Tình Tôi Như Ánh Trăng Cuối Mùa

Chương 33: (tt lần 2)

Tâm Storm

24/07/2019

Đêm.

Ánh đèn đường vàng vọt hắt xuống mặt đường, bị các tán cây cản trở, tạo thành những hình thù kỳ dị.

Một chiếc xe đen đậu đối diện ngôi biệt thự to lớn bề thế.

Cảnh vật im phăng phắc.

Dù mới chỉ 10h nhưng căn biệt thự lại tắt đèn tối om một cách lạ thường.

-Hack tất cả các camera trong nhà- Phong Mỹ ra lệnh cho người ngồi bên cạnh.

-Bà cô à- Dương Trị An vừa gõ lạch cạch bàn phím vừa càm ràm- tối đen như vậy thì thấy được gì. Hơn nữa tôi còn sợ lỡ đâu một con ma dí sát vào camera thì chắc tôi ngất mất.

Phong Mỹ cạn lời.

-Tập trung vào việc đi.

-Okie bà cô già phải dịu dàng một tí thì mới mong có người rước nào- Dương Trị An vẫn chằm chằm vào màn hình máy tính mà pha trò chọc ghẹo.

Phong Mỹ quay qua trừng mắt:

-Chú mày không biết ư, chị nào có cần chồng.

Dương Trị An dở khóc dở cười.

-Tôi sẽ vào dữ liệu camera ở cổng, xem lần cuối ông ta về nhà là lúc nào.

-Ừ. Để rồi xem tôi sẽ xử ông ta như thế nào- Phong Mỹ nghiến răng.

-Keep calm plz

Phong Mỹ không thèm cãi cọ, cô bận rộn gắn tai nghe, buộc lại tóc, đeo bao tay, chuẩn bị sẵn sàng đột nhập.

-Chị không cần vào đó nữa đâu- Dương Trị An bất thần ngăn cản- hôm nay ông ta không về nhà.

Phong Mỹ ngưng động tác, cau mày bực bội:

-Ông ta rời khỏi nhà lúc nào?

-Sáng hôm kia, từ đó không thấy quay lại.

-Chết tiệt- Phong Mỹ đánh mạnh vào vô lăng- ông ta trốn rồi.

Ting ting

Tiếng còi xe đột ngột vang lên giữa đoạn đường vắng ngắt khiến hai người giật mình.

Phong Mỹ nhìn qua gương chiếu hậu, một chiếc xe cũ nát.

-Người đó ra dấu muốn gặp? Là ai- Dương Trị An nghi hoặc.

Không để hai người phải suy đoán, chủ nhân chiếc xe phía sau mở cửa bước ra.

Phong Mỹ nghẹn họng.

-Hoàng Thiên Đạt?

Phong Mỹ và Dương Trị An sau một hồi lẩm bẩm chửi thể cũng dằn lòng mở cửa. Phong Mỹ đi nhanh về phía Hoàng Thiên Đạt, vẻ mặt căm ghét.

-Lại chuyện gì?

Hoàng Thiên Đạt không để ý đến lắm đến sự thiếu thân thiện đó, cậu ta đi thẳng vào vấn đề chính.

-Tôi biết ông ta trốn ở đâu.

Phong Mỹ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm người đối diện bằng đôi mắt nghi hoặc.

-Tôi theo dõi Trần Gia Khánh, hai người họ gặp nhau rồi đi đến căn cứ bí mật- Hoàng Thiên Đạt giải thích- tuy tôi không thể theo sát vì bảo vệ của họ quá gắt, nhưng tôi có thể khoanh vùng khu vực.

-Vậy cậu cần gì?- Phong Mỹ hỏi lại với giọng nói lạnh băng.

Cậu ta căm hận người của Phong gia từ trên xuống dưới.

Người của Phong gia tất thảy cũng căm hận lại cậu ta.

-Tôi cần vũ khí- cơ mặt Hoàng Thiên Đạt giật giật- và vài người tìm kiếm.

Phong Mỹ khoanh tay không nói không rằng. Dương Trị An đứng bên cạnh cũng cảm thấy khó xử.

-Cô không tin tôi?- Hoàng Thiên Đạt bỡn cợt hỏi.

-Cậu chắc cậu có thể giải quyết chuyện này?- giọng Phong Mỹ nghiêm túc.

Hoàng Thiên Đạt gật đầu.

-Tôi chắc.



Vì Phong gia cần tập trung chiến đấu với phe hắc đạo kia, những chuyện ngoài lề càng ít bận tâm càng tốt.

Hoàng Thiên Đạt là người gian xảo, lại hận thù Phong gia, trước kia là tay sai đắc lực của Trần Gia Khánh, vốn dĩ hắn không đáng tin một chút nào.

Nhưng loại người ăn miếng trả miếng như hắn, sau khi bị Trần Gia Khánh âm mưu thủ tiêu, hắn còn có thể trung thành?

Vả lại chuyện này còn liên quan đến an nguy quốc gia. Hoàng Thiên Đạt không đến mức cầm thú đem chuyện này ra đùa giỡn.

-Tôi phải hỏi ý kiến của thiếu gia. Sau đó sẽ liên lạc lại với cậu.

Phong Mỹ thở hắt ra, quay người bước lên xe.

Sau khi Dương Trị An đóng cập cửa bên ghế phụ, cô nhanh chóng nhấn mạnh chân ga lái đi mất hút.

-Chị nghĩ cậu ta đáng tin?- Dương Trị An thắc mắc.

-Chẳng ai trên đời này đáng tin cả- Phong Mỹ lơ đãng trả lời- nhưng kẻ thù của kẻ thì chính là đồng đội.

Hoàng Thiên Đạt bị bỏ lại một mình giữa con đường vắng tanh. Đây là quyết định của cậu. Cậu không thể tha thứ cho những kẻ đem nền hoà bình của đất nước và tính mạng người dân ra để tư lợi. Cậu hiểu rõ năng lực bản thân đến đâu. Muốn trừ hại những mầm mống đó, nhất thiết phải có sự trợ giúp của Phong gia.

Một cơn gió trờ tới.

Hoàng Thiên Đạt giật mình vội vội vàng vàng lên xe nổ máy.

Tình hình hiện tại rất nguy hiểm.

Nhất định phải giữ được cái mạng này.

*****

Phong Tú ngồi đối diện với Dương Hoà, Dương Kiệt qua màn hình máy tính. Đó là hai người đồng đội thân thiết nhất của Phong Tú, họ đã ở Dương gia trước cả khi ông đặt chân về làm rể, đồng cam cộng khổ với những thăng trầm của cuộc đời lão đại hắc bang.

Dương Hoà đã gỡ bỏ lớp mặt nạ Trần Gia Khánh, vẻ thâm trầm cố hữu của ông cũng bị tình cảnh trước mắt phết màu ưu lo.

-Lão gia, tôi vẫn chưa liên hệ được với Tống Tương Tư- Dương Kiệt chống tay trên trán lo lắng.

Phong Tú cau mày nghi hoặc.

Không liên hệ được?

Tại sao lại không liên hệ được?

Cộc cộc

-Lão gia- Phong Tuấn bước vào, khuôn mặt tiều tuỵ.

Nhìn thấy Dương Hoà, Dương Kiệt trên máy tính, anh ta kính cẩn cúi đầu.

-Hai tiền bối.

Phong Tú cảm nhận được có chuyện không lành, vội vàng hỏi:

-Sao rồi?

-Lão gia- Phong Tuấn thốt lên mệt mỏi, biểu cảm lo âu không thể che giấu- Tôi đã điều tra được, chính là Tống gia.

-Tống gia?- Dương Kiệt gần như hét lên.

Phong Tú, Dương Hoà dù là người bình tĩnh nhưng vẫn không tránh được chấn động.

-Vâng, không thể nhầm lẫn.

Ngay lúc Dương Kiệt nói không liên hệ được đã thấy điều bất thường.

-Tống Tương Tư- Phong Tú nhấn mạnh từng từ- cô đã thay đổi tới mức thoả hiệp với Chính phủ?

Tống Tương Tư trước đây, tuy độc ác nhưng lại nghĩa khí, tuy nham hiểm nhưng là người tự do. Vậy mà bây giờ lại trói buộc mình khi thoả hiệp với Chính phủ. Cuộc sống này, quả thật là bài toán không đáp án.

-Bây giờ cô ta ở đâu?- Dương Kiệt hỏi.

Phong Tuấn lắc đầu:

-Không dễ gì tra được hành tung của người đó.

Vốn dĩ muốn bắt tay với Tống gia để diệt trừ tận gốc băng hắc đạo kia, nào ngờ đó chính là kẻ địch.

Tống Tương Tư, chúng ta nước sông không phạm nước giếng hai mươi mấy năm rồi. Nguyên do gì khiến cô trở mặt?

Tống gia hùng mạnh thế nào không thể một hai lời kể hết. Tống gia của Tống Tương Tư là bang phái lớn nhất đại lục, vươn vòi bạch tuộc chi phối các nước lân cận dễ như trở bàn tay, chỉ một phân nhánh thôi cũng hơn mười ngàn người, số lượng đó không một bang hắc đạo nào bì kịp.

-Tống Tương Tư không thể đem hết lực lượng sang đây, địa bàn bên Trung Quốc một ngày lơ đãng cũng đã có nguy cơ đổi chủ. Với số lượng hiện tại, Phong gia có thể đối phó- Dương Hoà trấn an.

-Lão gia, vấn đề biên giới thế nào rồi?- Dương Kiệt hỏi.

Phong Tú trầm ngâm:

-Chia năm xẻ bảy sẽ làm lực lượng Phong gia yếu hơn. Đây không phải cuộc chiến của riêng chúng ta, tôi tin phía Công an sẽ tìm cách giải quyết được.



-Tôi sẽ phái vài người theo dõi tình hình- Phong Tuấn nhanh nhẹn.

Phong Tú gật đầu, dặn dò:

-Nhớ chỉ rõ nhiệm vụ của từng người.

-Còn Tống gia?- Dương Kiệt nôn nóng.

-Như anh Hoà nói, chúng ta hoàn toàn có thể đối phó. Dương Kiệt chỉ huy lực lượng phía Bắc, anh Hoà lo phía Nam, tôi và Phong Tuấn sẽ phụ trách khu trung tâm. Đây là bản đồ các mỏ vàng nơi chúng đóng quân. Chúng ta sẽ men theo hướng này…hướng này…rồi tấn công đồng loạt cùng một lúc.

Ba người còn lại gật đầu.

-Còn khu biệt thự?

-Chúng đang tập trung lực lượng chính ở các mỏ vàng- Phong Tú đăm chiêu- Vả lại người ở khu biệt thự luôn sẵn sàng chiến đấu. Tuấn, để Phong Nghĩa cắm quân lại đây.

-Vâng, tôi hiểu- Phong Tuấn gật đầu.

-Lô vũ khí đó- Dương Hoà lên tiếng- lúc này thật hữu hiệu. Trần Gia Khánh muốn giúp mình lại thành ra giúp người.

-Anh chuyển ra đây chưa?- Dương Kiệt sốt ruột.

-Rồi, chú chuẩn bị nhận hàng.

-Kế hoạch tạm thời là vậy, có vấn đề gì lập tức thông báo- Phong Tú chốt gọn.

-Lão gia, còn Tống Tương Tư?- Dương Kiệt ngắt lời.

Ánh mắt lão đại Phong gia chuyển thành mũi tên nhọn, ông nghiến răng gằn đúng một chữ:

-Giết.

Tôi thừa nhận trước đây đã từng rất day dứt vì làm tổn thương cô. Nhưng bây giờ không còn nữa, Tống Tương Tư, cô là kẻ thù của đất nước này.

Từ sau khi Dương Hoàng Anh mất, Phong Tú chưa từng động lòng trước bất kỳ người phụ nữ nào nữa. Mặc dù lúc đó Phong Tú chỉ mới hơn ba mươi tuổi, nhưng tâm hồn lại cằn cỗi không thể dung nạp thêm một ai. Tống Tương Tư trong mắt Phong Tú của ngày đầu gặp gỡ là một đoá hoa rực rỡ kiêu kỳ nhưng đôi mắt lại luôn đượm vẻ bi thương. Phong Tú muốn cứu rỗi cuộc đời cô gái ấy, nhưng không phải theo cách Tống gia ép buộc. Vì vậy ông chọn cách khước từ cô, bỏ rơi cô, mặc kệ cuộc đời cô sẽ lên thiên đường hay là xuống địa ngục. Phong Tú cho mình cái quyền thờ ơ với cô gái không liên quan ấy. Bởi vì trong lòng ông đoá hoa thạch thảo vẫn nở rộ, bên cạnh ông là con trai Phong Hoàng Đăng rất cần tình yêu thương. Cuộc đời Tống Tương Tư rẽ hướng nào ông không quan tâm nữa.

Nhưng tại sao?

Tại sao Phong Tú không nợ nần gì Tống Tương Tư mà vẫn bị đến đòi nợ?

Những lần hiếm hoi chạm mặt trước đây cô ta đều thờ ơ tỏ ra không quen biết. Vậy mà phút chốc lại dẫn quân sang muốn lật đổ Phong gia.

-Lũ trẻ thế nào rồi- Dương Hoà trầm tư- đừng để chúng bị thương.

-Yên tâm, cả năm đứa đều là con tôi- Phong Tú khẳng định.

Hay nói chính xác rằng: Phong Mỹ- Phong Quý là chủ nợ của Phong Tú tôi đây. Tôi mãi mãi không thể trả cho chị em chúng một người bố nguyên vẹn.

Phong gia hiện tại có năm đứa trẻ. Phong Hoàng Đăng giỏi giang nhưng quá lương thiện. Phong Mỹ bản lĩnh và chu đáo. Phong Quý thông minh nhưng non nớt. Dương Trị An cao thủ nhưng lại không hiểu chuyện. Phong Hoàng Quỳnh thì luôn cắn răng giả vờ mình mạnh mẽ. Cả năm người đều đang muốn làm gì đó để giúp đỡ Phong gia. Nhưng đứng trên lập trường của Phong Tú, cái cuộc chiến khốn nạn độc ác này, ông không muốn lũ trẻ của ông dính vào. Đây không những là trận chiến tranh quyền đoạt vị của giới hắc đạo, mà còn là âm mưu thâm hiểm của Chính phủ hai nước. Quân bài Tống gia thì quá sức hùng mạnh. Một khi Phong gia bị đánh bại, hắc đạo Trung Quốc sẽ ồ ạt tuôn vào đất nước này, dần dần xâm chiếm, dần dần thu phục, dần dần đồng hoá. Người của Phong gia lúc ấy không chết thì cũng sẽ thành nô lệ. Với tình hình hiện tại, đánh nhanh thì càng có thể thắng nhanh, nhân lúc chúng còn chưa ngồi ấm chỗ, phải đạp đổ cái ghế đó càng nhanh càng tốt.

-Lão gia, thời gian và cách thức ra tay tốt nhất chỉ có bốn người chúng ta biết, phân nhánh ở Hồng Kong, Đài Loan có thể bị mua chuộc- Dương Kiệt đề nghị.

Vì Tống gia quá mạnh và uy quyền, không thể loại trừ một rủi ro nào cả.

Phong Tú gật đầu:

-Tôi cũng cảm thấy vậy, nên tôi chỉ phân công nhiệm vụ cho họ, không nói quá sâu vào kế hoạch.

Dù biết làm vậy chính Phong gia phải chịu bất lợi, nhưng ung nhọt không biết sẽ nổi lên lúc nào, không cho chúng có cơ hội phát triển là phương án tốt nhất lúc này.

Cơ mặt Phong Tú càng lúc càng đanh lại.

-Ngay trong đêm nay, dẫn người bao vây các mỏ vàng.

*****

Trang nhất các báo ra ngày 25/11 đều là các tin nóng bỏng tay. Những con chữ đỏ rực rỡ tựa màu máu nở rộ.

Tổng biên tập báo Xã hội chính thức bị mất ngôi.

Chức Chủ tịch hội nhà báo thay ngôi đổi chủ.

Ông trùm ngành báo một thời bị lật đổ.

Tập đoàn Võ gia chính thức bị xoá sổ.

Boholand thay màu áo mới

Công ty bất động sản dính nghi án lừa đảo, đứng trên bờ vực phá sản

Lật lại vụ án tai nạn công trường: Công lý vẫn còn tồn tại

Trần Gia Khánh sau một đêm bỗng trở thành người nổi tiếng.

Ông ta tức giận nhưng vẫn đắc chí.

Cuộc đời Trần Gia Khánh lật sang trang mới. Và ông ta có niềm tin trang mới này sẽ đẹp đẽ hơn bội phần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Tôi Như Ánh Trăng Cuối Mùa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook