Tôi Thực Sự Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 7: Giúp Đỡ Lấy Lại Can Đảm

Duy Mạc Đăng Hỏa (Lifting The Curtain Lights)

11/02/2022

Author: Lifting the Curtain Lights (帷幕灯火)

Engraw: Exiled Rebels

Trans+Editor: JfourRVS⁷

(•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•)

"Đồ gốm? Nếu thực sự cần thì ta có thể làm, nhưng hiện tại sao ta phải làm thế?"

Thập Tư cố gắng kéo mạnh góc áo khoác ra khỏi tay của người giấy.

Gương mặt của người giấy được tạo bởi những tờ giấy trắng được dán lên với những dải giấy đen tạo thành tóc và đôi mắt, và quần áo của nó cũng được làm từ giấy có hoạ tiết hoa lá. Nhìn vào người giấy này khiến cho Thập Tư nhớ lại người giấy ở đám tang ấy. Khi cậu nhận tin về cái chết của Gian Niệm và quay trở lại, cha mẹ của anh nói với cậu rằng họ đã hoả táng hài cốt anh rồi. Lúc đó chỉ còn lại mỗi một người giấy rẻ tiền mà họ đã mua đang nằm trên mặt đất.

"Bạn có thể giúp tôi làm một chiếc bình gốm không?" Người giấy vẫy cái tay trắng bệch làm từ giấy bồi của nó, "Nó dễ lắm, tới giúp tôi đi!"

Thập Tư lùi về sau hai bước, khiến cho người giấy vẫn đang níu chặt lấy áo khoác của cậu kia bị kéo đi theo chuyển động của cậu.

"Sao mi lại muốn làm đồ gốm?"

Người giấy không thực sự lắng nghe Thập Tư nói và tiếp tục nói cậu làm đồ gốm cho mình. Giọng nói của nó dần dần từ bình tĩnh lúc đầu chuyển sang rít chói tai, lặp đi lặp lại rống lên, khiến cho Thập Tư cảm thấy đau đầu.

"Mi có sợ lửa không? Buông ta ra đi." Thập Tư tìm chiếc bật lửa cậu mang theo cùng mình từ balo đang đeo trên vai. Lách cách, cậu nhanh chóng thắp nó lên.

Người giấy hẳn là phải sợ lửa. Người giấy bị đặt ở sân trong của nhà Gian Niệm cũng đã bị đốt cháy. Cha mẹ của Gian Niệm làm điều đó có lẽ chỉ là để giữ hình tượng ông bố bà mẹ tốt thôi, nhưng rồi lại đuổi anh ra ngoài ngay lập tức, thậm chí còn để mặc cho tin đồn anh là trẻ mồ côi lan truyền ngày càng thêm rộng rãi. Cha mẹ của Thập Tư đã qua đời, cậu lại không có họ hàng ruột thịt nào, gia đình bác gái cậu cũng đã ra đi, và thậm chí đến cả người bạn thời thơ ấu/người bạn trai duy nhất của cậu cũng đã qua đời bởi một căn bệnh.

Thập Tư hoàn toàn bị chối bỏ bởi ngôi làng.

Vào lúc này, một tia lửa nhỏ từ bật lửa bắt vào người giấy, và với một tiếng tanh tách, người giấy ngay tức khắc bị đốt cháy. Thập Tư có chút sững sờ, cậu vội vàng giật mạnh góc áo khoác của mình ra và lùi lại về phía sau hai bước, trong khi người giấy đang bốc cháy trong ngọn lửa kia. Nó không còn nói nữa, như thể đã hoàn toàn bị thiêu rụi.

Thập Tư khẽ ngạc nhiên khi nhìn người giấy bị đốt cháy. Cậu hơi bối rối nhìn chiếc bật lửa trong tay mình, rồi đặt nó vào trong túi.

Người giấy bị đốt cháy từng chút từng chút một, ngọn lửa trở nên nhỏ dần vì phần giấy đã bị cháy hết. Thập Tư không có tâm trí để ở lại đây, cậu xoay người và đi xung quanh trong bức tường gốm sứ.

"Tương Nghi? Cô có ở đó không?" Thập Tư gọi to tên của cô gái.

Ngay sau đó, một tiếng động nhỏ phát ra từ dưới chiếc bàn bên cạnh cậu. Thập Tư vội vàng bước tới nơi phát ra âm thanh, và khi quan sát kĩ, cậu nhìn thấy một cô gái đang ngồi rúc dưới bàn, ôm chặt lấy cơ thể mình. Cô đang không ngừng run rẩy và cố gắng không phát ra tiếng động, nhưng cô không tài nào ngăn được tiếng răng mình run lập cập vì sợ hãi.

"Cô Tương Nghi?"

"Không!" Tương Nghi phát ra một tiếng hét chói tai trong khi cố gắng trốn vào bên trong, cô muốn trốn sâu hơn nữa, nhưng bức tường đằng sau lại ngăn cản khiến cô không thể lùi thêm được.

Thập Tư quỳ một gối xuống, cậu vươn tay ra cố gắng làm bình tĩnh Tương Nghi đang hoảng sợ, "Đừng sợ, tôi là hướng dẫn viên đã leo núi với cô đây, tôi sẽ không làm hại cô đâu. Đừng lo, ngẩng đầu lên nhìn tôi nào."

Tương Nghi run rẩy, rồi cô chậm rãi ngẩng đầu mình lên, những giọt nước mắt và mồ hôi khiến cho mái tóc được nhuộm thành màu vàng lúa mì dính vào gương mặt của cô. Lúc này, Tương Nghi không thể được tính là xinh đẹp. Cô mang trên mình một bộ dáng hoảng sợ, và sau khi nhìn thấy mái tóc trắng quen thuộc, cô đột nhiên hét lên.



"Anh Thập! Cứu tôi với!" Giọng của Tương Nghi hơi bị khàn đi do khóc, "Tôi sợ lắm, tôi muốn đi về nhà."

Thập Tư nói, "Không sao đâu, tôi là hướng dẫn viên đã đưa cô đến đây, vậy nên, vì tôi đã đưa cô đến đây, tôi chắc chắn sẽ đưa cô quay trở lại an toàn."

"Anh Thập, tôi biết anh!" Tương Nghi dường như không thể nghe thấy những lời an ủi của Thập Tư, cô lấy tay lau nước mắt, sau đó dùng chính bàn tay ấy túm lấy ống tay áo của Thập Tư, "Làm ơn, anh phải đưa tôi ra ngoài! Tôi đã nghe về anh, người đàn ông kia đã nói rằng anh rất mạnh! Anh còn là bạn tốt với ba Người Sống Sót Cấp S nữa, tôi sẽ báo đáp anh mà, làm ơn, cứu tôi với!"

Thập Tư khẽ đơ người, "Xin lỗi, cô đang nói gì vậy? Tôi hoàn toàn không phải là kẻ mạnh đâu."

"Không! Anh phải như vậy!"

Tương Nghi đã không còn có thể nghe thấy bất kì lời nào khác, cô giữ chặt lấy quần áo của Thập Tư như thể cô đang giữ lấy sợi dây cứu mạng cuối cùng của mình.

Thập Tư nhìn cô, và sau một lúc cậu cẩn thận bước về sau, "Bây giờ để vấn đề này sang một bên đã, đầu tiên cô hãy đi ra khỏi đó nào. Không sao đâu, ở đây không có gì nguy hiểm cả, tôi sẽ bảo vệ cô."

Ngay khi nghe thấy rằng mình phải ra ngoài, Tương Nghi có chút miễn cưỡng bởi không gian nhỏ này đang đem lại cho cô chút cảm giác an toàn. Cô bối rối lùi lại phía dưới bàn, và bất kể Thập Tư có nói gì, cô cũng đều không muốn ra ngoài.

"Nhưng nếu cô ở dưới đó, thì chúng ta sẽ ra khỏi đây bằng cách nào?" Giọng nói của Thập Tư bình tĩnh vang lên, "Cô không muốn về nhà sao? Cách duy nhất để về nhà là rời khỏi đây, phải không nào?"

Tương Nghi run rẩy và lắc đầu, thế rồi, cô dường như nghe thấy một tiếng thở dài. Cô run rẩy nhìn lên, cô sợ rằng Thập Tư sẽ dễ dàng quay người và rời đi mất. Ở bên kia chiếc bàn, Thập Tư vẫn đang quỳ một chân xuống, mái tóc được nhuộm trắng của cậu hiện lên ánh sáng loá mắt, như thể nó đang rực sáng vậy.

Trong khoảnh khắc đó, trái tim Tương Nghi đột nhiên bình tĩnh trở lại.

Thập Tư rất mạnh, chỗ này dù kỳ quái thế nào cũng không thành vấn đề, cậu hẳn phải có cách nào đó để có thể mang được bọn họ ra ngoài.

Tương Nghi di chuyển cơ thể ra phía ngoài từng chút từng chút một. Thập Tư bước lùi về phía sau khi thấy cô gái đã sẵn sàng để bước ra. Cô di chuyển ra từ dưới bàn, sợ hãi nhìn xung quanh, và sau khi xác định thực sự không có ai khác ở đó, cô mới nhẹ nhõm hơn và thả lỏng hẳn người.

Cô chậm rãi hạ tay xuống, và rồi uỵch, âm thanh giống như tiếng một món đồ sứ va vào vật cứng vang lên.

Thập Tư có chút ngạc nhiên nhìn tay cô, "Tay của cô..."

"...Đã biến thành gốm sứ." Gương mặt Tương Nghi tái nhợt, cô co mình lại ngay cả sau khi đã rời khỏi không gian dưới chiếc bàn, "Có một người giấy đã hỏi tôi có thể giúp nó làm đồ gốm không. Tôi đã làm được một nửa, nhưng rồi sợ hãi bỏ chạy, và sau khi chạy được hai bước thì tôi cảm thấy tay mình trở nên nằng nặng, và khi kiểm tra, tôi nhận ra rằng nó đã biến thành gốm sứ rồi."

"Tay cô có còn cảm giác không?"

"Không." Tương Nghi sợ hãi nhìn Thập Tư, "Anh Thập, tay tôi sẽ không bao giờ biến trở lại được sao?"

Thập Tư lắc đầu, "Đừng vội kết luận, có rất nhiều Người Sống Sót ngoài kia, có lẽ một trong số họ sẽ có giải pháp nào đó. Nhưng bây giờ thì, ta hãy nghĩ về việc làm thế nào để ra ngoài đã."

"Được." Tương Nghi vội vàng gật đầu, cô hiểu rất rõ tình cảnh mình đang mắc phải, thêm vào đó, cô hoàn toàn tin rằng Thập Tư là một người rất mạnh, vì vậy cô nghe theo bất cứ điều gì cậu nói.

Thập Tư kéo Tương Nghi giúp cô đứng lên, họ bước đi về phía trước dọc theo bức tường. Bức tường này được làm bằng gốm sứ trắng với rất nhiều các hoạ tiết hoa lá được vẽ trên đó, vì vậy khi Thập Tư vươn tay ra và gõ xung quanh, nó phát ra tiếng động chính xác giống như khi gõ lên một chiếc bát làm bằng gốm sứ vậy. Tương Nghi nhất nhất đi theo sau Thập Tư, hoàn toàn không nói gì cả. Cô cố gắng giảm đi sự hiện diện của mình nhiều nhất có thể vì không muốn làm phiền Thập Tư.

Âm thanh như gõ vào món đồ sứ liên tục vang lên. Tương Nghi chỉ cảm thấy rằng những âm thanh ấy như đang gõ thẳng vào trái tim của mình. Từng âm nối tiếp từng âm một khiến cô cảm thấy lo lắng, và lần nào, cô cũng đều bị giật mình.

Khi những âm thanh kia ngừng vang lên và Thập Tư dường như đã tìm được đúng chỗ, cậu dừng lại và bắt đầu tìm kiếm gì đó ở balo đeo trên vai. Tương Nghi chỉ đứng cạnh cậu, sợ hãi nuốt ực.

Cô không biết nó bắt đầu từ khi nào, nhưng cô cảm thấy như thể xung quanh mình đang trở nên hơi nóng lên.



Không gian kì lạ này không có bất cứ thứ gì khác, chỉ có những bức tường gốm sứ trắng và vài chiếc bàn lộn xộn. Mọi thứ đều im phăng phắc, âm thanh duy nhất phát ra là tiếng Thập Tư lục lọi tìm đồ. Tương Nghi có chút rùng mình, cô không nhịn được mà nắm quần áo mình chặt hơn. Thế nhưng, chúng lại không hề nhúc nhích.

Tương Nghi đông cứng lại, cô đang mặc một chiếc áo khoác dài chạm tới hết phía dưới đầu gối, thế nhưng nó không nặng tới nỗi cô không thể kéo nó lên được.

Nó như thể đang có thứ gì đó bám trên quần áo của cô. Khi Tương Nghi cố gắng kéo áo lên, thứ kia lại ngăn cô...

Tương Nghi sợ hãi cúi đầu xuống, và ngay sau đó cô nhìn thấy, thứ đang bám trên góc áo khoác của cô, là một người giấy bị bốc cháy. Người giấy kia bất chợt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cô. Tương Nghi có thể nhìn thấy hai đôi mắt rộng và tối om của nó. Cảnh tượng không khác gì một bộ phim kinh dị này khiến cho tâm trí cô trở nên trống rỗng.

Cô thậm chí còn không thể hét lên, chỉ đứng đờ ra đó và nhìn chằm chằm người giấy.

Một tia lửa nhỏ ở người giấy bắt vào quần áo của Tương Nghi khiến cho không khí xuất hiện mùi đốt. Cô cuối cùng cũng phản ứng lại và cố gắng rũ người giấy kia xuống, nhưng góc áo khoác bắt đầu bốc cháy đến gần tay và chân cô. Thập Tư lập tức kéo áo khoác của Tương Nghi xuống và ném nó đi cùng với người giấy kia.

Tương Nghi ngã xuống mặt đất, cô bơ phờ nhìn chằm chằm chiếc áo khoác bị bốc cháy, không thể phản ứng lại.

"Bị đốt cháy rồi sao?" Khi Thập Tư đang nhìn chỗ quần áo bị đốt cháy, người giấy kia bước ra từ ngọn lửa với cơ thể cháy rực, và các mảnh giấy bị đốt chuyển thành màu đen liên tục rơi ra từ cơ thể tả tơi của nó.

"Anh Thập!" Tương Nghi lùi lại về sau hai bước, "Chúng ta nên làm gì bây giờ? Nó đang tới, nó sẽ biến cả hai chúng ta thành gốm sứ đấy!"

Thập Tư kéo Tương Nghi lên, "Hãy ra khỏi đây trước đã!"

Trong khi đẩy Tương Nghi ra ngoài, Thập Tư cảm thấy có gì đó nằng nặng trên góc áo khoác của cậu. Người giấy bị đốt gần hết kia đang bám lấy góc áo khoác của Thập Tư khiến cho nó bắt đầu bị bốc cháy. Thập Tư lập tức cởi áo khoác ra và ném nó đi cùng với người giấy.

Chiếc bật lửa trong túi áo rơi xuống người giấy kia. Phần vỏ màu đỏ của bật lửa và người giấy nhỏ giờ đã biến thành một chấm đen tạo nên sự đối lập sắc nét.

Khoan đã... không phải bật lửa sẽ phát nổ sau khi bị nóng lên sao?

"Chạy!" Thập Tư phản ứng lại.

"Được!" Tương Nghi vội vàng chạy ra ngoài, kéo theo bàn tay giờ đã biến thành gốm sứ, sau đó, tâm trí cô trở nên trống rỗng, và cô thậm chí còn cảm thấy toàn bộ cơ thể mình đang ở trong một trạng thái rất khó để nhận định. Cô có thể nghe thấy những giọng nói ở phía sau mình và cô biết rõ điều cô cần phải làm là gì, nhưng tâm trí cô lại không thể kiểm soát được cơ thể. Điều khiến cho cô chạy thục mạng về phía trước chính là bản năng sinh tồn.

Loạng choạng dữ dội, Tương Nghi gần như ngã xuống mặt đất, ý thức lập tức quay trở lại cơ thể cô, cô thở dốc và vô thức nhìn về phía sau.

Người giấy đang đứng ở nơi chiếc áo khoác đang bị bốc cháy, nó vươn tay mình ra về phía Thập Tư, nói bằng một giọng vụn vỡ khó nghe, "Bạn có thể giúp tôi làm một chiếc bình gốm không?"

Thập Tư yên lặng đứng phía trước người giấy, khoảng cách giữa họ chỉ còn có một mét.

Cảnh tượng này trông rất dị thường và sởn gai ốc: một người thanh niên với mái tóc trắng đứng trước một người giấy đã bị đốt chỉ còn một mẩu, các mảnh giấy đen liên tục rơi ra khỏi cơ thể của nó, rồi đột nhiên, với một tiếng bùm, một tiếng nổ xuất hiện. Thập Tư vươn tay ra, như thể cậu muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng cuối cùng lại thả nó xuống, rồi quay người và chạy về phía Tương Nghi.

Cậu ấy quá điềm tĩnh... Dù là đối diện với điều gì đó không thể giải thích nổi hay là đối diện với cơn khủng hoảng gần như không thể đo đếm được này, Tương Nghi không thể hiểu nổi làm thế nào mà cậu có thể giữ được bình tĩnh đến như thế.

Tại sao Thập Tư lại không sợ hãi? Đi đến nơi khủng khiếp như thế này với khả năng bị biến thành gốm sứ và không thể trốn thoát, người bình thường sẽ phải cảm thấy sợ hãi chứ.

Hay đó là bởi, đối với Thập Tư, điều này chẳng là gì, và tất cả những điều cô cần phải làm là tin tưởng cậu và cô có thể rời khỏi đây?

Vào khoảng khắc đó, dưới nỗi sợ hãi khủng khiếp, Tương Nghi đặt tất cả hy vọng của mình lên Thập Tư. Trong đôi mắt của cô lúc này, Thập Tư là người mạnh nhất có thể cứu được cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Thực Sự Chỉ Là Một Người Bình Thường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook