Thổ Phỉ Công Lược

Chương 6: Mộc sư gia rất hung dữ!!!

Ngữ Tiếu Lan San

04/01/2017

Vừa nghe nói thổ phỉ xuống núi hầu như tất cả mọi người trong viện đều bị chấn động, Mộc sư gia cũng tỉnh rượu hơn một nửa, bất quá Thượng Vân Trạch vẫn rất là bình tĩnh, còn chậm rãi uống rượu.

Ôn Liễu Niên đặt đũa xuống ợ một tiếng.

Mộc Thanh Sơn: …

“Để vài người lại bảo vệ phủ nha.” Thượng Vân Trạch đứng lên, sải bước ra ngoài, trước khi ra cửa lại quay đầu, “Có muốn đi đánh thổ phỉ với ta không?”

“… Ta?” Mộc Thanh Sơn chấn kinh, vừa muốn từ chối, người cũng đã bị hắn kéo lên lưng ngựa.

Mộc sư gia rất muốn kêu cứu mạng.

“Người đâu!” Ôn Liễu Niên hoàn toàn không thấy sư gia của mình bị bắt đi, sai người gọi Tổng bộ đầu, bảo hắn dẫn nha dịch đi tuần tra trong thành, cũng là cấp cho dân chúng một cái an tâm.

Bóng đêm quạnh hiu, hơn nữa nghe được thổ phỉ đã đến ngoài thành, dân chúng tất nhiên là đã sớm đã trốn vào trong nhà. Trên đường không có một bóng người, chỉ thấy bóng ngựa trắng một đường lao nhanh, giống như mũi tên nhọn rời dây cung.

Mộc Thanh Sơn chỉ là một thư sinh, bình thường thỉnh thoảng cũng chỉ cưỡi lừa sang thôn bên cạnh thăm người thân, cùng với loại ngựa cao cấp này tất nhiên là không giống nhau, chỉ trong chốc lát sắc mặt liền trắng bệch, nhìn qua dường như rất muốn ngất xỉu.

“Không cần sợ.” Thượng Vân Trạch ở bên tai nói, "Ngươi sẽ không ngã xuống.” Nói xong, vòng tay khoác qua thắt lưng hắn, ôm rất chặt.

Mộc Thanh Sơn như trước gắt gao nhắm mắt lại.

“Thử nhìn hai bên xem?” Thượng Vân Trạch nói, ”Rất vui mà, mọt sách.”

Mộc Thanh Sơn miễn cưỡng mở mắt, híp thành một cái khe nhỏ, sau đó lập tức nhắm chặt.

Thượng Vân Trạch thấy buồn cười, cũng không miễn cưỡng hắn nữa, một đường giục ngựa mang theo hắn ra khỏi thành, chỉ trong chốc lát, bên tai rất nhanh liền truyền đến tiếng đánh nhau.

“Bảo chủ!” Thấy Thượng Vân Trạch đến, một đội đệ tử xa xa chạy tới.

“Thế nào rồi?” Thượng Vân Trạch mang theo Mộc Thanh Sơn xuống ngựa.

“Đại khái đến cũng hơn một trăm người.” Đệ tử nói, “Hơn nữa đều là nam tử cao to, cũng có chút công phu quyền cước.”

“Có thể vào thành đánh cướp nhiều năm như vậy, đương nhiên không phải là con mọt sách tay trói gà không chặt.” Thượng Vân Trạch rất có thâm ý liếc mắt nhìn người bên cạnh.

Mộc Thanh Sơn còn đang đắm chìm trong cảm giác mơ hồ cưỡi mây đạp gió, cũng không có tâm tư cãi lại hắn, chỉ là yếu ớt trừng hắn một cái.

Thượng Vân Trạch trong lòng tự dưng cảm thấy rất vui vẻ, “Có muốn đi đánh nhau không?”

Mộc Thanh Sơn hít một ngụm khí lạnh, “A?”

Thượng Vân Trạch lôi kéo hắn đi đến chỗ thổ phỉ.

Mộc Thanh Sơn gắt gao ôm lấy một thân cây, nửa bước cũng không muốn di chuyển.

Đệ tử trong bảo hai mặt nhìn nhau, đây là tình huống gì a.

“Vậy thì nhìn ta đánh .” Thượng Vân Trạch thỏa hiệp một lần.

Mộc Thanh Sơn như trước không buông tay.

Mà giá trị vũ lực của hai người thật sự cách quá xa, vì vậy cuối cùng hắn vẫn bị kéo ngón tay ra, đồng thời… được đặt lên trên một cành cây.

Mộc sư gia ngồi trên một cành cây thô to, cảm thấy cả người đều không ổn.

Thượng Vân Trạch xoay người từ trên cây nhảy xuống, trên không trung rút kiếm ra khỏi vỏ, dưới bóng đêm âm u một kiếm cắt đứt ánh trăng, toát ra khí tức lạnh lẽo. Đệ tử trong bảo đều rất kinh ngạc, tuy rằng bầy thổ phỉ này khá đông, nhưng mà tu vi võ học cũng chỉ bình thường thôi, vì sao bảo chủ vừa ra tay lại chính là tuyệt học một đời.

Thực sự rất là khó hiểu.

Đám thổ phỉ kia đang bị đệ tử Đằng Vân bảo vây quanh tấn công trong nháy mắt cũng đã tỉnh lại, lúc trước tự nghĩ may mà đối phương cũng không phải là cao thủ gì, cho nên trong lòng mang hi vọng, muốn mở một đường máu đi vòng qua núi Thương Mang, lại không nghĩ rằng sắp thành công, nửa đường lại nhảy ra một tuyệt thế cao thủ.

Không tới ba chiêu, đám thổ phỉ kia đã ngã chỏng vó lên trời, ôm cánh tay gào khóc trên mặt đất. Thượng Vân Trạch thu chiêu rơi xuống đất, đem Mộc Thanh Sơn từ trên cây kéo xuống.

Lần đầu tiên trong cuộc đời thấy loại tình cảnh này, Mộc Thanh Sơn khó tránh khỏi hiếu kỳ.

“Đang nhìn gì vậy?” Thượng Vân Trạch hỏi.

“Đều là thổ phỉ sao?” Mộc Thanh Sơn hỏi.

“Không phải sao?” Thượng Vân Trạch bật cười, “Cầm đao như vậy dù sao cũng không phải là muốn vào thành thăm người thân.”

“Vì sao toàn bộ đều ôm tay kêu gào thảm thiết như thế?” Mộc Thanh Sơn lại hỏi.



“Bởi vì bị tháo khớp.” Thượng Vân Trạch đáp.

“Chỉ trong thời gian ngắn như vậy?” Mộc Thanh Sơn kinh ngạc.

“Tất nhiên.” Thượng Vân Trạch đầu tiên là gật đầu, sau đó lại nghĩ một chút, con mọt sách này bình thường là người lương thiện, cũng không thích loại thủ đoạn tàn nhẫn này, vì vậy khẽ nhíu mày, cảm thấy có nên giải thích một chút không.

Bất quá hắn chưa kịp nghĩ phải kiếm cớ như thế nào, Mộc Thanh Sơn đã tự mình bước lên, lần lượt đem những tên thổ phỉ nhìn một lần, sau đó nhấc chân đạp đạp lên một tráng hán râu quai nón.

Thượng Vân Trạch: …

Tráng hán hữu khí vô lực kêu thảm một tiếng, sau đó liền nhắm mắt hôn mê bất tỉnh.

“Hừ!” Mộc sư gia xoay người trở về.

Thượng Vân Trạch dừng một chút, sau đó hỏi, “Ngươi biết hắn?”

“Chưa từng thấy, bất quá có thấy qua tranh, hắn từng giết người ở trong thành.” Mộc Thanh Sơn nói, ”Mang về nha phủ xong ta có thể tiếp tục đánh hắn một trận không?”

“Tất nhiên có thể.” Thượng Vân Trạch cười to, “Sau khi trở về, ta giúp ngươi đánh hắn.”

Có lẽ bởi vì đã có kinh nghiệm, hoặc có lẽ là vì sau khi toàn thắng tâm tình tốt, nói chung ở trên đường trở về, Mộc Thanh Sơn cuối cùng cũng mở mắt ra, cảm thấy dường như.. cũng không tệ lắm.

Tiếng gió gào thét bên tai, là cảm giác khoan khoái chưa từng có bao giờ. Thấy đáy mắt hắn sáng long lanh, Thượng Vân Trạch nhếch khóe miệng, giơ roi tăng tốc độ.

Lưu lại một đống tiểu đệ tử thở hồng hộc, khiêng thổ phỉ liều mạng chạy như điên.

“Trở về rồi trở về rồi!” Bên ngoài cửa phủ nha, vài gia đinh đang đứng, vừa mới thấy bóng người lập tức trở lại thông báo, một lát sau liền thấy một đám người phần phật chạy đến.

“Sao rồi?” Ôn Liễu Niên hỏi.

“Đều ở phía sau.” Thượng Vân Trạch mang theo Mộc Thanh Sơn xuống ngựa, “Ước chừng khoảng hơn trăm người.”

“Nhiều như vậy?” Ôn Liễu Niên kinh hỉ, “Thật là làm phiền bảo chủ.”

“Hiện tại nói đa tạ còn quá sớm, thổ phỉ ngoài thành cũng không chỉ có mấy trăm người.” Thượng Vân Trạch nói, ”Hơn nữa trải qua trận chiến này, những người còn lại cũng đã nghe được phong thanh, sau này có lẽ càng không dám xuống núi, núi Thương Mang dễ thủ khó công, muốn triệt để tiêu diệt bọn thổ phỉ này chỉ sợ có chút đau đầu.”

“Không sao, mặc kệ khó khăn đi nữa, lần đầu thắng lợi đều là điềm tốt.” Ôn đại nhân ngược lại là rất bình tĩnh, “Huống hồ có rất nhiều biện pháp buộc bọn họ xuống núi.”

“…”

Thượng Vân Trạch cùng Mộc Thanh Sơn không hẹn mà cùng nghĩ tới những bức họa kia..

“Thượng bảo chủ diệt trừ thổ phỉ cực khổ rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi.” Ôn Liễu Niên nói, ”Chuyện còn lại cứ giao cho bản quan là được.”

Thượng Vân Trạch gật đầu, lôi kéo Mộc Thanh Sơn đi về hậu viện.

“Đợi đã đợi đã !” Mộc Thanh Sơn vội vàng nói, “Ta không thể ngủ chung với bảo chủ được.”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trong viện hít một ngụm khí lạnh.

Ra khỏi thành tiêu diệt thổ phỉ gì đó, vì sao vừa trở về liền muốn ngủ chung.

Loại tiến triển như thần này.

Ôn Liễu Niên cũng dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn hắn.

Thượng Vân Trạch cười như có như không nhìn hắn, “Sao?”

Mộc Thanh Sơn hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, “Ta nói là, một mình ngươi ngủ đi, ta còn muốn thẩm án cùng đại nhân.”

Thượng Vân Trạch nói, ”Nga ~.”

“Sư gia nếu mệt mỏi, vậy cũng đi ngủ đi.” Ôn Liễu Niên rất tri kỷ, “Một mình bản quan có thể xử lý được.”

Càng nói càng sai, Mộc Thanh Sơn rất muốn cào tường.

Đương nhiên, bởi vì đối phương chỉ là một con mọt sách, cho nên Thượng Vân Trạch cũng không đùa giỡn quá mức, cuối cùng vẫn là tự mình trở về hậu viện.

Đám thổ phỉ kia bị Thượng Vân Trạch đánh không nhẹ, đa phần đều đang hấp hối, tên râu quai nón dẫn đầu bị Mộc Thanh Sơn đạp cho một cước thì càng hôn mê bất tỉnh. Đệ tử Đằng Vân bảo hỗ trợ kéo lại khớp cánh tay cho bọn họ, lại dùng dây thừng trói lại. Sau khi xác định bọn hắn không thể thoát ra được mới đem giao lại cho Ôn Liễu Niên.

“Chính là hắn?” Sau khi thấy rõ tướng mạo tên râu quai nón kia, Ôn Liễu Niên có chút bất ngờ.



“Đúng vậy, trên cáo thị đề tên Triệu Việt.” Mộc Thanh Sơn nói.

“Không sai.” Ôn Liễu Niên gật đầu, sau đó từ trong tay áo lấy ra một bình thuốc mỡ, sau đó mở ra để sát vào mũi của hắn.

Tên râu quai nón mí mắt run lên vài cái, nhìn giống như là muốn tỉnh lại.

Ôn Liễu Niên đem bình thuốc mỡ cất đi, sau đó đứng lên đi vòng ra phía sau hắn, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, “Vương Thiên Hổ!”

Mộc Thanh Sơn bị giật mình.

Tên râu quai nón theo bản năng quay đầu lại, “Ai kêu ta?”

“Bản quan.” Ôn Liễu Niên vẻ mặt uy nghiêm.

Tên râu quai nón lắc lắc đầu, cuối cùng cũng thanh tỉnh một chút.

“Người đâu!” Ôn Liễu Niên thăng đường trong đêm, “Dùng đại hình!”

Mộc Thanh Sơn ngạc nhiên kèm theo nghi ngờ, ngay cả thẩm vấn cũng không có, sao đã muốn dùng đại hình.

Tên râu quai nón cũng đờ người một chút, đáy mắt chợt lóe lên một tia hoảng sợ.

“Bình thường ở đây dùng đại hình gì?” Ôn Liễu Niên hỏi.

Mộc Thanh Sơn sững sờ, “A?”

“Đánh ba trăm gậy!” Còn chưa chờ hắn trả lời, Ôn Liễu Niên đã hạ lệnh.

“Vâng !” Nha dịch như lang như hổ cùng nhau tiến lên, đem tên râu quai nón đặt ở trên ghế.

“Chậm đã chậm đã!” Mộc Thanh Sơn nhanh chóng ngăn lại, đánh ba trăm gậy? !

“Sư gia có thắc mắc gì sao?” Ôn Liễu Niên tỏ ra nghi hoặc.

“Ba trăm ?” Mộc Thanh Sơn xác nhận lại một lần.

“Sư gia cảm thấy ít à?” Ôn Liễu Niên nói, “Vậy năm trăm thì sao? Bản quan không có kinh nghiệm gì, sư gia đừng chê cười.”

Mộc Thanh Sơn: …

Ôn Liễu Niên nhìn hắn.

Mộc Thanh Sơn cuối cùng cũng hiểu mà phản ứng kịp, sau đó phối hợp nói, “Ít nhiều gì cũng phải thẩm vấn một lần đã, nếu không truyền ra ngoài đối thanh danh đại nhân cũng không tốt.”

“Vậy thì tạm thời thẩm vấn một chút đi.” Ôn Liễu Niên gật đầu nhận lời, sau đó lớn tiếng hỏi, “Người bên dưới tên họ là gì?”

Tên râu quai nón ho khan một tiếng, sau đó thở hổn hển nói, “Triệu Việt.”

“Triệu Việt.” Ôn Liễu Niên gật đầu, sau đó lại nói, “Người đâu, đánh cho ta —— ”

“Đại nhân!” Mộc Thanh Sơn không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai cắt ngang lời hắn, “Không phải thẩm vấn thế này.”

“Rốt cuộc đến khi nào mới có thể đánh hắn chứ?” Ôn Liễu Niên bất mãn.

Mộc Thanh Sơn nói, ”Đại nhân thẩm án, hắn có tội không nhận, hoặc là nói năng bừa bãi thì mới có thể tra tấn.”

“Nhưng ta đâu có biết lời hắn nói có thật hay không ?” Ôn Liễu Niên nhíu mày.

“Chuyện này ngược lại là đơn giản.” Mộc Thanh Sơn nói, ”Bắt về hơn một trăm người, chúng ta thẩm vấn riêng từng người, nếu người nào có lời khai không giống những người còn lại, vậy thì ta xử hắn tội nói dối, đến lúc đó đại nhân muốn dùng đại hình gì thì dùng đại hình đó, cấp trên cũng sẽ không quản.”

“Sư gia cao kiến.” Ôn Liễu Niên tán thưởng, sau đó lại hỏi một lần, “Người đang quỳ bên dưới tên họ là gì ?”

Râu quai nón trầm mặc.

“Người đâu, đánh —— ”

“Vương Thiên Hổ!” Tên râu quai nón cắn răng nói.

“Vương Thiên Hổ.” Ôn Liễu Niên gõ gõ bàn, “Lúc trước đã làm những việc gì, lần lượt nói từng cái ra.” Sau đó lại cười híp mắt bổ sung, “Thiếu một cái, bản quan sẽ dùng đại hình.”

Lúc trước Mộc Thanh Sơn cũng từng cùng hắn thẩm vấn phá án, bất quá đều là mấy chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi của người dân, cho nên Ôn Liễu Niên cũng rất là hiền lành kiên trì, còn chưa có lần nào giống như bây giờ vậy, hoàn toàn không giống người đọc sách, mà giống như là một… tiểu lưu manh.

Mộc Thanh Sơn cảm thấy bản thân tựa hồ bắt đầu nghĩ thông suốt vì sao cấp trên lại đem một văn nhân tay trói gà không chặt thả tới nơi trộm cướp hoành hành liên tục như thành Thương Mang này rồi..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thổ Phỉ Công Lược

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook