Tôi Có Vẻ Đẹp Vô Biên

Chương 9: Một chút dịu dàng

Dung Quang

19/07/2022

Editor: Rang

Ừm... hôm nay nghe thử nhạc Việt nhé. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ????‍♀️

___________

Hai người băng qua dải phân cách, đi vào bên trong.

La Chính Trạch mờ mịt, "Cậu ngu à? Bị người ta vác loa ra gào mà còn có thể cười vui đến thế?"

Trình Hựu Niên: "Cô ấy không phải nữ thần của cậu sao?"

"Thì?"

"Nếu như người được tương tác với cô ấy đổi thành cậu mà điều kiện chỉ là bị gào mấy câu, chẳng lẽ cậu không muốn?"

Hình như cũng có lý.

La Chính Trạch lại bước mấy bước, sau mới tỉnh ra.

"Không đúng, đó là nữ thần của tớ, bị gào một tí thì tớ vui vẻ. Nhưng mẹ nó cậu đâu phải fan của cô ấy, cậu vui vẻ cái quái gì?"

"Ê ê, cậu đừng có đi."

"Cậu nói rõ ràng ra xem nào!"

"Trình Hựu Niên, có phải cậu cũng bị nữ thần của tớ bắt trọn tâm thiếu nam rồi không?"

Chân dài Trình Hựu Niên vẫn cứ bước về phía trước, ném xuống hai chữ: "Ấu trĩ."

*

Vụ của Lâm Thuật Nhất vẫn còn đang tiếp tục lên men.

Tiểu Gia cả ngày cứ nhìn chằm chằm Weibo, La Chính Trạch ở bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào đó.

Nhờ cậu ta, Trình Hựu Niên cũng nắm rõ tình hình phát triển của sự việc.

"Mấy người điên này bị mù mới cắn mãi không buông, còn muốn Chiêu Tịch phải đứng ra giải thích nữa chứ."

"Uầy, cậu không tin được đâu, còn có một tagline trên hotsearch là 'Chiêu Tịch cút ra khỏi giới giải trí' nữa cơ."

"Cả con dog Lâm Thuật Nhất không chịu đăng bài lên Weibo. Hơn nữa còn có người qua đường chụp cảnh cậu ta đeo khẩu trang đi vào bệnh viện, nói là cậu ta bị ảnh hưởng tâm lý. Lần này gây ầm ĩ lớn rồi đây."

"Ôi dm nó chứ, fan của chó Lâm nói muốn tạo nhóm tới chặn Chiêu Tịch!"

Sau màn hình máy tính, đầu ngón tay đang hoạt động của Trình Hựu Niên hơi ngừng lại.

La Chính Trạch trở mình, sâu kín hỏi: "Cậu nói xem, Chiêu Trịch xinh đẹp như vậy tại sao lại nghĩ quẩn tới mức muốn ngủ với cái tên đần Lâm Thuật Nhất cho bằng được thế nhỉ?"

"Cô ấy không có."

Ngàn năm hiếm gặp, Trình Hựu Niên ấy thế mà lại có phản ứng với cái tính bát quái này của cậu ta cơ đấy.

"Đúng thế! Cậu cũng cảm thấy cô ấy không thể nào nhìn trúng tên tiểu bạch kiểm kia đúng không?"

"Tôi không cảm thấy."

"Thế cậu —— "

"Chính mắt tôi nhìn thấy."

La Chính Trạch: "Nà ní???"

Xoay người dậy, cậu ta sợ hãi nắm lấy cánh tay Trình Hựu Niên.

"Cậu nhìn thấy cái gì cơ??"

Mười phút sau ——

"Sao có loại chuyện này mà cậu không thèm nói sớm?!" La Chính Trạch chỉ kém nước không gầm lên.

"Tại sao tôi phải nói?"

"Cô ấy bị cả cư dân mạng bôi đen thảm thiết như vậy. Một nhân chứng thấy tận mắt mọi chuyện như cậu lại không chịu đứng ra giúp cô ấy giải thích?"

Trình Hựu Niên hời hợt hỏi vặn lại: "Bản thân cô ấy có đi giải thích không?"

"..."

"Không."

"Ngay cả chính cô ấy cũng không tự làm rõ thì một người qua đường như tôi phải lắm chuyện làm gì?"

La Chính Trạch trợn mắt há mồm.

Mặc dù đạo lý này...

Nhưng cái kiểu làm như không thấy, khoanh tay đứng nhìn như thế là không đúng!

Cậu không nói hai lời, cầm máy tính xách tay của mình lên, đôi mắt sáng bừng, làm một loạt các thao tác.

Trình Hựu Niên hỏi cậu: "Cậu định làm gì?"

"Làm lôi phong thôi."

Hai người đều là người của sở nghiên cứu. Công việc chính của Trình Hựu Niên là lý thuyết và thí nghiệm, còn La Chính Trạch theo anh quanh năm, chuyên về CNTT, phụ trách mô phỏng kiến trúc và làm số liệu.

Anh chỉ cần nhìn lướt qua cũng biết La Chính Trạch đang muốn làm chuyện gì.

Siết lấy tay của cậu ta.

"Cậu định hack hệ thống giám sát của khách sạn? Đây là phạm pháp đấy!"

"Tớ chỉ xem chút thôi sau đó sẽ lặng lẽ rời đi y như lúc tới, phất ống tay áo rồi —— "

"Rồi để lại một đoạn video?"

Trình Hựu Niên nhướng mày, gập laptop lại.

"Đừng làm loạn."

La Chính Trạch hùng hồn đáp: "Lũ chó săn cũng chụp lén đấy thôi, nhưng có ai tố cáo chúng xâm phạm quyền riêng tư đâu. Tớ đây cũng chỉ lan tỏa việc thực thi chính nghĩa —— "

Nói được một nửa thì phát giác ánh mắt tràn đầy ý lạnh từ Trình Hựu Niên, cậu ta tự giác ngậm chặt miệng.

"Là một nhân viên của sở nghiên cứu khoa học quốc gia, biết luật mà còn phạm luật, vẻ vang lắm đúng không?"

"... Cũng tạm được."

Trình Hựu Niên: "?"

Cậu lập tức đổi giọng: "Không không không, tớ cảm thấy cực kì cực kì xấu hổ."

"Mở laptop lên."

"Ò."

"Ra ngoài, cấm được hack nữa."

"... Ò."

La Chính Trạch lưu luyến không thôi, video vừa hay dừng lại ngay cảnh Chiêu Tịch đá văng Lâm Thuật Nhất ra khỏi phòng.

Cậu chép chép miệng.

Thoải mái.

Thật con mẹ nó thoải mái.

Nhưng bằng chứng tới tay rồi mà còn không thể lên tiếng.

Bực.

Này mẹ nó nghẹn vl.

*

Không ngờ chiều tối hôm đó, khi Trình Hựu Niên đang ngồi xổm trước đống đất lấy mẫu nghiệm thì phim trường bên cạnh lại xảy ra chuyện.

Đồng nghiệp chạy tới rêu rao ——

"Ê ê, khu bên cạnh xảy ra chuyện lớn rồi!"



"Sao thế?"

"Nghe bảo fan hâm mộ chạy tới tận nơi đập đồ, đòi tìm đạo diễn yêu cầu giải thích."

Nhìn qua, cái logic liên quan này loạn vô cùng.

Lúc này có người đặt câu hỏi: "Đã đập đồ lại còn đòi tìm đạo diễn yêu cầu lời giải thích?"

Trình Hựu Niên đứng dậy nhìn xa xăm. Phim trường bên kia loạn cào cào, người đến người đi, không biết đang làm gì.

Có người khẽ đẩy vị đồng nghiệp nói mấy câu bát quái đó, bĩu môi nhìn hắn.

Ý là, công việc hiện tại còn đang bận rộn, tám chuyện nhà bên kia làm gì rồi tí nữa thế nào cũng bị phê bình, bảo bọn họ giờ làm việc thì không làm, cứ đi bàn chuyện linh tinh cho xem.

Nào ngờ Trình Hựu Niên lại thuận miệng hỏi: "Thế đạo diễn của bọn họ thế nào rồi?"

Vị đồng nghiệp kia ngẩn người, vội vàng đáp: "Không có chuyện gì cả. Nghe nói Chiêu đạo diễn không có mặt ở đó, chỉ có mỗi phó đạo diễn thôi."

... Không có ở đó sao.

Không hiểu sao, lòng Trình Hựu Niên dần tĩnh lại.

Lúc tan làm trở về khách sạn, đi qua hành lang, anh lại đứng ở cửa thất thần một lúc.

Cửa đối diện đóng chặt, không nghe được bất kỳ động tĩnh nào.

... Hẳn là không có chuyện gì đâu nhỉ?

Ngay sau đó, anh lại tự cười mình nhiều chuyện.

Cả đoàn phim đều ở đây rồi, cô có thể có chuyện gì được chứ?

Trình Hựu Niên thay đồ, ngồi trên sô pha đọc sách.

Nửa tiếng sau, La Chính Trạch trở về từ nhà ăn dưới lầu, vội vã chạy vào phòng.

"Xong rồi!"

Giày cậu ta cũng không cởi, cứ thế chạy vào phòng kéo tay Trình Hựu Niên ra ngoài.

"Đi, nhanh cùng tớ đi cứu người!"

"?"

"Dưới lầu! Dưới lầu có một đám nữ sinh đang bắt nạt một người kìa!"

Trình Hựu Niên bắt cái tay vừa kéo, "Bớt nhiều chuyện đi. Có bảo vệ rồi."

"Cậu, cái người này sao lại không có tí tinh thần chính nghĩa nào như thế cơ chứ!" La Chính Trạch vội vội vàng vàng, "Một đám con gái hết chửi rồi đẩy, sợ là bây giờ đã động tay động chân rồi!"

Trình Hựu Niên giương mắt nhìn, "Phụ nữ đánh nhau, cậu xí vào làm gì?"

"Tớ hăng hái làm việc nghĩa mà."

"Bàn về miệng, cậu không nói lại, Bàn về tay, cậu không đánh được —— "

"Thế nên tớ mới tìm cậu đấy!"

"Tìm tôi?" Trình Hựu Niên tức đến mức cười ra tiếng, "Tôi không đánh phụ nữ."

"Là chính cậu không cho tớ phát tán video, giờ fan đã tìm đến cửa chặn người rồi, chẳng lẽ cậu còn không chịu giúp một tay hay sao? Lương tâm của cậu không thấy cắn rứt hả?"

Trình Hựu Niên nghe vậy sửng sốt một lúc.

"Cậu nói cái gì?"

"Mấy cô gái đó tìm đến cửa chặn Chiêu Tịch kìa —— ấy, cậu đi đâu thế?"

*

Buổi trưa Chiêu Tịch nhận được điện thoại từ Ngụy Tây Diên, bảo cô tạm thời đừng tới phim trường.

"Có người tới gây sự, em trước cứ đợi ở khách sạn, chuyện bên này có anh giải quyết."

Chuyện này sao có thể chứ.

Dựa vào tính cách của Chiêu Tịch thì cô sẽ không bao giờ núp sau lưng người khác.

Quay phim rất cực, không nói đến việc phải tập trung toàn bộ tinh thần, còn phải thường xuyên thức khuya nữa.

Vì vậy cô gần như không trang điểm khi ở phim trường.

Nhưng hôm nay cô vực dậy tinh thần, tắm rửa, trang điểm, chọn cho mình một cái chiến bào không chê vào đâu được —— một chiếc áo khoác ngoài cashmere màu đỏ, phối với âu phục kẻ caro sẫm màu.

Mười phần khí thế.

Ai dè còn chưa kịp tới phim trường đã bị chặn ngang trước cửa khách sạn.

"..."

Mẹ, nước này mình đi nhầm.

Bảy tám cô gái nhỏ chặn bên ngoài khách sạn, vừa thấy cô bước ra liền lập tức chen nhau tiến tới.

"Cô cho là cô núp trong khách sạn thì sẽ không có ai tìm được cô chắc?"

... Ủa chẳng lẽ sai hả?

Nếu không phải cô tự chui đầu vào rọ, bước ra khỏi khách sạn thì mấy nhóc này có thể tìm được cô chắc?

"Nếu cô không nói chuyện rõ ràng thì hôm nay đừng mơ có thể đi đến đâu!"

Cô gái nhỏ khí thế hung hăng chĩa về phía cô.

Đám đông vây quanh cô, nhưng bọn họ cũng không dám ra tay thật sự, chỉ có thể mồm năm miệng mười chửi cô.

"Đồ không biết xấu hổ, lại còn muốn ngủ với Lâm Thuật Nhất, còn không nhìn lại xem bản thân là cái cọng rơm nào!"

"Tưởng là dựa vào cha vào mẹ vào ông nội bà nội thì không ai trị được cô chắc?"

"Đây là xã hội pháp trị, cô tưởng bốn bể là nhà mình, tưởng cả cái thiên hạ này là của cô à?"

Thế như chẻ tre, ồn ào tới mức khiến bảo vệ khách sạn phải trực tiếp ra xem.

Hai người bảo vệ vội vàng quát: "Phía bên kia, đang làm cái gì đấy hả!"

Ở đây đều là mấy cô gái nhỏ tới lấy lại công bằng cho thần tượng, có lòng ra mặt cho idol mình nhưng lá gan cũng không lớn, vừa nghe vậy thì vội lui lại hai bước.

Chiêu Tịch vung tay lên, ra hiệu bảo vệ đừng tới gần.

Tiếp đó, cô khẽ mỉm cười: "Ra mặt vì Lâm Thuật Nhất?"

"Đúng thì sao?"

"Cô dám làm thì dám chịu!"

Mấy cô gái nhỏ cứ ríu ra ríu rít, lòng căm phẫn lại bắt đầu vùng lên.

Chiêu Tịch gật đầu: "Làm người đúng là dám làm thì phải dám chịu, nhưng chị không làm chị đây việc gì phải chịu?"

"Phi. Ảnh cũng bị tung ra rồi mà còn ở đó già mồm!"

"Anh giai cũng đã phải đi tìm bác sĩ tâm lý vì cô, cô lại còn không biết liêm sỉ!"

"Thức thời thì mau đi xin lỗi anh giai, trả lại anh ấy tài nguyên cô đã cướp đi! Cô cơ bản không biết để đi tới ngày hôm nay anh ấy đã phải cố gắng như thế nào, anh ấy mới không phải loại người rác rưởi dựa vào quan hệ để thăng tiến đâu!"

"Đúng vậy, cô muốn hạ thủ anh ấy á, sao không đái một bãi rồi tự ngắm mình trong đó đi!"

Xưa nay Chiêu Tịch đều biết, vạn vật muôn hình vạn trạng, những thứ nhìn thấy trên Weibo cũng chỉ là một hai phần.

Mà trước mắt cũng chỉ là một phần trong số đó được đưa tới hiện thực thôi. [1]

[1] Đoạn này tớ không biết là đúng chưa nữa, nguyên văn là thế này: 眼下也不过是那一套来到了现实中.

Cô cũng chẳng tính toán chi li làm gì.

"Mấy đứa đến tìm chị nói chuyện, nếu giờ chị nói, mấy đứa có tin không?"

Cô tự nhiên hào phóng đứng đó, lời lẽ rõ ràng.

"Đúng là Lâm Thuật Nhất bị chị đuổi ra khỏi tổ kịch. Nhưng nguyên nhân là do kỹ năng diễn xuất của hắn quá mức tệ hại, làm chậm trễ tiến trình quay phim."



Mọi người xôn xao.

Nhưng mà không đợi họ phản bác, quả bom hạng nặng thứ hai đã lên sàn.

"Hơn nữa chị đây chẳng có chút hứng thú nào với Lâm Thuật Nhất. Cái đêm trong hình kia là hắn chủ động tìm tới phòng chị, bị chị đuổi ra ngoài."

"Cô gạt người!"

"Phi, thà tin trên đời này có quỷ chứ không bao giờ tin cái miệng của cô!"

...

"Vậy mấy đứa đi hỏi khách sạn đi chứ. Trong hình có thể nhìn thấy số phòng đúng không? Cứ đi hỏi thử, hỏi xem phòng đó là của ai, sự thật sẽ được làm rõ, không phải sao?"

Lúc Trình Hựu Niên bước ra ngoài khách sạn chính là nhìn thấy cái cảnh này.

Người phụ nữ kia khẩu chiến xưng vương.

Bản lãnh đấy.

Một nhóm thiếu nữ giận đến run người. Người trong cuộc bị cả đám vây quanh lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, khí thế đầy mình, chẳng giống người bị vùi trong hiểm cảnh, ngược lại càng giống như đang...

Diễn giảng ngay trước mặt mọi người.

Bị người ta sỉ nhục thần tượng ngay trước mặt lại chẳng thể làm gì ngoài việc mặt mũi tái nhợt cãi lại. Có lẽ vì có tâm tình như vậy, một cô gái nhỏ vừa vội vừa tức, bật khóc ngay tại chỗ.

Oa một tiếng, mặt cô bé đỏ tới tận mang tai, nghẹn ngào nói: "Anh, anh ấy không phải là người như vậy! Cô nói bậy!"

Chiêu Tịch nhìn giọt nước mắt trong suốt của cô bé, từ điển ngôn ngữ chợt trở nên nghèo nàn.

Cho dù Lâm Thuật Nhất là người như thế nào thì trước ống kính, trên màn hình, trước mặt các cô nhóc trẻ tuổi hình tượng của hắn chính là một thanh niên ấm áp tựa ánh mặt trời.

Họ ngưỡng mộ hắn, thực lòng yêu mến hắn, cũng bận lòng vì hắn.

Chiêu Tịch hít sâu một hơi, rút khăn giấy đưa cho cô bé.

Cô nhóc vẫn không ngừng khóc, hất tay cô ra, "Tôi không cần cô giả bộ tốt bụng."

Chiêu Tịch cũng không so đo với cô bé, lấy lại khăn giấy, bình tĩnh nhìn.

"Vì một người không quen không biết mà ngồi máy bay chạy tới một nơi xa xôi vắng vẻ như vậy có đáng không?"

"Cô chưa từng theo đuổi thần tượng, đương nhiên không hiểu tình cảm trong lòng chúng tôi rồi!"

Đúng vậy, cô không theo đuổi thần tượng, tất nhiên không hiểu được.

"Nhưng chị có cha có mẹ, là một người con, chị hiểu nỗi lòng của cha mẹ."

Ánh mắt cô lướt qua từng gương mặt trẻ tuổi, "Tuổi trẻ còn lắm lông bông. Trong lòng có người mình thích, đấy là quyền của mấy đứa. Nhưng mấy đứa ngàn dặm xa xôi chạy tới một nơi hoang vu như vậy, cha mẹ mấy đứa có biết không? Nếu như biết, sẽ không lo lắng cho mấy đứa nhiều bằng mấy đứa lo lắng cho Lâm Thuật Nhất hay sao?"

...

Chiêu Tịch không nói nhiều, nhưng từng lời cô nói đều vô cùng chân thành tha thiết.

Một đám thanh niên bỗng nhiên không còn lời nào để nói.

Có người còn nhỏ giọng ngập ngừng muốn nói gì đó, nhưng khi đối diện với tầm mắt nghiêm nghị lại thản nhiên của Chiêu Tịch lại không biết phải mở lời thế nào.

Chiêu Tịch gọi điện thoại cho người phụ trách, "Tiểu Lý, ở chỗ tôi có mấy đứa bé —— "

Cô cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo trên tay, nói tiếp: "Hôm nay muộn quá rồi, sắp xếp mấy phòng ở khách sạn cho bọn trẻ rồi mai đưa chúng ra sân bay."

Để điện thoại di động xuống, cô hỏi chúng: "Còn có chuyện gì muốn nói không?"

Cô gái nhỏ vừa mới khóc thành tiếng kia sợ sệt nhìn cô, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng: "Chị, chị không nói dối chứ?"

Chiêu Tịch thờ ờ đứng đó, dáng người thẳng tắp.

"Em thấy sao?"

Bọn nhỏ trố mắt nhìn nhau, ánh sáng trong mắt tắt ngấm.

Có người nhỏ giọng nói: "Không nên vì vài ba câu của cô ta mà không tin tưởng anh giai, lúc đầu đã nói sẽ vĩnh viễn thương anh ấy mà!"

Dù vậy sự dao động trong nháy mắt đó lại không thể lừa được người.

Chiêu Tịch quay đầu lại tìm bảo vệ, bất ngờ thấy hai người đứng ở trước cửa khách sạn.

Dừng một lúc, vẫn nói với bảo vệ một tiếng trước tiên: "Để cho mấy đứa trẻ ngồi ở đại sảnh một lúc, tí nữa sẽ có nhân viên công tác tới thuê phòng cho bọn chúng."

Bảo vệ không ngừng gật đầu.

Bấy giờ Chiêu Tịch mới ung dung thoải mái đi tới cửa khách sạn, cười như không cười.

"Anh Trình, ra đây tìm tôi à?"

Trước đó cảnh La Chính Trạch vội vàng chạy lên lầu bị cô bắt gặp. Lúc ấy cô còn nghĩ không biết có phải thay cô lên lầu tìm viện binh không.

Cô còn mất vài giây đoán xem liệu người đàn ông đó có chịu xuống hay không nữa đấy.

Chẳng hiểu sao thấy anh đến cảm xúc của cô lại có chút vi diệu, muốn cười.

Anh thờ ơ ngẩng đầu, "Tôi tới cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua ít đồ."

Tầm mắt của Chiêu Tịch hạ xuống, ngừng lại trên chân anh, "... Thật không?"

Trình Hựu Niên cúi đầu xuống nhìn.

Dép đi một lần của khách sạn, ngày mùa đông, đến cả tất cũng không mang, phối với áo choàng dài trên người lại phá lệ nổi bần bật.

Khuôn mặt anh vẫn bày vẻ thản nhiên, "Lúc ra ngoài quá vội vàng."

Sau lưng, La Chính Trạch hỏi anh: "Định mua gì thế?"

"Nước suối."

"Không phải trên bàn vẫn còn để năm chai lớn sao? Vẫn mua tiếp à?"

"..."

Đầu óc La Chính Trạch mịt mờ, hoàn toàn không biết mình là một tay phá đám cừ khôi.

Trái lại, Chiêu Tịch đứng trước cửa khách sạn, phì một tiếng bật cười.

Cô bước nhanh đuổi theo Trình Hựu Niên, "Trùng hợp ghê, tôi cũng đi cửa hàng tiện lợi."

Cô ngoắc tay về phía mấy cô gái nhỏ, dặn dò: "Ngoan ngoãn đợi ở khách sạn, đừng có chạy lung tung đấy nhé!"

Sau đó lại cười híp mắt nhìn Trình Hựu Niên.

Mấy cô nhóc nhìn cô, rồi quay sang nhìn Trình Hựu Niên.

Có người nhỏ giọng nói: "Chị ấy dịu dàng thật đấy."

"Đó là bạn trai của chị ấy à?"

"Đẹp trai quá."

"Chị ấy có bạn trai như thế rồi, sẽ, sẽ còn đối với anh..." [2]

[2] Cấu trúc trong câu của TQ khác với nước mình nên nó vậy

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, tất cả đều trầm mặc.

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm qua có top bình luận, bảo: "Quả nhiên khi hai bức vương [3] gặp nhau, tất sẽ có một người không thể nào vờ vịt."

Phì [4] ——

Tại hạ đồng ý sâu sắc. [5]

[3] bức vương: người giỏi dồn ép, bức ép

[4] Phì: từ tượng thanh. Giống như bên TQ, mỗi lần miêu tả tiếng bật cười thường là: phốc hahaha, kiểu vậy đó.

[4] Thâm dĩ vi nhiên: suy nghĩ sâu sắc, tự bản thân cũng sâu sắc cho là đúng.

Editor có điều muốn nói:

Mặc dù idol của t toàn những người ưu tú nhưng đọc mà thấy tội quá đi... Thế mới nói việc dành tình cảm cho idol chẳng khác gì một ván bài, gặp được người tốt thì thắng lớn, gặp phải người không ra gì thì... như fan cô Sảng vậy đó:)))

Giải toả ngày tháng đầy drama bằng một chương chuyện nào. Cứ bình tĩnh ung dung, drama năm nay còn dài, dù sao cũng mới đầu năm ????

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Có Vẻ Đẹp Vô Biên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook