Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi

Quyển 1 - Chương 22: Chị Thu

Kiều Mạt Nhi

13/10/2014

"Mẹ nuôi, Kỳ Kỳ vẫn luôn rất thích mẹ! Mẹ cũng biết mà!" Kỳ Kỳ bất mãn bĩu môi, mẹ nuôi lúc nào lại tức giận như vậy?

“Đùa với con đó!" Điểm lên chóp mũi nó, cười đến vui vẻ.

"Hai người hoàn toàn bỏ quên tôi có đúng không! Tiểu tử, có mẹ nuôi, không thấy mẹ ruột nữa sao?" Tống Tâm Dao đã bị bỏ qua khá lâu rồi.

"Mẹ, mẹ biết Kỳ Kỳ vẫn thích mẹ hơn mẹ nuôi mà” Kỳ Kỳ, chạy đến bên cạnh Tống Tâm Dao hôn cô một cái lấy lòng. Ở bên tai cô nhỏ giọng nói: "Mẹ, mẹ nuôi cùng cái chú trước mắt này có một chân đó!"

"Một chân. . . . . ." Tống Tâm Dao càng thêm im lặng, những cách dùng từ này nó học của ai vậy?

"Cái gì một chân hả?" Quách Y Y cảm thấy kỳ quái.

"Ai nói một chân vậy? Mẹ nuôi, mẹ nuôi nghe lầm rồi, mẹ nói là theo chị, không phải một chân." Kỳ Kỳ che miệng Tống Tâm Dao, không cho cô nói chuyện. (theo phiên âm 2 từ một chân (yi tui) và theo chị (yi jie) có lẽ đọc khá giống nhau)

"Mẹ nuôi a! Có chuyện này, Kỳ Kỳ thấy thực vội, mẹ nói xem làm thế nào?"

"Chuyện gì?" Cô không hiểu.

"Thật ra là chuyện của mẹ nuôi a!"

"Chuyện của mẹ?" Cô có chuyện gì?

"Đúng a! Chuyện của mẹ, mẹ xem, Kỳ Kỳ cũng tìm được cha ruột rồi, nhưng còn chưa có tìm được cha nuôi, mẹ nuôi, mẹ mau tìm cha nuôi cho Kỳ Kỳ đi!" Quách Y Y đang uống nước, suýt chút nữa bị sặc chết, tên tiểu quỷ này, rốt cuộc là đang nói cái gì? Sao lại nói như thế, cô còn chưa tính đến? Sẽ không có ai thèm lấy cô thật sao?

Tên tiểu quỷ này đã muốn gả cô đi rồi, mẹ cô đã bắt đầu ép cô nhanh chóng kết hôn, bây giờ còn bị con trai nuôi bắt ép.

Thiên lý ở chỗ nào?

"Tiểu tử, con cho rằng mẹ nuôi của con không ai muốn lấy có đúng không!"

"Mẹ chính là không ai muốn lấy!" Kỳ Kỳ nhỏ giọng thì thầm một tiếng.

"Tiểu tử thối, con nói cái gì?" Quách Y Y cũng sắp muốn phát điên rồi, tên tiểu tử này, rốt cuộc có hay xem cô như mẹ nuôi à? Thế nào không giúp cô chút nào, lại vẫn nói không ai thèm lấy cô.

"Mẹ nuôi, chú ý hình tượng của mẹ đó." Quách Y Y lúc này, giống như con cọp mẹ, hai má phồng lên tức giận , cực kỳ giống con ếch.

Nghe nó nói như thế, cô mới nhớ tới, Dạ Đình vẫn đang ngồi đối diện với cô.

Cô thật sự kích động muốn chết đi được, liếc mắt nhìn Dạ Đình, phát hiện anh đang mỉm cười nhìn cô.

Hiện tại, cô quả thực trông rất buồn cười, hơn nữa một chút hình tượng cũng không có, cho tới bây giờ, hình tượng của cô trong mắt anh, mặc dù thật sự không tốt lắm, nhưng mà, khi bọn họ gặp lại nhau, cô muốn để lại cho anh một ấn tượng tốt, lúc này, tất cả đều bị tiểu tử Kỳ Kỳ thối này làm hỏng rồi.



"Dao Dao, tớ đi trước!" Cầm túi xách lên, cô giống như bỏ trốn, chạy ra ngoài.

"Chú, còn không mau đuổi theo." Kỳ Kỳ thấy Dạ Đình còn đang sững sờ ở đó, vội vàng hô.

Lúc này anh mới phản ứng lại, đuổi theo, Kỳ Kỳ vội chạy đến bên cửa sổ nhìn.

Tống Tâm Dao cũng chạy tới, bọn họ không nghe được hai người đó đang nói cái gì? Nhưng nhìn thấy. . . . . .

"Mẹ, con muốn nhìn a!"

"Cấm trẻ nhỏ, cùng mẹ trở về phòng ngủ! Bằng không, con đến phòng khách ngủ đi nha!" Kỳ Kỳ ai oán ở trong lòng, nó cũng không phải là chưa từng xem qua, tại sao mẹ không cho nó nhìn chứ!

"Mẹ, mẹ nói xem, chú đó cùng mẹ nuôi, có thể kết hôn hay không a!" Nằm ở trên giường, Kỳ Kỳ chui vào trong ngực Tống Tâm Dao .

"Mẹ không biết! Ngủ đi! Không còn sớm nữa!" Chỉ là, xem ra Y Y rất chú trọng hình tượng của mình trước mặt người đàn ông tên Dạ Đình đó.

Nếu như không phải Kỳ Kỳ khiến cô ấy tức giận, có lẽ, cô ấy cũng sẽ không chạy đi, có thể hai người bọn họ, cũng không có thêm một bước phát triển mới, nhưng bị Kỳ Kỳ náo loạn như vậy, bọn họ ngược lại có thêm cơ hội phát triển.

Không biết qua bao lâu, cảm giác Kỳ Kỳ đã ngủ thiếp đi, cô mới khe khẽ đẩy nó ra khỏi ngực của mình, cầm áo khoác bên cạnh khoác lên trên người, đi tới bên cửa sổ, nhìn lên ánh sao sáng trên trời .

Tiếp theo, cô phải làm sao đây?

Gả cho Cung Hình Dực, hay là làm gì?

Trong mắt anh, có lẽ anh chỉ coi cô như là mẹ của Kỳ Kỳ, bởi vì Kỳ Kỳ không thể rời khỏi cô, cho nên anh mới để cô gả cho anh sao?

Kỳ Kỳ không thể rời khỏi cô, nhưng mà, cô cũng thế không thể rời xa Kỳ Kỳ a!

Anh hoàn toàn bắt được nhược điểm của cô, Kỳ Kỳ chính là nhược điểm của cô.

Tiếp đó, nên làm thế nào cho phải?

Nhìn Kỳ Kỳ đang ngủ trên giường, nếu để cho cô rời đi Kỳ Kỳ, căn bản cũng không thể.

Hay là mang theo Kỳ Kỳ chạy trốn một lần nữa?

Nhưng mà, có khả năng sao?

Anh nói sẽ phái người bảo vệ an toàn của bọn họ, không để cho bọn họ chịu ảnh hưởng của truyền thông. Thật ra thì cũng là vì trông chừng cô, không để cho cô rời khỏi đây.

Dù là rời đi, anh cũng sẽ nhận được tin tức trước tiên.



Ai. . . . . . Cô cũng chỉ có thể đi một bước , tính một bước!

Cúi đầu nhìn vườn hoa, lại thấy hai người Quách Y Y và Dạ Đình, vẫn còn ở đây, chưa rời đi.

Vốn định muốn đi xuống, mở cửa cho bọn họ.

Lại thấy Quách Y Y ngã ngồi trên mặt đất, Dạ Đình cũng ngã ngồi trên mặt đất, kéo cô ấy vào trong ngực.

Cô khẽ mỉm cười, biết hai người bọn họ như thế nào rồi !

Hai người bọn họ, thật đúng là không sợ tắt thở. . . . . .

*

Bar "Tử Mị"! Cung Hình Dực không biết đã bao lâu anh chưa tới nơi này, kể từ khi đưa quán bar này giao cho chị Thu xử lý, anh chưa từng trông nom tới, chỉ là thỉnh thoảng sẽ tới đây ngồi một chút.

Vị trí này, là chỗ Tống Tâm Dao ngồi năm đó, vị trí này, cũng là chỗ cấm ngồi ở đây.

Năm đó, anh cũng không biết, tại sao mình lại chọn cô. Lúc ấy, cô đang ngồi ở vị trí này, uống một ly Mary màu đỏ tươi. Đó là một loại rượu rất mạnh, anh thật không hiểu, tại sao cô lại muốn uống loại đó.

Thế nhưng, cô lại bị người ta hạ thuốc. Mặc dù lần đầu tiên của cô là cho anh.

Nhưng, anh vẫn muốn tìm được tên bỏ thuốc cô năm đó. Có vài người, đều chờ đến lúc anh xuất hiện tại quán thu hút sự chú ý của mọi người mà len lén bỏ thuốc.

Mà trong rượu của cô, cũng bị hạ độc.

Nhưng, anh không có nghĩ đến, đêm đó, anh cũng bị người ta tính kế.

"Mị, anh đã đến rồi!" Ở chỗ này, không ai dám gọi tên thật của anh, bởi vì, ra khỏi nơi này, anh liền không phải là chủ nhân của nơi này.

Càng không có mấy người biết nơi này là sản nghiệp của Cung Hình Dực.

"Chị Thu, buổi tối thế nào cũng không thấy chị?" Người phụ nữ tên gọi chị Thu này, là một phụ nữ rất đẹp, rất quyến rũ, nhìn qua bộ dáng cũng chỉ mới hơn 20 tuổi, lại bị Cung Hình Dực gọi là chị.

"Mị, chúng ta vào bên trong nói chuyện đi!" Chị Thu nhìn người đàn ông trước mắt, cô yêu anh nhiều năm như vậy, thế nhưng một chút phát giác anh cũng không có, dù là bốn năm trước, cô làm ra chuyện như vậy, anh không phát hiện.

"Không cần, tôi ngồi một lát, liền đi!" Kể từ sau đêm đó, anh chưa từng qua đêm trong quán.

Thu tỷ biết, nhưng vẫn muốn thử giữ anh lại một đêm.

"Lần này đi, anh sẽ đi bao lâu, mới có thể tới đây một lần? Tôi xem báo, anh phải kết hôn, thật sao?" Lúc nghe được tin tức này , cô rất đau lòng, nhưng mà, anh và cô, là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, cho dù cô có tâm tư đối với anh như vậy, nhưng bọn họ không thể ở chung một chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook