Tình Như Khói Hoa

Chương 29

Song Diện An Khả

14/01/2016

Giờ ăn, lúc mọi người trong gia đình đang dùng cơm với nhau trong niềm hạnh phúc bất tận, một tràng điện thoại bỗng đâu réo lên phá tan khoảnh khắc ấm cúng ấy.

Chuông điện thoại reo vang, cha đứng dậy, đến tiếp cuộc gọi:

- Hừm!

Ông chỉ thốt lên một từ duy nhất rồi không nói thêm gì nữa.

Nhận ra vẻ khác thường của cha, tôi ngẩng đầu trông về phía ông. Sắc mặt của ông vô cùng nghiêm trọng đánh mắt sang Tần Lam, trái tim của tôi như chìm sâu xuống.

Tần Lam cũng đã nhận ra, anh nhìn về phía cha tôi.

- Điện thoại của cậu... Vợ cậu gọi đến bảo đứa bé ngã bệnh rồi, muốn cậu mau mau trở về!

Trong giọng nói của cha lộ rõ một cơn giận đang kìm nén.

Thân thể Tần Lam đờ ra, sau đó gần như lao đến đoạt lấy điện thoại trên tay cha:

- Lưu Di, cô muốn gì!!

Anh khẽ rít lên phẫn nộ, nhìn cha mẹ tôi mà sắc mặt tái nhợt.

- Tôi chỉ muốn báo cho chồng của tôi biết là con chúng ta bệnh rồi, chỉ thế mà thôi. Tôi còn là vợ hợp pháp của anh đấy, sao anh có thể ra mắt cha mẹ vợ của mình như vậy mà không cảm thấy quá nhanh hả?

Từ miệng viên thư ký của Tần Lam, biết được anh xin nghỉ phép một tuần, mua hai vé máy bay đến thành phố Y, cô tức tốc gọi điện đến tổng đài để họ điều tra ra địa chỉ và số điện thoại của nhà người con gái ấy. Quả nhiên, anh đã đến nhà nàng ta! Cô đương nhiên sẽ không để nàng được dễ chịu!



- Cô!

Tần Lam vừa định nói gì đó, chợt nghe tiếng khóc của Niệm Trạch vang ra từ ống nghe.

- Cô làm gì Niệm Trạch đó! Tại sao nó lại khóc!

Tần Lam truy hỏi, nhưng đáp lại lời anh chỉ còn là những âm thanh tút tút của điện thoại cúp máy.

Tay Tần Lam vô lực rủ xuống, anh gác điện thoại, vội vã chụp lấy áo khoác:

- Xin lỗi!

Anh cứ thế lao ra khỏi cửa nhà tôi, chẳng thèm quay đầu lại.

- Tần Lam!

Tôi muốn đuổi theo anh, tôi sợ anh trong cơn xúc động sẽ làm ra việc ngốc nghếch.

- Không được đi!

Tiếng thét lớn của cha khiến cho bước chân của tôi ngập ngừng khựng lại.

- Cha!



Tôi biết cha mẹ nhất định đã bị cú điện thoại của Lưu Di gây hiểu lầm, thật ra nếu chậm một chút nữa thôi, Tần Lam sẽ đem hết mọi chuyện kể cho cha mẹ nghe, thỉnh cầu bọn họ tha thứ. Nhưng cú điện thoại của Lưu Di đã phá hỏng tất cả, một Tần Lam vốn không tệ lắm trong ấn tượng của cha mẹ giờ đây đã hoàn toàn bị phản đối!

- Không ngờ con dám ngoại tình với một gã đàn ông đã có gia đình con cái, con khiến cho cái mặt già này của cha biết để ở đâu đây!

Cha tôi vốn là một cán bộ kỳ cựu đã về hưu, chuyện như vậy với cha mà nói đúng là một đả kích.

- Kỳ Nhi, sao con lại hồ đồ như thế chứ!

Mẹ tôi không ngớt thở dài.

- Sự tình không như cha mẹ nghĩ đâu! Con bây giờ phải đuổi theo Tần Lam, sau này con sẽ giải thích rõ mọi việc với cha mẹ!

Tôi xách hành lí chạy xộc ra khỏi cửa.

- Kỳ Nhi!! Kỳ Nhi!!!

Tiếng gọi của cha mẹ đằng sau càng lúc càng nhỏ dần, tôi phóng chân chạy như phát cuồng, vừa sợ bọn họ đuổi theo, lòng lại lo lắng cho Tần Lam. Xin lỗi cha mẹ...

o0o

Tôi không tìm được Tần Lam tại phi trường, cũng không trông thấy thông tin đăng ký của anh, thầm nghĩ anh nhất định đã thuê xe trực tiếp trở về rồi. Tôi liền bắt một chuyến phi cơ gần nhất quay lại thành phố S.

Tần Lam hệt như biến mất, bất kể thế nào tôi cũng không tìm được anh. Điện thoại cũng không ai tiếp, tôi điên cuồng tìm kiếm ở tất cả những nơi anh có thể xuất hiện, nhưng trước sau đành thất vọng! Không ai biết anh đã đi đâu.

Vì bôn ba đường xa cộng thêm kiệt sức, tôi cuối cùng cũng ngất xỉu giữa đường, được một người hảo tâm đưa vào bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Như Khói Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook