Tổng Giám Đốc Con Được Mẹ Trộm Đi

Chương 13: DÂY DƯA VỚI TỔNG GIÁM ĐỐC (2)

Kim Tiêu Tiêu

03/07/2015

"Hồ bơi không có ở bên đây, nó ở phía sau vườn hoa."

Nhìn cô chạy loạn khắp nơi, tò mò xem nơi này một chút nơi kia một chút, căn biệt thự này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, phòng ốc lại nhiều, anh sợ cô bị lạc đường nên mới tốt bụng nhắc nhở cô.

"Oh, anh chàng không đáng yêu, vườn hoa nhà anh ở nơi nào vậy?"

Cô dừng bước lại, xoay người, dựa vào cánh cửa, nghiêng đầu, hai mắt to xinh đẹp đảo đảo xoay vòng rất linh động.

"Anh chàng không đáng yêu? Tôi sao? Tôi là đàn ông, không đáng yêu cũng rất bình thường, không cần cô phải đặc biệt nói rõ ràng ra như vậy, đi, tôi dẫn cô đến hồ bơi."

Anh tiến lên, dắt bàn tay nhỏ bé của cô, cô nhìn tay của mình đang nằm trong bàn tay to của anh, có chút hiếu kỳ.

"Tay của anh rất đẹp mắt, anh biết đàn dương cầm sao?"

Trong ấn tượng của cô, đàn ông có bàn tay thon dài đẹp mắt sẽ biết đàn dương cầm, hoặc là Piano nếu không thì thật phí của trời.

"Cô rất muốn hiểu rõ?"

Anh cúi đầu nhướng mắt nhìn mặt của nàng, lông mi của cô vừa cong vừa dài, không sai, cô là cô gái rất xinh đẹp, dùng từ xinh đẹp hình dung hình như có chút nông cạn, có thể nói cô là người phụ nữ quyến rũ nhất mà anh từng gặp, chỉ một cái nhăn mày, một nụ cười cũng phát ra sức quyến rũ hấp dẫn của phụ nữ, nếu đang ở thời cổ đại thì dùng từ mỹ nhân hình dung hình như miễn cưỡng có thể dùng trên người của cô, anh nghĩ nên dùng 'giai nhân tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành' mới đúng về cô.

"Không phải rất muốn hiểu rõ, chỉ là một điểm nhỏ muốn biết, cái người này sao nhìn kỹ mặt của tôi làm cái gì, chẳng lẽ anh đã yêu tôi?"

Tô Thiển Hạ vừa ngước mắt lên thì tầm mắt của hai người chạm nhau, giống như có một dòng điện cực lớn vừa phóng ra từ ánh mắt và ngón tay của anh truyền đến quanh thân thể cô, nghĩ tới cô có chút hốt hoảng.

Nhưng là trên mặt cô vẫn mang nụ cười câu hồn như cũ.

"Không, cô sai lầm rồi, là cô muốn quyến rũ tôi."

Người phụ nữ này tận trong xương đã có phong cách rất mị hoặc lòng người, anh không khách khí cúi đầu hôn một cái lên môi của cô, tựa như chuồn chuồn lướt nước.

"Anh hôn tôi rồi, nói rõ là anh muốn quyến rũ tôi, anh đừng mạnh miệng, chân cũng đừng nhàn rỗi, mau dẫn tôi đến hồ bơi, anh không cảm thấy hiện tại đang rất nóng sao?"



Cô có chút xấu hổ khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giơ bàn tay nhỏ bé ra giả vờ quạt gió, không thể chờ đợi phải xuống hồ bơi bơi lội xua tan không khí nóng bức mùa hè.

"Cô gái, mạnh miệng đối với cô không có chỗ tốt."

Anh giơ tay véo gò má mềm mại của cô, cô mất hứng phồng má, nhưng lại không bỏ được hất tay của anh ra, bởi vì bị một trai đẹp siêu cấp thượng hạng như vậy nắm tay cảm giác thật không tệ, cô thế nhưng rất hưởng thụ thời gian có trai đẹp làm bạn ở bên cạnh đấy.

"Có tốt hay không tự tôi phụ trách, không có quan hệ gì với anh, hay là anh muốn như chín trai đẹp bạn giường đáng yêu kia, đúng rồi, nam minh tinh trên bìa quyển tạp chí kia cũng không tệ, lần sau tôi muốn tìm anh ta làm ấm giường."

Cô lập tức chuyển đề tài tới chín người đàn ông khác, còn đặt tâm tư cho cái kẻ minh tinh cơ bắp trên tạp chí kia.

"Cô gái, ở trước mặt của tôi không cho phép nghĩ tới người đàn ông khác."

Bước chân của anh tăng nhanh, gương mặt tuấn tú cũng nhiễm một tầng băng lạnh, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, mới vừa rồi cô còn vui sướng được thấy ánh nắng chiều sắp hoàng hôn, giờ phút này cũng len lén theo trời chiều cùng nhau tránh xuống núi không nhìn thấy nữa.

‘Phù phù. . . . . . ’

Cô không thấy rõ hình dáng hồ bơi, lập tức bị anh đẩy xuống, bọt nước văng tung toé khắp nơi, cô không cẩn thận uống hai ngụm nước, ra vẻ rất đáng thương.

Cô vốn đã sửa sang lại tư thế của mình, nhưng là trong lòng cô bỗng có một chủ ý, không thể để cho anh tiện nghi được.

Cô giả dạng do bị anh đẩy xuống nên dáng vẻ giống như bị chết chìm, để cho thân thể mình chìm xuống phía dưới hồ bơi.

Vốn đang ngồi bên cạnh hồ bơi, nằm trên ghế dưới chiếc ô che mặt trời, Tần Trác Luân tư thái nhàn nhã định xem cuộc vui, gương mặt tuấn tú lạnh lùng chờ cô thất bại, mới đầu còn hoài nghi là cô cố ý đối nghịch cùng anh, nhưng sau hai ba phút thấy mặt hồ cũng không có phản ứng như cũ, anh lập tức đứng dậy, 'bùm bùm' hướng hồ bơi nhảy xuống.

"Cái người đàn ông không đáng yêu này, người đàn ông thích ăn giấm chua, hiện tại đã biết bổn tiểu thư lợi hại chưa, ha ha, đáng đời."

Chờ lúc anh bị lừa nhảy xuống hồ bơi cứu cô, cô khéo léo đi vòng qua bên cạnh anh, đi một quyền đánh vào trên mặt của anh, một quyền nữa đánh vào trên mông anh, ha ha, cái mông người đàn ông này lúc đánh một đấm xuống co dãn rất tốt nha, cô đánh lén thành công thì lập tức bơi lách người sang chỗ khác.

Mới bò lên bên cạnh hồ, chân lập tức bị tay của anh nắm lấy.



"Vậy sao, tôi xem người đáng đời phải là cô."

Bàn tay ghê tởm của anh đi tới trước ngực của cô, cô phát hiện trước ngực chợt lạnh, lá chắn gì cũng không có tựa như đã bị bàn tay anh nắm lấy.

Cô cúi đầu nhìn xuống, thế mới biết áo ngực của mình đã bị hắn giải khai hoàn toàn.

"Anh...anh, anh chiếm tiện nghi của tôi, anh không phải là đàn ông. . . . . ."

Thân thể của cô lập tức bị vây quanh ở trong ngực anh, cô đưa lưng về phía anh, mái tóc thật dài tung bay ở trên mặt nước, cô quay đầu lại, tay chỉ mũi của anh nói xấu anh, đang còn muốn nói tiếp kia mà, anh, anh tự nhiên thừa dịp lúc cô chưa chuẩn bị gì lập tức cúi đầu hôn cô?

Làm hại nửa câu nói sau của cô bị sự ngang ngạnh của anh chặn mất, anh ta hôn cô làm cái gì?

"Nếu tôi không phải đàn ông thì cô lập tức sẽ biết."

Tô Thiển Hạ nói anh không phải đàn ông, lời nói này quả làm cho đàn ông không chịu được, anh sẽ dùng hành động biểu hiện cho cô xem một chút.

Hù dọa, không thể nào?

Tô Thiển Hạ với việc này còn chưa quen thuộc, không phải tối ngày hôm qua cùng hắn hôn sao, hiện tại trong đầu cô chỉ có bốn chữ này thoáng qua, sau đó một mảnh trống không, chóng mặt, hô hấp không thuận, dưỡng khí giống như cũng muốn cạn sạch. . . . . .

"Không cho phép bất tỉnh."

Sợ cô bị anh hôn ngất, anh lập tức buông lỏng, bàn tay vỗ nhẹ gương mặt của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị anh hôn hiện ra sắc màu trắng trắng hồng hào, dụ hoặc chính anh cúi đầu cắn một cái ở trên gò má của cô.

"Anh, anh...anh cắn mặt của tôi làm cái gì? Không được, tôi muốn cắn trả lại."

Cô mới không cần thua thiệt, vì vậy hai tay của cô vòng quanh cổ của anh, cái miệng nhỏ nhắn đụng lên mặt của anh dùng sức cắn, a, Thế nào lại không cắn, cô hồ nghi cẩn thận nhìn chằm chằm vào mặt của anh, thì ra là anh nghiêng đầu, không trách sao không cắn được, cũng tốt, anh không để cho cô cắn mặt của anh, vậy cô sẽ cắn lỗ tai anh.

Cô lập tức dời đi mục tiêu, Tần Trác Luân tránh không thành, ha ha, lỗ tai bị cô cắn đỏ một mảng, cô hỉ hả cười khanh khách, tiếng cười như chuông bạc buổi hoàng hôn rất dễ nghe.

Nhưng là, cô vui mừng quá sớm rồi, sau một khắc cô bị anh đặt ở bên cạnh hồ, tiếp theo thân thể cao lớn của anh đè lên trên, anh ta, tay của anh ta thế nhưng sờ vào bên trong nơi tư mật của cô. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Con Được Mẹ Trộm Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook