Thưa Thầy… Em Yêu Anh!

Chương 17

Ngọc Hân

07/04/2014

Ngày thứ năm, tôi vừa đặt chân lên bậc cửa lớp thì đã nghe tiếng bé My nũng nịu: “Thầy ơi.Thầy rảnh hông? Thầy đi coi phim với Bé My nha. Vì bé My không rủ được ai cả.”. Rồi tiếng Sinh đáp trả hơi ngập ngừng: “Sao ác vậy? Bé My dễ thương vậy mà không ai đi… cho thầy năm phút để suy nghĩ nha.”. Tôi ráng đứng chờ đợi nghe câu trả lời của Sinh rồi mới vào lớp, cứ trả lời là “thầy bận” cho tôi đi, đừng trả lời câu nào khác.

“Ừ, cuối tuần này thầy cũng không bận. Thầy sẽ đi với bé My.”, con bé My reo lên như bắt được vàng: “Hoan hô, cám ơn thầy.” Một câu trả lời khuyến mãi thêm nụ cười đẹp như mơ đã làm tôi choáng váng. Lại thêm một “cú sốc kinh dị” nữa. Con bé đáng ghét, nó thiệt là mưu ma chước quỷ, nó dám “phỗng tay trên” của tôi… nó sẽ biết tay tôi… tôi ghét nó… tôi căm thù nó…tôi… Cái “ông già” ấy cũng dở hơi nữa, nghĩ thế nào mà lại nhận lời nó thế? Còn tôi đây bỏ cho ai? Tôi ghét cả hai người…

Tôi không định vào học ngày hôm nay đâu, nhìn hai người đó mắc công lên tăng xông điên bất tử lắm. Đi về cho yên chuyện. Nghĩ vậy tôi liền quay lưng đi xuống cầu thang, đang đi lững thững thì thầy Lâm từ đâu ra vỗ vào vai tôi cái bộp, thầy nhe răng: “Chào học trò cưng, em tính trốn học hả?”, tôi dòm thầy cố nén bực dọc tươi cười: “ Trốn rồi mất quà sao. Em đi mua nước thôi mà.”. Nghe tới vụ quà cáp thầy Lâm chau mày: “Học trò thảo ghê nhỉ. Thầy đi về hổng hỏi han gì mà đòi quà rồi. Mà thôi, con nít, không chấp. Nè”.

Thầy lục cặp đưa cho tôi một cái vòng mộc gỗ, một cái đĩa CD của Trademark. Thánh thần ơi! ái CD này tôi lùng tìm khắp thành phố mà không thấy mà nay có rồi, sung sướng quá. Tôi ôm siết cái CD trong tay lảm nhảm: “Oh my god, my god. Đồ hiếm, đồ hiếm. Cám ơn thầy, thầy number one.”, thầy cười ha hả xoa đầu tôi: “Được, number one thì được. À! Còn có hai cái vé đi hội chợ nè. Cho em luôn, rủ ai thì rủ.”

Vừa nghe tới hai cái vé làm tôi lại liên tưởng cảnh khi nãy, nồng độ máu điên của tôi lại chạy ngược lên. Ngay lập tức tôi cầm đĩa CD lẫn cái vòng, mấy cái vé đưa lại cho thầy Lâm, cau có: “Em trả thầy hết nè. Giờ em đi về đây. Trốn học hôm nay luôn. Điên rồi, quê rồi.”. Cái thái độ kì quặc của tôi làm thầy Lâm không hiểu mô tê gì hết, thầy khệ nệ xách đống quà chạy theo tôi: “Ê, ê. Gì kì vậy? Em bị hâm hả? Tui quýnh chết bây giờ. Réo mua quà cho đã giờ không lấy là sao?”, sẵng cơn điên đang cuồn cuộn tôi quay lại trút giận lên thầy luôn, tôi quay lại gắt: “Ừ đấy, em hâm, em điên. Em ghét cái ông đó, em ghét con bé đó, em ghét thầy luôn. Em về…Vĩnh biệt…”.

Thầy Lâm đuổi theo nắm dây cặp tôi kéo lại: “Ê , vừa phải thôi nha. Tui làm gì mà ghét tui? Em đang giận ai mà điên dữ vậy? Cái ông thầy Sinh đó hả? Ngồi xuống kể tui nghe.”. Nói xong, thầy cầm dây cặp kéo tôi ngồi xuống chân cầu thang. Sẵn đang có người cần chia sẻ, tôi phun ra một tràng cho hạ hỏa. Sau khi nghe xong câu chuyện thầy Lâm nhìn tôi mỉm cười vỗ vai an ủi: “Thua keo này bày keo khác. Đừng nản chí… nhưng có điều…”, tôi nhìn thầy lạ lẫm: “Nhưng sao hả thầy?”.Thầy Lâm cau mặt lại đưa hai tay véo hai má tôi lèm bèm: “Cái tội ngốc là một nè. Cái tội vô duyên, dám trút giận lên tui là hai nè, và điên khùng là ba. Chừa chưa?”, vì đau mà tôi la oai oái: “Ối, đau quá!!! Tha cho em. Em chừa rồi, em chừa rồi.”.

Khi thầy Lâm bỏ tay ra, tôi ngồi đưa tay xoa xoa hai má đầy những vết đỏ phụng phịu: “Thầy ác còn hơn Sinh nữa, nhéo đau quá. Ui da! Em ngốc chỗ nào?”. Thầy Lâm theo thói quen đưa tay miết cằm: “Lại còn không nữa hả? Tự dưng đem cho con bé My đó cái vé làm gì?”, tôi đưa tay lên gãi đầu: “Em đâu có ngờ con nhỏ đó đúng túyp “tự nhiên như người Hà Nội” đâu?”. Vừa lúc đó chuông reng lên, thầy kéo tôi đẩy về phía cầu thang bảo: “Thôi tới giờ học rồi, đi học đi.Chuồn là biết tay tui.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thưa Thầy… Em Yêu Anh!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook