Thời Gian Ấm Áp

Chương 4: Đưa em về nhà

Dạ Tử Tân

13/05/2020

Dư Tiểu Noãn không thấy vui vẻ với sự xuất hiện đột ngột của Cố Thanh Thời, mặt không đổi sắc liếc nhìn anh một cái, sau đó xoay người tiếp tục đi.

Vừa mới chế nhạo cô không chút lưu tình, hiện tại thì lại chạy đến đây tìm, anh cho rằng Dư Tiểu Noãn dễ bắt nạt thế sao?

Cố Thanh Thời cau mày, lên xe chạy theo, chiếc xe dừng lại trước mặt Dư Tiểu Noãn, anh hạ cửa kính xe nhìn cô: "Lên xe!"

Dư Tiểu Noãn nhìn xung quanh: "Đây là lối đi bộ, anh lại đỗ xe ở đây, người ta sẽ cảm thấy anh thế nào? Có biết đây là việc làm vi phạm pháp luật không hả?"

Cố Thanh Thời nhìn bốn phía sau đó thúc giục: "Biết trái pháp luật rồi thì mau lên xe."

Theo bản năng Dư Tiểu Noãn lui về sau vài bước: "Sao tôi phải lên xe của anh? Tôi phải về nhà, anh mau lái xe đi đi, đừng cản đường tôi."

"Trời đã tối như vậy, cô một mình không an toàn" Lời nói ngắn gọn, giống như việc nói với cô nhiều hơn anh sẽ cảm thấy lãng phí.

"Không cần, tự tôi có thể về." Dư Tiểu Noãn cảm thấy lời cô nói thật có khí phách.

Lúc này, một người đàn ông ở phía sau đi đến, nhìn hai người giằng co lúc anh một câu tôi một câu, nhịn không được nổi nóng: "Tôi nói hai người rốt cuộc có muốn đi hay không, có muốn nhường đường cho người khác không, đường đi bộ mà chiếc xe lại chiểm hết lối, không chịu để người khác dùng nữa sao?"

Cố Thanh Thời không để ý, tiếp tục nhìn chầm chằm Dư Tiểu Noãn bảo: "Lên xe đi"

Dư Tiểu Noãn bất mãn, nhìn phía sau người đến đợi càng nhiều, cô chậm chạp mở cửa xe ngồi vào chỗ ghế phụ.

Cố Thanh Thời giẫm chân ga chạy đi, anh nhắc nhở: "Nhớ thắt dây an toàn"

Dư Tiểu Noãn ngoan ngoãn thắt dây, ánh mắt chú tâm nhìn về phía trước, không nói gì.

"Cô sống ở đâu?" Cố Thanh Thời xoay tay lái từ vỉa hè trở về đường lớn, quay đầu liếc nhìn cô.

Dư Tiểu Noãn siết chặt dây an toàn: "Không cần, anh đưa tôi đến trạm tàu điện ngầm ở phía trước là được. Tôi có thể tự mình trở về."

Cố Thanh Thời tiếp tục lái xe, không nói chuyện.

Kỹ thuật lái xe của Cố Thanh Thời rất tốt, lại quen đường, bất quá chỉ hai ba phút sẽ tới cửa tàu điện. Tuy nhiên anh không dừng lại mà tiếp tục lái đi.

Dư Tiểu Noãn nhất thời nóng nảy: "Này, đã tới rồi, anh mau dừng lại đi"

Cố Thanh Thời vẫn nghiêm túc chuyển động tay lái: "Tôi tìm chỗ đậu xe rồi đi cùng cô"

"A" Dư Tiểu Noãn bình tĩnh nhìn anh, trái tim bỗng đập nhanh hơn: "Cái kia... không cần, chỗ ở của tôi gần ga tàu điện, tôi có thể tự đi mà."

Anh như vậy, là chủ động giảng hòa với cô? Hừ, vừa nãy chế nhạo cô đủ điều, giờ lại đến đây xin cô tha thứ? Anh không có cửa.

Cố Thanh Thời một mặt vô cảm: "Cô rời khỏi công ty muộn hơn giờ nghỉ 5 phút, tôi lại là người cuối cùng nhìn thấy. Nếu trên đường trở về xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ mang tới hàng loạt phiền toái không cần thiết cho công ty, tôi chỉ có thể bận rộn một chút đưa cô trở về."

Dư Tiểu Noãn bật cười, xong vội đưa tay che miệng.

Cố Thanh Thời liếc nhìn sang: "Cười chuyện gì?"

Dư Tiểu Noãn không thể không nói: "Anh có phải vì xem quá nhiều tiểu thuyết lãng mạn đúng không?"

Cố Thanh Thời nhướng mày, tỏ vẻ không hiểu.

Dư Tiểu Noãn nói: "Ý nghĩ của anh hiện tại thật khó hiểu. Có nhiều bộ phim, nam chính sẽ đưa nữ chính về tận nhà. Không phải họ đều là mang mục đích khác sao?" Dư Tiểu Noãn trước kia cũng từng là một tác giả truyện, cái mánh khóe này cô đã dùng thuần thục.

Cố Thanh Thời cong khóe môi, lại nói mang chút mỉa mai: "Ý của cô, cô là nữ chính giống như vậy?"

Mặt Dư Tiểu Noãn cứng đờ lại đỏ bừng, ngượng ngùng quay mặt đi, có chút không dám nhìn anh.



Người đàn ông này lúc nào cũng độc miệng như thế.

"Yên tâm đi, tôi không quan tâm đến các tình tiết trong các bộ phim lãng mạn motip cũ cũng như không có hứng thú với việc nam chính theo đuổi nữ chính ra sao, hơn nữa tôi cũng không còn liên quan gì đến cô. Qua đêm nay mọi người đều ổn, không gặp nhau, cô nghĩ thế nào thì đó cũng chỉ là chuyện của cô."

"......"

Dư Tiểu Noãn cảm thấy, nếu cô và anh gặp lại trong một trường hợp khác, sẽ không cần giữ gìn thể diện. Cô sẽ đi phỏng vấn, cũng sẽ không giận anh nhiều thế này.

Bất quá may mắn thay, chiếc xe của Cố Thanh Thời đã dừng lại khi anh nói: "Đến rồi"

Dư Tiểu Noãn nhanh chóng tháo dây an toàn, mở của đi xuống xe, sắc mặt không tốt.

Cố Thanh Thời cũng mở cửa bước xuống, đi vòng đến trước Dư Tiểu Noãn, giơ tay nhìn đồng hồ: "Đi thôi"

"Chuyện đó... anh không cần đi cùng tôi." Dư Tiểu Noãn cảm thấy cô không thể cùng Cố Thanh Thời ở một chỗ, mất đến hai tiếng đi tàu điện ngầm. Nếu họ phải ở cùng nhau, cô nhất định sẽ phát điên.

Cố Thanh Thời không để ý tới cô, đi trước.

"Cùng lắm thì tôi sẽ không đổ lỗi cho công ty anh nếu có sự cố xảy ra là được." Dư Tiểu Noãn hét lên từ phía sau.

Cố Thanh Thời dừng chân, thân hình thon dài quay lại, gương mặt tuấn tú nhìn cô: "Nếu thật sự đến lúc cô xảy ra chuyện nằm trong bệnh viện, ai có thể đứng ra đảm bảo chuyện này không có nửa xu dính liếu đến công ty của chúng tôi?"

Dư Tiểu Noãn hai tay chống nạnh: "Cố Thanh Thời anh có thể nói chuyện với người khác đừng độc miệng được không, coi chừng chết sớm vì bị người đời chửi rủa."

Cố Thanh Thời không để ý tiếp tục đi về phía trước: "Nếu không muốn nghe những lời này thì ngoan ngoãn đi theo tôi."

Dư Tiểu Noãn chán nản dùng chân đá đá phía trước, chỉ muốn phát tiết một chút, ai ngờ lực chân quá lớn, kỹ thuật không tồi, cục đá bên dưới liền trực tiếp bay đến đập vào cái gáy của Cố Thanh Thời.

Trước tình huống bất ngờ, Dư Tiểu Noãn sợ hãi nhắm chặt hai mắt, đáy lòng dâng lên tiếng hò hét: thảm rồi...

"Dư Tiểu Noãn, cô có bệnh à!" Cố Thanh Thời bị đau mắng to một tiếng, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ, mọi sự nhẫn nhịn dọc trên đường nãy giờ nháy mắt bùng nổ.

Dư Tiểu Noãn cơ bản muốn tiến lên giải thích, nhìn bộ dáng hùng hùng hổ hổ của anh, một chút áy náy nhất thời đều bay biến, ngược lại càng đắc ý hất cằm: "Thế nào, anh có cách trị?"

"Tôi cảm thấy hình như bệnh tình của cô rất nguy kịch, đã hết thuốc chữa!" Cố Thanh Thời lạnh lùng nhả ra một câu, nói xong tiến lên hai bước kéo Dư Tiểu Noãn đi.

"Này, buông tôi ra, đây là đường lớn, anh lôi lôi kéo kéo tôi làm cái gì."

"Vì đảm bảo an toàn cho bản thân... tôi đề nghị cô đi bên cạnh hoặc phía trước tôi" Câu trả lời không có chút độ ấm.

"Ồ, tôi vừa mới không cẩn thân đá anh, không phải là do vô tình sao? Dù sao tôi đá bóng cũng chưa từng chuẩn đến vậy, nói không chừng là ông trời ngứa mắt anh, mới để cho tôi đá trúng. Anh mau thả tôi ra!" "Được được được, tôi đi là được, tôi lên phía trước rồi thì anh buông tay, không buông thì anh có ý gì hả... "

Dư Tiểu Noãn hét lên, giọng nói hơi trầm xuống: "Này, anh có nhìn thấy không, phía trước nhiều nguời như vậy, xấu hổ quá, anh mau buông tôi ra."

Động tay nắm cổ tay của Cố Thanh Thời hơi thay đổi, nhưng anh chỉ cúi đầu rồi liền mở miệng đe dọa: "Vậy im đi".

"....." Được, xem anh anh lợi hại, tôi im miệng.

Lúc này là giờ cao điểm sau khi tan làm, người trên tàu điện ngầm nhiều đến nỏi chen chúc nhau, khí CO2 tràn ngập cả khoang xe, không gian chật hẹp khác biệt với bên ngoài.

Dư Tiểu Noãn tương đối nhỏ nhắn, với cảnh người chen chúc cuối cùng bị mắc kẹt ở góc cửa chưa mở ra ở phía bên kia.

Mắt thấy cảnh người ùn ùn kéo đến bên này, Dư Tiểu Noãn thở dốc, sắc mặt khó coi nhưng chỉ có thể cố nén cảm giác bất lực, cố gắng đem toàn thân tựa lên cửa, mở ra chút không gian để thở.

Lúc này, Cố Thanh Thời cố gắng tránh khỏi đám đông, đứng thẳng trước mặt cô, hai tay đặt hai bên người cô vừa vặn ngăn cách cô với mọi người, cơ thể cồ dần thả lỏng, mở miệng thở gấp.

Nhưng cô nhanh chóng ý thức được, cơ thể Cố Thanh Thời dần dựa vào cô ngày một gần, hơi thở ấm áp của anh phả ngay đầu cô, khiến cả người cô trở nên cứng ngắc, hai má ửng đỏ, ngay cả hai bên tai đều nóng lên.



Loại cảm giác này giống như cô được vòng trong cái ôm của anh, tim đập càng lúc càng nhanh.

Người trước mặt đã trưởng thành hơn, càng trở nên chững chạc, lại càng mang đậm mùi vị đàn ông, Dư Tiểu Noãn đột nhiên cảm nhận khoảng cách hai người gần đến mức không chút sai lệch.

Sáu năm trôi qua, trong khoảng thời gian đó hai người chưa từng cùng nhau xuất hiện, lại cầng không lưu lại bóng dáng nào trong cuộc sống của nhau. Điều duy nhất chính là từng đoạn kỷ niệm trước đây tồn tại trong tâm trí, mơ mơ hồ hồ trở nên khắc cốt ghi tâm không thể nào quên.

Thời gian dường như nhắc nhở cô, người đang đứng trước mặt cô lúc này, không còn là Cố Thanh Thời của thời trung học, chàng trai nói cô nghe về vật lý, giúp cô canh gác khi cô lén đọc tiểu thuyết, thiếu niên rực rỡ có thể mắng cô ngốc cả ngày dù hôm ấy chẳng có việc gì xảy ra.

Anh hiện giờ là một Cố Thanh Thời lạnh lùng khiến cả cô cũng nhận không ra.

Anh là một người đàn ông chính trực, một chàng trai trẻ đày triển vọng, tốt nghiệp hai năm liền có thể vững vàng trở thành tổng giám đốc công ty kỹ thuật, nghiệp giới tinh anh¹ là người xa đến nỗi cô không tài nào với tới.

* ¹: nhân vật ưu tú, xuất sắc

Bước ra từ một trường trung học, cô hiện tại đang tìm việc trong vô vọng, mà anh lại có văn phòng của riêng mình để tuyển người đây là sự khác biệt gì?

Dư Tiểu Noãn đột nhiên cảm thấy bản thân thấp kém.

Không biết tại sao cô lại nghĩ những vấn đề này, có lẽ là vì chưa từng nhận được điện thoại phỏng vấn nào gần đây. Ngoài ra đột nhiên lại gặp Cố Thanh Thời, lòng tự trọng bị đả kích nặng nề.

Theo bản năng, cô đưa tay đẩy anh ra để hai người không còn đụng chạm thân mật, rồi quay mặt sang một bên không nhìn anh nữa. Chỉ hi vọng qua đêm nay hai người không còn gặp lại.

"Nóng đến thế à?" Cố Thanh Thời nhìn chằm chằm vào hai má đã đỏ ửng lên của cô, nhịn không được quan tâm, nhưng giọng điệu không chút dịu dàng, ngược lại trông có vẻ phiền lòng.

Dư Tiểu Noãn không thích bộ dạng này của anh, hừ lạnh một tiếng, không trả lời anh, ý biểu hiện rõ đang bất mãn anh.

"Cởi áo khoác ra, tôi cầm giúp cô."

Cố Thanh Thời nói một cách nghiêm túc, có lẽ không có ý gì khác, huống chi trong xe lại nhiều người như vậy anh cũng chẳng dám làm gì.

Nhưng lời vào tai Dư Tiểu Noãn lại lâp tức thay đổi.

Cô hung hăng trừng mắt đối phương, liếc mắt một cái, xoay người mà không trả lời.

Cố Thanh Thời khi nhìn thấy một mặt này của cô, cũng không tức giân, thay vào đó nhớ tới khi còn học trung học, đột nhiên nỏi lên ý niệm trêu đùa: "Tôi chỉ lo cô nóng, nghĩ muốn giúp cô cầm áo khoác, đến nơi thì trả lại cho cô, đầu cô đang nghĩ đi đâu đấy?"

Cố Thanh Thời đột nhiên lại nói trúng lòng cô, Dư Tiểu Noãn có chút xấu hổ nhưng mặt không đổi sắc: "Tôi chỉ cảm thấy phiền anh Cố vậy không tốt lắm, dù sao hai chúng ta cũng không quen thân. Không biết anh Cố đang nghĩ gì về tôi?"

Ý cười trên mặt Cố Thanh Thời đông lại, lặng lẽ nhìn Dư Tiểu Noãn một lúc lâu mà không nói gì. Đầu óc anh thât sự bị úng nước mơi đi trò chuyện với cô.

Dọc trên đường rốt cục cũng trở nên yên tĩnh.

Cho đến khi rời khỏi ga tàu điện ngầm, hai người cũng chẳng còn gì để nói, không khí trở nên vô cùng quỷ dị.

"Chuyện đó... Cảm ơn anh đã đưa tôi về, nhà tôi ở phía trước cách chỗ này không xa lắm, chính tôi có thể tự trở về, anh cũng mau đi." Dư Tiểu Noãn lấy hết can đảm để nói.

Với bầu không khí này, cô thật sự không muốn nán lại lâu hơn.

Cố Thanh Thời đột nhiên ngừng lại, kéo cổ tay đẩy cô tới thân cây ngô đồng ven đường, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ: "Sao, cô sợ tôi biết hiện tại cô ở chỗ nào thì sẽ ngày ngày đến quấy rầy cô à? Dư Tiểu Noãn, cô nghĩ rằng cô là ai, không nói một lời liền biến mất không dấu vết, Cố Thanh Thời tôi đây không có hứng thú. Được, một khi đã vậy, cô Dư xin cứ tự nhiên, thứ cho tôi không tiễn cô xa hơn."

Giận dữ nói xong, anh thả cổ tay Dư Tiểu Noãn ra, xoay người đi mất.

Dư Tiểu Noãn ngơ ngác dựa trên thân cây lúc lâu, cơn đau ở cổ tay kéo cô về thực tại. Khi nhìn lại, đã không còn thấy bóng dáng Cố Thanh Thời.

"Bệnh thần kinh" Cô tức giận mắng to một tiếng, trong lòng trống rỗng, không biết nên nói đây là vui hay buồn.

Nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay, cô quyết định thưởng cho bản thân bữa tối thật ngon, bồi bổ thân thể thật tốt xem như tự bồi thường cho bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Gian Ấm Áp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook