Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Chương 17: Đồ của tôi

Âu Dương Thế Ninh

30/03/2017

Nghiêm Trạch bình thản lướt đi trên nền đá cẩm thạch, Tư Mạn cũng đã ngưng dãy dụa, chỉ ngoan ngoãn như một chú mèo lười nằm trên vai Nghiêm Trạch, mặc kệ hắn muốn đưa cô đi đâu.

Tiến về phía tòa thành thứ nhất. Nghiêm Trạch đẩy cánh cửa ra, xuất hiện một bể bơi lớn với dòng nước xanh ngát bình lặng trong căn phòng rộng. Mực nước sâu và hơi lạnh toát lên khiến Tư Mạn bất an giật mình.

“Anh....Khoan, khoan đã....”

Tùm!

Quả nhiên, Tư Mạn còn chưa nói xong câu đã bị Nghiêm Trạch một đường ném thẳng xuống bể bơi không chút thương tiếc. Dòng nước bình lặng vội gợn sóng, văng lên từng bọt nước tung tóe như nhảy múa. Thân thể gầy nhỏ chìm xuống.

Mất vài giây ngập ngụa trong dòng nước, uống vài ngụm vào miệng Tư Mạn mới có thể bình tĩnh ngoi lên được mà hít lấy hít để không khí. Cô không phải không biết bơi, chỉ là tình hình bất ngờ như vậy, cô không dự liệu kịp.

Bất ngờ bị ném xuống nước phũ phàng, bất quá Tư Mạn không kiềm được giận dữ, tính toán muốn leo lên đối đầu với Nghiêm Trạch. Chỉ là vừa mới nhìn thấy đôi mắt sắc như lưỡi gươm của hắn, cô lại nhụt chí không dám nói thêm câu gì nữa.

“Nghiêm gia có tôn ti trật tự, cô không được phép muốn làm gì thì làm, muốn hạ thủ ai thì hạ thủ.” Giọng nói trầm lạnh của Nghiêm Trạch vang vọng trong phòng bơi, tiếng dội vọng lại càng khiến cho ngữ điệu của hắn thêm phần ác bá, lại có chút sát khí trong đó, khiến lá gan tày trời của Tư Mạn nhỏ thêm một đoạn, chỉ dám ngâm mình trong nước không dám nhiều lời.

Nghiêm Trạch tháo chiếc đồng hồ Patek Philippe trên tay xuống, thản nhiên quăng xuống nước. Chiếc đồng hồ quý giá cứ như thế chìm xuống thật sâu, thật sâu dưới đáy, đến mức mắt thường đứng trên không thể nhìn thấy được.

Hắn nhìn Tư Mạn: “Tôi cho cô năm phút để lấy nó lên.”

Tư Mạn cả kinh, hoảng đến mức lá gan nhỏ cũng to hết cỡ, mở hết độ rộng của miệng mà đáp:

“Điên rồi! Đây là hình phạt sao? Sao anh không cướp mạng của tôi luôn đi, mực nước ở đây sâu chí ít cũng đến mười tám feet, tôi đâu phải vận động viên, sao có thể lặn đến mức đó?”

Khuôn mặt lạnh tanh của Nghiêm Trạc tối sầm, ánh mắt sâu hoắm, giọng nói không dấu nộ khí trầm xuống:

“Cô nói cái gì?”

Biết rằng vừa đưa cổ mình đến trước Long đầu trảm, Tư Mạn hết sức thức thời vội vã sửa lại, giọng nói cũng nhu thuận đi vài phần: “Ý tôi là, thời gian gấp vội quá, trong năm phút tôi khó lòng hoàn thành nhiệm vụ, chủ thượng có thể du di cho tôi chút thời gian được không?”

Nộ khí thoáng qua như biến mất, Nghiêm Trạch không nói thêm lời nào nữa, xoay người bước đến chiếc ghế lớn, bình thản ngồi xuống, lặng yên bật nút đếm giờ trên chiếc đồng hồ được đặt sẵn ở đó.

Năm phút bắt đầu đếm ngược.

Tư Mạn tức đến xì khói, đôi mày luôn kiêu ngạo cũng nhíu lại, thực tình muốn xông đến đập nát cái đồng hồ, nhưng khí thế của Nghiêm Trạch quá lớn, khiến cô không dám ngông cuồng vọng động. Chỉ ngậm một câu chửi thề trong miệng mà cắn răn hít thật nhiều không khí rồi lặn xuống.

Chỉ là đi đến nửa đường, vừa nhìn thấy chiếc đồng hồ sáng bóng chói lóa nằm ở dưới kia, chưa thể nào kịp với tới thì phổi đã không còn không khí, Tư Mạn vội vã bơi lên, ngoi trên mặt nước mà hít hà không khí.

Nghiêm Trạch vẫn lặng yên ngồi ở đó, như một bóng đen che khuất bầu trời, hắn bình thản nhìn cô chật vật ngoi lên lặn xuống như thể đánh giá cô.



Tư Mạn tuy rằng không thể lặn quá sâu, nhưng dường như trong mắt cô không có hai chữ từ bỏ, một khi đã quyết định làm, thì làm cho đến cùng. Rõ ràng từ hai lần thử đầu tiên đã không có khả năng lặn quá mười feet, nhưng lần tiếp theo lại liên tục lặn sâu hơn, rồi lại sâu hơn nữa mặc cho khuôn mặt ngày càng tái nhợt đi vì lạnh.

Nghiêm Trạch thoáng nhìn thấy Tư Mạn xem chiếc đồng hồ là mục tiêu duy nhất, phải dùng hết sức mà lấy cho bằng được, không còn vì sợ uy của hắn, mà sợ chính bản thân không vượt qua được thử thách này.

Chiếc đồng hồ vang lên tiếng kêu tích tắc chậm rãi trong mỏi mòn.

“Lấy được rồi nhé!”

Ở giây thứ mười lăm của phút thứ tư, Tư Mạn đã có thể ngoi lên mặt nước với chiếc đồng hồ đã đeo vào tay từ khi nào.

Cánh tay thon dài vươn lên, lộ ra làn da trơn mịn trắng trẻo, chiếc đồng hồ màu đen như tô điểm cho cánh tay mịn màng của cô, độ rộng của nó khiến đồng hồ tuột vào gần khuỷu tay nhưng vô hình lại hợp với cô đến lạ.

Vừa đúng lúc này, mặt trời sau đám mây đột ngột ló ra, phả ánh dương qua lớp cửa sổ tràn xuống đôi mắt lấp lánh như trân châu kia, mái tóc ướt đẫm dính lại với nhau, vài sợi ngang nhiên vắt lên mặt cô, nhất là nụ cười khoái chí kèm theo nét nghịch ngợm càng tô điểm cho đôi mắt kia trở nên hút hồn, khiến cho ngũ quan trên gương mặt như tỏa sáng. Thứ ánh sáng nóng rực này chiếu thẳng trong đôi con ngươi của Nghiêm Trạch, khiến đồng tử trong mắt hắn thoáng dãn rộng.

Tư Mạn men theo bậc thang trên bể bơi, vui vẻ leo lên bờ. Khi cô vừa thoát ra khỏi dòng nước, chiếc áo sơ mi trắng mỏng đã ôm sát thân thể cô, lộ ra từng đường cong tuyệt hảo. Nơi gò bồng được dấu sau lớp áo nhấp nhô theo nhịp thở, hay rốn nhỏ lộ rõ trên phần bụng thon gọn, ngay cả chiếc quần jean đơn giản cũng bó lấy đôi chân thon dài của cô.

Sự quyến rũ vô thức tỏa ra, kèm theo từng hành vi của cô. Đơn giản như cách cô vuốt tóc ra khỏi mặt, hay túm lấy vạt áo vắt nước, hay chỉ đơn giản là hơi thở thoáng gấp gáp vì lặn quá sâu cũng hoàn toàn lọt vào tầm mắt của Nghiêm Trạch, đến một cử chỉ hắn cũng không bỏ qua.

Nhận ra có điều gì đó bất thường, nhất là không khí bên trong phòng tăng lên đột ngột, Tư Mạn bất giác quay đầu. Đập vào mắt cô là ánh mắt nóng rực của Nghiêm Trạch chiếu đến, dường như muốn nuốt trọn cô vào trong đôi mắt sâu kia.

“Lại đây.” Nghiêm Trạch gọi một tiếng. Tuy rằng vẻ mặt vẫn lạnh lẽo không chút thay đổi nhưng trong giọng nói không còn chút thanh u như ngày thường.

Đối với sự khác thường này, Tư Mạn vẫn không kịp nhận ra, thời gian cô tiếp xúc với Nghiêm Trạch quá ít, căn bản không nhận thấy rõ sự thay đổi trong ngữ điệu của hắn. Cô vô tư lự bước tới trước mặt hắn, chìa đồng hồ ra:

“Của anh đây. Bây giờ tôi về phòng được chứ?”

Nghiêm Trạch không thèm liếc chiếc đồng hồ một cái, chỉ bình thản đứng lên, vươn tay ra. Không nhanh không chậm nắm lấy chiếc áo sơ mi của cô kéo mạnh một cái.

Roạt!

Chiếc áo vô tội bị xé tan ra chỉ chưa đầy một cái chớp mắt kèm theo vẻ mặt kinh ngạc đến không khép được miệng của Tư Mạn.

Lúc cô nhận ra không chỉ chiếc áo cô đang mặc bị xé rách mà ngay cả áo ngực cũng ra đi một lần với sơ mi. Thoáng chốc Tư Mạn bán khỏa thân như vậy, nhanh đến mức không kịp phản ứng, đôi ngực tròn giữa ánh dương mặt trời họa thành một bức tranh đẹp đẽ, vừa vặn có một vị khách duy nhất thưởng thức nó.

Lúc cô trấn tĩnh để dùng tay che ngực lại thì Nghiêm Trạch đã ngắm đủ:

“Làm....làm cái trò gì vậy???”

Nghẹn cứng nơi cổ họng nửa ngày mới phát ra được một câu. Tư Mạn hoàn toàn không biết sẽ có ngày cô bị Nghiêm Trạch một tay xé tan áo như thế này.

Ánh mắt vẫn lạnh như vậy, Nghiêm Trạch như nhìn một con heo trần truồng, mắt không thèm chớp lấy một cái, chỉ yên lặng đánh giá làn da trơn mềm và khuôn ngực phập phồng vì tức giận của cô.



Hắn vươn bàn tay to lớn, nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn:

“Khi tôi muốn, không có bất cứ thứ gì được phép cản trở.”

Tư Mạn bất giác thấy đầu não được khai thông.

Ý này chẳng phải khi hắn muốn nhìn, thì áo quần bắt buộc phải cởi ra sao? Hắn nghĩ cô là cái gì chứ???

Dường như mọi hành vì của hắn đều làm cô trở nên ngu muội, Tư Mạn không biết nói sao cho thành lời, chỉ thấy mọi sự ngạo nghễ của cô tôi luyện trong mấy năm qua chất ứ nơi cổ họng không cách nào thoát ra. Là người đàn ông này khiến cô thành con rùa rụt cổ rồi sao?

Nghiêm Trạch nhìn đồng hồ trên tay Tư Mạn, không thèm đụng vào nó mà chỉ buông cằm cô ra nói:

“Hai mươi phút để chuẩn bị.”

“Chuẩn....chuẩn bị gì cơ?” Nghẹn nửa ngày mới phát ra được một câu, hai tay vẫn không quên che chắn trước ngực, còn có chút sợ hãi bước lùi hai bước như thể sợ Nghiêm Trạch đến ăn thịt cô.

“Đến Mỹ.” Nghiêm Trạch không bỏ vẻ dè chừng của Tư Mạn vào mắt, cũng không chút để ý mà đáp lời Tư Mạn một cách tự nhiên rồi quay đầu ra cửa. Không nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của cô.

Chỉ là vừa ra đến cửa, đã thấy đám Hắc Báo, Hắc Miêu đứng bên ngoài từ khi nào.

“Chủ thượng, ba mươi phút nữa sẽ xuất phát.” Hắc Miêu vừa thấy Nghiêm Trạch bước ra, vội cúi đầu báo cáo.

Nghiêm Trạch hờ hững Ừm một tiếng, bình thản bước đi, chỉ là vừa bước hai bước liền nghe tiếng bước chân của Hắc Báo trở vào hồ bơi, tính toán đẩy cửa bước vào.

“Báo.” Nghiêm Trạch gọi một tiếng.

Hắc Báo đang chuẩn bị đẩy cửa liền quay về phía Nghiêm Trạch cúi đầu: “Chủ thượng có gì phân phó.”

“Đồ của tôi, không kẻ nào được đụng vào, nhìn cũng không thể, chú quên rồi?” Nghiêm Trạch không quay đầu, chỉ trầm giọng nói.

Chỉ trong hai giây, Hắc Báo, Hắc Miêu liền ngộ ra, vẻ mặt thoáng tia kinh ngạc tiếp theo đó là sa sầm xuống.

Hắc Báo cúi đầu thấp hơn một đoạn, giọng vẻ hối lỗi đáp:

“Hắc Báo đắc tội, sẽ tự mình phạt, tuyệt đối không có lần sau.” Nói rồi vội vàng cho người đứng canh cửa, không cho phép bước vào nửa bước.

Nghiêm Trạch không nói thêm gì nữa, yên lặng xải bước. Bóng dáng cao lớn đổ xuống nền đá cẩm thạch mang theo ngạo khí.

Không chỉ là người của hắn mà Tư Mạn từ khi nào trở thành ‘đồ’ của hắn rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook