Thịnh Thế Xấu Phi

Chương 25: Ngươi thắng

Ảnh Lạc Nguyệt Tâm

11/03/2014

“Ngưng Cầm, nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi ra ngoài trước đi!” Ngắn ngủi im lặng, sau đó Tiêu Dật lạnh lùng mở miệng.

“Nhưng mà Vương gia…” Thân mình Ngưng Cầm nhất thời cứng đờ, con ngươi khiếp sợ nhìn về phía Tiêu Dật. Nàng vừa mới giúp hắn mặc quần áo, còn bản thân thì chưa mặc kịp quần áo a? Vương gia sẽ không để cho nàng trần truồng như vậy tiêu sái đi ra ngoài đi?

“Lập tức nhặt quần áo của ngươi lên, cút ra ngoài cho bổn vương!” Mặt Tiêu Dật không chút thay đổi nhìn về phía Ngưng Cầm, thanh âm vô cùng sắc bén.

“Cầm nhi sai rồi, Vương gia ngài đừng giận, Cầm nhi liền cút ra ngoài!” Trong mắt Ngưng Cầm lộ vẻ đau đớn, nhưng mà vẫn vội vàng nhặt quần áo dưới đất lên, sau đó vùi đầu chạy ra ngoài phòng ngủ.

Sau khi đuổi Ngưng Cầm đi, con ngươi Tiêu Dật thâm trầm nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.

“Ngươi thắng!” Khóe miệng Tiêu Dật gợi lên một chút cười lạnh nói.

“Ta thắng?” Lam Ẩn Nhan nhíu mày nhìn về phía Tiêu Dật, trong lòng mang theo một tia kinh ngạc.

“Bắt đầu từ giờ khắc này, ngươi chính là Tam vương phi! Sau khi Bổn vương đem Kỵ sĩ hắc giáp diệt hỏa xong, bổn vương lập tức gọi người an bài chỗ ở cho ngươi!” Tiêu Dật lạnh lùng nói, sau đó mặt không thay đổi một chút ra khỏi phòng ngủ.

Nếu hắn đoán không sai, trận hỏa hoạn này hẳn là Tiêu Nhiên thoát không khỏi quan hệ đi?

Có thể làm cho các phòng trong Tam vương phủ đồng thời dấy lên đại hỏa, tuyệt đối không thể là một người gây nên.

Thị vệ Tam vương phủ tính cảnh giác luôn luôn rất cao, nhưng mà thủ hạ Tiêu Nhiên có thể tránh được bọn thị vệ, vụng trộm ẩn vào Tam vương phủ, hơn nữa còn thành công hỏa thiêu Tam vương phủ hắn. Xem ra thực lực của Tiêu Nhiên đã vượt xa sức tưởng tưởng của mình.

Chính là Tiêu Nhiên vì sao phải làm như vậy? Các phòng khác trong Tam vương phủ đều bị thiêu cháy, nhưng trong sân của chính mình lại không có lửa? Hay là hắn vô hình cảnh cáo mình, không được thương tổn Lam Ẩn Nhan? Nếu không hắn sẽ tùy thời mà ra tay gây phiền toái cho mình?

Tiêu Nhiên rốt cuộc vì sao lại khẩn trương cho Lam Ẩn Nhan như vậy? Đây quả thực là không thể tưởng tượng được!

Chẳng lẽ Tiêu Nhiên cũng muốn đánh chủ ý này nọ? Cho nên hắn âm thầm giúp Lam Ẩn Nhan, muốn cho Lam Ẩn Nhan thuận lợi ở lại Tam vương phủ, chờ sau khi Lam Ẩn Nhan trộm được này nọ, hắn nhân cơ hội cướp lấy?

Ha ha, nếu nói như vậy, ta đây không ngại cho ngươi cùng Tiêu Trác đấu đá nhau.

Mà ta có thể nhân cơ hội trừ bỏ cái kình địch lớn nhất trước, sau đó ta lại quay đầu hảo thu thập ngươi cùng Tiêu Trác…

Màn đêm tiến đến, mặt trăng treo cao trên bầu trời đêm, tỏa ra một mảnh sáng mơ hồ.

Mặt đất tận tình hưởng thụ tầng ngân sa này, vạn vật đều lộ ra một vẻ đẹp mông lung mơ hồ.

Lúc này, một chút gió đêm lặng lẽ lướt qua khe hở cửa sổ, nhấc lên cái khăn che mặt khi Lam Ẩn Nhan đang bình yên đi vào giấc ngủ.



Dưới cái khăn che mặt, trên nửa khuôn mặt Lam Ẩn Nhan có một cái bớt màu đỏ, thế nhưng lại giống như mười tám năm trước, lại nở rộ quang mang màu đỏ như máu, bất quá quang mang màu đỏ này rất nhanh liền rút đi…

Bóng đêm dần dần biến mờ nhạt, tuy rằng trăng tròn vẫn đó, nhưng mà mọi nơi cũng đã không có ánh sáng mơ hồ. Trong lúc đó ở phía đông, đẩy ra màn đêm thần bí, làm cho ánh rạng đông Mặt trời tràn ngập đất trời.

“Thùng thùng thùng…” Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, nửa ngày không nghe đến tiếng động tĩnh, nha hoàn Lam Tây Thành chỉ có thể tự mình đẩy cửa ra, bưng đồ dùng rửa mặt đi vào.

“Tiểu thư, mau dậy a!” Lam Tây Thành chạy nhanh đem đồ dùng rửa mặt đặt ở trên bàn, sau đó đi đến bên giường lay thân mình Lam Ẩn Nhan.

“Uy! Nha đầu, đừng nháo! Ngươi cũng biết quấy rầy người đang ngủ là hành vi đáng giận nhất?” Lam Ẩn Nhan nằm trên giường mí mắt cũng không động một chút, quay người lại ngủ tiếp.

Kỳ thật lúc Lam Tây Thành đứng ở cửa, Lam Ẩn Nhan cũng đã nhận ra, cho dù bị vây trong cảnh mơ, cũng phải bảo trì tính cảnh giác cao nhất, đây là điều kiện cơ bản của sát thủ.

“Tiểu thư, ngươi đừng ngủ tiếp!” Gặp Lam Ẩn Nhan không để ý đến mình, khóe miệng nha hoàn Lam Tây Thành run rẩy xuống, sau đó hai tay túm lấy cánh tay Lam Ẩn Nhan, đem Lam Ẩn Nhan tha ngồi dậy.

“Dù sao đứng lên cũng không có việc gì làm, người để cho tiểu thư ta ngủ nhiều một chút!” Lam Ẩn Nhan đảo cặp mắt trắng dã nói.

“Tam vương gia vừa mới phái người đến nói, làm cho tiểu thư ngươi đi đến đại sảnh, nghe nói hình như là muốn tuyên bố cho những người trong phủ, địa vị Tam vương phi của tiểu thư!” Lam Tây Thành chạy nhanh mở miệng nói.

“Tuyên bố cho những người trong phủ, địa vị Tam vương phi của ta? Hắn ăn sai dược?” Trong mắt Lam Ẩn Nhan hiện lên một tia nghi hoặc.

“Tiểu thư, ngươi phải đi đi! Vạn nhất ngươi không đi, chọc giận Tam vương gia, hắn khẳng định sẽ gây phiền toái cho ngươi!” Lam Tây Thành lo lắng nói.

“Ha ha, ta thấy hắn muốn tuyên bố địa vị Tam vương phi của ta là giả, làm chúng ta nhục nhã mới là thật đi?” Con ngươi Lam Ẩn Nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng cười, sau đó nhảy xuống giường.

Tiêu Dật, ngươi ngày hôm qua còn không có chơi đã đi? Hảo, ngươi muốn chơi, lão nương rốt cuộc phụng bồi…

*Trong chính sảnh Tam vương phủ*

Tiêu Dật một thân áo lam đang ngồi trên ghế chủ vị nhàn nhã uống trà, trên mặt còn lộ ra ý cười.

Lúc này bên trái chính sảnh, song song đứng mười nữ tử, các nàng có diễm lệ, có quyến rũ, có gợi cảm, có thanh thuần. Nhìn đồ trang sức xa xỉ trên người các nàng, có thể phán đoán ra, mười nữ tử này chính là thị thiếp Tiêu Dật.

Mà bên phải chính sảnh, còn lại tụ tập đầy một đám người, nhóm người này bao gồm quản sự các phòng trong Tam vương phủ, và các nha hoàn cùng gia đinh.

Tuy rằng trong chính sảnh đứng một đám người, nhưng phá lệ im lặng, im lặng đến ngay cả thanh âm Tiêu Dật uống trà cũng có thể nghe rõ ràng.



Trừ bỏ Tiêu Dật cúi đầu ngồi uống trà, sỡ hữu con ngươi người ở đây đều nhìn chằm chằm cửa, các nàng đang chờ một người xuất hiện.

Qua một lúc lâu, Lam Ẩn Nhan rốt cuộc chậm rì rì bước vào đại sảnh, thoáng chốc, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều tụ tập trên người Lam Ẩn Nhan.

Không chút để ý quét nhìn ánh mắt tìm tòi cùng trào phúng của đám người hai bên, sau đó Lam Ẩn Nhan lạnh lùng cười, con ngươi nhìn về phía Tiêu Dật ngồi trên chủ vị.

“Nghe nha hoàn ta nói, ngươi kêu riêng ta đến đại sảnh, là có chuyện trọng yếu muốn tuyên bố. Hiện tại chúng ta đã đến đây, ngươi cũng nên tuyên bố đi! Tuyên bố xong rồi, ta còn phải trở về tiếp tục ngủ!” Lam Ẩn Nhan khoanh tay trước ngực nói.

Thoáng chốc, toàn bộ người ở đây đều hít một hơi, con ngươi kinh hãi nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.

Nữ nhân này lá gan cũng quá lớn đi? Nhìn đến vương gia còn không hành lễ còn chưa tính, thế nhưng còn dùng loại thái độ này nói chuyện với vương gia, nàng…

Tiêu Dật lại chậm rãi buông chén trà xuống, đứng dậy đi tới trước mặt Lam Ẩn Nhan.

Trên mặt không có một tia tức giận, thế nhưng khóe miệng còn nở một nụ cười ôn nhu.

“Vương phi thực gấp sao? Vậy được rồi, bổn vương sẽ không chậm trễ nhiều thời gian của vương phi!” Ngữ khí Tiêu Dật ôn nhu nói, sau đó hắn đột nhiên lấy cái khăn che mặt trên mặt Lam Ẩn Nhan xuống.

Đám người hai bên nhất thời đổ rút một khẩu lãnh khí, hơn nữa thân mình cũng sợ tới mức đồng thời lui ra sau vài bước, nha hoàn có chút nhát gan thì khoa trương trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Các nàng đều biết Lam Ẩn Nhan này là thiên hạ đệ nhất xấu nữ, bất quá cái kia cũng là nghe đồn.

Các nàng cũng không có gặp qua bộ mặt chân chính của Lam Ẩn Nhan.

Lam Ẩn Nhan vừa mới vào cửa, cái vết bớt đỏ trên trán nàng, đã muốn đủ làm các nàng kinh hãi. Nay Tiêu Dật lại đem cái khăn che mặt của nàng lấy xuống, khiến các nàng sau khi nhìn đến cái bới màu đỏ trên má nàng, trong lòng các nàng cũng chỉ có một ý tưởng: Thiên hạ đệ nhất xấu nữ, quả nhiên danh bất hư truyền.

“Mọi người đều thấy rõ ràng mặt của Vương phi đi?” Tiêu Dật quét mắt nhìn khuôn mặt kinh hãi của mọi người, trong con ngươi lộ ra nụ cười vừa lòng nói. Hắn tuy rằng sẽ không dùng phương pháp cực đoan bức nàng rời đi Tam vương phủ, nhưng hắn cũng không buông tha cơ hội nhục nhã tự tôn của nàng!

“Thấy… Thấy… Thấy rõ ràng!” Mọi người lắp bắp nói, sau đó toàn bộ đều cúi đầu.

“Bổn vương cũng không muốn dọa các ngươi, nhưng mà bổn vương sợ vạn nhất ngày nào đó vương phi quên dùng cái khăn che mặt che mặt lại, lại vừa vặn bị các ngươi đụng tới, các ngươi sẽ nghĩ đến gặp phải quỷ, sau đó thất kinh chạy tới bên ngoài mời đạo sĩ tới bắt quỷ! Nói vậy, hiểu lầm sẽ bị nháo lớn! Cho nên vì tránh hiểu lầm không cần thiết, bổn vương mới có thể cho các ngươi quen thuộc mặt vương phi trước!” Tiêu Dật chậm rãi nói, sau đó con ngươi quét về phía Lam Ẩn Nhan.

Nhưng lập tức hắn liền thất thần, bởi vì trên mặt Lam Ẩn Nhan cũng không có phẫn nộ như hắn mong đợi, ngược lại là bình tĩnh cực độ, bình tĩnh làm hắn có chút sợ.

Mà ngay lúc này, ở phía sau bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh màu đỏ xinh đẹp xông vào.

“Oa oa oa, mặt tỷ tỷ thật khá nha! Tiểu Tứ Tứ thích, Tiểu Tứ Tứ muốn hôn…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Xấu Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook