Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 62: Livestream “trộm người”

Bạo Táo Đích Bàng Giải

17/03/2023

Không thể trì hoãn chuyện cứu người. Sau khi chắc chắn mình có thể thử được, Lâm Xuân đi dép chạy xuống tầng, quét mã lấy một chiếc xe đạp dùng chung ở dưới cửa, đạp xe đến văn phòng phẩm gần trường đại học, mua một tấm bản đồ thế giới. Lúc thanh toán, cô nhìn thấy chiếc mặt nạ hoạt hình bên cạnh quầy thu ngân, nghĩ nghĩ rồi nhờ ông chủ lấy chiếc rẻ nhất.

Mười phút sau, Lâm Xuân về nhà với tấm bản đồ thế giới và một cái mặt nạ Tôn Ngộ Không bằng nhựa.

Cô trải bản đồ ra, đi lấy bút nhớ, sau đó bắt đầu vạch ra lộ trình du hành của mình một cách tập trung cao độ.

Sadako không thể nói khoảng cách cụ thể mà bả có thể đi được, nhưng có một điều chắc chắn là bả ra được nước ngoài, vậy nên có thể đưa ra giả thiết khoảng cách xa nhất mà Sadako đi được là quốc gia cách xa thành phố Tấn nhất.

Lâm Xuân suy ngẫm, cầm bút nhớ đánh dấu vào vị trí của nước R.

Điều kiện để Sadako du hành là phải có TV, vậy nên cố gắng tránh sa mạc, đại dương, rừng rậm nguyên thuỷ, những môi trường có khoảng cách xa xôi và quy mô lớn không có bóng người. Nhỡ đi được nửa đường rồi tự dưng không tìm được TV thì xấu hổ lắm. Vậy nên, cô thà đi đường dài và cố gắng đến nơi đông người còn hơn.

Lâm Xuân lại cầm bút gạch bỏ một số địa điểm trên bản đồ.

Còn phải xem xét điều gì nữa nhỉ?

Cô suy nghĩ thêm một số chi tiết nữa, sửa đi sửa lại, cuối cùng đã hoàn thành chặng đường du hành của mình sau nửa tiếng đồng hồ.

Xong!

Lâm Xuân nhổm dậy, vươn vai, đứng trên cao nhìn xuống chặng đường mà mình đã vạch ra, càng xem càng thấy hài lòng, không kìm được phải tự thả tim cho mình.

Mình thông minh quá mà.

Cô cầm chiếc mặt nạ Tôn Ngộ Không ở trên bàn, đương định đeo lên, nghĩ một lát rồi lại lấy sticker ông cụ ra khỏi kho hàng, xé ra, dán hai mảnh lên má trái và má phải của mình.

Mặc dù kế hoạch của cô là bò qua kéo luôn người ta vào TV, quyết tâm không chậm trễ một giây nào hết. Có vẻ không nguy hiểm cho lắm, nhưng lỡ xảy ra chuyện gì bất trắc thì sao? Lâm Xuân chưa bao giờ coi thường chỉ số may mắn -99 của mình.

Cơ mà, mình dán cả hai miếng sticker lên người thì có xảy ra bug không nhỉ? Căn cứ theo sự xuất hiện của nhóc hồ lô ở toà Khoá Hồn, tác dụng của đám nhóc là đưa ông cụ về nhà an toàn, nhưng bây giờ ông cụ ở nhà thì nhóc hồ lô sẽ không hiện ra ư?

Chắc không đâu, Lâm Xuân nhớ lại đặc tính của “sticker ông cụ”, cô nghĩ tỉ lệ xảy ra bug không cao. Đặc tính của vật phẩm cũng đã nói rồi, đám nhóc rất yêu ông cụ, chắc chắn sẽ bảo vệ ông, vậy nên không thể có chuyện ông cụ ở nhà gặp nguy hiểm mà tụi nhóc lại mặc kệ được.

Đúng, chắc chắn là như vậy.

Đương nhiên, nếu có thể để sticker ở nhà thì càng tốt, nhưng cô muốn ra nước ngoài mà? Cô sợ đi xa quá, lũ nhóc không biết đường, như vậy, dán sticker lại thành công cốc rồi.

Dán sticker, đeo mặt nạ, sau đó Lâm Xuân lại đi ra trước gương, chắc chắn rằng mình đã che kín mặt, không thể nhìn ra được thì mới hoàn toàn yên tâm.

Mười hai giờ.

Khuya rồi, phải lên đường thôi.

Lâm Xuân lấy mái tóc của Sadako ra, đội lên, một mái tóc trải dài trên mặt đất, một người phụ nữ đeo mặt nạ khỉ cứ thế xuất hiện và biến mất khỏi đất Trung Quốc.

Để xác định phương hướng, mỗi khi Lâm Xuân xuyên qua một nơi thì chắc chắn phải bò từ TV ra, tất nhiên, không cần phải bò cả người ra ngoài, chỉ cần có điện thoại là biết được vị trí thông qua mạng, sau đó xác định phương hướng của lần vượt biên tiếp theo.

Hai lần đầu vô cùng thuận lợi, bởi vì cô đến các nước rất gần Trung Quốc, không chênh lệch múi giờ quá nhiều, lúc này người người nhà nhà đều đang say giấc nồng, vậy nên khi Lâm Xuân xuyên qua, rất may mắn khi không phải gặp người nước ngoài đang ngồi xem TV ở phòng khách. Cho đến lần du hành không gian thứ ba…

Bởi vì hai lần trước vượt biên suôn sẻ quá, Lâm Xuân dần mất cảnh giác, bỗng chốc quên mất sự chênh lệch thời gian, đến khi cô chui được nửa người qua rồi, đang định cầm điện thoại để định vị thì gặp phải một người đàn ông có da trắng râu rậm cao to vạm vỡ, đang ăn khoai tây chiên.

Có người!

Lâm Xuân đơ cả ra, làm sao bây giờ? Trốn thôi? Nhưng điện thoại chưa định vị xong. Nếu không thì đổi TV, chuyển sang nhà nào không có người vậy.

Ngay khi cô đang định lui về để đổi địa điểm khác, người đàn ông da trắng bỗng tri hô, vứt gói khoai tây chiên trong tay, thân hình to lớn gần ba trăm cân bật dậy khỏi sofa, lao ra ngoài cửa.

– Mama!

Nghe nói chữ “mẹ” trên khắp thế giới đều hao hao nhau, vậy nên Lâm Xuân cảm giác mình không nghe nhầm, anh giai đó chắc đang gọi mẹ.

Đàn ông cũng sợ ma hả. Cô không kìm được phải phỉ bảng, bấy giờ, điện thoại đã định vị thành công, cô lùi về trong TV, tiếp tục đường đi của mình.

Lần thứ tư trườn ra ngoài TV, vẫn có người, nhưng đó là bé gái da trắng khoảng một, hai tuổi. Bé đang mặc tã, chơi xếp hình trong phòng khách, nhìn thấy ma nữ bỗng dưng bò ra ngoài TV cũng không sợ, đôi mắt to tròn tràn ngập sự tò mò, không buồn chơi xếp hình nữa, bò ngay đến bên Lâm Xuân. Bé bò nhanh đến mức cô không có thời gian định vị.

Cô sợ hãi vội vàng rụt về, đổi sang một chiếc TV ở nơi không người, xác định lại vị trí của mình.

Lần du hành thứ năm, Lâm Xuân gặp một bà cụ ngủ gật bên chiếc TV vẫn đang bật. Cô định lùi về rồi đổi chỗ, nhưng sau khi nghĩ lại, có lẽ bà lão sẽ không dậy ngay đâu, thành thử cô không rời đi nữa. Đến lúc định vị xong, bà cụ vẫn chưa dậy, cô đang đi rời đi thì bỗng thấy chiếc chăn đắp trên người bà bị tuột ra.

– Sadako.

Sadako hiểu ý, một lọn tóc kéo dài ra, cuốn chiếc chăn dưới đất lên rồi đắp lại cho bà.

Trong kế hoạch của Lâm Xuân, cô phải đi bảy lần thì mới đến được mục tiêu, đây là lần thứ năm, còn hai lần nữa sẽ đến đích.

Vào lần du hành thứ sáu, cô cực kì may mắn khi xuyên đến một trung tâm thương mại không người ở nước F, bây giờ định vị xong cô không lùi về ngay mà mở livestream ra, bắt đầu quan sát tình hình trong livestream. Cô phải chắc chắn rằng khi mình đến, căn phòng nhốt Từ Phi Hàng không có ai hết.

Dù có livestream nhưng cứ cách một khoảng thời gian thì người của bọn Lửa Xanh sẽ đi vào kiểm tra tình hình của Từ Phi Hàng, chủ yếu là giám sát xem dây thừng đang trói Từ Phi Hàng có hoàn hảo không, sức mạnh của anh ta có khôi phục không, hoặc là đi vào xong ngồi xuống, ăn trước mặt anh ta.

Trong livestream, Từ Phi Hàng vẫn giữ trạng thái như lúc Lâm Xuân lên đường, ngoẹo đầu, dựa vào ghế như thể đang ngủ gục.

Thật ra từ lúc lên đường đến giờ chưa mất tới năm phút, không thay đổi mới là chuyện bình thường. Lâm Xuân đọc bình luận, đúng lúc thấy một bình luận mới hiện ra.

– Tôi đã xem livestream này, phải giết một đứa của bọn Lửa Xanh +898765

Đây là hoạt động săn bắt bọn Lửa Xanh do một người dị năng Trung Quốc phát động, anh ta nói thẳng mình không thể bay đến nước F để cứu Từ Phi Hàng, nhưng anh thề, sau này anh sẽ giết ít nhất một thành viên của tổ chức Lửa Xanh để trả thù cho Từ Phi Hàng.

Bình luận vừa xuất hiện, livestream đã bùng nổ, cả đống người bắt đầu xếp hàng, thành thử cái câu “Tôi đã xem livestream này, phải giết một đứa của bọn Lửa Xanh” đã tích luỹ gần chín trăm nghìn lượt bình luận chỉ trong chưa đầy mười tiếng đồng hồ. Có thể thấy, sự khiêu khích của bọn Lửa Xanh đợt này đã khiến bao nhiêu người dị năng phải nổi điên.

Lâm Xuân lại đếm số người xem, buổi chiều có đến năm triệu người xem livestream mà bây giờ chỉ còn mấy trăm nghìn.

Số người xem sụt giảm, có lẽ là vì đêm rồi nên mọi người đã đi ngủ hết, cũng có thể là do hầu hết mọi người không thể trơ mắt nhìn cảnh tượng tàn nhẫn như vậy phát sinh nên đã tắt livestream.

Lâm Xuân chắc chắn rằng trong căn phòng nhốt Từ Phi Hàng không có điều gì bất thường thì mới cất máy, gấp bản đồ lại, trước khi lên đường, cô xác nhận lại lần cuối.

– Có thể phong toả được vị trí của Từ Phi Hàng đúng không?

Làm được, nhưng chị không thể lừa dối bản thân quá lâu.

Lâm Xuân sững lại: “Là sao?”

Chị tự lừa mình rằng ổng đẹp trai.

Thời gian gấp rút, đừng để tôi chửi nữa được không?

“Đi!” Lâm Xuân lùi vào trong TV, bắt đầu lần du hành thứ bảy.

Trong hành lang không gian, phía bên trái cô bỗng có một lối rẽ, cô thuần thục chạy ra ngã rẽ vừa mới hiện hình, chạy khoảng mười giây, một lối ra có kích thước bằng chiếc TV đã xuất hiện trước mắt cô.

Cô không bò ra ngay ngay, mà cẩn thận đứng sát ở cửa ra, lắng tai, nghe động tĩnh bên ngoài, chắc chắn rằng bên ngoài không có âm thanh nào thì mới dè dặt ló ra nửa cái đầu, tia khắp căn phòng một cách nhanh chóng.



Không có ai, bên ngoài chỉ có mỗi Từ Phi Hàng.

Sau khi xác nhận được điều này, Lâm Xuân không rề rà nữa, quyết định bò ra ngoài. Cô không bò cả người ra khỏi TV mà chỉ lộ nửa người. Mái tóc của Sadako cũng rơi ra ngoài TV theo cử động của cô, bởi vì dài quá nên tóc không thể trải ra đất mà cứ chất đống lên nhau, một bộ tóc đen khổng lồ tựa như sinh vật sống, trông ghê chết đi được.

Bấy giờ, khu bình luận của livestream vốn dĩ đang yên bình mà giờ bỗng sôi động hẳn lên, có người nhìn thấy tóc.

– Vcđ, cái gì kia?

– Có người đến cứu Từ Phi Hàng à?

– Đm câm cái mõm vào, tưởng mỗi ông có mắt hả?

– Mấy người sợ tụi Lửa Xanh không biết đúng không?

– Ông đây đang rất kìm chế để không nói gì hết, thế mà lũ chúng mài ầm ĩ hết cả lên.

– …

Lâm Xuân bò ra ngoài chỉ mất đúng một giây, nhưng trong một giây đó, livestream đã có hơn một nghìn bình luận, nhưng một giây sau, livestream bỗng lặng yên đến lạ. Như thể mọi người rủ nhau bình luận rồi lại cùng nhận ra bình luận nhiều quá sẽ khiến bọn Lửa Xanh phát hiện nên đã im ngay.

– Rầm!

Bỗng, phòng bên cạnh vang lên tiếng bàn ghế đổ xuống đất.

Lâm Xuân đoán rằng mình bị phát hiện rồi, điều này cũng nằm trong dự đoán của cô, mặc dù cô rất cố gắng không để mình bị lọt vào ống kính, nhưng mái tóc của Sadako dài khủng khiếp, chẳng giấu vào đâu được. Hơn nữa, dù có giấu thì đến khi cô cứu Từ Phi Hàng cũng sẽ bị phát hiện mà thôi.

“Sadako, kéo người đi!” Lâm Xuân vội vàng ra lệnh cho Sadako.

Xuân Tương~ Cuối cùng bọn mình cũng có thể lôi người khác vào TV rồi, chị phấn khích quá~~

Em cũng phấn khích lắm, nhưng chị kéo người xong rồi hẵng kích động được không?!

Vì vậy, khi thành viên của Lửa Xanh lao vào từ phòng bên cạnh, bọn chúng nhìn thấy một con ma nữ vẫn đang kẹt nửa người trong TV, dùng mái tóc dài để quấn lấy cái ghế mà chúng đang trói Từ Phi Hàng rồi giật mạnh, kéo cả người cả ghế vào TV.

Hành động cấp tốc, nhanh như chớp, chỉ trong chớp mắt đã biến mất khỏi TV, thậm chí bọn chúng còn không có thời gian để phản ứng.

Thành viên của Lửa Xanh chạy vụt đến TV, sờ vào TV với vẻ không thể tin nổi, sau đó dỡ TV ra rồi đập xuống đất, nhưng dù chúng có tháo TV ra thành nhiều mảnh thì cũng không thể tìm được người nữa.

“Ai đây? Đứa vừa nãy là ai thế?” Một gã nom giống thủ lĩnh quát thuộc hạ của mình.

– Em không… không biết.

– Thấy mặt nó không?

“Thấy?” Thằng em sững lại, nói không chắc lắm: “Trông giống như con khỉ.”

Bấy giờ, trong livestream, dưới khu bình luận, cả nghìn pháo hoa đã nở rộ, cư dân mạng tốt bụng đang dạy bổ túc cho bọn Lửa Xanh.

– Đấy là ai à? Sadako đấy.

– Thấy gương mặt đó không? Dù có hoá thành tro thì tôi vẫn biết đó là Tôn Ngộ Không.

– Há há há há há.

– Tặng Sadako một quả tên lửa, cảm ơn Sadako đã đập vào mặt bọn Lửa Xanh.

– Tặng anh Tôn Ngộ Không một chiếc tàu ngầm, cảm ơn anh Tôn Ngộ Không đã tiêu diệt yêu quái.

Quà tặng kéo đến ùn ùn, chỉ trong một phút, livestream đã nhận được hơn mấy trăm nghìn món quà.

– Từ từ, đây là livestream của Lửa Xanh mà, mọi người đưa tiền cho tụi nó làm gì?

– Lầu trên có bị ngu không đấy, tiền thuộc về nền tảng, ông nghĩ bọn Lửa Xanh sẽ ra mặt lấy tiền à?

– Cũng phải, thế tôi cũng tặng quà, cảm ơn anh Tôn Ngộ Không~

Sau một phút tặng quà đầy hài hoà, phong cách bỗng dưng thay đổi.

– Tổ chức Lửa Xanh, đây là Sadako của nước R chúng tôi đây, đứng trước sự hùng mạnh của người ta, các người có run bần bật không?

– Trung Quốc, chúng tôi đã cứu người của các anh rồi đấy, không cần cảm ơn.

Một số cư dân mạng nước ngoài không biết chân tướng hoặc là mới xem lúc nửa đêm đã hùa theo: “Thì ra chị bé vừa nãy là người nước R.”

– Hoá ra nước R còn có người dị năng hệ không gian khủng bố như này.

– Sadako là một người phụ nữ mạnh mẽ!

Người dị năng Trung Quốc thấy tình hình như vậy thì ngừng tặng quà luôn.

– Nước R có mặt dày quá không vậy, kia rõ ràng là Tôn Ngộ Không, bớt dát vàng lên mặt mình giùm.

– Mấy người có bị mù không đấy, nhìn cái mặt kia đi, xem cho kĩ vào, để nhận ra một người là phải xem mặt. Khuôn mặt đậm chất Trung Hoa, gương mặt đầy lông điển trai, thêm cả đôi mắt to tròn lấp lánh ánh vàng, nhìn kiểu gì cũng thấy đó là anh Tôn Ngộ Không của nước tôi.

– Nước R các người là cái loại không biết xấu hổ, bớt ké fame tụi này đi.

– Mặt nào, đó chỉ là cái mặt nạ bằng nhựa thôi, nhưng mái tóc dày kia kìa, thêm cả dáng người bò ra ngoài TV khiến người ta thổn thức đó, còn ai khác ngoài Sadako đáng yêu của chúng tôi sao?

– Đúng, Trung Quốc các anh có ai kéo được người vào TV không?

– Ô hay, cứ bò TV thì là người nước R của tụi bây à, thế giờ ai dùng đũa ăn cơm cũng là người Trung Quốc đúng không?

– Giấy là do Trung Quốc đây phát minh ra đấy, thế giờ ai biết dùng giấy cũng là người Trung hết chứ gì?

– Bò TV thì làm sao, nhà ai chả có TV.

– Cứ tóc dài là Sadako hả, Sadako của mấy người mặc áo ngủ màu hồng ha? Bao giờ người ta mặc kimono bò ra ngoài thì tôi đây không giành với mấy người nữa.

Trong lúc livestream, nhân vật chính không có mặt ở đây nhưng cư dân mạng đã chửi nhau tơi bời rồi. Dân mạng Trung Quốc nói rằng, người đã kéo Từ Phi Hàng đi chắc chắn là người dị năng nước mình, vì có hai lí do: Thứ nhất, khi cứu người, đối phương đã đeo mặt nạ Tôn Ngộ Không, mà Tôn Ngộ Không thì phải là của Trung Quốc. Thứ hai, chỉ có người dị năng Trung Quốc mới có thể vượt qua trăm nghìn cay đắng để đi cứu người dị năng nước mình thôi.

Dân mạng nước R thì nhất quyết cho rằng người dị năng kéo Từ Phi Hàng đi là người nước R bởi một lí do duy nhất, cái năng lực bò ra khỏi TV chỉ có thể là Sadako của nước R bọn họ mà thôi.

Dù sao cả hai ông bà đều nói rất có lí, cả hai không ai thừa nhận anh hùng đi cứu người là người dị năng của nước láng giềng. Mãi đến khi Lửa Xanh đóng livestream, bọn họ vẫn chưa nguôi, lại ra ngoài mở livestream để cãi nhau tiếp.

Lâm Xuân đã gây ra cơn loạn lạc này nhưng chính chủ lại chẳng hề hay biết, sau khi cô kéo Từ Phi Hàng vào TV là cứ chạy cắm đầu cắm cổ. Mặc dù khi quay về không cần phải định vị, nhưng Sadako không thể về Trung Quốc ngay lần tức mà phải cần trung chuyển. Lâm Xuân kéo Từ Phi Hàng đi vượt biên ba lần, xác nhận rằng đối thủ không tìm ra mình thì mới dám dừng lại để nghỉ ngơi.

– Thả tôi ra được không?



Khi cô đang thở hổn hển, một giọng nam u oán vang lên ở phía sau.

Cô sợ hết hồn, quay người lại thấy Từ Phi Hàng vẫn bị trói vào ghế và bị Sadako lôi đi cả một đường, nhưng nét mặt đã không còn chết lặng như lúc ban đầu, bây giờ cô mới sực phản ứng.

– Suýt nữa quên mất là tôi đã kéo anh vào đây.

“Cô là người Trung?” Ánh mắt Từ Phi Hàng bỗng sáng lên, suốt chặng đường, anh đã đoán xem rốt cuộc Lâm Xuân là người nước R hay người Trung Quốc, cuối cùng, anh vẫn muốn tin tưởng vào chiếc mặt nạ Tôn Ngộ Không nên đã thử dùng tiếng Trung.

“Nói xàm vậy trời.” Cô có nét nào không giống người Trung Quốc hả?

“Thế cô cởi trói cho tôi đi, tôi tự đi được.” Từ Phi Hàng nói.

“Đợi ra ngoài, tôi sẽ cởi cho anh.” Lâm Xuân vừa nói vừa lôi anh đi về phía trước. Thật ra chủ yếu là do Sadako kéo, cô không khoẻ đến mức kéo được một người đàn ông nặng gần trăm cân.

Từ Phi Hàng cực kì khó chịu khi bị kéo lê trên đất, nhưng người ta không muốn thả anh ra, anh cũng không dám nói gì.

Sau bốn lần du hành, Lâm Xuân đã xuất hiện trong một siêu thị, không cần định vị gì hết, nhìn những nét chữ quen thuộc ở xung quanh là biết mình đã về nước rồi, lúc này, cô mới bò ra ngoài TV.

Song, cô vẫn không cởi trói cho Từ Phi Hàng mà đi ra sau lưng anh, nhét một con dao vào tay anh: “Tôi đi đây, không cần cảm ơn.”

– Cô là ai…

Từ Phi Hàng không đợi được câu trả lời, cô gái bí ẩn đã cứu anh không chờ anh nói hết câu mà biến mất ngay tại chỗ.

Lâm Xuân về đến nhà, việc đầu tiên cô làm ấy là xem giờ trên điện thoại:

00:16:36

Mình lên đường lúc hơn mười hai giờ, vậy nên tính cả đi cả về thì mình chỉ tốn khoảng mười lăm phút, mất phần lớn thời gian vào lúc kéo Từ Phi Hàng vào TV. Sadako 3.0 đỉnh cao quá, mỗi nước đi có một phút.

Nhắc đến Từ Phi Hàng, mình đã cho anh ấy dao rồi, ảnh cũng tự cởi dây được nhỉ. Dù không tháo được cũng chẳng sao hết, về nước rồi, sáng sớm ngày mai có người đi làm, thể nào cũng bị phát hiện ra thôi. Một người dị năng cấp B mà không có cái tài cán này thì đúng vô dụng.

Lâm Xuân mở máy, đang định ấn vào livestream để xem tình hình bên trong nhưng cô nhận ra livestream đã tắt rồi.

Cũng phải, mình cứu người ta rồi mà, livestream cũng phải tắt thôi. Không tắt để bị tát vào mặt à?

Chỉ cần nghĩ đến bộ dạng điên tiết của đám khủng bố sau khi mình giải cứu nạn nhân là Lâm Xuân đã sướng rơn người.

Tiếc rằng, mình chỉ muốn làm anh hùng vô danh, không thể chia sẻ niềm hân hoan này với ai hết.

Đúng, khi lên kế hoạch cho “chiến dịch” lần này, Lâm Xuân đã quyết định mình sẽ làm một anh hùng vô danh. Cái kiểu mà khắp bốn phương trời đều ngập tràn truyền thuyết về chị đây nhưng chẳng ai biết chị đây là ai hết. Lí do tại sao cô lại muốn khiêm tốn như vậy ư? Hỏi thừa ghê, một tổ chức khủng bố như Lửa Xanh còn có thể tồn tại dưới sự đấu đá của những người dị năng từ khắp nơi trên thế giới, một người cấp F nhỏ bé như cô có thể chống chọi được ư?

Chỉ có điếc không sợ súng thì mới bước ra ngoài ánh sáng để khiêu khích bọn chúng. Nhằm không bị phát hiện, cô thậm chí còn không cởi trói cho Từ Phi Hàng, sợ phát sinh chuyện gì đó sẽ bị anh ta thấy mặt.

Ôi, lần đầu kéo đàn ông vào TV, tại sao không phải anh Trần Sơ cơ chứ? Lời than vãn của Sadako bỗng xuất hiện.

“…” Lâm Xuân: “Trần Sơ vào TV rồi còn gì?”

Đợt trước cô bị tên biến thái chặn đường trong con ngõ, Sadako đã dẫn Trần Sơ đến đó.

Khác nhau chứ, lúc ấy anh Trần Sơ chủ động đi với bọn mình.

– Khác nhau ở đâu?

Gái không hiểu đâu, cái khoái cảm lúc kéo người ta vào TV ý. Khi đó người ta sẽ hoảng loạn, ngạc nhiên, và không cam chịu~

“…” Cái khoái cảm biến thái gì đây.

– Tít tít.

Điện thoại chợt rung lên liên tục, rung mười mấy lần mới dừng lại.

Lâm Xuân mới WeChat, nhìn thấy inbox của tổ sáu.

Chắc chắn là đang nói về chuyện mình đi cứu người đây mà.

Cô muốn làm anh hùng vô danh, nhưng không thể lừa được các thành viên tổ sáu. Cô mở inbox, kéo lên tin nhắn đầu tiên, định xem mọi người nói gì về việc này.

Vua Biển: Mười lăm phút, chắc Lâm Xuân bò về rồi đấy.

Biết ngay là bị phát hiện ra mà.

Thanh Không: Dù chưa bò về nước thì chắc chắn cũng đã bò đến một nơi an toàn.

Vua Biển: Thế để tôi gửi ảnh vào đây.

Dứt lời, anh đã gửi vào nhóm chat ba tấm ảnh liên tiếp, đó là ảnh chụp màn hình cảnh Lâm Xuân vừa bò ra khỏi TV, ngẩng đầu lên nhìn camera rồi dùng tóc kéo người ta vào TV.

Lâm Xuân: Xấu kinh tởm!

Vua Biển: Lúc Lâm Xuân bò ra ngoài, tôi rất muốn gọi điện đến để xác nhận.

Đại ca ơi, may mà anh không gọi, không thì em đã bị anh doạ cho chết rồi.

Vua Biển: Sau đó nghĩ lại, chuyện này mà còn cần xác nhận nữa à? Cái dáng như này, ngoài Lâm Xuân ra thì chả còn con ma nào khác.

Anh mới là ma ý!

Vua Bẩn: Trên mạng đang ráo riết tìm Lâm Xuân đấy.

Vua Biển: Cái đám nước R vô liêm sỉ còn nói Lâm Xuân là người nước mình, tao vừa mới chửi nhau với chúng nó cả buổi, cáu tới nỗi muốn đăng thẻ căn cước của Lâm Xuân lên luôn.

Thanh Không: …

Vua Bẩn: …

Sơ: Vua Bẩn, nguyền rủa nó bị thiểu năng đi.

Vua Bẩn: Nhận đơn.

Vua Biển: Em sai rồi, em sai rồi, em nói đùa thôi, sao em có thể chủ động tuồn thân phận của Lâm Xuân ra được chứ. Chỉ là Lâm Xuân trộm người đỉnh cao như thế, em kích động quá nên trong lòng nhộn nhạo vậy thôi.

Trộm người?

Trong lòng nhộn nhạo?

Vua Biển, anh được thầy Toán dạy Văn cho đúng không?

Lâm Xuân: Vua Bẩn, nguyền rủa ổng đi, em chuyển anh hai mươi nghìn tệ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook