Tôi Là Người Đứng Đắn

Chương 52

Tràng Vị Bất Thích Giả

02/05/2017

Ps: Đến giờ kể chuyện đêm khuya, chúc mọi người ngủ ngon 3 Ngày xửa ngày xưa, có một tòa lâu đài tráng lệ ở giữa khu rừng, trong lâu đài có một vị hoàng tử tóc đen mắt xanh cao quý sống ở đó. Có một hôm, một bà lão với khuôn mặt nhăn nheo đi đến trước cửa lâu đài, muốn dùng một quả quýt để đổi lấy một đêm ở lại trong lâu đài. Hoàng tử nhận lấy quả quýt nhìn một chút, chàng thấy được da của quả quýt đã nhăn hết cả, thế nên chàng đã dứt khoát từ chối bà lão. Ngay sau đó, trên người bà lão đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng vàng, nàng biến thành một cô gái xinh đẹp như tiên, mà quả quýt trên tay nàng thì lại biến thành một quả bưởi khổng lồ. Hoàng tử vô cùng hối hận, vội vàng giải thích với cô gái, nhưng mà mọi thứ đã chậm rồi. Cô gái trách hoàng tử quá xem trong bề ngoài và ích kỷ tự đại, làm một phép ma thuật biến hoàng tử thành một con dã thú, còn quả bưởi tươi ngon mọng nước kia thì sẽ thành đảo kế*(thứ có thể đảo ngược lại số mệnh)cho vận mệnh của vương tử. Ngay khi hoàng tử trưởng thành một khắc kia, quả bưởi sẽ chín hoàn toàn. Nếu hoàng tử có thể yêu thương một ai đó thật lòng, lại khiến người kia yêu mình và vì mình sinh một đứa con, thì ma chú sẽ giải trừ, còn nếu không, quả bưởi sẽ bong từng lớp vào mỗi ngày, cho đến khi bong ra sạch sẽ thì hoàng tử sẽ không thể biến về hình dạng cũ được nữa. Từ đó về sau hoàng tử bị nhốt lại trong lâu đài, thứ duy nhất có thể liên hệ với thế giới bên ngoài chính là một cái gương mà cô gái kia đã để lại. Mà ở bên kia rừng rậm, có một thôn nhỏ hiền hòa, trong thôn có một trưởng thôn, trưởng thôn có một đứa con tên Lâm Kỳ, là ‘thôn thảo’*(hotboy của thôn :v)nổi tiếng trong thôn, rất nhiều người đều thầm thương trộm nhớ cậu, trong đó con trai của quan trị an – Darrel là cuồng nhiệt nhất, từng có một lần tuyên bố muốn cưới Lâm Kỳ. Có một hôm, trưởng thôn ra ngoài đi thăm hỏi người bạn tốt ở thôn lân cận, trên đường về lại bị lạc mất phương hướng, ông không thể không đến tòa lâu đài nhìn như bị bỏ hoang duy nhất ở gần đó nghỉ một đêm. Đêm kia, đã khiến cho thế giới quan của trưởng thôn bị sụp đổ. Ông thấy được gia cụ biết cử động, bộ trà cụ có thể nói, trong đó khiến ông khó chịu nổi nhất chính là một cái ấm trà độc mồm độc miệng. Rồi sau sau đó, ông lại gặp được một con sói đen cực lớn biết nói tiếng người, sói đen nhìn thấy ông thì không nói hai lời liền đem ông nhốt lại. Lâm Kỳ ở nhà chờ lại chờ, đợi rồi lại đợi nhưng trước sau không thấy cha quay về, mà cái tên Darrel đáng ghét kia lại cứ dây dưa mãi với cậu, cuối cùng cậu quyết định rời nhà đi tìm cha. Lâm Kỳ với thuộc tính mù đường được di truyền một cách hoàn mỹ từ cha mình, rất nhanh đã bị lạc đúng ngay chỗ đó, hơn nữa cũng đi nghỉ chân ở cùng một tòa lâu đài, thế là cậu đã thấy được mọi thứ mà cha mình đã gặp qua. Lâm Kỳ hiền lành không nỡ để cha già phải phập phồng lo sợ giữa một đám đồ vật kỳ dị, cuối cùng đưa ra để bản thân làm tù binh, thả người cha già của mình. Dã thú cuối cùng đã đồng ý lời cầu xin của cậu. “À này, tôi tên Lâm Kỳ, xin hỏi ngươi tên gì?” Lâm Kỳ cười rạng rỡ chào hỏi dã thú. Sói đen ngồi chồm hổm ở trước mặt Lâm Kỳ, nghiêng đầu ngoan ngoãn nói: “Tôi tên là Salou”. Một cái ấm trà ở trên bàn bên cạnh phát ra một tiếng “xì”, cười miệt nói: “Vô dụng!”. Một cái chén trà lặng im theo sát phía sau nó. Sau khi trưởng thôn trở về thôn lập tức cầu cứu quan trị an, xin ông ta cứu con trai Lâm Kỳ của mình ra, nhưng mà dã thú biết nói và dụng cụ biết cử động khiến quan trị an cảm thấy trưởng thôn nói bậy bạ nên đuổi ông ta về. Mọi thứ lại để con trai của quan trị an là Darrel nghe được, gã lập tức nghĩ ra một biện pháp —— chỉ cần đem trưởng thôn nhốt vào bệnh viện tâm thần làm uy hiếp, Lâm Kỳ chắc chắn sẽ đồng ý gả cho hắn ta. Nói thì làm ngay, Darrel lập tức dẫn theo một đám bạn xấu của mình đi về phía nhà của trưởng thôn. Trưởng thôn bên này thấy không thể cầu cứu được bèn quay về nhà thu xếp hành trang, dắt con ngựa già quyết định bản thân một mình một ngựa đi cứu đứa con cưng. Khi Darrel dẫn người đi vào trong nhà trưởng thôn lại vồ hụt, gã giận dữ đạp ngã khung cửa, ánh mắt âm u. Lại nói về Lâm Kỳ, tính tình cậu trời sinh đã vui vẻ cởi mở, tuy là chôn thân giữa một đám sinh vật quái lạ nhưng vẫn sống rất tự tại như cũ. Con sói lớn tuy là nhìn qua rất đáng sợ nhưng chưa từng làm ra hành vi tổn thương Lâm Kỳ, thậm chí không hề nói lớn tiếng với cậu nữa. Lâm Kỳ cảm thấy cuộc sống như thế cũng tốt lắm, ít nhất ở đây không cần gặp cái tên Darrel đáng ghét kia, duy nhất không hài lòng chính là cậu cũng không thể thấy được cha mình nữa rồi. “Lâm Kỳ, đến ăn tối đi”, một bóng mờ đến từ đỉnh đầu, giọng của Salou vang lên từ sau lưng. Lâm Kỳ hồi phục lại tinh thần, đi theo Salou cùng đến nhà ăn. Trên bàn cơm, nến tự động cháy lên, ly rượu tự mình đầy ắp, chén dĩa thức ăn nhảy đến trước mặt hai người, tuy đã gặp qua rất nhiều lần rồi nhưng Lâm Kỳ vẫn có một loại cảm giác không thể tưởng tượng nổi. Ăn cơm hàng ngày thành chuyện vui nhất của Lâm Kỳ. Salou vừa ăn thịt bên miệng vừa nhìn lén cái ấm trà đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở bàn bên cạnh kia. Nhớ tới lời hôm nay ấm trà nói với cậu ta: “Lâm Kỳ là cơ hội tốt nhất để chúng ta chạm tới lời nguyền, cậu nhất định phải làm cho cậu ta yêu cậu biết chưa? Lúc nào cần moe thì phải moe, giả vờ đáng yêu cũng không có gì phải xấu hổ đâu biết không?” Salou lại nhìn Lâm Kỳ đang từng ngụm ăn bò bít-tết ở đối diện bàn ăn một cái, môi dính dầu ánh lên vẻ bóng loáng màu phấn hồng mê người. Lâm Kỳ nhận thấy ánh mắt của Salou, ngẩng đầu lên hé miệng cười: “Sao thế? Tôi dính thứ gì ư?” “Không, không phải, ưm….” Salou cúi thấp đầu nói, “Môi cậu có vẻ ăn rất ngon á”. Lâm Kỳ sửng sốt, liếm liếm môi theo phản xạ. Ánh sáng xanh trong mắt Salou càng tăng thêm, cậu ta vội vội vàng vàng giải quyết hết thịt trên bàn, từ đầu kia của bàn ăn đi đến bên cạnh Lâm Kỳ ngồi xổm xuống, một đôi mắt xanh long lanh nhìn vào cậu. Lâm Kỳ buông dao nĩa xuống, nhìn con sói to ngồi cũng gần như cao bằng cậu này, đang định mở miệng hỏi cậu ta định làm gì thì máy quay đĩa bên kia nhận được ám hiệu của ấm trà phát ra âm nhạc tuyệt diệu. Lâm Kỳ hiểu ra, cười nói: “Cậu muốn khiêu vũ với tôi sao?” Salou giương miệng, còn chưa kịp nói gì đã nhận được cái nhìn chòng chọc nghiêm khắc của ấm trà đành phải câm miệng lại. Lâm Kỳ cười, đứng dậy nắm lấy hai chân trước của Salou từ từ xoay tròn theo điệu nhạc. Hai chân sau của Salou chống lấy cơ thể, lắc lắc đuôi bị Lâm Kỳ mang xoay bước theo, nhìn thấy gương mặt tươi cười của người trước mắt, cậu ta nhịn không được duỗi đầu lưỡi đi liếm liếm cằm cậu. Lâm Kỳ giật mình, đột nhiên thả lỏng tay ra, Salou chợt mất đi chống đỡ nhào ra trước một phát đem Lâm Kỳ đè ở bên dưới. Lâm Kỳ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, mở mắt ra lần nữa thì nhìn tới được một đôi mắt xanh biếc gần như muốn đem cậu hút vào bên trong, không biết sao tim cậu chợt đập nhanh hơn, vội vàng giãy khỏi bên dưới Salou cuống cuồng vấp tới vấp lui chạy ra khỏi nhà ăn. Salou bị phản ứng của Lâm Kỳ khiến cho không biết làm sao nữa, vội vàng đưa ánh mắt cầu cứu về phía ấm trà. Ấm trà cười “hà hà” hai tiếng, hai ba bước đã nhảy đến bên cạnh Salou: “Thằng nhóc này, có chút bản lĩnh đó! Mau đuổi theo cậu ta đi, cậu đã thành công một nửa rồi đấy”. Salou nghe lời từ trên đất đứng lên đuổi theo mùi của Lâm Kỳ. Còn bên này, khi Lâm Kỳ rất khó khăn tỉnh táo lại mới nhận ra bản thân cũng không phải đi về hướng phòng, mà là một cái gác cho đến giờ cũng chưa từng đi qua. Cậu ta tò mò quan sát cánh cửa xinh đẹp trong tầm tay kia một cái, bật nắm cửa ra. Trong phòng tối tăm một mảnh, chỉ có một cái lọ thủy tinh tỏa ra ánh bạc. Lâm Kỳ không tự giác mà tới gần một chút, cậu thấy rõ trong lọ có chứa một quả bưởi cực kỳ lớn đang tróc da, bên dưới lọ đã chồng chất không ít da bưởi. “Cậu ở trong đây làm gì đó!” Tiếng kêu phía sau làm Lâm Kỳ hoảng sợ nhảy dựng, cậu vội xoay người lại nhìn thấy con sói to màu đen đứng ở cửa, đôi mắt xanh dưới ánh trăng phản xạ ra một tia sáng đáng sợ. “Xin.. xin lỗi, tôi chỉ là tò mò một chút…” Lâm Kỳ vội vàng xin lỗi. “Đi ra ngoài!” Tay Lâm Kỳ run lên, yên lặng rời khỏi phòng. Salou từ từ đi tới bên cạnh lọ thủy tinh, ngẩn người ra với nó, lại một lớp vỏ bưởi tróc xuống, lờ mờ có thể thấy được lớp thịt quả ở bên trong. “Làm sao bây giờ, tôi hình như đã chọc cậu ấy giận rồi”. Ngày kế, Salou ủ rũ nói với tủ chén. Ấm trà trên tủ chén đảo mắt khinh bỉ: “Cậu là tên ngu ngốc! Để cậu ta nhìn xem cái quả bưởi rách nát kia thì đã sao hả, cậu kích động cái gì chứ?”. “Tôi cũng không biết nữa, chỉ là rất sợ cậu ấy biết chúng ta tốt với cậu ấy như vậy chẳng qua là lợi dụng cậu ấy giải trừ lời nguyền”. Salou vừa mới dứt lời thì chợt nghe thấy bên cạnh cửa truyền tới tiếng lay động, sau đó là tiếng bước chân của người nào đó vội vội vàng vàng rời khỏi. Ấm trà đảo mắt khinh bỉ: “Ngu ngốc!” Salou cuống quýt đứng dậy, bất an bước qua lại: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, cậu ấy nghe thấy rồi kìa!”. “Đúng thế, cậu ta nghe thấy rồi, nếu cậu không nói ra rõ ràng như vậy cậu ta sao có thể nghe được chứ”. Ấm trà tiếp tục khinh bỉ. “Vậy, tôi đây chạy theo giải thích với cậu ấy ha!” Salou nói xong định đuổi theo. “Đứng lại!” Ấm trà nhảy nhảy tới bên cạnh tủ chén, “Cậu đuổi theo muốn nói gì với cậu ta chứ? Nói rằng cậu rất xin lỗi muốn lợi dụng cậu ta giải trừ lời nguyền ư? Trước hết cậu phải hiểu rõ, cậu thực sự muốn lợi dụng cậu ta giải trừ lời nguyền hay sao hả?”. Salou sững người tại chỗ: “Tôi… tôi không muốn lợi dụng cậu ấy giải trừ lời nguyền”. “Vậy cậu muốn gì? Tại sao cậu lại đối xử tốt với cậu ta như thế?” Ấm trà tiếp tục hướng dẫn. “Tôi… tôi chỉ là muốn đối xử tốt với cậu ấy mà thôi, không giải trừ được lời nguyền cũng không sao hết, tôi thích cậu ấy”. “Được rồi, cậu qua đó nói với cậu ta như vậy đi” Salou nghe lời dạy, theo mùi đi tìm Lâm Kỳ, lại phát hiện đối phương đã chạy khỏi lâu đài nên vội vàng nhanh chân lên. Lâm Kỳ đột nhiên nghe thấy cái tin như thế chỉ cảm thấy đặc biệt khó chịu, không ngờ rằng con sói đen kia đối xử tốt với cậu như thế đều chỉ là vì mục đích của bản thân. Cậu cảm thấy rất thất vọng, Salou nhìn qua hiền lành vô hại như thế thì ra cũng là có mưu đồ riêng. Khi Lâm Kỳ lại ngẩng đầu nhìn về phía trước thì nhận ra bản thân đã hoàn toàn lạc đường. Cậu vội vã nhìn về phía sau ngay cả một góc của lâu đài cũng không nhìn tới được nữa. Cậu cười khổ một cái, dựa vào một gốc cây đại thụ ngồi xuống, đột nhiên nhớ nhà gấp bội. Cách đó không xa đột nhiên truyền tới tiếng cười quỷ dị, hoặc như là tiếng khóc nỉ non của trẻ con vậy, trong lòng Lâm Kỳ run lên, từ từ dựa vào cây đứng dậy, chỉ chốc lát, bụi cây bắt đầu sột soạt rung động, một đám linh cẩu xuất hiện ở trước mặt Lâm Kỳ đem cậu bao vây lại. Lâm Kỳ cẩn thận quan sát chung quanh người mình xem có thứ gì có thể lấy tới làm vũ khí hay không, một cái tên tên vờn quanh trong cổ họng, bật cái sẽ thốt ra. “Lâm Kỳ!” Phía sau đột nhiên có người kêu tên của cậu. “Salou!” Cái tên lởn lởn trong cổ họng của Lâm Kỳ cuối cùng cũng được cậu gọi ra. Cùng lúc đó mấy con linh cẩu đột nhiên phóng về phía cậu. Lâm Kỳ nhắm hai mắt lại. “A!” Một tiếng kêu đau đớn, Lâm Kỳ vội mở mắt ra, con linh cẩu ban nãy nhào về phía cậu đã nằm ra đất không ngừng run rẩy, Salou che ở trước người cậu, hạ thấp người xuống phát ra tiếng gầm nhẹ đe dọa đàn linh cẩu. Mấy con linh cẩu chần chừ, cuối cùng cũng tấn công về phía Salou —— Trên đường trở về lâu đài, Lâm Kỳ nằm ở trên người Salou, có mùi máu tươi nhàn nhạt vờn quanh mũi. “Salou, vết thương đau không?” “Không sao, vết thương nhẹ thôi”. “… xin lỗi, cho cậu thêm phiền rồi, tôi không nên tự tiện chạy khỏi lâu đài”. “Không phải lỗi của cậu. Lâm Kỳ, tôi…..” Salou còn chưa nói xong đã bị lời nói tiếp theo của Lâm Kỳ đánh gãy: “Salou, tôi nhớ nhà”. Dưới chân Salou không phát hiện ra mà hơi khựng lại một cái rồi trở về bình thường, mấy lần cậu ta há miệng muốn nói gì đó lại không nói được lời nào. Sau khi quay về lâu đài, Lâm Kỳ vội vã kêu đám gia cụ đưa Salou về phòng, cái thùng thuốc nhảy phốc một cái lên đầu giường bắt đầu băng bó vết thương cho Salou. Sau một hồi lặng im, Salou lấy ma kính ở bên gối ra: “Cho cậu nè, cái gương này có thể cho cậu nhìn thấy cha mình đấy”. Lâm Kỳ biết ơn nhận lấy, vội vã nhìn lên trên mặt kính, liền thấy người cha già nua của mình đang hấp hối nằm ở trên một cái sườn dốc. “Salou! Cha tôi, ông ấy….” Lâm Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía Salou như cầu cứu. Salou sau khi lặng im một hồi, nhắm mắt lại, nói: “Cậu đi tìm ông ấy đi, cưỡi con ngựa trong chuồng ấy. Cái gương này cậu mang đi đi, mong cậu thỉnh thoảng có thể nhớ đến tôi”. Lâm Kỳ nắm chặt cái gương trong tay, hạ một quyết định trong lòng, cậu cúi người hôn cổ Salou một cái: “Cám ơn cậu, Salou”. Chờ cha khỏe lại tôi sẽ quay về. Bất quá mấy lời này Lâm Kỳ cũng không có nói ra, cậu muốn nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên vui sướng của Salou khi lại nhìn thấy cậu hơn. Mỹ nam và dã thú (2) ♦♦♦ Ấm trà nhìn nhìn một người một sói này, sau đó liếc mắt ra hiệu cho cái chén trà im lặng ở phía sau mình, chén trà hiểu được và rời khỏi phòng. Lâm Kỳ quay về phòng thu dọn lại một chút, khoác cái áo choàng Salou tặng cho cậu lên, cưỡi lên ngựa rời khỏi lâu đài. Cậu xem lộ tuyến được chiếu rõ trong gương, cuối cùng cũng tìm thấy người cha bị bệnh nặng, vội vàng mang ông ấy về thôn. Nhưng mà khi trở lại thôn thì mọi thứ đều thay đổi cả. Người trong thôn khắp nơi nói rằng cha điên mất rồi, quan trị an nhận lấy vị trí của trưởng thôn còn Darrel con hắn thì lại trở thành quan trị an mới. Ngay ngày hôm sau Lâm Kỳ trở về nhà, hắn ta liền dẫn người tìm đến tận cửa nói là muốn đưa ông trưởng thôn già vào bệnh viện tâm thần. “Các người không thể làm như vậy được! Cha tôi không có điên, ông ấy không có điên mà!” Lâm Kỳ liều mạng ngăn cản thôn dân bị Darrel xúi giục. “Sao không điên được? Trên đời này ở đâu có dã thú biết nói và gia cụ biết cử động cơ chứ?” Darrel đẩy mọi người ra đi đến trước mặt Lâm Kỳ, “Cái chuyện thái quá như vậy người bình thường sao tin được đây?”. “Darrel, cha tôi không có điên”. Lâm Kỳ bình tĩnh lại kiên định nhìn vào cái vẻ mặt đắc chí của Darrel. Darrel nhếch khóe miệng lên, cúi xuống nói khẽ vào bên tai Lâm Kỳ: “Đương nhiên, chỉ cần em kết hôn với ta thì cha vợ của ta đương nhiên không cần bị nhốt vào bệnh viện tâm thần rồi, ta sẽ mời thầy thuốc tư nhân tốt nhất cho ông ấy”. Lâm Kỳ nghiến răng nghiến lợi nhìn vào cái gã ở trước mặt này: “Đây là mục đích của mi ư? Mi đừng có mơ!”. Darrel đứng thẳng lên, lấy làm tiếc mà lắc đầu: “Vậy thì ta chỉ có thể đem ông ấy nhốt vào bệnh viện tâm thần mà thôi, làm quan trị an, ta cũng không thể để bệnh điên của ông ấy làm hại đến người khác được”. Lâm Kỳ vội vàng đưa tay ra ngăn lại, lại bị Darrel một phen đẩy ngã ra đất, cái gương trong ngực cũng bị văng ra ngoài. Salou…. cái tên này vừa mới xuất hiện trong đầu Lâm Kỳ thì trong gương liền hiện ra hình dáng của Salou, cậu ta đang thẩn thờ nhìn vào cái quả bưởi trong lọ thủy tinh, nói với ấm trà ở bên cạnh: “Lâm Kỳ không bao giờ… trở lại nữa đúng không? Có phải là tôi sẽ không còn được gặp lại cậu ấy nữa đúng không?” Ấm trà đảo mắt khinh bỉ: “Ai kêu cậu đem ma kính cho cậu ta làm chi, không thì cậu có thể nhìn ma kính để giải nỗi tương tư rồi”. Một màn này bị không ít thôn dân đang bao vây chung quanh nhìn tới, bao gồm cả Darrel, lập tức nhấc lên một trận sóng to gió lớn. “Trời ạ, thật sự có dã thú biết nói kìa!”. “Là cái lâu đài kia! Là cái tòa lâu đài bỏ hoang trong khu rừng kia đó!” “Tôi biết ngay mà! Cái lâu đài đó quả nhiên có vấn đề!”. “Mọi người quay về lấy vũ khí đi, chúng ta đi giết con quái vật kia nào!” Lâm Kỳ vừa nghe xong cực kỳ hoảng sợ: “Không cần, đừng làm hại cậu ấy! Cậu ấy không phải quái vật đâu!” Darrel vừa nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Kỳ thì biết ngay đã có chuyện gì xảy ra giữa cậu với con dã thú kia rồi, một cơn ghen tức nổi lên trong lòng, hắn ta vung tay hô to: “Mọi người cầm lấy vũ khí, chúng ta đi giết con quái vật kia nào!” Một tiếng hô hào được nhiều người hưởng ứng, đám thôn dân đều đi về nhà tìm vũ khí. Lâm Kỳ vội vàng chạy về phía chuồng ngựa định chạy về báo cho Salou, lại bị Darrel một tay bắt lại: “Em đừng mơ đi báo tin!”. Nói xong hắn ta đem Lâm Kỳ kéo vào tầng hầm, khóa trái cửa lại. Lâm Kỳ liều mạng đấm vào cửa, lại nghe tháy tiếng ồn ào của thôn dân càng ngày càng xa, cậu tuyệt vọng ngã ngồi ra đất. “Cốc cốc!” Không biết qua bao lâu, cái cửa sổ thông khí ở bên tường đột nhiên bị gõ vang, mắt Lâm Kỳ sáng lên, vội vã bò lên trên, liền thấy cái chén trà im lặng kia không biết sao lại mở cửa sổ thông khí ra. Hai tay Lâm Kỳ chống một cái từ trong cửa sổ thông khí đi ra ngoài, cưỡi lên con ngựa Salou cho cậu chạy như bay cả đoạn đường. Chờ đến khi Lâm Kỳ đuổi tới, thôn dân đã tấn công vào trong lâu đài rồi, cậu vội vàng nhảy xuống lưng ngựa, không quan tâm mà vọt vào trong. “Salou —— Salou ——” Lâm Kỳ tìm từng tầng một, cuối cùng cũng tìm thấy cậu ta trên cái ban công lộ thiên của lâu đài. Darrel đang bị cậu ta đặt ở bên dưới, cổ họng lập tức sẽ bị Salou cắn. “Salou, đừng!” Salou nghe thấy giọng nói của Lâm Kỳ, ngẩng đầu nhìn nhìn cậu, cuối cùng buông tha cho Darrel, xoay người đi về phía cậu. Nhưng mà Darrel trái lại không định buông tha cho Salou, hắn ta vừa thấy Salou xoay người đưa lưng về phía hắn thì lập tức nhặt thanh trường kiếm rơi ở bên cạnh lên, rút kiếm liền đâm về phía Salou. “Salou, cẩn thận!”. Nghe thấy Lâm Kỳ nhắc nhở, Salou xoay người một cái nguy nan tránh được chỗ hiểm, nhưng lại bị đâm xuyên qua bả vai. Dưới cơn đau Salou vung chân trước theo phản xạ, cứ thế mà đem Darrel ném khỏi ban công. Lâm Kỳ đã không còn hơi đâu đi quan tâm cái tên tiểu nhân kia nữa, cậu vội vã đi đến bên cạnh Salou: “Salou, cậu sao rồi, chịu đựng một chút!”. “Ôi! Giúp tôi đem thanh kiếm nhổ ra đi”. Salou đau đến cắn răng. Lâm Kỳ hơi do dự, cầm chuôi kiếm dùng sức lớn nhất đem nó rút ra, máu liền văng đầy mặt cậu. “Xin lỗi, Salou, đều là lỗi của tôi, xin lỗi!”. Lâm Kỳ đau lòng ôm lấy Salou không ngừng nhận lỗi. “Không sao đâu, chỉ cần cậu quay về là được rồi”. Salou liếm liếm mặt Lâm Kỳ, mở miệng nói, “Lâm Kỳ, tôi…” “Salou, tôi yêu cậu!” Lâm Kỳ lại cắt ngang lời Salou một lần nữa. Salou sững sờ, đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, một phen đem Lâm Kỳ đè xuống đất. Lâm Kỳ nhìn thấy cái gương mặt đột nhiên phóng to ở trước mắt, trái lại không có cảm thấy sợ hãi, cứ như đã biết Salou muốn làm cái gì, cậu chạm nhẹ vào vết thương của Salou: “Vết thương của cậu….” “Không sao cả” dứt lời Salou chĩa móng vuốt ra, cắt “xẹt” quần áo trên người Lâm Kỳ, cái lưỡi xù xì từng chút một liếm qua da thịt trơn bóng của Lâm Kỳ. “Ư.. a…” Lâm Kỳ chịu không nổi run lên một cái, hai tay cắm vào trong bộ lông xù lên của Salou. Sói đen tiến thẳng một đường xuống dưới, dần dần tới gần vùng cấm, nhìn thấy cái dây lưng vướng víu ở trước mặt này, Salou lại vươn cái móng vuốt vạn năng cắt đứt nó. Theo dây lưng rớt xuống, hô hấp của Lâm Kỳ bắt đầu đột nhiên ồ ồ lên, cậu lộ ra vẻ khẩn trương nhìn về phía Salou. “Đừng sợ, tôi sẽ không làm cậu đau đâu”. Nói xong, Salou liếm liếm cằm Lâm Kỳ để an ủi. Lâm Kỳ hoàn toàn phô bày ra trong không khí, bị gió đêm thổi qua một cái, không nhịn được mà co lại một chút, hai hạt đậu đỏ trước ngực lập tức đứng thẳng lên. Salou nhìn thấy cảnh đẹp như thế thì tạm thời buông tha cho ‘bé Lâm Kỳ’ dễ dàng bắt được trong tay, mà trở ngược lại nửa người trên khẽ liếm hai hạt đậu đỏ nhỏ. “A ha… Salou…..” Cảm thấy được Lâm Kỳ run rẩy mạnh hơn, Salou cúi thân mình thấp xuống, dùng bộ lông mềm mại ngay bụng của mình làm ấm người trong lòng ngực. Lâm Kỳ cũng đem hai tay hơi có chút lạnh của mình vói vào giữa bên trong cơ thể của hai người, không ngờ lại chạm phải đầu của một thứ nóng rực, làm cho Salou gầm nhẹ một cái. “Salou…..” Lâm Kỳ run rẩy định đem tay lùi về, lại bị Salou đem đặt ở giữa hai người. “Giúp tôi sờ một chút thôi, Lâm Kỳ, tôi không muốn làm cậu bị thương, chịu đựng rất khó khăn”. Salou dùng một đôi mắt xanh biếc uất ức nhìn vào Lâm Kỳ. Lâm Kỳ do dự một chút, giơ ngón tay ra, lại chạm vào cái vật cứng nóng rực kia. Salou phát ra một trận thở dài thỏa mãn, cái lưỡi dài xoay xoay chuyển chuyển đi về phía giữa hai chân Lâm Kỳ. “A!” Kích thích xảy ra đột ngột làm cho Lâm Kỳ run rẩy một chút, cái tay đang âu yếm Salou tạm thời rời khỏi đơn vị công tác. Salou muốn tiếp tục đi xuống dưới, thế nhưng một bên vai bị thương khó mà dùng sức được, cậu ta liếm liếm rốn của Lâm Kỳ, nói: “Lâm Kỳ, vai tôi không có sức, tự cậu nâng chân lên được không?”. “Cái.. cái gì cơ!” Lâm Kỳ hoảng sợ ngượng ngùng suýt chút nữa nhảy dựng lên, “Yêu cầu này của cậu cũng thái quá rồi đó!” “Không được ư, chẳng lẽ cậu không muốn sao?” Salou nhẹ nhàng cọ cọ hạ thân của Lâm Kỳ. Là một nam nhân bình thường Lâm Kỳ đương nhiên đã sớm có cảm giác rồi. Cậu cắn chặt răng, thầm nghĩ đã đến bước này rồi còn rụt rè cái gì nữa chứ, liền nghe lời mở ra hai chân ở trước mặt Salou. Giữa cổ họng của Salou lại phát ra tiếng kêu trầm thấp, cậu ta cúi đầu tìm đến đóa hoa nhỏ non nớt ở phía sau, căng chặt đầu lưỡi từ từ thăm dò vào trong. “A ——” Lâm Kỳ ngẩng đầu lên, hai tay không khỏi nắm lấy đầu của Salou, “Ê, quá.. quá sâu rồi đó…” Salou khuấy động sau một lúc lâu không thấy chút hiệu quả gì, cậu ta nhìn nhìn cái móng vuốt sắc nhọn trên tay mình, lại mở miệng nói với Lâm Kỳ: “Lâm Kỳ, cậu tự khuếch trương nhé, tôi sợ làm cậu bị thương”. “Cậu!….” Lâm Kỳ dựng nửa người lên, nhìn thấy con dã thú trong mắt vẫn như cũ đầy vô tội này, mặt đỏ như sắp ra máu vậy. Salou lại vẫn cứ chờ đợi mà nhìn cậu như cũ. Lâm Kỳ bất chấp, duỗi tay dò về nơi mà mình ít khi chạm tới, từ từ đút ngón tay vào. “A……” Salou nhìn thấy Lâm Kỳ đang cố gắng, liền đưa lưỡi liếm liếm anh bạn nhỏ đang phấn khởi phía trước của cậu. Dưới hai tầng kích thích Lâm Kỳ dần dần chìm đắm, động tác trên ngón tay càng thêm quen tay hơn. Salou cúi đầu nhìn xem người anh em của mình, nghĩ nghĩ, ngậm thanh trường kiếm dính máu của mình ở bên cạnh lên, đem chuôi kiếm đối diện với đóa hoa nhỏ mê người kia, đẩy đi vào. “A —— tên khốn kiếp này, cậu làm cái gì đó!” Đang chịu đau Lâm Kỳ không dám lộn xộn, chỉ có thể nói với Salou, “Mau lấy ra đi”. “Nhịn một chút là được rồi”. Salou thò người ra liếm liếm môi Lâm Kỳ, sau đó bắt đầu từ từ đẩy mạnh chuôi kiếm. “A ưm..” Salou thấy Lâm Kỳ cũng chuẩn bị tương đối tốt rồi, liền lấy chuôi kiếm ra, không đợi Lâm Kỳ thở ra lập tức đem người anh em đã chịu đựng lâu ngày của mình thay vào vị trí chuôi kiếm. “A! Đau chết tôi rồi, tên chết tiệt này!” Lâm Kỳ trả thù mà kéo kéo lông trên cổ Salou. Salou không có chút dao động nào, bắt đầu vận động hông. “A….. ưm……” Lâm Kỳ chỉ cảm thấy bản thân mình đang nằm trên một con thuyền nhỏ, không ngừng lắc lư. “Lâm Kỳ………” hơi thở nóng hổi của Salou phả vào bên tai Lâm Kỳ, “Tư thế này không thuận tiện lắm, cậu nằm úp sấp lại được không?” Lâm Kỳ đã không còn hơi sức đâu mà tranh luận gì với cậu ta nữa, nghe lời mà khởi động thân thể, nâng nửa người dưới lên. Salou lại thuận thế đi vào. “Ha… ưm, Salou… A! Salou….” Lâm Kỳ nặng nề di chuyển trong cơn khoái cảm, không nhịn được mà nức nở lên. Salou khẽ liếm sau cổ cậu: “Tôi ở đây, Lâm Kỳ. Tôi thích cậu…. thích cậu…” Lâm Kỳ nghe thế, rốt cuộc ở dưới mấy cú thúc mạnh của Salou, ánh sáng lóe lên. Salou cũng giải phóng ở trong thông đạo nhỏ co rút của cậu. Hai người quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển kịch liệt, Salou giật giật, phát hiện móng vuốt của bản thân biến trở về tay người. Cậu ta hưng phấn lật người Lâm Kỳ lại, nâng lấy mặt cậu hôn lên. Lâm Kỳ mơ mơ màng màng nhìn, chỉ thấy đến một chàng trai tóc đen da nâu sạm đang hôn mình, cậu nhìn thấy cặp mắt xanh quen thuộc kia, hoảng hốt nói: “Salou?” “Ừ, là tôi đây, Lâm Kỳ. Tôi yêu cậu, Lâm Kỳ”. Cùng lúc đó, tất cả các đồ dùng trong lâu đài đều biến trở về hình dạng người, mọi người hò reo ôm lấy nhau. Từ đó về sau, hoàng tử và con trai của trưởng thôn sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi… Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Người Đứng Đắn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook