Tôi Quên Mất Lý Do Mà Mình Tự Sát

Chương 8: Không nhìn thấy được tương lai

Thi Tỷ

14/09/2014

[Người khao khát tương lai]

Mấy ngày nay trường học cho nghỉ, trời cứ mưa suốt.

Điểm tốt của làm ma là, cho dù trời có mưa lớn đến thế nào thì cũng có thể khỏi cần che dù, ở bên ngoài mặc sức hoạt động.

Hai tay đút túi, tôi dẫm lên những vũng nước trên mặt đất. Mưa bắn lên người tôi rồi lại rơi xuống nền đất.

Một tán dù đột nhiên che kín đỉnh đầu của tôi.

Tôi xoay đầu nhìn về Tiền Tiểu Đạo ở sau lưng, cậu ta cười với tôi, trên mảnh kính vươn vài giọt nước mưa.

“Không phải được nghỉ rồi sao? Mày còn đến đây làm gì vậy?” Tôi nói.

“Muốn gặp anh.” Cậu ta trả lời một cách trịnh trọng.

Tôi chép miệng, đi thẳng về phía trước, “Bớt buồn nôn đi, chú mày không phải đã tỏ tình với Mộ Dung Tuyền rồi sao? Sao không đi tìm con bé cùng chơi đi?”

“Hôm đó tôi tỏ tình với cô ấy xong... ... ... cô ấy cho tôi một tát.” Tiền Tiểu Đạo rầu rĩ nói.

Tôi ngoác miệng cười trên nỗi đau của kẻ khác, cười ơi là cươi, bỗng nghe thấy Tiền Tiểu Đạo ở sau lưng thấp giọng nói, “Có thể hay không, đừng tìm hiểu lý do tự sát nữa?”

Tiếng mưa rất lớn, tôi nghi rằng bản thân mình nghe nhầm.

Giọng của Tiền Tiểu Đạo rất thấp, “Nếu như tìm đến cuối cùng, phát hiện ra lý do khiến cho anh tự sát là chuyện mà anh không thể nào chấp nhận nổi, vậy chẳng phải là lại phải chịu đựng nỗi đau đó thêm một lần nữa hay sao?”

“Tại sao, cứ nhất định phải đi tìm nguồn gốc của đau khổ vậy? Cứ không buồn không lo thế này mà ở trong trường học, không phải là rất tốt sao?”

“Sau kỳ nghỉ này tôi sẽ xin ở nội trú, chúng ta cùng nhau trò chuyện, cùng nhau đọc manga, cùng nhau xem đá banh, cứ như thế mà sống cả đời này, được không?”

“Ai muốn cùng mày sống cả đời chứ!” Tôi chán ghét cau mày.

Tiền Tiểu Đạo nói tiếp, “Tuy rằng có một ngày tôi sẽ tốt nghiệp khỏi ngôi trường này, nhưng tương lai tôi sẽ theo ngành sư phạm, sau khi tốt nghiệp đại học sẽ trở về đây làm thầy giáo, lúc đó mỗi ngày chúng ta vẫn có thể gặp mặt nhau.”

“Vậy lúc mày 18 tuổi, tao 18 tuổi, lúc mày 20, tao vẫn là 18, lúc mày 30 tuổi, tao vẫn con mợ nó 18, vậy ông đây chẳng phải quá lỗ rồi sao?” Tôi khó chịu khoanh tay lại, “Mày vẫn nên tranh thủ thời gian tìm ra lý do tự sát của tao đi, anh mày còn phải nhanh chóng đi đầu thai nữa.”

“... ... ... Không.”

Còn biết cãi lại!

Tôi giận dữ, sắp xếp vô số loại lời lẽ chuẩn bị giáo huấn thằng oắt một trận, xoay người lại, lại thấy Tiền Tiểu Đạo đang xoay mặt, gỡ mắt kính xuống, len lén lau nước mắt.

“Mày khóc cái gì?” Tôi nói.

“Mưa rơi trúng mắt tôi.”

“Xem ra mưa này giống tao nhỉ, có cái khả năng xuyên thấu qua mắt kính của mày.”

Tiền Tiểu Đạo không lên tiếng, dùng tay bịt chặt mắt lại, nước mắt từ kẽ tay của cậu ta chảy ra ngoài.

“Đừng khóc nữa.” Tôi bước đến gần.

“Không có khóc.” Cậu ta khàn giọng nói.

“Được rồi.” Tôi thở dài, “Sợ mày luôn rồi.”

Cậu ta sững người, ngẩng mặt về phía tôi, trợn trừng cặp mắt đã khóc đến đỏ au, “Anh đồng ý rồi hả?”

Tôi hừ lạnh, “Không phải chỉ một đời thôi sao, sống thì sống.”

Tiền Tiểu Đạo vui vẻ cười đến toét miệng, cậu ta quên cả đeo kính lên, hai con mắt nhỏ cười híp lại thành một đường chỉ.

“Sau này tao muốn dạy mày chơi bóng rổ, không cho mày viện đủ mọi loại lý do lý trấu ra để thoái thác!” Tôi nói.

“Ừm.”

“Viết thư cho tác giả của One Piece để hối thúc ông ta nhanh chóng ra chương mới!”

“... ... ... Ừm.”

“Có người ăn hiếp mày nữa thì mày phải hung hăng ăn hiếp lại nó, không cho phép mày trốn vào phòng dụng cụ lau nước mắt nữa!”

“... ... ... Ừm.”

“Sau này tao mà muốn xem phim của Sora Aoi, hoặc là muốn đi ký túc xá nữ, mày không được cản tao!” Tôi nói một cách nghiêm túc.

“Nói đến cái này,” Tiền Tiểu Đạo trả lời chẳng chút ăn nhập, “hôm đó đến nhà anh, trong phòng của anh, ở dưới gầm giường, tôi tìm thấy mấy cái đĩa H...”

Cậu ta ho khù khụ, “Tôi giúp anh tiêu hủy rồi.”

“Mày có thể giữ lại cho mình xem mà, mấy thứ đó đều là bản tuyển chọn cả đấy.” Tôi xót xa nói, “Đúng rồi, dạo này sao mày không dẫn chị tao đến thăm tao vậy?”

Tiền Tiểu Đạo biến sắc, chiếc dù trên tay suýt chút rơi xuống đất.

“Mày sao...” Tôi còn chưa kịp nói hết câu thì đã nhìn thấy hai bóng người quen thuộc đang che dù đi về phía chúng tôi.

Là Trần Hoa Sam và Viên Lễ.

Tiền Tiểu Đạo thuận theo ánh mắt của tôi nhìn về phía đó, lắp bắp nói, “Sao Trần Hoa Sam cũng đến đây?”

“Là sao?” Tôi khẽ nhíu mày.

“Viên Lễ hẹn hôm nay gặp tôi ở trường, nói là có chuyện quan trọng muốn nói cho tôi biết, chuyện liên quan đến anh.” Tiền Tiểu Đạo nhỏ giọng nói.

“Mày bị ngu thối CMN não ra rồi hả?!” Tôi gầm.

Tôi lớn lên cùng với Trần Hoa Sam, biết quá rõ tính nết của hắn, chỉ cần có người dám đắc tội thì dù cho có phải đem cả tính mạng ra cược thì sợ rằng thằng này cũng quyết báo thù rửa hận cho ra trò.

Cho nên sau khi biết hôm đó Tiền Tiểu Đạo dùng chai rượu đập thằng đó, tôi mới nhất thời nổi cáu rồi phát khùng với cậu ta.

Thằng Tiền Tiểu Đạo này ngu méo còn gì để nói mới tự ném mình vào cái hố lửa kia.



Hôm nay, chuyện tôi lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra.

Nhưng thật không ngờ là Viên Lễ lại đứng ra dụ dỗ Tiền Tiểu Đạo.

“Chạy nhanh đi đồ đần!” Tôi quát với thằng nhóc đang đứng ngu người tại chỗ kia.

Tiền Tiểu Đạo lúc này như mới tỉnh mộng, cậu ta xoay người bắt đầu chạy, nhưng đã bị Trần Hoa Sam bước nhanh tới, quơ một cái liền túm được cổ áo của cậu ta.

“Mày muốn chạy đi đâu hả?” Trần Hoa Sam nhếch môi cười hiểm. Bàn tay nắm lấy cổ áo của Tiền Tiểu Đạo từ từ dời lên cần cổ của cậu ta. Hắn ta dùng lực ghìm chặt, bàn tay cứng như thép lôi Tiền Tiểu Đạo về phía hồ bơi.

Trời mưa rất lớn.

Trong sân trường, ngoài bọn họ ra, chẳng còn người nào khác.

Tôi trơ mắt nhìn Tiền Tiểu Đạo hoàn toàn không có khả năng phản kháng, mặc sức bị người ta lôi xềnh xệch về phía hồ bơi, đầu của cậu ta bị ấn ngập xuống nước. Tiền Tiểu Đạo đau đớn vùng vẫy, nhưng cả tiếng kêu cứu cũng chẳng bật ra nổi.

Cậu ta không biết bơi.

Nếu như tôi còn sống, nhất định tôi sẽ ra sức mà đánh cho Trần Hoa Sam bò lăn dưới đất, dùng sức ôm lấy Tiền Tiểu Đạo, nói với cậu ta rằng, đừng sợ, có anh mày ở đây.

Nhưng mà tôi đã chết rồi.

Tôi chỉ là một hồn ma chẳng chút tốt lành.

Tôi cứu không nổi cậu ta.

Tôi chẳng làm được gì cả.

“Lần trước cái chỗ bị mày đập đến tận bây giờ vẫn còn đau âm ỷ đấy,” Trần Hoa Sam đột nhiên kéo đầu của Tiền Tiểu Đạo lên khỏi mặt nước, ghé sát vào tai cậu ta nhỏ giọng nói, “Mày nói tao phải báo đáp mày như thế nào mới được đây?”

Tiền Tiểu Đạo đã uống phải mấy ngụm nước, cậu ta đang cố sức mở to miệng hít lấy hít để không khí. Trần Hoa Sam mỉm cười, lại ấn đầu của thằng nhóc xuống nước.

Viên Lễ im lặng che dù đứng một bên, trước sau chẳng hé môi lấy nửa câu.

“Tiểu Lễ, Hoa Sam, van các người đấy,” Tôi quỳ xuống hướng về phía bọn họ, giọng run rẩy, “Dừng tay đi.”

Tiền Tiểu Đạo khó khăn xoay đầu nhìn về phía tôi, dùng khẩu hình nói với tôi rằng, “Tôi không sao.”

Một giây tiếp sau, cậu ta bị Trần Hoa Sam một cước đá rơi xuống hồ bơi.

Trần Hoa Sam hướng về phía Tiền Tiểu Đạo đang quẫy đạp trong lòng nước, hắn ta làm một động tác vẫy chào, “Uống cho no nhá.”

Sau đó hắn ta tiến vào dưới tán dù của Viên Lễ, ôm lấy eo cô ta, nghênh ngang rời khỏi.

Tôi lảo đảo nhảy vào bể bơi, thân thể vừa ma sát với lòng nước liền cảm thấy như có vô số cục sắt nặng nề dồn về phía mình, như muốn chôn chặt tôi tận dưới đáy bể nước. Tôi cố thể nào cũng chẳng có tí sức lực, nhìn thấy Tiền Tiểu Đạo cách tôi 2 mét đang quẫy đạp dần dần yếu đi.

Tôi khốn khổ bơi về phía cậu ta, đưa tay ra cho cậu ta. Cậu ta mỉm cười yếu ớt với tôi, cố gắng giơ tay ra nắm lấy tay tôi. Nhưng cả hai chúng tôi đều quên mất, cậu ta và tôi, chẳng thể nào chạm được vào nhau. Tay của cậu ta xuyên qua tay tôi, thân thể cứ thế mà chìm dần xuống.

Tôi chết sững tại chỗ, trơ mắt nhìn Tiền Tiểu Đạo bị dòng nước nuốt chửng.

Đừng.

Đừng mà.

Ông trời ơi, ông không thể đối xử với tôi như vậy.

[Kẻ nhìn không thấy được tương lai]

Khi tôi mở mắt, in vào con ngươi là gương mặt gần trong gang tấc của Mộ Dung Tuyền. Đôi tay của cô đặt trên ngực tôi đang không ngừng ấn xuống, hình như cô ấy còn định cúi xuống dùng miệng làm hô hấp nhân tạo. Thấy tôi tỉnh lại, cô lập tức bắn ra ngoài.

Tôi định cảm ơn cô ấy, nhưng lại ho ra mấy ngụm nước.

“Cả bơi mà cũng không biết, ông có còn là con trai không vậy!?” Mộ Dung Tuyền mắng.

“Sao cậu lại ở đây?” Tôi hỏi.

“Mấy ngày nay tôi bị ông nội phạt phải ở lại trường học.” Cô ấy buồn bực nói, “Lúc nãy tôi mới nhìn thấy cái tên tóc vàng cùng với Viên Lễ đi ra từ phía hồ bơi, vì tò mò nên tôi mới đến đây xem, không ngờ là lại nhìn thấy một con heo ngâm trong nước.”

“Cám ơn.” Tôi nở nụ cười cảm kích với cô ấy.

"Cười khỉ gì," Mộ Dung Tuyền liếc tôi một cái, "Do ông hại mà quần áo của tôi ướt hết rồi nè!"

Tôi vừa xin lỗi vừa quan sát xung quanh, nhưng chẳng tìm thấy bóng hình của Giang Dương.

Thậm chí ngày thứ hai, ngày thứ ba, tôi cũng không nhìn thấy Giang Dương nữa.

Chắc là anh ta đang trốn ở một xó xỉnh nào đó, lẳng lặng hổ thẹn vì không cứu được tôi quá, mấy ngày nữa tâm tình khá hơn chắc anh ta sẽ chui ra thôi.

Rõ ràng là lớn hơn tôi hai tuổi, vậy mà lại giống y chang đứa con nít vậy.

Thầy Lý lại đến tìm tôi nói chuyện lần nữa.

Mở cửa phòng làm việc của thầy Lý ra, tôi nhận ra Giang Nam cũng ở bên trong.

Chuyện phải đến cuối cùng cũng sẽ đến.

"Em tự mình tính thử xem, từ khi Giang Dương xuất hiện, cuộc sống bình yên vốn có của em đã gặp bao nhiêu sự thay đổi? Đã trải qua biết bao nhiêu sự nguy hiểm?" Lời thầy Lý nói ra đầy ẩn ý và thấm thía, "Là lúc trở về với cuộc sống trước nay của em rồi, Tiểu Đạo à."

Nếu như không có Giang Dương, tôi sẽ không quen biết Viên Lễ và Trần Hoa Sam, càng sẽ không vì thế mà dùng chai rượu đập lên đầu Trần Hoa Sam, cũng sẽ không bị Trần Hoa Sam báo thù, đẩy xuống bể bơi.

Nhưng nếu như không có Giang Dương, tôi vẫn sẽ là cái thằng Tiền Tiểu Đạo chết nhát, mỗi ngày đều bị bạn học hà hiếp, chơi xấu, khúm na khúm núm, không có bạn bè, không dám tỏ bày với người con gái mà mình thích.

"Không phải là lỗi của Giang Dương." Tôi nắm chặt nắm đấm, "Người đập vỡ đầu của Trần Hoa Sam là em, bị trả thù cũng là chuyện nằm trong dự đoán, chẳng có liên quan gì đến Giang Dương hết. Tại sao cứ phải đem tất cả mọi sai lầm đổ lên đầu của Giang Dương chứ?"

Người đáng thương, người bất hạnh rõ ràng phải là Giang Dương mới đúng.

"Cậu định là sẽ cứ theo Giang Dương, một người một ma, như thế này mà sống cả đời sao?" Giang Nam từ nãy giờ luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng.

Chị ấy nhìn chăm chú thẳng vào mặt tôi, gương mặt giống hệt của Giang Dương kia làm lòng tôi co rút từng cơn.

Rõ ràng đó là ruột thịt thân thiết nhất của Giang Dương, rõ ràng là người chị gái mà Giang Dương tin tưởng nhất.

Nhưng đó lại là người khát khao hồn ma của Giang Dương biến mất khỏi thế gian này nhất.



"Cậu em à, làm người thì phải thực tế một chút, bây giờ cậu mới học lớp 10, cả EQ và IQ của cậu vẫn đang ở tại mức thấp nhất." Thấy tôi chẳng nói năng gì, Giang Nam lại tiếp tục nói, giọng đầy trào phúng, "Sẽ có ngày cậu tốt nghiệp, rời khỏi ngôi trường này. Tốt nghiệp đại học xong về đây làm thầy giáo? Cậu dám đảm bảo cậu sẽ thi vào được chuyên ngành sư phạm không? Mà dù cậu thi đỗ, cậu có dám đảm bảo cậu sẽ được phân về ngôi trường này không? Hơn nữa, qua nhiều năm như vậy, ngôi trường này liệu có còn tồn tại nữa không? Cứ cho là cậu làm được hết, cậu thành công trở về trường này làm thầy giáo, xin hỏi, cậu có thể cả đời này ăn uống vệ sinh đều ở trong cái trường này sao? Cậu còn phải làm việc, kết hôn, sinh con, còn có cha mẹ lớn tuổi đợi cậu đi phụng dưỡng, cậu sẽ có những chuyện bận đến tối tăm mặt mũi, cậu sẽ dần dần không còn chú ý đến Giang Dương nữa, bắt buộc cậu phải bỏ rơi nó để đi lo những chuyện của riêng mình cậu."

"Một đời, nói ngắn không ngắn, nói dài không dài." Giang Nam đến gần tôi, một tay đặt lên vai của tôi, "Cậu chẳng nói trước được ngày nào mình sẽ chết, chết trên giường của cậu, chết trên đường, hay là chết trong bệnh viện, chẳng thể đến ngôi trường này được nữa. Đến lúc đó, Giang Dương một mình ở tại cái chốn đã trở thành nơi cảnh còn người mất, đêm nào đêm nấy đều cô độc loanh quanh luẩn quẩn, nó sẽ tuyệt vọng đến mức nào, cậu có thể hiểu nổi không?"

Không thể nào.

Không thể giống như những gì chị ta nói được.

Lòng bàn tay tôi rịn đầy mồ hôi lạnh, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.

"Thay vì để cho Giang Dương làm một con ma vất vưởng, chi bằng để cho nó sớm ngày siêu thoát, thoát khỏi bể khổ."

"Giang Dương là em trai của tôi, tất cả những gì tôi làm đều là vì tốt cho nó." Giọng nói của Giang Nam lơ lửng trong tai của tôi.

Vì tốt cho nó.

Hay cho cái câu "vì tốt cho nó."

Tôi lùi lại mấy bước, xoay người, đầu chẳng hề chuyển mà rời khỏi phòng làm việc.

Được trận mưa lớn vài hôm trước gột rửa, bầu trời càng thêm trong xanh sáng sủa. Nhưng dù tôi có phóng tầm mắt về nơi xa cũng chẳng thể nhìn thấy được tương lai của tôi.

Tương lai rốt cuộc sẽ như thế nào, chúng ta chẳng ai biết được.

Ngày tôi tỏ tình với mộ Dung Tuyền, mặt trời rất gay gắt, da của cô ấy bị mặt trời nung đến đỏ ửng.

Cho dù cậu không thích tôi, nhìn thấy tôi là chán ghét, nghĩ ra trăm cách để chơi xấu tôi, thì tôi vẫn thích cậu.

Tôi đã nói với cô ấy như vậy.

Sau đó tôi nhìn thấy Giang Dương xoay người, một mình lặng lẽ rời khỏi.

Tôi dán mắt vào bóng lưng của Giang Dương, tiếp tục nói với Mộ Dung Tuyền, "Đã từng, tôi cho rằng tôi cứ như vậy mà thích cậu."

"Đã….. từng?" Mộ Dung Tuyền sững người.

"Tôi từng cảm thấy cậu chính là ánh sáng chói lọi, mấy đứa con trai trong lớp đều theo đuổi cậu, ai cũng thích cậu hết, nên tôi cảm thấy bản thân mình cũng nên thích cậu, như thế mới hợp với mọi người." Tôi nói, "Nghe xong những gì cậu nói về tình cảm của cậu đối với Giang Dương, tôi phát hiện ra tình cảm của tôi đối với cậu thật sự chẳng xứng được gọi là thích."

Mộ Dung Tuyền vung một đấm lên mặt tôi, "Không thích tôi là tốt nhất! Ai cần ông thích cơ chứ?! Người tôi thích từ trước đến nay chỉ có anh Giang Dương thôi!"

"Cám ơn cậu đã thích anh ấy." Tôi bưng mặt, cười với cô ấy.

"Hả?"

"Cám ơn cậu không giống như những người khác, nhanh chóng quên mất Giang Dương, đem toàn bộ những ký ức liên quan đến anh ấy vứt bỏ hết."

Mộ Dung Tuyền nhìn chằm chặp vào tôi rồi nói, "Tại sao phải là ông cảm ơn tôi? Ông lấy thân phận gì để cám ơn tôi? Ông là em trai của anh ấy? Hay là em vợ của anh ấy?"

"Tôi là bạn của anh ấy." Tôi nói.

Trước đây, mỗi khi nghe thấy hai chữ "bạn bè" là tôi đều cố ý né tránh, nhưng giờ thì trong lòng lại tràn đầy sự ấm áp.

"Cậu cũng vậy," Tôi nhìn về phía người con gái trước mặt mà tôi đã thầm yêu cả một năm trời kia, "Cậu cũng là bạn của tôi."

Mộ Dung Tuyền hừ lạnh một tiếng, ngượng ngùng quay đầu đi, "Vì cái thân phận bạn của anh Giang Dương, tôi sẽ miễn cưỡng cố gắng làm bạn tốt của ông!"

Bạn bè.

Tôi với Giang Dương, thật sự là bạn bè sao.

Khi tôi định thần lại, mới phát hiện ra không biết từ khi nào Giang Nam đã xuất hiện ở bên cạnh tôi, cùng tôi gục trên lan can ngẩng mặt nhìn lên trời.

Lúc tôi nhấc chân chuẩn bị rời khỏi, thì lại nghe thấy giọng Giang Nam hết sức bình tĩnh, "Giang Dương vì tôi nên mới tự sát."

Chân tôi ngừng lại, cùng lúc chiếc điện thoại run lên bần bật.

"Nếu như sau bao khó khăn trắc trở Giang Dương tìm ra được sự thật, biết được lý do tự sát của mình, lại là do người chị gái mà nó thân thiết, yêu thương nhất, nó sẽ tuyệt vọng đến mức độ nào đây?"

"Chỉ cần nó vẫn còn tồn tại trên cái thế gian này, thì tất sẽ có một ngày nó nhớ ra lý do khiến cho nó tự sát."

"Là bạn của Giang Dương, cậu chắc không muốn trơ mắt ra nhìn Giang Dương chìm trong tuyệt vọng không thể nào gượng dậy nổi chứ?”

“Điều duy nhất mà chúng ta có thể làm, chính là nhân lúc nó còn chưa bị tuyệt vọng và oán hận nuốt chửng, trầm luân thành oán linh, giúp nó sớm ngày thăng thiên.”

Tôi lấy di động ra, là tin nhắn của Viên Lễ gửi đến.

____ “Không bị chết đuối coi như cậu may mắn, nên tôi sẽ tuân thủ lời hứa lần trước, nói cho cậu biết chuyện mà lần trước tôi đã hứa. Sở dĩ tôi phản bội Giang Dương là vì trước nay anh ta chưa từng thích tôi một chút nào. Mỗi phút mỗi giây ở bên cạnh tôi, anh ta đều nói về cái người gọi là chị gái của anh ta. Tôi thật chẳng hề muốn cùng một thằng con trai cuồng yêu chị nói chuyện yêu đương đâu.”

Tôi cất di động, nhìn gương mặt hoàn toàn bình tĩnh của Giang Nam trước mắt mình. Tôi vung cánh tay lên muốn tát vào gương mặt đó, nhưng cuối cùng vẫn chán nản buông thõng xuống.

Giang Nam nhếch khóe miệng cười cười, giống như là đang tự cười mỉa mình, lại gống như đang cười nhạo tôi.

Tôi ra sức dùng tay trái giữ lấy tay phải của mình, tránh cho hai tay run rẩy dữ dội, run giọng hỏi, “Phải làm như thế nào... mới có thể giúp cho Giang Dương thăng thiên?”

_____ Tất cả những gì tôi làm đều vì tốt cho nó.

Vì tốt cho nó.

“Trước tiên, muốn cậu giúp tôi dụ em tôi ra, chỉ vị trí của nó.” Giang Nam trả lời.

“Chị! Tiền Tiểu Đạo!” Dưới lầu đột nhiên vọng đến tiếng nói quen thuộc.

Tôi nhìn về phía phát ra tiếng nói, nhìn thấy Giang Dương đang đứng dưới lầu vẫy tay với chúng tôi.

Gương mặt của anh ta mang theo nụ cười rạng rỡ. Nụ cười đó, dường như có thể đánh tan được toàn bộ bóng tối trên thế giới này.

Hết chương 8.



Lời tác giả: ... Mọi người yên tâm đi, kết thúc chẳng ngược chút nào hết...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Quên Mất Lý Do Mà Mình Tự Sát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook