Tôi Là Nhân Vật Qua Đường!

Chương 1

DTT_Ryu

17/07/2022

Tác giả: DTT_Ryu

Đôi lời muốn nói trước khi vào truyện: Mình sẽ set đơn vị tiền là Miên, đây là đơn vị tiền tệ do mình nghĩ ra để không trùng với tiền của nước nào. Hmmm, mình cũng định lấy đơn vị tiền tệ của nước mình nhưng không biết giá tiền trong mỗi trường như thế nào cho hợp lí, sợ buff lố quá cũng thẹn với tâm. Văn phong và tên nhân vật của mình có hơi lậm Trung Quốc nhưng văn phong mình đang cố gắng trau chuốt để mượt nhất có thể, còn tên thì mình muốn đặt và gọi tên như vậy để không bị trùng tên. Nói chung là mình đang sáng tạo ra một thế giới riêng trong truyện của mình, không phải tại Trung Quốc cũng không phải tại Việt Nam nên mong các bạn sẽ không bắt bẻ mình ở vấn đề này. Thân ái!!!

- -----------------

Đã đến giờ tan ca, Dương Nguyệt An chậm rãi thu dọn đồ đạc chuẩn bị về. Đồ đạc của cô cũng không nhiều nên xong rất nhanh. Tuy vậy, cô vẫn là người về cuối như thường lệ. Cũng chẳng có gì bất ngờ khi mọi người thì nhanh chóng để về với gia đình, còn cô thì chỉ có một mình, cũng không vội.

Chậm rãi bước đi, Dương Nguyệt An không mấy để ý đến những người vội vã xung quanh mình. Đẩy đẩy mắt kính trên mặt, cô bước vào một quán cà phê quen thuộc.

"Em đến rồi à!" Giọng nói trẻ trung phát ra từ trong quầy từ trong quầy làm đồ uống.

"Chào chị Lý! Hôm nay em lại muốn đánh vài bài, phiền chị rồi." cô mỉm cười nhẹ với chị Lý

Chị Lý là chủ của quán cà phê này. Lúc trước, khi tình cờ vào quán, biết ở đây khách có thể tự đánh guitar nên cô cũng thường xuyên mà ghé vào, nhiều lần rồi thành khách quen của chị.

"Phiền gì chứ, em cứ tự nhiên! Như mọi khi phải không?"

"Không, hôm nay cho em một cốc trà sữa nóng."

"Ok, em đợi chị một chút!"

Nói với chị Lý xong, Dương Nguyệt An lấy cây guitar đang yên vị bên cạnh tủ đồ. Cô ngồi ở bàn trong góc khuất quen thuộc rồi bắt đầu đánh đàn. Tiếng đàn của cô trầm bổng, du dương làm cho quán cà phê như dậy thêm sức sống. Cô tập guitar đã lâu, đánh đàn cũng quen tay rồi, dù sao thì guitar cũng là một trong những đam mê của cô nên dù chỉ đánh không mục đích gì thì cô vẫn rất đầu tư và nhập tâm.

Chốc lát, chị Lý mang đến chỗ cô một cốc trà sữa

"Trà sữa nóng của em đây. Ôi chao, trình độ của em ngày càng tăng rồi nha!"



"Đánh nhiều cũng lên tay thôi chị." Dương Nguyệt An nở một nụ cười nhợt nhạt

"Sao em không mua một cây ở nhà vậy?" Sợ cô hiểu lầm, chị lại nói thêm

"Tất nhiên chị vẫn hoan nghênh em đến đây đánh đàn. Em xem, lúc nào em đến thì khách của chị cũng đông hơn bình thường này."

"Em vẫn là thích ở chỗ chị hơn."

Dương Nguyệt An cũng không suy nghĩ nhiều về câu nói của chị. Chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại không mua guitar ở nhà mặc dù cô có khả năng mua đến vài cây. Nhún nhún vai, cô bỏ vấn đề này ra khỏi đầu rồi tiếp tục đánh vài bài. Ngồi ở quán một lúc nữa, Dương Nguyệt An đặt đàn về chỗ cũ, tính tiền rồi đi về.

Nhà của cô nằm ở một tiểu khu khá cũ nhưng vẫn đảm bảo an toàn nên cô cũng không muốn chuyển nhà, rất phiền phức. Chào bác bảo vệ một tiếng, Dương Nguyệt An bước vào thang máy, bấm tầng 5. Trong thang máy chỉ có mình cô, tự nhiên rất yên tĩnh nhưng cũng không làm cô phiền muộn vì cũng đã quen. Cô cũng là người thích yên tĩnh nha!

Mở cửa nhà, cất đôi giày thể thao vào chiếc tủ nhỏ cạnh cửa, sau đó lấy đôi dép trong nhà đeo vào, lúc này cô mới với tay đến công tắc đèn bật điện trong nhà lên. Nhà của Dương Nguyệt An không rộng nhưng cũng không quá hẹp, có một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một phòng vệ sinh. Nói chung cũng khá đầy đủ tiện nghi. Cô không trang trí nhà nhiều nên nhìn căn nhà rất đơn giản nhưng lại sạch sẽ vô cùng.

Quẳng túi xách lên ghế sofa, lấy bộ quần áo ngủ trong tủ ra, Dương Nguyệt An lao ngay vào phòng tắm. Cô tuy không thích trau chuốt nhưng cô vẫn là người sạch sẽ nha! Gột rửa bụi bẩn cả ngày, cô cảm thấy người nhẹ nhõm hẳn. Mặc bộ quần áo ngủ màu lam nhạt, cô thả người xuống chiếc giường êm ái, vùi đầu vào trong gối, cọ cọ mặt vào nó một chốc rồi vơ lấy quyển tiểu thuyết bên cạnh để đọc. Không thấy đói nên cô cũng khống muốn làm cơm, cứ thế đọc truyện hết một buổi tối.

Đọc cho xong những chương cuối cùng của truyện, cô ngáp một cái rõ dài rồi nhìn đồng hồ. Đã hơn 1h sáng, cô giật mình rồi nhanh chóng đặt báo thức rồi đi ngủ. Tuy cô thích đọc truyện nhưng vẫn chỉ thức đến 23h đêm thôi, cú đêm muộn như thế này vẫn là rất ít.

"Haizzz..." Thở dài một cái, Dương Nguyệt An nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Dù sao thì hôm nay cô cũng thức quá muộn rồi.

Một đêm vô mộng...

~~~~~~~~~~~~~~~

Ryu: hoan nghênh hoan nghênh!!!

05/02/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Nguyên Tôn
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Nhân Vật Qua Đường!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook