Thuần Linh Thời Đại

Chương 21: Ngoại Truyện

Bạch Vân

01/12/2015

“Anh… Anh…” Lời mơ hồ vang lên bên tai, giác quan vốn trì trệ, bị một luồng nóng hổi cắm rễ thật sâu trong cơ thể thiêu đến dần dần tỉnh táo…

Tôi từ từ mở mí mắt ngái ngủ, quả nhiên, nhìn thấy tình cảnh người con trai vẻ mặt hưng phấn, ghé trên người tôi không ngừng kích thích…

“Gí vào, ngày làm đêm cũng làm, ông đây sớm muộn cũng có ngày bị mi làm cho đến chết!” Tôi mắng, đầu óc còn chưa hòan toàn tỉnh táo, giọng nghe ra hết sức khàn.

Tôi biết cậu thực say đắm tôi, tuy cũng không ghét nhiệt tình của cậu, nhưng mỗi sáng sớm tỉnh lại, trong người liền cắm một khúc “thịt bự” cũng chả phải chuyện đáng cao hứng gì.

“Anh, ai bảo dáng anh ngủ gợi cảm như vậy, hại em sáng sớm nhìn thấy anh, thằng em liền kích động ngóc lên.” Việt Triển Bằng vô liêm sỉ nói, cúi người nâng mặt tôi lên hôn triền miên, nước bọt ấm áp tòan bộ mớm vào trong miệng tôi.

“Cứ làm một ngày một đêm như vầy nữa, ông đây mà trĩ thì xem mi còn chơi làm sao.” Tôi nhấc chân bò lên lưng cậu, hung hăng co phía sau lại một chút, hại cậu thiếu chút nữa bắn, vội vàng dừng lại ôm tôi trấn an.

“Anh, sẽ không đâu, phía sau anh chặt như vậy, căn bản không có “làm lụng vất vả” quá mức, để em yêu thêm vài lần nữa cũng không sao.”

Cậu như con cún con làm nũng cọ mặt tôi, không ngừng mổ nhẹ khóe miệng tôi.

Mới vừa cùng tiểu tử này vất vả tâm linh tương thông, khiến cậu được đền bù mong muốn, này tuyệt vời rồi, cơ thể cậu kiêng cữ đã lâu, rốt cuộc dã thú động dục được giải phóng, ngày nào cũng quấn lấy tôi làm đến trời đất tối sầm. Dù là thể lực tôi hơn người, cũng bị cậu biến thành tứ chi vô lực, đau hết cả lưng.

“Anh, bây giờ bộ dáng anh thực sự rất mê người, rất không bố trí phòng ngự, nên ngàn vạn lần không thể để người ta nhìn thấy dáng anh như vầy nhé, nếu không em sẽ muốn giết người…”

“Trừ cậu ra.. Còn có ai… Ai sẽ nhìn thấy…”

Tôi luôn luôn có tính cáu bẳn khi ngủ dậy, mỗi sáng sớm đều phải qua một trận, mới có thể hoàn toàn tỉnh táo. Hiện tại mặc dù bị cậu quậy tỉnh, nhưng cả người vẫn ở trong trạng thái mơ hồ, cơ thể đặc biệt mẫn cảm, âu yếm của cậu khiến cho giác quan kích thích, so với bình thường còn tăng gấp đôi. Tôi kìm không được mà bắt đầu hư hư ha ha, quá lười đến vô lực mà tê liệt ngã vào lòng cậu, mặc cậu múôn làm gì thì làm.

Đóan chừng đây cũng là một trong những nguyên nhân cậu thích làm tình vào buổi sáng như thế, mặc kệ dùng tư thế gì, tôi đều mơ mơ màng màng, làm càn theo cậu.

“Bạn gái anh cũng không thể nhé… Cũng chỉ có thể cho một mình em thấy.” Cậu lại dặn dò.

“Được rồi được rồi, đồ bình dấm chua cậu.” Cơ thể tôi dần nóng lên, ôm lấy cổ cậu, ngửi thấy mùi cơ thể nam tính của cậu, cùng cậu vành tai và tóc mai chạm vào nhau.

“Bên trong anh thật thoải mái… Em thực sự chịu không nổi…” Cậu hơi hơi lui về sau, cúi đầy hôn đầu ngực đã sưng lên không biết từ khi nào của tôi, luồng điện nhỏ tập kích lên đại não…

Dần dần có chút tỉnh táo, cảm thấy thanh sắt nóng của cậu trai cắm trong cơ thể tôi, so với lúc bình thường lại càng thêm thẳng cứng. Mấy ngày nay tôi phát hiện, cậu buổi sáng dồi dào hơn so với thời điểm khác, vận động khi thức dậy thực khiến người ta vừa yêu vừa hận, muốn ngừng mà không được.

“Anh…” Cậu rên rỉ lật tôi lại, lấy tư thế sau lưng cắm vào thật sâu.

Tư thế bình thường với sau lưng đều là tư thế cậu ưa, ở phía trước có thể nhìn biểu tình của tôi, ở phía sau có thể tiến vào rất sâu, khiến cho cậu điên cuồng không thôi.

Đương nhiên chúng tôi cũng nếm thử rất nhiều tư thế khác nhau, về mặt “yêu”, cậu rất có thiên phú, tiến bộ thần tốc. Hơn nữa thân thể càng ngày càng khá, quả thực như mãnh hổ ra cổng, nhìn thấy tôi là mắt bốc ánh xanh lè.

Mỗi đêm đại chiến xong, ôm tôi ngủ, có thể cảm thấy phía dưới cậu vẫn cưng cứng, sự dồi dào của tinh lực, khiến tôi trợn mắt há hốc mồm.

Trẻ là khỏe!

Tôi cùng cơ thể cậu cực kì hợp, mỗi ngày đều phấn khởi tràn trề mà khai thác điểm mẫn cảm của đối phương, đã nghe thấy không ít tiểu 1 tiểu 0 xuyên tạc, thường xuyên ở trên cùng một cái giường, tựa như mỗi ngày ăn đồ ăn giống nhau, theo ý tôi cái loại học thuyết xằng bậy ngụy biện này quả thực là mẹ nó chứ chó xì hơi mà!

Nguyên nhân chính vì cùng với đối tượng kết giao cố định, biết rõ điểm mẫn cảm của đối phương, tâm ý tương thông, cho nên sex mới càng như cá gặp nước, này chẳng lẽ không phải chuyện tốt?

“Tiểu tử cậu… Càng ngày càng cưỡi lên đầu tôi.”

Bị cậu mần đến giờ, tôi hoàn toàn tỉnh táo. Sao có thể mỗi lần đều để cậu múôn gì làm nấy? Tôi nhất thời hứng khởi, vặn vẹo mông cố ý đối đầu với cậu.

Do động tác của tôi vặn vẹo nhiều, dương vật đang cắm vào thật sâu ở trong cơ thể nóng ẩm của tôi vấp phải trắc trở khắp nơi, cọ đến cả người cậu phát run, thích đến không xong. Hơn nữa tôi nhấc cao mông, ma sát luôn cả đám lông của cậu, truyền đến những làn sóng cảm giác tê dại…

“Anh… Ngứa chết em… Chịu không nổi…”

Vùng mẫn cảm bị kích thích như vậy, cậu có là thánh nhân cũng không chịu được.

Cậu phấn khích muốn điên, cả người úp trên lưng tôi, đem tôi ôm chặt, không lưu một khe hở. Ở trong khuôn ngực rộng nóng như lửa, cơ hồ múôn tôi phát bỏng, hai tay ở khắp người tôi sờ loạn một đường, dùng sức xoa nắn đầu ngực sưng của tôi, ngực trần trụi, cùng cả thứ đàn ông đang gắng gượng kia…

“Thật thoải mái… Anh…” Cậu rên rỉ, ở sau cổ tôi phả từng hơi khí nóng, từng chút từng chút xen vào càng sâu càng mạnh.

Dưới háng cậu thẳng cứng, hung hăng đập vào cái mông mơn mởn của tôi, hai cơ thể đủ nam tính va vào nhau vang giòn, đan cùng tiếng thở đùng đục gấp gáp.

Tôi quay đầu cùng cậu hôn lưỡi, một cơn sóng khoái cảm, từ đầu lưỡi cùng mật huyệt len vào trong tủy, tâm thần đều say. Do hiểu cậu nên tôi mới hưng phấn như thế, trong lòng không khỏi rung động sâu đậm.

“A… Anh, đừng lộn xộn… Nếu không sẽ bắn…” Cậu kêu lên ấn tôi xuống, dương vật trong cơ thể thoáng chốc cương thêm. Tôi mặc kệ cậu, tiếp tục lắc mông, kẹp chặt cậu, cố ý kích thích cậu. Không quá vài phút, cậu liền gầm lên bắn toàn bộ trong người tôi.

Một luồng nhiệt đánh sâu vào vách tường mẫn cảm, cả người tôi váng vất, hoàn tòan bị bao trùm chiếm đoạt bởi đỉnh điểm lửa lòng…

Hưởng thụ dư vị cao trào, tôi cùng cậu ôm chặt nhau.

Cậu không ngừng hôn hai má ẩm mồ hôi của tôi, vuốt ve toàn thân tôi, còn chưa đến mười phút, phát hiện thứ đàn ông trong cơ thể tôi lại có dấu hiệu rục rịch, tôi không khỏi mở to hai mắt, “Nhãi khốn cậu, lại cương…”

Cậu nằm xuống để tôi cưỡi trên người, một tay đỡ thắt lưng tôi, một tay âu yếm thứ đàn ông còn chưa mềm nhũn của tôi, hướng tôi cười xấu xa, “Anh, chúng ta lại một lần nữa?”

“Mẹ, cậu nào có chịu để yên…” Giọng tôi có chút khàn.

“Anh, tới nào, mới một lần sao đủ? Em rất muốn lại yêu anh vài lần nữa, dáng anh lúc cao trào, khiến em hận không thể đem anh nuốt vào một miếng luôn…” Cậu nâng người, liếm mút cổ tôi, phủ bên tai nói những lời háo sắc khiến kẻ khác mặt đỏ tim đập.

Giữa hai người yêu nhau, làm tình thật sự là chuyện kì diệu. Vừa mới bắn xong, vốn tưởng rằng không thể nhanh ham muốn như vậy, nhưng người này vừa đấm vừa xoa dụ dỗ xong, tôi rất nhanh bị cậu khiến cho lại có cảm giác, không tới vài phút, thằng em lần thứ hai cương, cùng cậu khí thế ngất trời thêm một hồi…

Phát hiện tôi sắp tới cao trào, hai tay cậu nắm chặt hông tôi, cố gắng đem tôi nảy lên.

Tôi cảm thấy bản thân như cưỡi trên người một con ngựa hoang khỏe mạnh đầy sức sống, cưỡi mây đạp gió, mỗi lần bay lên rơi xuống, đều có ảo giác là bị thanh sắt nóng trong cơ thể xuyên thật sâu.

Trong đầu tôi một khoảng hỗn loạn, bắt đầu lớn tiếng kêu dâm.

Cậu bị tôi kích thích đến huyết mạch sôi sục, dùng tần suất không thể tưởng tượng, vững vàng mạnh mẽ đưa đẩy nơi điểm G của tôi. Tôi bị cậu làm cho mềm oặt như nước, tê dại khó nhịn. Khi cúi đầu cùng cậu quấn đầu lưỡi ẩm nóng, chúng tôi cùng bắn.

Trong nháy mắt, đầu ngón tay tê rần, đùi không ngừng co rút, ý thức như rời xa khỏi tôi. Chỉ còn mật huyệt của tôi, giống như tự có sinh mệnh, liều mạng co rút, tham lam hút lấy dương vật nóng cháy của cậu, hơn nữa sau cao trào một khoảng lâu, vẫn kìm không nổi mà mấp máy, như là say sưa thưởng thức…

Phần cảm xúc chiếm đoạt mãnh liệt ấy, ngay cả chính tôi cũng vô cùng kinh ngạc.

“Anh, thật giỏi…” Cậu trai dừng thật sâu nơi tôi, vẻ mặt siêu cấp thỏa mãn, giống như chiếm được vật báu vô giá.

“Cậu cũng không tồi…” Tôi hôn nhẹ mặt cậu.

“Em rất yêu anh.”

“Tôi cũng vậy.”

Việt Triển Bằng nhất thời lộ ra nụ cười tươi anh tuấn mê người, cậu trai giống như sông Thuật* tắm mình dưới ánh mặt trời vậy, “Anh, rốt cuộc cũng nghe thấy anh nói như vậy, em rất hạnh phúc đó.”

“Nhóc ngốc.” Xoa xoa đầu cậu, không phải không cảm kích vận mệnh, đưa cậu đến bên tôi!

Hơi nghỉ một chút, tôi cùng cậu tắm rửa.

Việt Triển Bằng thích nhất là ngâm mình ở trong bồn tắm lớn, đem tôi ôm vào lòng vừa tắm vừa chơi. Tôi vẫn không nhúc nhích, toàn bộ là cậu hầu hạ, xoa sữa tắm, chà rửa, lau khô…

Cậu rất thích ôm đồm hết thảy của tôi, thậm chí ngay cả móng tay cũng giúp tôi cắt.

Tôi cho tới giờ cũng chưa từng được ai hầu hạ như vậy, khoát tay là có gạt tàn, khát là có nước, muốn ăn cái gì cậu sẽ đưa đến tận bên môi…

Cảm giác thân mật cơ hồ hòa làm một thể này, khiến thói quen độc lập từ nhỏ của tôi cực không thích ứng. Lúc mới bắt đầu, ngay cả cửa phòng tắm cũng không cho cậu tiến vào. Nhưng sau nhìn thấy cậu ủ rũ như cún con, bộ dạng cúi đầu, lại cảm thấy thực đáng thương, chỉ có thể tùy cậu.

Hiện tại, tôi cũng dần dần quen với “Nhị thập tứ hiếu vợ chồng hòan mỹ” này.

Cậu thích làm, thì để cậu làm thôi. Cậu vì tôi nỗ lực nhiều như vậy, tôi có cưng chiều cậu thế nào cũng không đủ. Tuy cậu có xu hướng có ngày sẽ cưỡi lên đầu tôi, nhưng nghĩ đến quá khứ bắt nạt cậu lợi hại như vậy, trong lòng có tỉnh ngộ có xấu hổ, đối với cậu rốt cuộc không dữ dằn nổi.

Việt Triển Bằng tựa hồ đoán được lòng này của tôi, thường xuyên sắm vai heo xơi tái hổ già. Tôi tựa như thủ môn, một quả thất bại, rồi lại thất bại.

Cũng may giữa người yêu nhau, đều không phải chiến tranh, “tuần trăng mật” tôi và cậu càng ngày càng cháy mạnh hơn, lâu dài hơn.

“Anh, anh khi nào thì bắt đầu để ý em?” Việt Triển Bằng ôm tôi ngồi trong bồn tắm lớn, vừa hay nước ấm đem hai tôi bao trùm. Cậu nhẹ hôn hai má tôi, tôi quay đầu, biếng nhác vươn đầu lưỡi, cùng cậu từng chút từng chút triền miên.

“Có phải bốn năm sau nhìn thấy em, lập tức bị sét đánh với vẻ tuấn tú vô địch của em hay không?”

Tiểu tử này cũng thật quá tự mãn đi!



“So ra còn sớm hơn một chút, khi cậu giống như ruồi khua lung tung, lúc đẩy ngã tôi nói thích tôi… Tôi liền cảm thấy, bộ dạng cậu khi khóc thật đáng yêu, khiến cho tim tôi đập thình thịch.” Tôi cười nói.

“Gì? Cái lúc đó thì…” Việt Triển Bằng nhịn không được kêu lên: “Không có khả năng đâu! Anh rõ ràng cự tuyệt em nghìn dặm mà!”

“Không phải là tôi không muốn cậu trở nên lệch lạc sao?”

“Cho nên mới cố ý đả kích em? Anh, anh thật là nhẫn tâm. Nhưng mà, em bây giờ vì anh mà lệch lạc, cho nên anh nhất định phải chịu trách nhiệm…”

“Biết rồi biết rồi.” Tôi ngăn ma âm của cậu chui vào tai, “Nhãi khốn, tôi biết mà!”

“Này cũng tàm tạm.” Cậu mặt mày hớn hở.

“Vừa mới bắt đầu, cậu có phải đã cho tôi là 1 không?” Tôi liếc xéo cậu.

“Đúng thế, anh thấy thế nào cũng giống thuần 1, hại em thích anh xong, mất một thời gian dài chuẩn bị tâm lý, ai ngờ đang lúc giằng co, đột nhiên nhìn thấy hình ảnh anh cùng người khác trên giường…” Nói tới đây, cánh tay Việt Triển Bằng giữ tôi trong ngực bỗng siết chặt, “Một khắc ấy, đầu óc em giống như bị sét bổ trúng, cả người đều choáng váng. Em thật sự không ngờ, anh lại là 0! Đang lúc khó chấp nhận, lại bừng tỉnh hiểu ra, giống như ăn được linh dược, lập tức hoàn hồn.”

“Ai, tôi giết hại mầm non dân tộc mà.” Tôi lẩm bẩm nói.

“Anh, chuyện trước kia em mặc kệ, hiện giờ anh có em, sẽ không được trêu hoa ghẹo cỏ, dụ gió dỗ trăng nữa, nếu không em sẽ nhịn không được mà đem đám đàn ông dám nhúng chàm anh toàn bộ làm thịt hết!”

Uy hiếp này… Khóe mắt tôi run rẩy, vẻ mặt đen sì.

“Em thực may mắn gặp được anh, nguyên bởi có anh, mới có em hiện tại.” Người con trai nhẹ vuốt ve hai má tôi, con ngươi đen tràn ngập dịu dàng, “Anh là mối tình đầu của em. Ngay từ đầu là vừa hận lại vừa sợ anh, cũng không biết vì cái gì, nhưng một ngày kia bị anh hấp dẫn, cho nên đầy trong đầu đều là anh. Em muốn anh muốn đến điên rồi, khi ấy bị cự tuyệt thực sự thống khổ. Anh là người đầu tiên, khiến cho em nếm đủ mùi vị của kẻ thất bại; cũng là người đầu tiên, khiến em nghĩ đến mà đau lòng…”

“Đồ ngốc…” Tôi vuốt tóc cậu.

“Bốn năm sau khi rời khỏi anh, em vẫn nghẹn một cơn giận. Hình dáng anh khắc sâu trong đầu, xua thế nào cũng không tiêu tan. Em muốn trở thành người đàn ông đứng đầu khiến anh chấn động, để anh nhìn em với cặp mắt khác xưa. Quá trình này tuy rất vất vả, nhưng mỗi ngày đều trôi qua đặc biệt phong phú. Sau đó, thật vất vả mới nhìn thấy anh…”

“Cậu khi đó nhìn qua thật trấn định, thậm chí có chút lạnh lùng.” Tôi không khỏi nói.

Khi gặp lại, cậu đích xác cho tôi cảm giác này.

“Kì thật lòng em đã sớm nổ tung, hận không thể nhào lên đem anh ôm chặt. Anh không biết em dùng nghị lực nhiều thế nào, mới khống chế được bản thân, ổn định bước chân từ từ đi đến.” Việt Triển Bằng cười ôm chặt tôi.

“Tiểu tử cậu thật là gian trá.” Tôi không khỏi cảm thán.

“Anh, ai bảo anh khó đuổi theo như vậy. Anh luôn luôn làm theo ý mình, mềm cứng không ăn, mặc kệ người khác có thích anh như thế nào, anh đều không làm gì. Nếu không phải đem mạng đánh cược, em như thế nào có thể đuổi kịp anh…”

Tôi chặn môi cậu. “Nhóc ngốc, về sau không được làm loại chuyện điên rồi ấy nữa.”

“Em sẽ không để anh lo lắng nữa.”

Việt Triển Bằng cười bỏ tay tôi ra, trao vô số nụ hôn nồng nhiệt, ở bên tai nhau, không ngừng thẽ thọt những lời tâm tình dịu dàng, mười phần là một đôi ngốc sa vào tình yêu cuồng nhiệt.

Tắm sạch xong, Việt Triển Bằng thay tôi lau khô người cùng tóc, mặc quần áo, sau đó, bắt đầu bận rộn nấu cơm sáng. Tôi như Thái thượng hoàng, ngồi yên trong phòng bếp tràn ánh sáng vừa xem báo, vừa chờ cậu bưng cơm sáng thịnh soạn bày hết lên bàn.

Người này càng lúc càng giống như “tiểu 1 hoàn mỹ”, mặc kệ công việc bận rộn cỡ nào, mỗi ngày sáng sớm đều tự xuống bếp, dằng dai nửa ngày, làm ra một bàn cao lương mỹ vị khiến kẻ khác phải ngóc ngón cái lên.

Rõ ràng không phải không thuê nổi người giúp việc, nhưng cậu lại muốn tự nấu cơm. Mỗi lần thấy cậu đeo tạp dề bận rộn trong bếp, hay giống như chàng dâu nhỏ lau chùi bàn thu dọn việc nhà, tôi đều hoài nghi tập đoàn Việt thị có phải chịu ảnh hưởng khủng hoảng tài chính lan đến, sắp phá sản?

Nhưng mà, nhìn vẻ mặt cậu sung sướng múa may cái sạn*, liền biết cậu đích xác thích thú, huống chi, bốn năm trước, khi tôi nhận trách nhiệm trọng đại giáo dục nhóc vua con kiêu ngạo, việc nhà tự gánh vác, đó là điều thứ nhất tôi giáo huấn cho cậu. Lúc này mặc kệ hình ảnh trước mắt có không hợp lý như thế nào, người khởi xướng là tôi, cũng không có quyền oán giận.

“Anh, ăn sáng.”

Đem một đĩa bánh mỳ nướng đến trước mặt tôi, Việt Triển Bằng ngồi phía đối diện, bắt đầu dùng cơm, vừa ăn vừa thỉnh thoảng nhìn tôi, thần sắc thấy mỹ mãn.

Khi nhìn người yêu, vẻ mặt thỏa mãn ăn món mình làm, trong lòng đặc biệt hạnh phúc.

Lời cậu nói lúc trước quanh quẩn bên tai, biết chính mình được yêu, nội tâm mềm mại như nước.

“Làm sao vậy?” Thấy tôi chăm chú nhìn cậu, cậu không khỏi ngẩng đầu hỏi.

“Không có gì, ăn nhiều một chút.” Tôi mỉm cười, mang cà phê thơm nồng ngon lành cho cậu.

Cưng chiều thật sâu nặng một người, hay được một người cưng chiều thật đậm sâu cảm giác cũng không tồi. Vì cậu, tôi sẽ cố gắng thích ứng thế giới hai người, yêu một người thật tốt!

***

*Sông Thuật bắt nguồn từ tỉnh Sơn Đông chảy vào tỉnh Giang Tô, Trung Quốc.

*cái sạn: hay còn gọi là xẻng ^^ dùng khi chiên xào

Đi vào tầng trên cùng quán cà phê, bồi bàn mặt tràn vẻ tươi cười lập tức tiến lên nghênh đón, “Chào ngài, xin hỏi muốn uống gì ạ.”

“Có Việt phu nhân đặt chỗ ở đây rồi.”

“Vâng, xin theo tôi.”

Bồi bàn đi trước ân cần dẫn đường, quán cà phê với những dãy ghế mây xanh, cực kì thanh nhã tĩnh lặng, ánh sáng bên trong nhàn nhạt nhu hoà, càng tăng thêm sự ấm áp.

Đi tới một căn phòng trang nhã, tôi từ từ đi tới chỗ người hẹn mình, tim đập hơi nhanh hơn.

“Chị Y Na.” Tôi thấp giọng chào hỏi. Trong căn phòng trang nhã chỉ có mình Việt Y Na, chị mặc một bộ âu phục trắng, có vẻ thanh lệ nền nã.

“Nguỵ Dương, ngồi đi, muốn uống cái gì?” Chị hướng tôi mỉm cười.

“Tuỳ đi, nước lọc được rồi.”

“Đến quán cà phê uống nước lọc?” Chị phì cười, “Hay là một ly Latte nhé? Latte quán này mùi vị không tệ.”

“Được.” Tôi gật đầu.

Bồi bàn không lâu sau bưng lên hai ly cà phê, hương vị thoang thoảng, toả khắp.

“Chị Y Na, hẹn riêng em, có chuyện gì?” Tôi khuấy khuấy ly cà phê, nhìn chị.

“Không có chuyện lớn gì, chỉ là muốn tâm sự với em.” Việt Y Na mỉm cười, nâng ly cà phê nhẹ nhấp một ngụm, nhìn tôi nói: “Cuối tuần, chị sẽ cùng Kiến Hoa quay về New York.”

“Thật sao?” Tôi hơi sửng sốt.

“Lần này khả năng đi một khoảng thời gian rất dài, ngày về chưa định. Tiểu Bằng quyết định ở đây, tổng công ty đang lúc thiếu người, chị cùng Kiến Hoa dự định qua hỗ trợ, đem nơi này giao cho Tiểu Bằng để ý. Hơn nữa mẹ Kiến Hoa vừa mất, anh ấy có chút buồn bực sầu não không vui. Chị nghĩ, thay đổi hoàn cảnh, đối với anh ấy có thể tốt hơn.

“Là vậy sao…” Tôi lâm vào trầm mặc.

Cùng Việt Triển Bằng ở một chỗ xong, tôi không gặp Cô Kiến Hoa nữa. Chỉ nghe nói anh trở về quê một chuyến, đưa Cô Nguyệt Giai an táng long trọng, sau đó về thành phố, cả ngày vùi đầu làm việc.

“Nguỵ Dương, có một chuyện, đối với chị mà nói là rất quan trọng.” Việt Y Na nhìn tôi thật sâu.

“Chị hỏi đi.”

“Cùng ở với Tiểu Bằng, em thấy hạnh phúc không?”

Tôi ngẩn ra, chẳng biết nói thế nào, chần chờ nửa ngày, lại bùôn bã nói: “Xin lỗi.”

“Làm sao lại nói như vậy, chị không trách em. Tiểu Bằng oanh oanh liệt liệt come-out, tất cả mọi người biết nó là của em, cả cha mẹ chị cũng chấp nhận rồi, em đừng nên tự trách.”

Tôi trầm mặc một lát, kiên định nhìn đôi mắt trong trẻo của chị, “Rất hạnh phúc, chưa từng hạnh phúc như vậy.”

“Đáp án của em, cùng Tiểu Bằng đều không thể cưỡng lại, thật khiến người ta ao ước.” Chị nở nụ cười, cười chân thành, có chút vui mừng.

“Chị sẽ chuyển lời cho Kiến Hoa, để anh ấy yên tâm.”

“Chị Y Na, em…”

Việt Y Na đưa tay ngừng tôi lại, “Ngụy Dương,em cái gì cũng không cần phải nói, chị kì thực đều hiểu. Nếu như, cuộc đời này không quen biết Kiến Hoa, e là chị sẽ không tiếc bất kì giá nào ngăn cản em cùng Tiểu Bằng bên nhau. Không liên quan đến kì thị, chỉ đơn thuần là nghĩ con đường này, đối với em và nó mà nói đều là quá khổ cực. Nhưng hiện tại, em là một trong những ngừơi rất quan trọng với Kiến Hoa, lại cũng là người quan trọng nhất của Tiểu Bằng. Hạnh phúc của em, trực tiếp liên quan đến hạnh phúc của những người quan trọng bên cạnh chị. Chị yêu họ, nguyên nhân chính là vì yêu họ, cho nên, chị thành tâm mong em có thể hạnh phúc.”

“Cảm ơn chị, chị Y Na.”

Người phụ nữ ngoài mặt nhìn như nhã nhặn lịch sự, đã sớm ung dung, đem tất cả nhìn nơi đôi mắt, nhưng không hề đề cập đến một chữ, còn có thể khoan dung thản nhiên như vậy.



Có người vợ như này, Cô Kiến Hoa may mắn xiết bao!

“Sau này, năng qua New York gặp bọn chị nhé?”

“Nếu có cơ hội, nhất định.”

“Y Na, Ngụy Dương… Xin lỗi, dọc đường có việc dừng lại, tới muộn vài phút.” Một người đàn ông vóc người cao ráo vội vã đi vào, đối với chúng tôi lộ nụ cười xin lỗi. Anh nhìn qua gầy hơn, nhưng khí sắc tương đối không tệ.

“Không sao, em mới vừa nói cho Nguỵ Dương, chuyện chúng ta cuối tùân quay về New York.” Việt Y Na nói với anh.

Cô Kiến Hoa gật đầu, ngồi xuống gọi một ly cà phê, mỉm cười với tôi, “Nguỵ Dương, em nhìn qua rất có tinh thần.”

“Anh cũng vậy.”

“Tiểu Bằng còn trẻ, có đôi lúc hành động không khỏi theo cảm tình, em thay anh nhìn nó nhé.” Cô Kiến Hoa dặn dò.

“Anh Hoa, anh suốt ngày chỉ biết gây phiên phức cho em.” Tôi giả vờ nhịn không được nói.

“Có sao?” Anh mỉm cười hỏi.

“Nói thừa, bốn năm trước cũng vậy.”

Anh cất giọng cười to, “Chính xác, tất cả đều là lỗi của anh.”

“Tiểu Bằng hiện giờ rất trưởng thành, làm việc thận trọng, năng lực cũng mạnh, sớm khác xa kẻ ăn chơi trác táng bốn năm trước rồi. Nếu không phài vì Nguỵ Dương, nó sao có thể thay đổi kinh người như thế?” Việt Y Na nhìn tôi cười, có chút thâm ý, làm tôi rất xấu hổ.

“Đừng nói mỗi em, nói qua hai người, mau nhanh nỗ lực tạo người đi chứ. Sinh mấy đứa, chia cho em chơi với.” Tôi cười nói.

“Cái cậu này, cho rằng sinh em bé là sinh trứng à? Dễ thế sao?” Cô Kiến Hoa trừng mắt liếc tôi, Việt Y Na ghé bên anh, lại hơi xấu hổ đỏ mặt.

Cả buổi chiều, chúng tôi đều nói chuyện rất vui vẻ. Khúc mắc cùng bóng ma quá khứ sớm không còn tồn tại nữa, cảm giác như người một nhà.

Chia tay thì, nhìn theo bóng lưng bọn họ nắm tay nhau, tôi hít sâu một hơi, nhìn bầu trời trong suốt xa xa, trong lòng đơn thuần là cảm kích.

Buổi tối, tôi cùng Việt Triển Bằng cùng qua “Silence Forest”.

Sau một thời gian không tới, dọc đừong đi, không ngừng có người tiến lại gần.

Tôi không quay đầu nhìn mấy ánh mắt đầy hâm mộ với Việt Triển Bằng, dù sao cậu được hoan nghênh như thế, tôi cũng có mặt mũi. Nhưng cậu cũng là một bình giấm chua, chốc lát có người muốn lại gần tôi, cậu liền mắt lộ tia hung ác, lấy mắt giết người, nắm chặt tay tôi, một bước không rời, dáng vẻ mười phần là anh chồng hay ghen.

Mới ngồi xuống quầy bar, thì có người đưa tới năm ly cocktail, nhất tề sắp hàng trước mặt.

“Của tôi?” Tôi chớp chớp, hỏi bồi bàn AB.

“Ậy… Anh Nguỵ, ngại quá. Trong này hai ly là của anh, ba ly kia… Là của Việt tiên sinh.” AB nhỏ giọng nói với tôi.

Cư nhiên có người đoạt được nhiều rượu hơn tôi, đây chính là chuyện trước nay chưa có, thảo nào vẻ mặt AB là như vậy.

“A ha ha ha. Nguỵ Dương a Nguỵ Dương, bạn cũng có ngày hôm nay!”

Tiếng cười kiêu ngạo từ phía sau truyền đến, Nhạc Gia một thân bảnh tỏn xuất hiện như hoa bướm, còn kéo theo Tiểu Kinh cùng A Địch.

“Nhạc Gia, ông đây còn chưa tính nợ cũ với mi!” Thấy cậu ta, tôi không khỏi hai mắt bốc hoả, “Thật là có nam tính mà không có nhân tính, cư nhiên thông đồng với nhãi kia gạt tôi, hại tôi như đồ ngốc tự đưa lên cửa, sau đó…”

“Sau đó bị cậu ta ăn sạch bách?” Nhạc Gia cười ha ha, vô liêm sỉ nói: “Vậy bạn hẳn nên cảm ơn tớ, đói khát lâu quá, rốt cuộc cũng hưởng cuộc đời “hạnh phúc”. Nhìn coi vị tiểu 1 trước mắt này hoàn mỹ đến mức nào, nếu không có tới, bạn có thể nhanh như vậy cùng cậu ta tu thành chính quả?”

“Đúng, đa tạ anh Gia giúp đỡ. Sau này có gì dạy bảo, lên núi đao xuống biển lửa, cũng không chối từ!” Việt Triển Bằng hào phóng vỗ ngực.

“Nhìn coi, Việt tiểu thiếu gia hiểu chuyện quá! Con mắt tôi thực sự quá chuẩn, bốn năm trước tôi xem trọng cậu, quả nhiên bốn năm sau, cậu thực sự leo lên hái được đoá “Linh” chi*. Làm tốt lắm, chàng trai!” Nhạc Gia đưa tay ôm vai Việt Triển Bằng, hai người cười đến thấy răng không thấy mắt, hợp nhau quá đi.

Tôi đầu hơi hơi đau, mấy kẻ dở hơi cùng nhau, về sau tôi còn đau đầu nữa.

“Biết không, Nguỵ Dương sợ nhất ngứa. Có chuyện nói không lại cậu ta, chỉ cần lấy râu chọc cậu ta, nhất định phải đầu hàng.” Nhạc Gia ghé bên tai Việt Triển Bằng nói, giọng tuy khẽ, nhưng tôi thu được hết vào tai.

“Còn nữa, anh Nguỵ ăn mềm không ăn cứng. Mọi việc không thể cương với anh ý được, phải dẻo mỏ khuyên, giả bộ đáng thương với một khóc hai quậy ba thắt cổ, anh ấy sẽ nghe lời cậu…” Tiểu Kinh cũng xem mồm vào.

“Này, có ý gì, các người coi như là bạn gái của tôi, bây giờ lại tay chân thò ra ngoài thế à?” Tôi vỗ bàn bồm bộp biểu thị bất mãn.

“Xì.” Bọn họ cùng kêu lên khinh bỉ tôi, “1 tốt đến hoàn mỹ gần kề tuyệt chủng như thế, đốt đèn lồng còn tìm không ra. Cậu ấy theo đuổi bạn đuổi thiếu chút nữa vểnh cả đuôi, bạn lại ra sức khước từ cố ý bắt nạt cậu ấy, thực sự là đạo trời không dung!”

Tôi 囧 rồi, hoá ra mọi người đều muốn đem tôi cùng cậu ta ghép cặp, thằng nhãi này được hoan nghênh gớm.

“Tưng bừng quá.” Lão Tây từ bao giờ nhập vào với bọn tôi, vẻ mặt thần bí cười, “Nghe nói chân mệnh thiên tử của Ngụy Dương giá lâm, tôi kiểu gì cũng muốn ra xem… Trước mắt là cỏ non đây sao?”

Kì thực Việt Triển Bằng nhìn qua cũng không non, chỉ là so với đám Gay già chúng tôi, vẻ mặt cậu tương đối dễ hiểu không lừa được ai.

Lão Tây vuốt cằm, vòng quanh Việt Triển Bằng một vòng, từ đầu đến chân quét một lượt, “Nguỵ Dương, tiểu tử cậu cư nhiên trâu già gặm cỏ non? Cậu không phải là ghét nhất bị so với đàn ông trẻ sao? Huống hồ lại còn lớn lên với cái vẻ Cowboy lăng nhăng, căn bản không phải loại hình cậu thích mà.”

“Khụ khụ…” Tôi bị sặc rượu, ho khan.

Con bà nó, thực sự là chạm đúng chỗ đau mà!

“Cũng không phải trâu già gặm cỏ non, là cỏ non nuốt trâu già.” Việt Triển Bằng mỉm cười, con ngươi đen láy lấp lánh, toàn thân ẩn hiện sát khí, “Còn nữa, anh của em đích thật là ghét ghép anh ấy với đàn ông ít tuổi, nhưng chỉ có em là ngoại lệ; anh ấy cũng không thích Cowboy lăng nhăng, chẳng qua là trái tim em, toàn bộ hao phí hết trên người anh em, không nhọc ngài lo.”

Lão Tây bị cậu chặn họng, đá trúng tấm sắt, không nói gì một hồi.

“Tiểu thiếu gia thật sắc bén nha…” Tiểu Kinh cùng Nhạc Gia ở bên ca tụng.

“Quả nhiên không hổ là chồng anh Nguỵ!” A Địch liên tục gật đầu.

“Ngày hôm nay tôi mời toàn bộ, mọi người có thể thoả thích hưởng thụ…” Việt Triển Bằng vung tay lên, rất hào phóng mà cao giọng nói với mọi người, sau đó ôm lấy tôi…

“Nhưng mà tôi có chuyện quan trọng cần thông báo rõ, người này, đã là của tôi rồi! Những ai có ý thầm mến anh ấy, đều triệt để hết hy vọng cho tôi!” Dứt lời, cậu nâng cằm tôi lên, bỗng nhiên lấp môi tôi…

Toàn bộ im lặng ba giây.

Sau, tiếng huýt gió, tiếng vỗ tay, tiếng khen ngợi nhiệt liệt như sấm dậy, như nước triều dũng mãnh ập vào màng tai, thỉnh thoảng còn trộn không ít tiếng cõi lòng tan nát…

“Nhãi khốn, hoá ra cậu ầm ĩ muốn tới “Forest”, là để diễn màn vừa rồi.” Tôi bị cậu hôn đến sưng đỏ môi, hơi thở hỗn loạn.

“Nhiều người nhìn chằm chằm anh, em phải tạo dấu riêng!” Việt Triển Bằng ôm tôi không chịu buông, trong mắt lộ ham muốn độc chiếm mạnh mẽ.

“Cậu cho tôi là cún cưng à?” Tôi không khỏi giật khoé mắt.

“Nếu như anh không muốn, em làm cũng không thành vấn đề.” Cậu lại cười khẽ bên tai tôi.

“Tiểu tử thối…”

“Anh, hiện giờ toàn bộ thế giới đều biết anh là người của em, sau này đừng có trêu hoa ghẹo nguyệt nữa đó.”

“Ngày đêm làm lụng vất vả, tôi nào còn thể lực trêu hoa ghẹo nguyệt.” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.

“Cái này được, em sẽ tiếp tục cố gắng.” Cậu lộ ra nụ cười xấu xa.

“Được rồi, cậu đã rất được rồi, đừng cố gắng nữa…”

Mẹ ơi, thêm nữa ông đây sẽ thực sự tinh tẫn nhân vong.

“Anh…”

“Chờ một chút, muốn động dục về nhà đã…”

“Được, chúng ta giờ về đi!”

“Này, cậu nói thật, đ*t, không thể nào, tôi ngay cả một ly rượu cũng chưa uống hết…”

Giọng cứ như vậy, rơi rớt vào bầu trời đêm sâu xa vô hạn; mà tình cảm của chúng tôi, dường như không biết nổi gió đêm lúc nào, thản nhiên, rồi lại nhân mọi lúc, thấm vào trong lòng cả hai…

Như là vĩnh viễn sẽ không ngừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thuần Linh Thời Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook