Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Chương 73: TAN VỠ

Rinca_seta​

22/12/2015

Syaoran ngước nhìn lên. Ánh sáng mùa xuân lặng lẽ bao phủ không gian tăm tối, âm u. Thành Tây nằm lặng thinh, ẩn hiện trong màn sương sớm. Hư ảo. Mọi thứ vốn dĩ đã không thật. Cả anh, cả mẹ anh, cả Sakura và mối thù truyền đời này. Những cái không thật rồi sẽ lại trở về với hư không. Ánh nắng nhạt màu đang dần dần đưa tất cả trở về với điểm khởi đầu của nó.

Sonomi Daidouji! Người phụ nữ đã gây ra tất cả những chuyện ấy. Cái tên đã xuất hiện trong những lá thư đầy nước mắt của Sasaki Midori và Li Yelan. Những lời tuyệt vọng nhất trong sự cùng quẫn muốn cứu hoàng hậu Kinomoto. Sự hi sinh của Li Hiroshi. Cái chết của Hidesawa Sasaki. Dường như mọi thứ đang quấn vào nhau, rối tung lên như những sợi dây không thể tháo gỡ. Nhưng dần dần, từng mối, đã bắt đầu rời ra. Rồi mọi thứ sẽ kết thúc, nhanh thôi.

Vở kịch đã hạ màn. Tất cả cần phải được đưa ra ánh sáng. Nhưng mũi tên đã phóng đi không thể thu trở lại. Sau tất cả mọi chuyện, không thể quay trở lại từ đầu. Một lần nữa…

Cuối cùng thì, chính những người muốn bảo vệ công chúa Kinomoto và Clow, Li và Sasaki lại cũng chính là những người đã gây ra oán thù ngày hôm nay.

Nếu biết tất cả, Sakura vẫn sẽ hận anh chứ?

Nếu biết được sự thật 12 năm trước…

Syaoran lắc đầu, xua đi ý nghĩ vừa hình thành trong đầu mình. Ừ, cho dù cô có biết, nhưng những gì anh đã gây ra trong thời gian hiện tại đã quá đủ cho một mối thù mới. Anh đã giúp cô, hay anh đã giúp Sonomi Daidouji? Đến bây giờ, chính anh cũng không hiểu.

Nhưng Sakura sẽ không biết. Anh sẽ không để Sakura biết. Cô sẽ vẫn hận anh như thế, vẫn đau buồn như thế, và sẽ sống thật tốt. Tất cả những gì quá khứ đã gây ra, hãy để một mình anh trả. Thế là đủ rồi.

“Mẹ đã chết để bảo vệ Sakura Kinomoto. Và bây giờ, tôi ở đây để giết kẻ mẹ tôi đã đổi cả mạng sống để bảo vệ….”

Syaoran quay sang nhìn Rika. Cô gái đáng thương ấy…. Đứa con gái bị bỏ lại, vì người mẹ xác định chết. Vì Hoàng hậu Nadeshiko, mẹ cô sẵn sàng bỏ lại cô, không một lần ngoái nhìn.

“Cô hối hận à, Rika?”

Cười.

“Nếu trong tôi còn có từ ‘Hối hận’, có lẽ tôi đã chạy thật xa khỏi nơi này. Tất cả những gì tôi gây ra, tôi sẽ tự trả”

Đôi mắt cô gái sẩm tối trong ánh sáng dịu nhẹ của bình minh. Đôi mắt buồn xa xăm. Đau khổ và bất hạnh.

“Cô sẽ không chết đâu, Rika…”

Tiếng nói kéo dài lặng thinh. Rika im lặng. Cô cũng tin vào điều đó. Một điều thật ngớ ngẩn và phi lí. Nhưng cô tin, bởi cô biết, cô vẫn còn việc phải làm.

Trận chiến cuối cùng, giữa những con người cuối cùng. Một cuộc sống mới. Một thời đại mới sẽ xuất hiện trong đống đổ nát của hận thù, trong máu và nước mắt. Đó sẽ là thiên đường, hay sẽ vẫn là địa ngục?

Cô muốn chờ. Rika muốn nhìn thử thế giới mà những con người này xây dựng lên.

Quân đội Kinomoto nghênh chiến. Những lá cờ màu hồng xanh bay phất phơ trong gió. Nhưng… người dần đầu đoàn quân không phải là Sonomi Daidouji.

Sakura Kinomoto!

Syaoran mỉm cười nhẹ nhàng. Từ khoảng cách này, anh không thể nhìn thấy ánh mắt của Sakura, nhưng anh vẫn nhìn thật kỹ khuôn mặt ấy. Vô cảm, và phẳng lặng. Cô đã biết chưa? Và hiện giờ, Sonomi Daidouji đang ở đâu?

Syaoran chợt hỏi mình đang mong chờ điều gì. Mong cô như một kẻ tàn ác, sẵn sàng giết cả người dì đã nuôi dưỡng mình, đúng như kế hoạch của anh? Hay mong cô vẫn là cô của ngày xưa, mỏng manh và đầy tình yêu thương?

Cười…

Từ một góc sâu nào đó, Sakura ấy vẫn sống. Anh vẫn tin tưởng vào một Sakura không bao giờ vấy máu. Một sự tin tưởng ngu ngốc…

“Lên đi, Rika. Hãy giết bất cứ ai cô muốn. Chúng ta sẽ cùng nhau chứng kiến, số mệnh đứng về phía ai….”

Rika nhìn Syaoran trong một thoáng. Anh đang cười, phải không? Nụ cười mỉa mai lạnh lẽo ấy. Giết bất cứ ai…. Anh tin tưởng rằng, Sakura Kinomoto sẽ không bao giờ chết bởi tay tôi, phải không?

“TẤN CÔNG!!!”

“TẤN CÔNG!!”

Hai tiếng thét vang lên cùng một lúc. Rika thúc ngựa xông lên. Ngay lúc ấy, con ngựa của Sakura hí vang. Quân lính hai bên lao vào nhau. Trong thoáng chốc ấy, Sakura đưa mắt về phía Syaoran. Anh vẫn đứng yên, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi, để mặc những quân lính phóng ngang qua mình. Bình thản.

Anh sẽ mãi mãi cười như thế, phải không?

Nếu anh biết sự thật ấy, anh sẽ thế nào, Syaoran?

Anh sẽ thôi hận cô chứ?

Nhưng…. Số phận đã được quyết định…

Roẹt.

Máu.

Xác người.

Sakura không biết cô đã giết bao nhiêu người. Từ lần đầu tiên cô giết một người lính ở “Xứ tuyết” năm ấy, đến bây giờ, bàn tay cô đã không còn run rẩy khi cầm kiếm giết người nữa. Bất kể họ là ai, gia đình họ thế nào, suy nghĩ của họ ra sao.... cô không quan tâm. Thật sự không cần quan tâm nữa rồi. Mọi thứ đổ vỡ tất cả. Tan nát tất cả. Cô có thể quan tâm không khi cô bắt buộc phải sống. Trong cái thời đại này, muốn sống, chỉ có cách chà đạp lên mạng sống của người khác mà thôi.

Một người.

Hai người.

...

Rất nhiều người.

Nakuru ghì thanh gươm, lia một vòng tròn. Những xác người bắn lên cao, rồi rơi xuống. Máu tung tóe như làn mưa mùa xuân. Cơn mưa đỏ! Mưa tanh tưởi. Qua làn máu đỏ lòm đến đáng sợ, Sakura bất chợt đưa mắt về phía Syaoran. Nhưng... Anh đã biến mất.

Sakura chợt hoang mang. Anh đang ở đâu? Cô lia mắt đi khắp một khoảng rộng. Chỉ thấy máu, thấy xác người, thấy những tiếng la hét.... nhưng không thấy anh. Anh đã trở về ư? Anh bỏ mặc cô lại đây, phải không, Syaoran?

Cô phóng ngựa đi, thanh kiếm sẵn sàng giết tất cả những ai lao lại phía cô. Xin đừng biến mất một lần nữa, Syaoran...

Từ cánh trái, quân đội do Yukito dẫn đầu lao đến tiếp ứng. Đã có sự đề phòng từ trước, nên chỉ trong một đêm, khi Sakura đang nói chuyện với Sonomi Daidouji, anh đã huy động được quân đội từ thành Nam đến, sẵn sàng tiếp ứng.

Từ cánh phải, tướng quân Amamiya thét vang lao vào trận chiến. Từ vài ngày trước, nhận được tin báo của quân sư Yukito Tsukishiro, ông đã ngay lập tức điều binh, đến thành Tây, bắt đầu cuộc chiến.

“Anh Yukito...”

Sakura ngạc nhiên. Từ khi nghe tin quân triều đình tấn công, không thấy anh, cô thoáng chút lo lắng. Nhưng lòng tin của cô dành cho anh chưa bao giờ thay đổi. Trên chiến trường, khi nhìn thấy anh, bất giác Sakura cảm thấy nhẹ lòng.

“Em đang tìm Syaoran à?

Yukito nhìn thật lâu vào đôi mắt vô vọng của Sakura. Ai thắng, ai thua, dường như không còn quan trọng nữa. Anh thở dài. Giá như, cứ để quá khứ ngủ yên trong đống hoang tàn của cung điện năm ấy. Giá như, anh và Touya không trở lại....

“Đi đi, Sakura. Anh nghĩ rằng, cậu ta đã vào trong thành rồi. Em hãy đuổi theo đi. Ở đây, mọi chuyện cứ để anh lo!”

Sakura mỉm cười, phóng ngựa ngược trở lại vào thành. Nakuru yêu cầu được đi theo, nhưng ngay lập tức Sakura ra lệnh cho hắn tiếp tục phụ giúp Yukito và lão tướng Amamiya. Syaoran đi một mình. Cô biết chắc như vậy. Và cô sẽ gặp anh, chỉ một mình. Cô muốn kết thúc tất cả những việc này.

Anh đang chờ tôi phải không, Syaoran?

___________________________________________________

Sakura ghìm cương ngựa, để mặc con ngựa lang thang chậm rãi. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô bước vào Tây điện – lãnh địa của gia tộc Li. Quang cảnh hoang tàn và đổ nát, đổ nát như chính vương quốc Clow. Chỉ là những hận thù, toan tính cá nhân, tất cả được bao biện bởi một lý tưởng cao đẹp. Cứu giúp? Giải phóng? Tự do? Một thời đại mới? Chẳng là gì cả. Rồi mọi thứ sẽ lại chìm vào trong đống đổ nát ấy, một lần nữa…

Mùa xuân mang theo hơi lạnh cùng những ngọn cỏ non xanh. Sakura bất chợt tự hỏi, đã bao nhiêu năm trôi qua? Năm nay cô đã 22 tuổi, vậy mà chính cô cũng không nhận ra. Ngước mắt nhìn những cành lộc non mơn mởn, vụt ngang, chẳng đợi chờ, thoáng chốc đã thấy tán lá dày với những nụ hoa mùa hè. Nhắm mắt lại, khi mở ra, ngạc nhiên nhận ra lá vàng đã lả lướt theo làn gió nhẹ. Bước chân ra ngoài, tuyết đã lặng lẽ rơi. Mùa vẫn cứ trôi qua như thế. Thời gian không ngừng lại. Vạn vật đổi thay. Vậy mà tại sao, có những thứ không bao giờ thay đổi?

Trái tim của cô.

Nỗi đau của cô.

Sự thù hận của cô.

Cô hiểu rõ hơn bao giờ hết. Đó là những thứ không bao giờ thay đổi.

Sakura thúc ngựa. Con ngựa nuối tiếc ngoái nhìn ngọn cỏ non, rồi phóng đi. Những ngọn cỏ non rợp mình dưới móng ngựa. Chà đạp tất cả. Bỏ mặc tất cả. Nguyên tắc vốn dĩ đã là như thế.

Con ngựa ngừng lại. Lặng thinh. Không gian lặng im, trái tim loạn nhịp. Trái tim cô không thay đổi. Vẫn đập mạnh khi gặp Syaoran. Cho dù bao nhiêu năm sau cũng không thay đổi, bất kể chuyện gì xảy ra. Cô tin như thế.

Giữa lớp gạch đổ vỡ của Tây điện, Syaoran dựa lưng vào tường, trầm ngâm nhìn lên những đám mây đen lững lờ trôi. Khuôn mặt nghiêng, in hình trong thứ ánh sáng hư ảo. Trời mùa xuân, mùa xuân với màu mưa và màu xanh. Anh thích màu xanh, nhưng có lẽ anh thích màu xanh của mùa hè hơn là màu xanh mang chút u ám của mùa xuân. Mùa hè….

“Đến rồi à, Sakura?”

Syaoran khẽ cười, vẫn ngước mắt lên cao, không hề quay lại. Sakura buồn, một nỗi buồn vô cớ. Cô đã ước, ước có thể nhìn thấy bản thân mình trong ánh mắt màu hổ phách ấy. Trong mắt anh, hiện giờ cô như thế nào? Thiên thần hay quỷ dữ? Nhưng anh vẫn gọi tên cô, như xưa nay vẫn vậy.

Sakura im lặng. Syaoran không nói gì. Giữa khoảng lặng bao la của trời đất, hai con người ấy chìm vào suy tư của mình. Thanh kiếm đeo trên người bất chợt trở nên nặng nề. Nặng nhưng không rơi xuống. Không bao giờ rơi xuống.

Syaoran quay lại, trong thoáng chốc ngắn ngủi ấy, Sakura đã không kịp quay đi. Cô hối hận vì mình đã không làm việc đó sớm hơn, bởi khi nhìn vào đôi mắt hổ phách ấy, cô không thể nào quay đi được nữa. Cô nhìn thật sâu vào đó, cảm nhận trái tim mình đập, cảm nhận lòng quặn lên một nỗi đau. Vẫn đôi mắt ấy, dịu dàng và trầm lắng. Anh có thể dùng đôi mắt dịu dàng ấy để nhìn tất cả mọi người sao, Syaoran? Nhìn và chém giết.

Hay phải chăng, ánh mắt ấy chỉ dành riêng cho cô?

Mọi suy nghĩ vụt thoáng qua, rồi trôi tuột vào khoảng không bao la. Suy nghĩ của cô ngừng lại khi Syaoran bước đến dần. Lớp gạch vụn vỡ, bụi mù mịt. Trong đôi mắt của anh, hình ảnh cô hiện lên trong đó, rõ nét và không thay đổi. Chưa bao giờ cô thay đổi. Sakura chợt nhận ra điều đó khi đứng trước mặt Syaoran. Đứng trước anh, cô mãi mãi là Sakura ở tuổi 15, độ tuổi của một cô gái lần đầu tiên biết đến thứ tình cảm khác lạ với một người con trai.

“Anh đã chờ tôi, phải không?”

Sakura ngập ngừng. Cô muốn lùi lại, nhưng cô không thể. Hơi thở của Syaoran phảng phất, rất gần. Mùi hương vốn dĩ quen thuộc ấy chợt làm cô bối rối. Nhưng…. Bữa tiệc cuối cùng cũng đã đến lúc kết thúc.

“Tôi đã chờ cô…. Chờ rất lâu…. Chờ đến khi cô tìm thấy tôi…”

Trò chơi cút bắt. Trò chơi của những kẻ ôm trong tim nỗi hận, sự sai lầm và tất cả những ghen tuông, tị nạnh. Mọi thứ đang dần dần chìm sâu trong lớp bụi tung lên, che mờ quá khứ. Anh đã chờ, và cô cũng chờ. Chờ đợi một ngày nhất định phải xảy ra.

“Anh đã chờ tôi… Chờ để chết dưới tay tôi sao?”

Syaoran bật cười. Tiếng cười buồn buồn, nhưng thú vị. Anh nhìn đôi mắt xanh lục bảo của Sakura, khẽ mỉm cười. Màu xanh ấy là màu anh thích. Thích, và không chỉ đơn thuần chỉ là “thích”.

“Cô đã giết Sonomi Daidouji, phải không?”

“Anh đã biết rồi sao?”

Sakura giật mình, chờ đợi. Rồi cười thầm. Cô đang hi vọng điều gì? Cô đang mong chờ điều gì? Một thoáng giễu cợt bản thân, cô dùng ánh mắt đầy vẻ căm hận nhất có thể để nhìn Syaoran. Nhưng dường như không thể. Khi ngước lên, cô nhận thấy, anh đang cười. Nụ cười cô đã đợi chờ.

Anh cười. Bởi anh đã đến quá chậm. Terada nói đúng, nếu để Sakura biết, Sakura sẽ rất đau lòng. Anh đã cố gắng tạo nên một Sakura tàn ác, nhưng vẫn lo sợ, bởi niềm tin trong anh chưa bao giờ thay đổi. Ngay cả trong khoảnh khắc này, anh vẫn tin.

“Còn cô thì sao đây, Sakura? Cô đã biết những gì?”

Sakura khó chịu:

“Tôi đang hỏi anh mà!”

“Ưm… có thể nói là, tất cả, được không nhỉ?” – Syaoran cười – “Sakura, trước đây tôi từng nói, đến ngày kết thúc, tôi sẽ trả lời tất cả các câu hỏi của cô. Có lẽ hôm nay, tôi sẽ thực hiện lời hứa ấy. Tôi sẽ trả lời tất cả, cho dù câu hỏi gì đi nữa… Nhưng, hãy cho tôi biết, cô đã biết những gì rồi, Sakura? Toàn bộ? Hay chỉ một phần quá khứ?”

Sakura im lặng. Ngay tại đây, mọi thứ sẽ kết thúc. Cô muốn gặp anh. Cô vẫn luôn muốn gặp anh, dù ngập chìm trong những trận chiến, những toan tính, những máu và nước mắt. Cô muốn hỏi anh tất cả mọi thứ, cô muốn hỏi anh như cô vẫn hỏi những ngày mới gặp. Nhưng tất cả câu hỏi cô muốn anh trả lời, không phải quá khứ, không phải tương lai, mà là hiện tại. Không phải thời đại, không phải gia tộc, mà chỉ có riêng anh và cô. Tất cả gộp lại, chỉ có một câu mà thôi….

“Bác Wei, quản gia nhà Akizuki, người đã nuôi dưỡng tôi, là… Li Hiroshi” – Sakura nói chậm rãi. Có lẽ đây là thông tin cô muốn Syaoran biết nhất.

“Tôi biết”



Syaoran uể oải ngồi xuống chỗ anh đã ngồi khi Sakura mới đến, dựa lưng vào tường, nhưng đôi mắt không hướng lên trên đám mây trôi lặng lẽ, mà xoáy thẳng vào khuôn mặt Sakura. Đôi mắt ấy khiến Sakura thoáng bối rối. Hận thù, đau khổ…. Tất cả đều không đủ mạnh để ngăn cản trái tim cô đập loạn nhịp.

“LiYelan và Sasaki Midori…. Có lẽ…. chính là ân nhân của tôi”

“Tôi biết”

“Kẻ đã giết mọi người… Kẻ đã gây ra cuộc thảm sát…. là…. Dì Sonomi…”

“Tôi biết! Sonomi Daidouji…. Ha….”

“Gia tộc Li….” – Sakura ngập ngừng. Tất cả vốn dĩ đã đi sai quỹ đạo của nó, ngay từ 20 năm trước, bánh xe số phận đã lệch khỏi đường đi – “….không tiêu diệt Kinomoto… Chỉ là…. Gia tộc Li đã giết ba mẹ tôi.”

Sakura nhìn Syaoran, như dò xét. Syaoran mỉm cười, khẽ khàng. Anh bước đến trước mặt Sakura, quan sát cô thật lâu, để biết rằng, cô vẫn đang ở đó, rất gần. Dường như chỉ đưa tay ra là có thể chạm vào, nhưng chặn giữa khoảng cách gần đó là một bức tường vô hình, không thể vượt qua.

“Nếu vậy.... cô muốn thế nào đây, Công chúa? Sẽ trả ơn chúng tôi, hay sẽ tiêu diệt toàn bộ để trả thù?”

Sakura hơi lùi lại, nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt Syaoran. Cô không thể quay đi.

“Li Yelan bảo vệ tôi….. Li Hiroshi bảo vệ tôi…. Vì Clow. Và cũng vì Clow, Li Hiroshi giết ba tôi. Vì Clow, Li Yelan giết mẹ tôi. Đối với cái quá khứ ấy, tôi chỉ là một công cụ. Và đối với anh cũng vậy, phải không?”

Sakura chờ đợi. Syaoran cười. Anh nhẹ nhàng cầm những lọn tóc của Sakura. Hương thơm vẫn dịu dàng, chưa bao giờ thay đổi.

“Đối với tôi, cô không phải là công cụ”

“Vậy đối với anh, tôi là gì?”

Syaoran buông tay. Anh đi lướt ngang cô, đưa mắt nhìn theo cánh chim vụt bay ngang.

“Đối với tôi, cô không phải là công cụ, không phải cuộc sống, lại càng không phải sinh mạng… Cô là Sakura, luôn luôn là như thế, phải không?”

“Đừng có trả lời nửa vời!”

Sakura giận dữ. Anh đang nói dối. Anh nói sẽ trả lời tất cả các câu hỏi của cô, nhưng vẫn giữ thói quen nói chuyện ấy. Kiểu nói chuyện khiến cô bực mình.

“Ưm, vậy cô không phải ‘Sakura’ sao? Vậy… cô muốn là gì đây?”

Sakura đỏ mặt. Cô đã mong chờ điều gì? Mong một điều không thể có. Anh vẫn luôn như vậy. Đối với cô, anh vẫn luôn là một giấc mơ. Một giấc mộng đẹp hay một cơn ác mộng? Cô không biết, chỉ biết rằng, đó là một giấc mơ không thật.

“Tôi…. Sẽ TRẢ THÙ! Mạng sống của ba mẹ, của anh hai, đã quá đủ để trả ơn. Tôi sẽ trả thù cho những người dân Kinomoto đã chết. Tôi sẽ trả thù cho ‘Tứ đại hội pháp’, tôi sẽ trả thù cho Akane, cho Hiyula, cho các trưởng lão…. Tôi sẽ trả thù, cho chính tôi….”

Syaoran chỉ cười. Nụ cười muôn thuở của anh.

“Tôi hiểu” – giọng anh nhẹ bẫng – “Tôi chưa bao giờ thù hận. Nhưng, tôi biết giữ lời hứa của mình. Cô biết không, Sakura, tôi đã thề, thề khi mẹ tôi ra đi, tôi thề sẽ giết Sakura Kinomoto…”

Gió thổi mang lời nói bay xa. Vẳng lại trong không gian, một nỗi đau, một nỗi buồn. Mưa rơi. Lặng lẽ. Mưa mùa xuân. Sakura ngước nhìn lên, để cơn mưa xoa vào mặt. Cơn gió thổi, tiễn đưa một thời đại.

“Tôi nhất định sẽ sống! Vì đó là ‘ước nguyện’. Ước nguyện của Naoko, của Bhamaru, và của Seiza. Anh Touya, Tomoyo và cả Eriol đã muốn tôi sống. Tôi sẽ không bao giờ chết dưới tay anh!”

Cười.

Mưa. Rát trên làn da.

“Có lẽ cô không tin đâu, nhưng tôi thật sự vui mừng khi nghe cô nói vậy.…”

Thanh kiếm vung lên trong cơn mưa. Sakura nhảy lùi lại. Cô vẫn muốn nói thêm một điều gì nữa. Cô muốn nhìn anh thêm chút nữa. Chỉ một chút nữa thôi.

Mưa vẫn rơi. Lạnh buốt.

Sakura đưa kiếm lên đỡ. Phảng phất đâu đây nụ cười của Syaoran. Nụ cười dịu dàng ấy, mãi mãi cô ghi thật sâu trong tim.

Tiếng mưa rơi trên nền gạch, vỡ tan. Tiếng kim loại chạm vào nhau, đau nhói. Tiếng trái tim, vụn nát.

--------------------

“Tên tôi là Li Syaoran. Còn hai cô?”

----

“Tạm biệt nhé. Tôi hi vọng mình sẽ không phải gặp lại cô, Sakura.”

----------------------

Syaoran không ra đòn, chỉ tránh những đường kiếm của Sakura, vẫn mỉm cười, như đùa giỡn với cả thế gian. Sakura đưa kiếm đi, nhanh và mạnh, dường như theo một quán tính nhất đinh. Kí ức xưa ùa về. Dường như một phần nào đó trong cô đã chết. Chết thật sự.

Mưa đang nặng hạt. Thanh kiếm trên tay bỗng chốc trở nên trĩu nặng.

-------------------

“Thế này nhé, tôi đang đói. Nếu bây giờ tôi về nhà thì cũng phải đợi một lúc nữa mới được ăn. Vì thế, ngay lúc này, tôi phải ăn những món ăn mà anh đang thấy trước mặt. Nãy giờ quan sát tôi, tôi nghĩ chắc anh cũng đoán được tôi ‘có vẻ’ đã .... không mang theo tiền. Do đó anh cần đãi tôi bữa này. Hết!”

“Hết???”

-----

“Anh là Syaoran phải không? Li Syaoran? Không biết anh có còn nhớ người trèo tường vào nhà anh để lấy một chiếc nơ cột tóc và bị anh nghi là ăn trộm?”

-----

“Này, có ai nói với anh là anh rất khó ưa chưa?”

Syaoran bật cười khe khẽ. Nếu thời gian quay ngược trở lại mùa đông năm ấy, nếu có thể một lần nữa ngồi trong quán “Hoa cúc trắng”, nếu một lần nữa, người con gái kì lạ ấy mang hết những đĩa thức ăn của mình đặt trước mặt anh, chắc chắn anh sẽ vẫn mỉm cười gật đầu. Anh sẽ vẫn quen với cô, vẫn muốn gặp cô, và cuối cùng, vẫn yêu cô như anh đã yêu cô.

Dù thời gian trở lại, dù bao nhiêu lần đi nữa, anh vẫn yêu cô.

Anh chưa bao giờ hối hận. Và sẽ không bao giờ hối hận.

----------------------

‘Thế nào, cô thấy nhớ tôi rồi à?”

“CÒN LÂU Á. TÔI MÀ THÈM NHỚ ANH À?”

“Tôi đùa thôi mà. Cô không nhớ tôi nhưng tôi thì nhớ cô đấy!”

-----

“SYAORAN!!”

“SAKURA, NGUY HIỂM...”

------

“Cô có bị thương không?”

--------------------

Sakura mỉm cười. Vẫn luôn như thế, khi gặp nguy hiểm, cô đã gọi tên anh. Bất cứ lúc nào cũng vậy. Bởi cô biết, khi ở bên anh, cô sẽ luôn an toàn.

Nhưng bây giờ, nếu gặp nguy hiểm, cô có thể gọi tên anh không?

Và nếu cô gọi, anh sẽ đến, như xưa nay vẫn vậy chứ?

------------------------

“Li Syaoran? Đây là đâu vậy? Chẳng lẽ anh cũng xuống địa ngục rồi sao? Ôi, tội nghiệp quá! Chắc lúc trước anh làm việc xấu hả? Anh xuống địa ngục thì còn nghe được, tại sao tôi cũng phải xuống nhỉ?”

“Ha ha, tại sao tôi xuống nghe được mà cô thì không được?”

“Bởi vì tôi là người tốt!”

-------

“Anh cứu tôi à? Tại sao anh lại biết tôi ở đâu mà cứu?”

“Kero là con chó được tôi huấn luyện từ nhỏ, nên có thể gọi nó là một con chó cảnh binh cũng không sai. Dù nó có hơi ngốc nhưng nhiều khi cũng được việc. Chính nó chạy về báo cho tôi biết. Người nhà cô đang lo cho cô lắm đấy. Eriol đã đến đây gây sự với tôi vì hắn nghĩ là tôi giấu cô đi. Khi Eriol vừa về, tôi đang định đi tìm cô thì Kero chạy vào. Nó đã dẫn tôi dến căn nhà cô bị nhốt, lúc đó đã cháy gần hết. Tôi cứ tưởng cô tan ra với đống tro đấy rồi, không ngờ cô chỗ cô nằm lửa chưa lan đến.”

----------------------------

Sẽ không bao giờ anh nói cho cô biết, ngày hôm ấy, anh đã nói dối. Cho đến tận bây giờ, anh vẫn không quên cảm giác sợ hãi khi ấy. Chưa bao giờ anh sợ bất cứ điều gì, nhưng hôm ấy, anh đã sợ. Anh đã giữ vẻ mặt bình tĩnh khi nghe Eriol báo tin Sakura biến mất, để rồi sau đó, lao đi thật nhanh giữa màn đêm đen mịt mùng. Anh đã tìm kiếm trong cơn hoang mang cùng cực, trong sự sợ hãi đến không cất được lời. “Nếu có chuyện gì xảy ra….”… Suy nghĩ ấy bóp nghẹt lấy tâm trí anh. Dường như hôm ấy, anh là một con thú vật nổi loạn, không thể kìm hãm. Anh muốn tiêu diệt cả thế giới.

Ngày hôm ấy… Ngày khói lửa quyện cùng mùi máu và hận thù…. Ngày hôm ấy, anh vội vã chạy vào đám lửa đang cháy, điên cuồng đập phá tất cả những thứ cản đường…. Trong ngọn lửa lặng lẽ liếm lên những ngọn cỏ khô, anh như muốn gào lên khi nhìn thấy cô nằm lặng im, để mặc ngọn lửa đang dần lan đến. Anh ôm lấy cô, trong cái giá lạnh của tâm hồn.

Mùa hè năm ấy…. xa xôi trong ký ức….

Syaoran không bao giờ quên, cảm giác giận dữ của anh. Dường như khi ấy, anh có thể giết ngay Rika mà không cần để ý đến bất cứ điều gì. Không có lời thề với mẹ, không có lời hứa, không có bất cứ điều gì. Đơn giản vì Sakura đã gặp nguy hiểm, thế thôi. Anh muốn chém giết tất cả. Anh muốn giết bất cứ ai đang nhằm vào người con gái ấy.

Mùa hè ấy, anh tưởng mình sẽ hận. Anh đã muốn ngồi im, nhìn Sakura chết. Kinomoto! Kẻ anh đang muốn tiêu diệt. Nhưng anh không thể. Anh vẫn bình thản, và con tim không gợn sóng ấy đã bắt đầu đập. Cuồng loạn!

Ngày hôm ấy… Ký ức, vỡ tan…

---------------------

“Không cần phải cám ơn tôi đâu, Sakura. Tôi chỉ muốn giúp cô những gì có thể, dù chỉ là một việc nhỏ. Đừng lo, Sakura. Tôi sẽ còn giúp cô đấy, giúp cô lần cuối với tư cách ‘BẠN BÈ’”

------

“Không phải với tư cách bạn bè thì có nghĩa là với tư cách khác, đơn giản thôi mà.”

-------

“Tạm biêt! Không.... là vĩnh biệt cô bạn Sakura Akizuki…”

-----------------------

Trong những mảnh kí ức vụn của mình, Sakura chợt nhớ. Phải chăng, cái đêm anh cứu cô khỏi đám lửa, khi Rika Sasaki muốn giết cô, anh đã biết tất cả? Biết cô là Sakura Kinomoto. Biết cô là kẻ anh phải giết. Vậy tại sao anh vẫn cứu cô?

Anh cứu cô. Và anh giúp đỡ cô.

---------------------------

“Syaoran, anh là kẻ thù của tôi, của cả gia tộc tôi, sẽ có ngày tôi giết anh. Anh không sợ sao?”

“Sợ chứ. Ai mà chẳng sợ chết!”



“Sao anh lại cứ xuất hiện trước mặt tôi - kẻ thù của anh một cách ngang nhiên vậy?”

------------------------------

Anh xuất hiện trước mặt cô lúc cô cần nhất, lúc cô đau khổ nhất. Anh lặng lẽ ngồi bên cô để cô có một giấc ngủ sâu. Anh có mặt khi cô lo lắng một mình giữa một đất nước xa lạ, những con người xa lạ. Cô có thể có quyền được hi vọng không?

Phải rồi, ai cũng sợ chết. Nhưng anh thì không. Cô biết, anh không bao giờ sợ chết.

“‘Tư cách khác’ là tư cách gì?”

Syaoran mỉm cười. Anh vẫn không đánh trả. Nhưng trò chơi sắp kết thúc.

“Là ‘kẻ thù’! Sakura, tôi sẽ đi bên cạnh cô, với tư cách là kẻ thù của cô!” – Syaoran vung kiếm lên trước mặt Sakura, nhẹ nhàng.

Sakura nhìn thanh kiếm đang lao lại phía mình, bình thản.

7 năm trước, anh đã nói sẽ dạy kiếm cho cô.

7 năm trước, anh đã nói sẽ bảo vệ cô.

7 năm trước, anh đã cùng tạo ra những kí ức mới cho cô.

Rồi sau đó, anh biến mất khỏi con đường cô đang đi, bước trên một con đường hoàn toàn khác – con đường cô không thể bước vào.

“Nhưng…. Syaoran, tôi không muốn anh đi bên tôi…”

Thanh kiếm của Sakura đưa lên cao, chờ đợi. Syaoran đã thật sự ra tay. Anh muốn nhanh chóng đặt dấu kết thúc cho mọi chuyện. Cho quá khứ đời trước, cho sự thật trong đống hoang tàn đổ nát của cung điện, cho tuổi 16 của mình, cho những bông hoa anh đào tan tác trong khu vườn trống. Đã đến lúc bánh xe định mệnh trở về với đúng vị trí của nó.

Hai bóng người… Hai thanh kiếm chạm vào nhau, hoang mang…

Tan vỡ…

Cả quá khứ, cả hiện tại, cả tương lai…

Chỉ còn lại những lớp bụi phủ mù lên tất cả…

……

“Nếu có kẻ nào muốn giết cô, hay có kẻ nào kề kiếm sát cổ cô thì cô phải ra tay trước, dùng kiếm của mình hoặc kiếm của chính hắn, đâm thẳng vào ngực hắn. Phải thật nhanh chóng, mạnh mẽ, dứt khoát, không được chần chừ. Vì chỉ một chút do dự thôi, cô sẽ chết.”

……

“Ngay từ ngày ấy, anh đã biết kết quả sẽ thế này rồi, phải không?”

Thanh kiếm của Syaoran chĩa thẳng vào cổ Sakura. Máu… Nhỏ giọt. Máu lặng lẽ chảy, thấm đẫm chiếc áo. Máu rơi trên những lớp gạch đang ố màu thời gian. Máu theo thanh kiếm, chảy xuống tay. Syaoran mỉm cười, nhìn thanh kiếm đâm xuyên qua ngực mình. Không đau đớn. Nhẹ nhàng.

Hai trái tim đau nhói trong cùng một nhịp đập. Hai dòng máu chảy.

Chỉ một nỗi buồn. Chỉ một nỗi đau.

Máu loang lổ.

Syaoran gục xuống. Sakura vòng tay đỡ lấy anh. Cô đã từng ước ao, nếu có một cuộc sống bình thường, có lẽ cô sẽ đỡ lấy anh khi anh gục ngã, sẽ ở bên anh như cách anh vẫn ở bên cô, sẽ an ủi anh trong những đêm dài đầy mộng mị. Và bây giờ, cô đỡ lấy anh khi anh đang đặt bước chân đến với tử thần.

“Cô hối hận không, Sakura?”

Giọng anh vang lên nhẹ nhàng. Anh nằm trên nền gạch, mỉm cười. Thanh kiếm vẫn xuyên ngang người anh, lạnh lùng. Sakura dùng tay nâng đầu anh lên. Cô vòng tay mình để ôm lấy thân thể đầy máu của anh. Cười… Đau đớn….

“Anh đã từng nói, không giết anh, nhất định tôi sẽ hối hận…”

“Ừ…”

Giọng Syaoran nhẹ bẫng. Bình yên đến lạ lùng. Trong thoáng chốc ấy, dường như anh cảm thấy cảnh vật đang biến đổi. Quá khứ bất chợt quay trở lại, bên ngôi mộ của một người con gái hiền dịu, trong mùi hương mê hoặc của hoa mộc lan. Ngày hôm ấy, Sakura đã đứng yên trong vòng tay anh. Và bây giờ, anh nằm im lặng trong vòng tay cô. Ngày ấy, cô xóa đi sự rối loạn trong trái tim anh. Còn hôm nay, anh thấy lòng nhẹ nhàng khi cảm nhận hơi ấm của cô và cái lạnh của sự chết chóc.

“Tại sao anh không tránh? Đường kiếm ấy, anh hoàn toàn có thể tránh được…”

“Bởi vì tôi không tốt bụng như cô, Sakura…. Tôi chưa bao giờ sống vì người khác như cô…”

Sakura im lặng. Cô không hiểu hết những gì anh nói, nhưng cô không hỏi. Cô chỉ nhìn thật sâu vào đôi mắt màu hổ phách trong suốt ấy, chợt thấy lòng nhẹ nhõm kì lạ. Không đau đớn, không gào thét. Dường như đôi mắt ấy đang cười. Anh đang cười, nụ cười giống như những ngày đầu tiên cô gặp anh. Không thù hận, không toan tính.

Cô xiết tay quanh người anh. Máu đang chảy, thật nhiều. Bàn tay Sakura đỏ màu máu. Nhưng cô muốn ôm anh thêm một chút nữa, để ôm trọn lấy thân thể anh, để biết rằng anh đã từng tồn tại.

“Đối với tôi….” – giọng Syaoran yếu ớt, nhưng anh vẫn mỉm cười nhìn cô, dịu dàng – “….cô không phải là cả cuộc sống, không phải là sinh mạng, càng không phải công cụ. Với tôi, cô không phải là hi vọng, cũng không phải mục đích sống. Đối với tôi, cô chỉ là cô thôi, Sakura. Chỉ cần cô là cô, thế là đủ rồi….”

Sakura gật đầu. Syaoran cười nhẹ nhàng. Nhưng cô không thể cười được nữa. Thân xác anh đang lạnh dần đi trong vòng tay cô. Cô muốn hét lên, cô không muốn anh rời xa cô, nhưng giọng nói dường như đã từ bỏ cô. Cô chỉ im lặng nhìn anh. Không đau xót, không cảm xúc. Trái tim cô đã hoàn toàn đóng băng. Cô đã chết, chết cùng nhát kiếm cô đâm vào ngực anh. Anh đã thành công. Anh đã giết hoàn toàn Sakura Kinomoto.

“Rút thanh kiếm ra đi, Sakura!”

Sakura đưa tay nắm lấy chuôi kiếm, đưa mắt nhìn Syaoran. Anh chỉ nhìn lại cô, chờ đợi. Máu tung tóe. Làn mưa mùa xuân thấm đẫm màu máu. Mưa làm ướt lớp áo đỏ. Mưa mùa xuân, nhẹ mà dai dẳng. Mưa mùa xuân, lạnh đến tận tim.

Syaoran đưa tay lau những giọt máu của chính mình trên khuôn mặt Sakura. Cười… Anh nói bằng giọng đùa cợt. Anh đùa với chính tính mạng của mình.

“Cô có thể cúi xuống đây một chút được không, Sakura? Có lẽ tôi không đủ sức để ngồi lên rồi”

Đầu óc Sakura đã hoàn toàn không hoạt động thêm nữa. Cô cúi xuống, cảm nhận hơi thở của anh phảng phất trên khuôn mặt mình. Cảm nhận nhịp tim anh yếu ớt trong lồng ngực. Cô cúi xuống, để hít thật sâu hương thơm dìu dịu mà dường như cô đã rất quen thuộc. Cô ghé tai lại thật gần, để lắng nghe giọng nói của anh len lỏi trong trí óc.

Chỉ một câu nói. Giản đơn. Chợt vỡ tan.

Anh vẫn mỉm cười…

Còn cô bật khóc….

Gần 20 năm nước mắt không thể chảy, để hôm nay, nước mắt thấm đẫm trên gò má cô.

Những giọt nước mắt lăn dài, nhỏ xuống theo làn mưa phùn lạnh. Đau khổ, uất hận, yêu thương…. Tất cả ùa ra, thành những giọt nước mắt. Sakura ôm chặt lấy Syaoran, để mặc nước mắt chảy xuống khuôn mặt đầy máu của anh. Những giọt nước trong veo, trào ra trên khóe mi, xóa tan đi lớp bụi thời gian, để cô nhận ra cô đã yêu anh hơn những gì cô biết.

Hơn cả hận thù, hơn cả nỗi đau, hơn cả sự hối hận, hơn cả nỗi xót xa. Cô đã yêu anh nhiều hơn tất cả mọi thứ.

“Syaoran….”

Cô khóc. Cô khóc để gọi tên anh, trong cơn mưa đang mỗi lúc một nặng hạt. Đất trời trắng xóa màu nước. Mưa mùa xuân, lạnh tái tê… Vẳng lại trong không gian, tiếng vó ngựa phi….

“Syaoran…”

“Syaoran….”

“Syaoran….”

“Syaoran….”

……

Sakura nâng Syaoran lên cao hơn, để có thể dựa vào vai anh, để tiếng gọi của cô vọng vào thật sâu trong tiềm thức của anh. Bàn tay Syaoran khẽ nắm chặt lấy tay cô. Vẫn mạnh mẽ, vẫn ấm áp, dù trời mưa thật nhiều.

“Hối hận rồi sao, Sakura?”

Anh nhắc lại câu hỏi một lần nữa. Sakura lắc đầu. Cô không hối hận. Cô đau đớn, nhưng cô không hối hận. Cô không muốn anh chết, nhưng nếu thời gian quay ngược trở lại, cô vẫn sẽ giết anh.

“Tôi đã hi vọng…. tôi hi vọng có một ngày…. Sẽ giúp em có thể khóc… Em đã khóc…. Nhưng…. Đừng khóc vì tôi, Sakura…. Sau này… hãy khóc vì chính bản thân mình….”

“Syaoran….”

“Cám ơn vì đã gọi tên tôi… Cứ hận tôi thật nhiều, và phải sống thật tốt đấy…. Sakura….”

Anh cười. Cô gật đầu. Cô để mặc mình khóc. Cô để mặc cho đôi mắt anh nhắm lại. Anh ngủ trong cơn mưa nặng hạt. Mưa ướt mái tóc nâu. Mưa xóa đi tất cả những giọt máu đọng lại, trả lại cho anh vẻ bình yên trên khuôn mặt. Bàn tay anh vẫn nắm tay cô, nhưng không còn sự mạnh mẽ vốn dĩ. Bàn tay nới lỏng, rồi từ từ rơi xuống.

Mùa đông 7 năm trước, anh đã nắm tay cô bước ra khỏi khu rừng rậm rạp.

7 năm qua, anh vẫn luôn nắm tay cô dẫn đi.

Và bây giờ, anh buông tay cô, để mặc cô đi trên con đường dài… Một mình…

Sakura khóc…

Cô căm hận anh.

Cô hận anh đã buông tay mình.

“Syaoran… Tôi không muốn anh đi bên tôi…. Tôi muốn anh mãi mãi nắm tay tôi…”

Giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt lặng im. Vỡ tan.

Sakura cúi xuống, đặt lên môi Syaoran một nụ hôn nhẹ. Nụ hôn đầu, nụ hôn cuối, nụ hôn chỉ của một mình cô. Nụ hôn vương vấn vị mặn của nước mắt.

“Syaoran…. Em…. yêu anh!”

Ở một phương trời nào đó, anh có thể nghe thấy không, Syaoran? Hay mãi mãi, anh không bao giờ biết điều ấy? Anh sẽ không bao giờ biết. Chỉ có mình cô giữ kín, thật sâu trong trái tim.

Sakura vùi mặt mình vào ngực Syaoran. Không có tiếng tim đập, không có hơi ấm. Chỉ có mùi tanh tưởi khó chịu của máu và cái lạnh lẽo của thân xác vô tri. Cô không quan tâm. Cô ôm anh thật chặt. Những ngón tay bấu chặt như muốn níu kéo một cái gì đó đã đi xa mãi mãi. Những tiếng chân ngựa dồn dập rồi dừng lại. Tiếng ai đó đang gào thét bên tai Sakura. Cô lúc lắc đầu, giữ chặt hơn thân thể lạnh ngắt của Syaoran. Một bàn tay mạnh mẽ gỡ tay cô ra, cô kêu lên rồi tiếp tục giữ lấy Syaoran. Anh đã buông cô ra, nhưng cô sẽ tiếp tục nắm lấy tay anh. Có thể được không, Syaoran?

Tiếng gió gào thét bên tai…

Tiếng một ai đó bật khóc….

Hơi ấm của một bàn tay dịu dàng xoa đi những giọt nước mắt trên khóe mắt Sakura.

Không phải Syaoran. Không phải anh.

Sakura ngước lên, mông lung. Đôi mắt cô vô định nhìn về phía trước. Những khuôn mặt xa lạ lo lắng nhìn cô.

“Sakura… Buông Syaoran ra đi em. Hãy để cậu ấy nghỉ!”

“Công chúa, xin hãy buông ra đi. Công chúa…”

Sakura nhìn xuống, mỉm cười. Cô sẽ không buông tay. Nhất định không. Nếu cô buông tay, chẳng phải mọi thứ sẽ kết thúc sao? Cô đã chờ đợi ngày kết thúc này từ bao lâu, chính cô cũng không nhớ. Cô không hối hận vì kết thúc đến. Bởi cô biết, cho dù kết thúc thế nào đi nữa, cô cũng vẫn yêu anh.

Mưa gào lên như tiếng thét của tử thần. Gió đập xuống những lớp gạch cũ đổ nát. Sakura gục xuống trên thân xác lạnh ngắt thấm đẫm máu.

Một tình yêu…. Tan vỡ. Một kí ức… vụn nát, nhưng không biến mất. Mùa xuân năm ấy, cùng với cơn mưa, tất cả đều trường tồn. Tình yêu, hận thù, đau thương…. Tất cả vẫn còn ở lại, chôn sâu cùng với những lớp gạch vỡ rơi xuống trong mưa….

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook