Thu Nguyệt

Chương 16

Nhân Hải Trung

24/12/2014

Người vừa tới còn khá bé, bộ dạng như mới mười ba mười bốn tuổi, nhưng sức lực lại rất lớn, cậu ta nhanh nhẹn dùng dây thừng buộc một nút chữ thập trên tay tôi, rồi giật giật đầu dây còn lại.

“Đi thôi.”

Trong lòng tôi lộp bộp, muốn hỏi “Sư phụ muốn cậu dắt tôi như dắt chó đi như vậy sao?” nhưng miệng lại không thể hỏi thành lời, nhóm lính cấp dưỡng bên cạnh lại đi tới, lão Trần còn cẩn trọng hỏi một tiếng: “Phượng Ca nhi, thế này là thế nào?”

Phượng ca nhi vóc dáng nhỏ con lại ưỡn ngực, hếch cằm: “Làm sao mà cháu biết được chứ? Đây là cháu đang chấp hành quân vụ mà thôi.”

Lời này vừa ra khỏi miệng, những người đó cũng không dám lại lên tiếng, một đám bày ra vẻ mặt đau khổ nhìn tôi rời đi, bộ dạng như ‘Gió thổi nước sông Dịch lạnh ghê, tiểu Việt một đi không trở về’ vậy.

Trái lại tôi cũng không quá sợ hãi, so với việc được nhìn thấy sư phụ, vô luận là dạng trừng phạt như thế nào thì tôi cũng chấp nhận được.

Phượng Ca nhi dẫn tôi đi qua một rừng cây, trong rừng cây rậm rạp binh lính nằm đầy dẫy, nhưng lại không gây cảm giác lộn xộn, vòng vài sườn núi, đường dần dần lên cao, trước mặt liền hiện ra một chiếc trại, những con ngựa được buộc vào cây cối xung quanh, hơn mười nam nhân trầm mặc, còn có một người đang quỳ gối ngoài trại, hai tay bị trói sau người, một thân y phục màu đen như hòa vào đêm tối.

Tôi hít hà một hơi, cũng không kiêng dè những kỵ sĩ mà tôi từng gặp mặt qua ở đây, chạy tới gọi một tiếng: “Từ Bình!”

Tôi đột ngột chạy như vậy, lại quên mất trên tay còn cột dây thừng, Phượng Ca nhi liền nóng nảy, giữ chặt dây thừng lại, khiến tôi lảo đảo, thiếu chút nữa đã té xuống đất.

Từ Bình động một cái, như là muốn đỡ lấy tôi, nhưng cuối cùng vẫn do cách nhau khá xa mà thất bại, may mắn bên cạnh có một nam nhân nhanh tay, vươn tay túm tôi lại, dưới tình thế cấp bách có hơi dùng quá sức, chộp vào xương bả vai của tôi, đau đến nỗi tôi ‘Á’ lên một tiếng.

“Hàn Vân!” Bên cạnh có người gọi tên hắn. Người tên Hàn Vân đúng là nam nhân ngồi trên ngựa liếc mắt một cái đã nhận ra tôi, lúc này cũng biết mình hơi quá sức, lập tức thu tay lại, còn tay kia thì giơ lên rồi giải thích: “Tôi chỉ muốn đỡ lấy cô ấy, không phải cố ý.”

Phượng Ca nhi sửng sốt: “Cần gì phải cảm thấy có lỗi với hắn chứ Hàn đại ca? Hắn hại Từ đại ca bị phạt mà.” Nói xong lại giật dây thừng một cái, hung tợn nói: “Thành thật chút, chạy loạn đi đâu?”

Hàn Vân cười khổ đang định giải thích, từ trong trại chợt có người đi ra, áo bào trắng, tay áo buông thõng, để ba chòm râu dài, dưới ánh trăng có phần phiêu dật như thần tiên.

Người nọ khoanh hai tay, giọng nói ôn hòa ấm áp: “Từ tướng quân đang chờ ở bên trong đấy.”



Mọi người quay đầu lại, Hàn Vân còn bước tới hạ giọng hỏi: “Quý tiên sinh, tướng quân có nói gì không?”

Hàn Vân mặt mũi anh tuấn, thân hình cao lớn, bình thường tiếng nói bước đi đều tràn ngập vị nam nhân, dáng vẻ cúi đầu ăn nói dè dặt như vậy, nhìn thoáng qua thật sự có chút uất ức cho hắn.

Quý tiên sinh vẫn chưa trả lời, chỉ từ xa nhìn tôi một cái, Phượng Ca nhi lập tức kéo tôi qua, còn cung kính gọi một tiếng: “Quý tiên sinh.”

“Trói đã trói rồi, còn kéo làm cái gì?” Nói xong liền cầm lấy sợi thừng từ trong tay Phượng Ca nhi, còn buộc lại vào tay tôi, để nó khỏi tha trên mặt đất bất tiện cho việc đi lại.

Y vừa mở miệng, Phượng Ca nhi liền đỏ mặt, ngoan ngoan giao dây thừng ra.

Quý tiên sinh vòng dây thừng trên tay tôi xong, cuối cùng mới nói: “Vào đi thôi, tướng quân ở bên trong chờ cô đấy.”

Tôi gật đầu, trước khi đi vào trại liền nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Từ Bình vẻ mặt lo lắng nhìn mình, còn có cả những người khác, đều là biểu tình muốn nói lại thôi.

Tôi quay đầu lại, không chút do dự đi vào, trong trại được bày biện đơn giản đến cực điểm, mấy cái rương được xếp chồng lên nhau, trên đó đặt một chồng dày quân báo, sư phụ đã cởi áo giáp, mặc một bộ y phục võ sĩ đơn giản ngồi đằng kia, đang viết gì đó dưới ánh đèn.

Tôi bước lại gần chút nữa, liền nhìn thấy người đang ngồi trên một bộ bàn ghế giản gị, gian khổ như vậy, nhưng dáng người vẫn thẳng tắp như kiếm.

Tôi nhịn không được, rốt cuộc cũng nhẹ giọng gọi: “Sư phụ.” Vốn tưởng rằng mình đã khống chế cảm xúc tốt rồi, nhưng rơi vào tai lại vẫn cảm nhận được chút run rẩy, với tình cảm mong chờ không thể che lấp được.

Sư phụ thả bút, cũng không đứng lên, chỉ ngồi ở đó nhìn tôi, đôi mắt trầm tĩnh như nước mùa thu.

Tôi chưa bao giờ thấy qua ánh mắt đó của sư phụ, muốn đến gần hơn nữa, lại cảm thấy sợ hãi, mũi chân như dính vào với nhau, suy nghĩ một lát, mới tự giác quỳ xuống, cúi đầu nói: “Thực xin lỗi sư phụ, con không chịu nghe lời người dặn mà lại chạy đến đây.”

Trại không quá lớn, tôi quỳ gối dưới bóng sư phụ, vừa dứt câu nói, chiếc bóng trên đất liền động, tôi vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy sư phụ đứng lên, đứng trước mặt tôi, cúi đầu nhìn tôi.

Dưới bóng đêm vẻ mặt sư phụ rất mơ hồ, tôi lại không nỡ cúi đầu, chỉ biết nhìn người, thời gian đột nhiên như yên lặng, không biết qua bao lâu mới nghe thấy giọng người.



“Ta nói rồi, nơi này là quân doanh.”

Tôi lắng nghe không dám có nửa phần phản bác.

“Quốc có quốc pháp, quân có quân quy, trị quân nghiêm khắc thì ra lệnh mới không bị ngăn trở, có thế biên giới mới yên bình, dân chúng mới được bảo vệ, những điều này con có minh bạch?”

Tôi cúi đầu, không dám hé răng.

Sư phụ trầm mặc một lát, lại lên tiếng: “Hàn Vân, dẫn Từ Bình vào đây.”

Hàn Vân cơ hồ là dẫn Từ Bình tiến vào ngay tức khắc, Từ Bình thấy tôi quỳ, liền mở miệng thanh minh: “Tướng quân, chuyện này là do thuộc hạ…”

Lời của hắn bị cắt ngang, sư phụ trầm giọng: “Từ Bình, kẻ tự tiện nhập doanh, phải xử như thế nào?”

Từ Bình ngừng một lát, cúi đầu đáp: “Kẻ tự tiện nhập doanh, bất luận vì nguyên do gì, cũng bị xem như dò hỏi quân tình, coi là gián điệp mà xử, chém. Nếu trong doanh có tướng sĩ dẫn đường đi vào, bất luận vì lý do gì, cũng bị xử như tội thông đồng với địch, chém.”

Hàn Vân nóng nảy, kêu lên một tiếng: “Tướng quân, Từ Bình làm sao có thể thông đồng với địch được?” Lại chỉ vào tôi: “Cô ấy, cô ấy là…”

Tướng quân đảo mắt qua, Hàn Vân như bị dán bùa định thân, há miệng lại không thể thốt lên một từ.

Tôi đã hoàn toàn trở nên ngây ngẩn, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn sư phụ.

Từ Bình quỳ nói: “Từ Bình chịu chém, nhưng mà tiểu Nguyệt cô nương lại không biết tất cả mọi chuyện này, là do thuộc hạ thấy nàng quá mức nhớ thương tướng quân nên mới tự ý mang nàng đến đây, xin tướng quân lưu tình.”

Hàn Vân thấy sự tình diễn tiến xấu đi, hai gối quỳ phịch xuống đất, cũng mở miệng cầu tình: “Tướng quân, chuyện này không hề liên quan đến việc dò hỏi quân tình hay là thông đồng với địch, Hàn Vân nguyện lấy đầu mình ra đảm bảo điều đó.” Giọng Hàn Vân lớn, truyền đi cả ngoài một dặm, đảo mắt bên ngoài truyền đến tiếng đầu gối hạ xuống đất, cũng không biết là ai khởi đầu, câu ‘Thuộc hạ nguyện lấy đầu mình đảm bảo’ vang lên khắp nơi.

Tôi bị tiếng động lớn như vậy đánh thức, rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, dưới sự kích động ngay cả quỳ cũng quên, dùng hai tay đã bị buộc chống người đứng dậy, ngẩng đầu nói: “Đây là làm sao vậy? Con có tự tiện nhập doanh đâu, con, con đến là để đưa dưa muối đậu rang mà.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thu Nguyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook