Thiên Hạ Đệ Nhất Đinh

Chương 14: Gia đinh câu dẫn hoa khôi

Xuân Công Tử

02/08/2014

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

- Ái!

Tiếng thứ hai.

- Rầm!

Tiếng thứ ba. Ây, thế nào lại còn có cả tiếng màn che bị xé giật xuống thế?

Ngân châm khó khăn lắm mới đâm trúng mục tiêu, một bàn tay to với thẳng vào xé tấm màn che xuống.

- A a a a!

Bàng Dục cả kinh hét lên, lập tức đình chỉ thế tiến công, từ trên người mỹ nữ đẹp đẽ kia nhảy dựng lên, lấy chăn che người đồng thời lui hẳn về phía góc trong của giường, aiz, người ta thuần khiết a, tất cả chỉ vì bị cưỡng bức mà phản ứng quá kịch liệt mà thôi.

- A a!

Mỹ nữ cũng che miệng hô lên một cái, chẳng qua chỉ là giả vờ, mắt hạnh đầu tiên chớp lóe tinh quang sau đó nhanh chóng được thay thế bằng vẻ hoảng loạn, ngân châm đâm sâu tới bốn thốn vào sau gáy của Bàng Dục cũng được thu hồi ngay lập tức, ngọc thủ buông thỏng xuống, mặt đầy vẻ tái nhợt. Nói chung, ngoại trừ việc bị người ngoài bắt quả tang này thì trên giường cũng chưa có xảy ra sự kiện nghiêm trọng gì.

- Ngươi, ngươi là ai?

Bàng Dục bị làm kinh hoảng vẫn chưa hồi phục, lắp bắp hỏi.

Một vị Ma ma phúc hậu mập mạp đứng trước giường, a, thời đại này người ta gọi là mụ tú bà, mặc quần áo tơ lụa đỏ thắm khảm kim tuyến thêu chỉ bạc, đồ trang sức châu ngọc đeo cài khắp nơi, riêng cái cổ đã đeo năm sáu cái vòng ngọc, mặt trát chắc phải đến bốn lớp phấn, tư thái thì…Nói chung là một mụ mập, mập từ chân đến ngực, từ tai qua mặt, tất cả đều như nhau, nhìn bề ngoài mà đoán chắc phải một trăm năm…không, một trăm tám mươi cân.

Thực ra mà nói xấu cũng không đến nỗi xấu lắm, một mụ tú bà béo như con lợn cũng không có cái gì dọa người mấy, nhưng nếu ngươi đang ỡm ờ với một mỹ nữ bị một bác gái béo ục ịch chạy vào phá rối, thử hỏi ngươi có bị hoảng kinh không chứ? Bầu không khí thâu hương trộm ngọc bỗng chốc biến thành cơn ác mộng, một cơn ác mộng đeo đuổi Bàng Dục gần nửa tháng trời.

- Ma ma…

Mụ tú bà béo ú còn chưa mở miệng, mỹ nữ đã tươi cười ngồi dậy nói, cũng chẳng thèm để ý thân thể do đó mà hoàn toàn bộc lộ trước mắt người khác.

“Ma ma” hai chữ vừa thoát ra khỏi miệng, Bàng Dục chợt nhớ tới một vị bác gái có vóc người, tướng mạo, cũng có cái vẻ phúc hậu, cơ thể có trọng lượng giống như mụ tú bà này. Ây, chẳng phải là cái mụ quỷ dạ xoa trong đám “Hoa khôi đỗ thập nương” kia a, tú bà quản sự của Biên Tiên các hình như cũng được kêu là Quỷ dạ xoa ma ma thì phải? Chẳng lẽ…Không thể nào, sao lại xảo hợp như thế chứ?

- Quỷ dạ xoa ma ma, ngươi là Quỷ dạ xoa ma ma ư?



Mụ tú bà liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng chẳng thèm trả lời, xem ra là đã thừa nhận rồi. Tú bà khẽ nâng váy tiến đến gần, nói:

- Tưởng Dung. Ngươi ở trong phòng làm gì? Ma ma ta dùng nhiều tiền mời ngươi đến đây không phải là để ngươi đi len lén ngoại tình.

- Tưởng Dung ư? Ai da, vân tưởng xiêm y hoa tưởng dung, xuân phong phất hạm lộ hoa nùng. Tên rất hay a, rất hay a.

Tinh thần tự sướng của Bàng Dục bỗng nhiên trỗi dậy, nhịn không được xen mồm vào nói một câu.

Quỷ dạ xoa ma ma lạnh lùng nhìn hắn, quát to:

- Ngươi thật to gan, dám ở trước mặt Ma ma ta làm càn như vậy. Ngươi chỉ là một gia đinh nhỏ nhoi. Ta sẽ nói cho chủ tử ngươi biết để hắn trừng trị ngươi.

Bàng Dục vừa nghe xong, nổi giận lôi đình.

Ta nhổ vào. Mụ béo chết tiệt. Lão tử còn chưa tính toán ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta mà ngươi còn dám đứng đây uy hiếp ta.

- Trừng trị ư ? Ha ha ha…

Bàng Dục cười to một tiếng, cứ như vậy ngạo nghễ đứng lên, hai tay chống nạnh nói:

- Đại trượng phu nói không thay tên, ngồi không đổi họ, lão tử gọi là Bàng Tứ, Bàng Tứ chính là Bàng, Bàng Tứ chính là Tứ, là nhất đẳng gia đinh của Thái sư phủ, hầu hạ trung thành của An Nhạc Hầu. Ma ma ngươi có bản lĩnh thì đến mà cáo tội với chủ tử của ta, hoặc qua Thái sư phủ mà cáo trạng, hừ, xem ai sợ ai nha.

- An Nhạc Hầu ư? Hi hi ha ha.

Tưởng Dung cười đến run rẩy cả người như một đóa hải đường rung rinh trong gió.

- Ngươi cười cái gì?

Bàng Dục thấy nàng ta biến chuyển thật nhanh, mới vừa rồi còn dụ hoặc câu dẫn, sau đó thì đầy vẻ hoảng sợ, giờ thì thoáng cái đã thành vẻ tươi cười vui vẻ, mk, lão tử thực hoài nghi chính mình có nhìn lầm không nữa.

- Trước khi ta tới Biện Lương có nghe người ta nói An Nhạc Hầu rất dâm dật háo sắc, phong lưu phóng khoáng, được xưng là kinh thành đệ nhất phóng đãng công tử, hôm nay chứng kiến quả thực không sai, ngay cả gia đinh của hắn còn như thế này thì chủ tử…

Sóng mắt của Tưởng Dung dạt dào, thấy thần sắc của Bàng Dục có chút quẫn bách, không khỏi mỉm cười một cái.



- Nhà ngươi thực quá to gan lớn mật, thấy người ta không nói không rằng đã nghĩ tới chuyện xấu.

Xấu cái rắm, là ngươi câu dẫn lão tử a.

Bàng Dục quả thực rất oan uổng, rõ ràng là cô ả câu dẫn cưỡng bức hắn, hắn chỉ thuần khiết tiện thể đưa tay sờ mó kháng cự mà thôi.

Quỷ dã xoa ma ma bước lên giường, hai tay chống vào eo, thân thể như một bức tường che ở trước mặt Tưởng Dung:

- Tưởng Dung chính là tiểu mỹ nhân mà Ma ma ta mất công tìm kiếm hơn một trăm châu phủ khắp thiên hạ mới tìm được, sắc nghệ song tuyệt, tài mạo lưỡng toàn, ca vũ đàn hát không cái gì không giỏi, trong cuộc thi Hoa khôi năm nay chắc chắn sẽ đạt giải nhất. Đừng có nói một tiểu gia đinh nhỏ nhoi như ngươi mà ngay cả An Nhạc Hầu đích thân tới muốn gặp đi nữa cũng phải xem sắc mặt của Ma ma ta.

Bàng Dục thầm chửi rủa mụ béo trong lòng một hồi, hoa khôi thì rất giỏi sao, rất danh tiếng hay sao, hay lại giống như mấy đứa hoa hậu làm gái gọi cao cấp? Mk, chọc giận lão tử thì không quản ngươi là cái loại hoa khôi nào cũng sẽ phái người cướp về. Chỉ khổ nỗi, lão cha ra lệnh cấm mình tham luyến nữ sắc, nếu mà đem một vưu vật như vậy về thì…ai nha má ơi, lão tử bị người ta câu dẫn khiến cho mắc lừa. Mụ nó, hay là tha cho cô ả đêm nay vậy. Mỹ nữ này cũng không đáng để ta phải cướp về phủ.

Mặc dù lão cha rất yêu quý đứa con trai ruột duy nhất này, nhưng nếu đem một cô nương về phủ, đảm bảo còn chưa an trí kịp thì đã bị Bàng Thái sư phái người đuổi đi xó xỉnh nào rồi, đã thế 100 % lại còn ra nghiêm lệnh gác cổng với quản thúc Bàng Dục hắn khắt khe hơn, lúc đó muốn chuồn ra ngoài dạo chơi cũng chỉ là giấc mộng to lớn của đời người thôi a.

Không làm thế được thì lão tử sẽ giả bộ trư ăn cọp vậy, một gia đinh nho nhỏ mà câu dẫn được một hoa khôi xinh đẹp cũng là một kỳ tích a. Tâm niệm của Bàng Dục thay đổi thật nhanh, dẹp ngay bộ dạng sầu khổ suy nghĩ sang một bên, giả lả cười cười nói:

- Ai nha, hiểu lầm, hiểu lầm rồi, Ma ma ngài hiểu nhầm rồi, cũng không phải Bàng Tứ ta cố ý lẻn vào phòng của Tưởng Dung cô nương, thực ra là vì đám quan gia kia chẳng biết tại sa lại muốn đuổi bắt ta, Bàng Tứ ta cùng đường nên mới bị ép chạy đến đây…

- Xin hỏi huynh đệ cao bao nhiêu?

- Một mét bẩy..

Bàng Dục thiếu chút nữa nói chiều cao trước đây của mình.

- À, nhầm, sáu thước hai tấc.

Hắn tiêu sái hất hàm lên trả lời.

- Thật không, vậy thì hơi kỳ quái đó.

Quỷ dạ xoa ma ma cười nhạt.

- Cấm quân vừa rồi tìm một vị tiểu công tử tuấn tú mặt như hoa phấn mắt giống thanh tuyền, ngươi cho rằng một tên gia đình như ngươi có bộ dáng như thế sao?

- A!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ Đệ Nhất Đinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook