãy sửa chữa lỗi lầm khi còn đủ thời gian….”

--------------------------------------

“Cô muốn biết lí do trồng cây hoa bên mộ Li phu nhân à, Sasaki?” – Terada mỉm cười hỏi.

“Hm? Tại sao?”

“Có hai lí do. Thứ nhất, hoa anh đào là loài hoa phu nhân thích nhất. Điều này chắc chắn cả cô và Syaoran đều không biết. Và thứ hai, mộ bà Li là nơi mà Syaoran hay tới nhất”

Rika lắc đầu:

“Vô ích thôi! ‘Syaoran' đã chết rồi. Anh ấy muốn chặt cây hoa đi. Tôi sợ rằng, tự anh ấy sẽ chặt nó đi”

“Hắn sẽ không chặt đâu!” – Terada cười một cách chắc chắn – “Hắn sẽ không làm thế. bởi vì… Hắn vẫn không thể xuống tay. Mà ngược lại, hắn sẽ ra đó nhiều hơn…. để tìm sự an ủi…”

Rika nhìn Terada ngạc nhiên. Hắn có gì đó rất tự tin, và luôn tin tưởng vào những suy đoán của mình. Chẳng biết từ bao giờ, Rika đã đặt lòng tin vào hắn. Cô nghĩ hắn đúng. Đúng trong mọi trường hợp.

“Anh là ai?”

Câu hỏi buột ra khỏi miệng Rika trước khi cô kịp suy nghĩ. Cô đã hỏi câu ấy, rất nhiều lần, rất nhiều. Nhưng câu trả lời chung cho tất cả, chỉ là một nụ cười muôn thuở thường trực:

“Tôi chỉ là một người khách qua đường, thích chuyện thú vị thôi”

Vẫn luôn như thế, không bao giờ thay đổi….

Tại sao không thể nói cho tôi biết?

Bởi vì…

Lòng trung của anh đối với công chúa Kinomoto lớn hơn rất nhiều, phải không?

“Anh…. biết rõ cuộc thảm sát 12 năm trước, phải không?”

“Rõ hơn nhiều người”

“Vậy sao không nói?”

Terada chỉ mỉm cười. Rika nhìn Terada dò xét. Hắn biết, chắc chắn hắn biết một điều gì đó, hoặc chính hắn là người nắm giữ chìa khoá của cánh cửa quá khứ. Nhưng hắn không nói gì, chỉ dựa đầu vào thành giường, nhìn xa xăm.

Thoáng ngập ngừng, Rika lên tiếng:

“Ưm... anh biết một người đàn ông tên là Wei chứ?”

Lần đầu tiên kể từ lúc quen biết hắn, Rika thấy Terada chững lại. Nhưng chỉ một thoáng ngắn ngủi trước khi đôi nụ cười lại trở lại trên môi hắn.

“Đó không phải là việc cô cần quan tâm đâu, Sasaki!”

“Vậy đó chắc không phải là việc tôi không được phép biết phải không?”

Terada nhún vai:

“Cũng có một phần như thế. Dù sao thì... chuyện đó giờ cũng không còn là bí mật nữa. Người mà cô hỏi đã chết. Một người đã chết, theo cô, có thể làm được gì?”

“Một người đã chết....” – Rika nhắc lại, như một lời khẳng định hơn là một câu hỏi – “Nếu đó không phải là bí mật, anh có thể nói cho tôi biết về người đó chứ?”

“Tôi nghĩ là cô đã biết chứ?”

Terada cười đầy hiểu biết. Rika mím môi. Cô cần phải kiên nhẫn. Đối với những người như Terada, cần phải biết kiên nhẫn. Người tên là Wei ấy... Một người cô không biết, phải chăng đã mang theo một bí mật xuống mồ sâu?

“Wei... Đó là một truyền thuyết... Một truyền thuyết mà chúng ta chỉ được nghe kể lại....”

Nhiều tháng bao vây kinh thành mà không hoạt động được, Sakura cảm thấy vô cùng nóng ruột. Sự kiên nhẫn của cô không phải không có giới hạn. Cô đã chờ đợi, cô đã nghĩ, chỉ cần vào được kinh thành, cô nhất định sẽ gặp được “người ấy”. Nhưng cuối cùng, cô bị cầm chân ở đây mà không nhúc nhích được. Tưởng là nắm thế chủ động, rốt cuộc, Kinomoto lại là bên bị động, có thể bị tấn công bất cứ lúc nào nếu sơ suất.

Tận dụng khoảng thời gian gần một năm phải chiến đấu trong thế giằng co với triều đình, quân đội Kinomoto nhanh chóng đưa lực lượng xuống các vùng đất khác trong địa phận Clow, kết hợp với người dân, vùng lên đấu tranh. Hầu hết Clow đều trở về tay Kinomoto. Sakura đưa người xuống cai quản đất đai, và giúp đỡ dân chúng bắt tay vào gây dựng lại đất nước.



Cuộc chiến trong kinh thành vẫn không có nhiều chuyển biến. Từ phía Nam, tướng quân Amamiya gửi báo cáo về, cũng không có gì khả quan. Chủ ý đánh du kích thực hiện những cuộc tấn công nhỏ để tiến vào từng bước bất thành, chỉ giúp quân triều đình cảnh giác hơn và làm quân Kinomoto thêm thiệt hại. Cổng thành phía Tây vẫn còn nguyên vẹn, chưa bị suy chuyển. Sonomi Daidouji và đội quân của bà vẫn đang chờ đợi. Nhưng Sakura biết, điều đó là vô vọng, bởi cổng thành Tây do Syaoran trực tiếp chỉ huy. Hơn nữa, điều đáng lo ngại nhất chính là nhuệ khí của quân lính. Sự chờ đợi làm họ nản chí, có thể làm những chuyện liều lĩnh, ảnh hưởng đến quân đội. Việc cần nhất hiện nay là tìm được cách giải quyết tình trạng tiến thoái lưỡng nan này. Khi mùa đông đang đến dần, nếu quân triều đình còn cố thủ, Kinomoto chỉ có cách liều mạng để kết thúc cuộc chiến. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc, mọi nỗ lực của cô suốt bao lâu nay có thể mất hết.

Thành Bắc là nơi duy nhất không có đường thông với kinh thành, nhưng cũng là nơi có vị trí chiến lược quan trọng nhất, được Kinomoto lựa chọn làm doanh trại, cung cấp lương thực, vũ khí cho toàn quân đội. Sau khi sắp xếp nhiệm vụ cho các tướng lĩnh, Yukito theo chân đoàn lương thực vào kinh thành. Nghe tin “Thuỷ thần” Naoko chết, anh thật sự lo lắng cho Sakura.

“Phong thần Nakuru ta còn ở đây, làm sao lại có chuyện ta để công chúa làm những việc nguy hiểm được chứ?”

Nakuru cằn nhằn khi gặp Yukito. Yukito chỉ mỉm cười. Dường như thời gian trôi qua đã làm con người biến đổi rất nhiều. Nakuru bây giờ không còn giống với một “Phong thần” nóng nảy anh gặp cách đây 12 năm. Hắn vẫn tỏ ra bất cần, vẫn nói chuyện theo kiểu “Ta đây là kẻ đứng trên”, nhưng đôi mắt hắn đã thay đổi. Yukito đọc được trong đôi mắt ấy, giờ đây, mối bận tâm của hắn không phải chỉ duy nhất “Minh chủ” – công chúa Sakura.

“Đừng nhìn ta rồi cười bí hiểm như thế, ghê phát ớn! Nếu ngươi đến đây chỉ vì muốn ngăn công chúa làm những điều dại dột thì ngươi có thể về được rồi, quân sư Yukito Tsukishiro. Có ta ở đây là quá đủ. Hơn nữa, công chúa đủ thông minh để biết mình phải làm gì. Về đi!”

Yukito nhún vai hờ hững:

“Như vậy thì tốt. Ta tưởng ngươi đang ở chỗ tướng quân Amamiya chứ? Không yên tâm nên lại trở về đây à? Với lại… ta đã trót công tới đây, ta cũng muốn thăm Sakura chút.”

“Công chúa khoẻ lắm. Về đi!”

Yukito lắc đầu, không nói, tiếp tục đi vào trong, bất chấp sự ngăn cản của Nakuru. Hắn gầm lên tức giận. Xưa nay, "Tứ đại hộ pháp", đặc biệt là Nakuru, rất ghét kẻ nào không tuân lệnh.

Nakuru rút kiếm, rồi bỗng khựng lại. Sakura bất chợt xuất hiện trước mặt hai người:

“Anh Yukito!”

Cô gần như reo lên khi nhìn thấy Yukito. Anh dịu dàng xoa đầu cô em gái nhỏ. Đúng là cô vẫn khoẻ, nhưng gầy đi rất nhiều.

“Sao anh đến đây mà không vào?”

“Àh, vì em có một người hộ vệ rất tuyệt!”

Yukito hấp háy mắt nhìn Nakuru. Hắn đã vội vàng tra kiếm vào vỏ, nhìn công chúa một cách chờ đợi. Nhưng Sakura không để ý đến điều đó. Cô khẽ cười, mái tóc nghiêng nghiêng:

“Tất nhiên rồi! "Tứ đại hộ pháp" là những người hộ vệ tuyệt vời nhất!”

Yukito mỉm cười. Anh nhận thấy, Nakuru cũng khẽ cười. Nhưng nụ cười ấy ẩn chứa sự xót xa và khó xử.

Yukito chặc lưỡi khi Nakuru biến mất để chuẩn bị phòng theo lệnh Sakura.

“ ‘Phong thần’ của chúng ta có vẻ đã trở nên trầm tư hơn”

Sakura cười, nhưng không nói. Đôi mắt cô chợt tối sầm lại, khiến Yukito không khỏi giật mình. Anh biết, cái chết của Naoko đã tác động không nhỏ tới Sakura, dù cô không thể hiện ra.

“Nakuru và Hiyula rất giống nhau” – Yukito khẽ thở dài – “Tâm trạng của họ, quả thật không thể tháo gỡ. Họ không biết lựa chọn giữa ‘hận thù’ và ‘trung thành’…”

Sakura nhìn Yukito bằng đôi mắt xanh thăm thẳm, nhưng không nói. Anh vỗ nhẹ lên đầu cô, mỉm cười dịu dàng. Đúng lúc ấy, Nakuru bất ngờ xuất hiện trở lại bên cạnh hai người, thông báo đã chuẩn bị phòng cho Yukito.

“Cám ơn, ‘Phong thần’” – Yukito mỉm cười – “Nhưng…. thật ra cũng không cần phải làm thế đâu. Ta chỉ đến thăm Sakura một chút rồi về thôi…”

“CÁI GÌ??” – Nakuru gầm lên

“Và còn nữa…” – Yukito bình thản nói tiếp – “Sakura, anh muốn em xem vật này!”

Yukito lôi ra một tập giấy đã được đóng lại và một chiếc lọ nhỏ. Sakura nhìn anh, chờ đợi.

“Em biết bà Li đã chết chứ?”

“Vâng. Em mới nghe nói, nhưng không biết thực hư thế nào?”

“Thành Bắc là nơi tiếp nhận mọi thông tin từ kinh thành nhanh nhất. Li phu nhân – Li Yelan đã chết dưới tay Sonomi Daidouji”

“Ôi, Thật vậy sao?” – Nakuru nói bằng giọng gần như reo lên.

Yukito gật đầu xác nhận. Nakuru nhảy lên vui mừng. Đối với hắn, Li phu nhân là kẻ thù lớn nhất, là kẻ hắn muốn giết nhất. Hắn không thể giấu nổi sự vui sướng của bản thân khi nghe tin. Hắn cảm thấy, Sonomi Daidouji thật sự là một anh hùng.

Trái lại, Sakura chỉ gật đầu, như một cách tiếp nhận thông tin. Khi nghe tin Li phu nhân đã chết, suy nghĩ đầu tiên của cô không phải vui mừng. Trong thoáng chốc ấy, cô đã nghĩ đến cảm nhận của Syaoran trước tiên - của một đứa con mất mẹ. Và cô bỗng lo lắng. Cô muốn gặp anh, thật sự rất muốn gặp anh, chỉ để xác nhận anh vẫn ổn. Cô đã hi vọng, một hi vọng tội lỗi: Đó là thông tin sai, bà Li vẫn còn sống. Bởi vì, người phụ nữ ấy là người thân cuối cùng của Syaoran.

Khi Yukito xác nhận lại thông tin đó, Sakura bỗng cảm thấy buồn, và một chút day dứt. Buồn, vì một thứ rất mơ hồ. Cô hận Syaoran, rất hận. Anh đã giết rất nhiều người thân của cô, giết cả ba người trong "Tứ đại hộ pháp" - những người cô yêu thương nhất. Vậy tại sao cô lại lo lắng cho anh? Và day dứt, vì một cảm giác dấy lên bất chợt. Cái chết của bà Li, dường như là một sai lầm.

“Nếu không có gì bất thường thì anh cũng không định dưa em sớm thế này, nhưng giờ thì đành phải cho em biết. Nakuru, ngươi có thể ra ngoài canh chừng giúp ta được không?”

Nakuru phản đối, nhưng ngay khi nhận được ánh mắt của công chúa, hắn khẽ cúi đầu rồi biến mất, không quên ném lại cho Yukito một ánh nhìn nảy lửa.

“Chuyện anh định nói… Ngay cả Nakuru cũng không thể biết sao?”

“Ừ. Không một ai được biết, cho dù là Nakuru. Em….” – Yukito ngập ngừng – “….Sakura, em biết trong chúng ta có kẻ phản bội chứ?”

Yukito cố gắng quan sát phản ứng của Sakura khi anh thốt lên câu “Kẻ phản bội”, nhưng vô ích. Đôi mắt Sakura lặng lẽ nhìn về phía trước. Mái tóc nâu dài, loà xoà như che khuất đi đôi mắt vẫn giữ nguyên vẻ tĩnh lặng. Nhưng anh biết, tâm hồn cô không phẳng lặng như vẻ bề ngoài. “Kẻ phản bội”, kẻ đã gián tiếp giết cả gia tộc Kinomoto, các đại trưởng lão, những người dân vô tội, và cũng là kẻ nhúng tay vào cái chết của Bhamaru. Sakura chắc chắn muốn tìm giết kẻ đó, hơn bất kì ai.

“Em biết”

“Vậy…. Em có bao giờ thử đoán, kẻ đó là ai không?”

Một khoảng lặng trôi qua, dài như vô vọng. Yukito chờ đợi, đợi đôi mắt của Sakura sẩm tối. Nhưng đôi mắt ấy vẫn lạnh băng, vô cảm:

“Không phải là đoán. Mà là chắc chắn!”

Khuôn mặt của Yukito hơi sững lại, đầy kinh ngạc. Có lẽ anh không ngờ, cô gái ngây thơ anh gặp cách đây 7 năm, giờ lại có thể bình tĩnh đón nhận sự thật như thế.

“Vậy tại sao em vẫn để ‘kẻ đó’ ở lại?”

Sakura mỉm cười, nhưng chua chát:

“Bởi vì em đã hi vọng... Em đã hi vọng ‘người ấy’ sẽ cho em biết sự thật, cho dù đó là một sự thật đau lòng...”

“Và bây giờ.....”

“Em đã thất vọng” – Sakura cười, lặng lẽ - “Hôm nay nếu anh không đến, có lẽ em cũng sẽ viết thư cho anh, Yukito. Hôm nay, chúng ta sẽ đến một nơi. Nơi cuối cùng của cuộc chiến....”

Yukito khẽ cười, nhẹ nhàng. Anh nhìn cô công chúa nhỏ bằng đôi mắt dịu dàng, nhưng buồn bã. Vẫn biết Sakura đã trưởng thành, nhưng ngay lúc này, anh chợt tự hỏi, sự trưởng thành ấy đang giúp cô hay khiến cuộc đời cô trở nên đau khổ hơn?

Mùa đông năm ấy, cuộc gặp gỡ của anh và em là đúng hay sai, Sakura?

“Có lẽ anh không cần đưa những thứ này cho em nữa rồi!” – Yukito lặng lẽ nói.

“Không. Đó là những thứ em cần. Từ lâu em đã biết anh đang bí mật thu thập chứng cứ. Những thứ anh đang giữ có lẽ đều là những bằng chứng rõ ràng nhất...”

Không phải. Đó là một chiếc chìa khóa. Chiếc chìa khóa mở cánh cửa bí mật cuối cùng.

“Nakuru!” – Không chậm trễ, “Phong thần” Nakuru gần như ngay lập tức xuất hiện bên cạnh Sakura. Đôi lúc, Yukito tự hỏi, việc yêu cầu “Tứ đại hộ pháp” lánh mặt trong các cuộc nói chuyện liệu có thật sự cần thiết không, khi họ có thể xâm nhập vào bất cứ nơi đâu như vậy – “Chuẩn bị ngựa” – Sakura ra lệnh – “Chúng ta sẽ lên đường ngay bây giờ!”

Chỉ một chút nữa thôi. Hãy cùng nhau chờ đợi.... chờ đợi giây phút tiếng chuông cuối cùng vang lên....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook